Biện Ái Pháp Tắc

Chương 135



Mấy ngày sau, đồ dùng hằng ngày và nội thất được chuyển tới, Kỳ Tham cầm biên lai đi từ dưới lên trên lầu kiểm kê từng món một, xác nhận không sót món nào, thì tự mình chỉ dẫn công nhân sắp đặt một phen. Mắt thấy căn nhà trống rỗng được lắp đầy nhìn rất thư thích, Kỳ Tham đắc ý gọi điện cho Vệ Linh: “Vệ đại luật sư, em vẫn còn bận sao? Một tuần rồi không gặp em.”

Bên phía Vệ Linh truyền tới âm thanh lật văn kiện, nàng ôn hòa trả lời, nhưng vẫn không dừng công việc trên tay: “Mấy ngày nay có vụ án khá phức tạp. Tham không bận sao?”

Kỳ Tham nói: “Tôi cũng bận. Bận trang trí nhà cửa.”

Vệ Linh dừng một chút, sau đó “A” một tiếng: “Em quên mất, đồ được chuyển tới chưa?”

Kỳ Tham thở dài: “Đưa tới đủ rồi. Cho nên gọi hỏi em có thể dành thời gian tới nhìn một chút không?” Kỳ Tham cố ý nhấn mạnh ba chữ ‘Dành thời gian’.

Vệ Linh nở nụ cười: “Xin lỗi, em bận quá! Tham đợi em xem thời gian biểu lại….Ân, bây giờ em rảnh, Tham chờ em được không?”

Kỳ Tham đứng ở ban công, quay đầu nhìn giường lớn trong phòng ngủ, cười tươi: “Được! Em tới đi.”

Vệ Linh dừng xe bên ngoài biệt thự, nàng mang theo văn kiện và túi xách đi vào trong. Chưa vào cửa lớn đã ngửi được mùi thức ăn thơm lừng, không khỏi kinh ngạc hơi nghiêng đầu bước vô nhà.

Vệ Linh nhìn trên bàn ăn hình vuông mới tinh có mấy dĩa thức ăn được bày sẵn, nàng khom người xuống hít một hơi, cảm thấy hương vị không tệ. Lúc ngẩng đầu lên đã thấy bếp trưởng Kỳ Tham bưng hai dĩa thức ăn nóng hổi đi ra.

“Thơm quá!” Không biết tại sao Vệ Linh cảm thấy mặt mình nóng lên.

Kỳ Tham đi tới đặt đồ ăn xuống bàn, nghiêng người qua hôn má nàng: “Còn món canh, hầm một chút nữa mới được. Em lên lầu xem vật dụng đặt như vậy có hợp ý không? Thuận tiện rửa tay, rồi xuống ăn cơm.”

Vệ Linh ôn nhu gật đầu, cười với Kỳ Tham rồi xoay người đi lên lầu.

Sắp đặt này hoàn toàn không có vấn đề gì vì nàng với Kỳ Tham đã thảo luận trước rồi. Ngoài ra, các vật dụng nhỏ nhặt hằng ngày cũng được cô bày biện rất thỏa đáng, từ cái item nhỏ nhất cũng được làm rất chỉnh chu chứng tỏ Kỳ Tham bỏ ra không ít công sức. Vệ Linh ngồi xuống giường lớn muốn thử độ co dãn mềm mại, cảm giác hết sức thoải mái.

Đi vào phòng tắm, mọi thứ đều có thứ tự chỉnh tề, Vệ Linh mỉm cười, nàng thấy rất vui vẻ, vừa rửa tay vừa tự nhìn mình trong gương.

Món canh hầm xong, Kỳ Tham múc đem ra, cô ngồi xuống bàn chờ Vệ Linh.

Không quá mấy phút, Kỳ Tham thấy Vệ Linh bước xuống cầu thang, nàng thả tóc ra, đổi quần áo ở nhà mà lần trước hai người đã mua, thân hình yểu điệu, tinh tế xinh đẹp, làm cô nhịn không được huýt sáo: “Người đẹp, em có người yêu chưa?”

Vệ Linh buồn cười nhìn Kỳ Tham, đi tới ngồi xuống ghế đối diện, trả lời: “Vẫn còn chưa có, Kỳ luật sư muốn giới thiệu cho em một người sao?”

“Nếu vậy tôi sẽ ghen tới chết.” Kỳ Tham đưa muỗng đũa cho nàng: “Tôi ước gì mình được Kim Ốc Tàng Kiều em cả đời không để ai nhìn thấy em.”

Vệ Linh nếm thử một miếng, hương vị quả thật làm nàng kinh ngạc, lập tức gắp một miếng lớn hơn bỏ vào miệng, sau khi nuốt xong mới nói: “Ý muốn chiếm hữu quá mạnh mẽ cũng không được, huống chi em không có ý như Tham nghĩ thích làm người khác chú ý.”

“Khiêm tốn là một loại mỹ đức, thế nhưng quá khiêm tốn cũng có điều không được, Vệ đại tiểu thư!” Kỳ Tham nói: “Em phải biết, em ở trong lòng đại đa số nam nhân thì em là một Nữ Thần, còn đối với nữ nhân là đối tượng ước ao và ghen tị.”

Vệ Linh hớp ngụm canh nóng, trong nháy mắt lục phủ ngũ tạng cảm thấy rất thoải mái, tâm tình tốt chưa từng có: “Trước đây em không biết những chuyện này, còn hiện giờ em đã là bạn gái của Tham, người khác nghĩ thế nào em càng không muốn đi tìm hiểu.”

“Tôi rất thưởng thức tư duy này của em.” Kỳ Tham thấy mình đã lượm được món hời lớn, mau mau gắp cho nàng mấy đũa thức ăn: “Ăn nhiều một chút, người yêu em nấu ăn thế nào?”

Vệ Linh mím môi cười trả lời: “Là món ăn ngon nhất em từng được ăn.”

Ăn tối xong, hai người ra vườn hoa tản bộ cho tiêu cơm, mùa xuân còn chưa chính thức tới, nên hoa cũng chưa nở rộ. Nhìn sắc trời tối đen, Kỳ Tham cố ý hỏi Vệ Linh: “Đêm nay em có chuyện gì khác cần làm không?”

“Em định xem những hồ sơ còn xót lại cho xong.” Vệ Linh nói tiếp: “Ngoài ra không còn chuyện gì khác.”

Kỳ Tham hắng giọng nói: “Vậy em sẽ về nhà sao?”

Vệ Linh nhìn Kỳ Tham, nháy mắt liền hiểu ý cô, cười khẽ: “Nếu như Tham đồng ý giúp em xem xét vụ án, ở lại chỗ này ngốc một đêm cũng rất tốt.”

Kỳ Tham nở nụ cười, giơ tay vuốt ve mặt nàng: “Đây chỉ là việc nhỏ.”

Càng khuya gió càng lạnh, hai người liền trở vào nhà, Vệ Linh cầm văn kiện và túi xách vào phòng sách, Kỳ Tham mở đèn, giúp nàng mở laptop, lấy ra sổ tay, bút máy, cùng nàng ngồi sóng vai trước bàn làm việc, phân tích tình tiết vụ án.

Lúc làm việc cả hai đều tập trung tinh thần không nói lời thừa thãi, nửa tiếng sau hồ sơ xem cũng gần hết, lúc này Kỳ Tham mới lên tiếng nói ra nhận định của mình về vụ án, vì là tố tụng dân sự, nên những chi tiết nhỏ cũng vô cùng quan trọng, cô nói tường tận mọi thứ mình đã thấy được trong vụ án với Vệ Linh, cũng tiện tay ghi lại những điểm quan trọng ra sổ tay.

Vệ Linh nghe rất chăm chú, Kỳ Tham nói xong đưa sổ tay qua cho nàng, nàng tiếp nhận đọc lại một lượt, bổ sung ý kiến của mình vào. Hai loại bút tích xuất hiện trên giấy, ý kiến dựa trên cơ sở là luật sư nguyên cáo và luật sư biện hộ, hai người hợp tác đúng là không có sơ hở.

Thảo luận vụ án từ đầu tới cuối thì trời cũng đã khuya, Vệ Linh vừa dọn dẹp văn kiện vùa nhìn Kỳ Tham ngáp ngắn ngáp dài, mỉm cười lên tiếng: “Mệt không? Xin lỗi em quá tập trung, hại Tham phải theo em tới giờ này.”

Kỳ Tham đứng dậy ôm nàng đi về phòng ngủ: “Có thể giúp đươc em, tôi thấy rất hài lòng. Có điều đúng là không còn sớm, chúng ta đánh răng, tắm rửa rồi đi ngủ. Nhưng em nói thử xem, em tắm trước hay tôi tắm trước, hoặc là chúng ta tắm chung?”

Vệ Linh liếc mắt nhìn Kỳ Tham đề phòng: “Trừ khả năng thứ ba ra, hai khả năng trước, cái nào cũng được.”

Kỳ Tham sớm biết Vệ Linh sẽ trả lời thế này, cười cười: “Vậy cũng được, tôi tắm trước.” Tóc cô ngắn hơn Vệ Linh nhiều, nên tắm cũng nhanh, lúc mặc áo tắm vào chuẩn bị đi ra, trong đầu liền nổi lên ý đồ xấu, cố ý đem luôn khăn tắm và áo tắm của Vệ Linh đi ra ngoài luôn.

Vệ Linh không phát hiện Kỳ Tham mờ mờ ám ám, nên khi Kỳ Tham vừa đi ra, nàng không nghi ngờ đi vào phòng tắm.

Kết quả đúng như Kỳ Tham dự liệu, cô đang sấy tóc thì nghe Vệ Linh nói vọng ra: “Kỳ Tham, lúc nãy Tham tắm xong… Có nhìn thấy khăn tắm của em không?”

Kỳ Tham âm thầm cười gian, làm như rất vô tội nói: “Ai nha! Khăn tắm của em ở ngoài đây! Hình như tôi không cẩn thận mang ra!”

Nhất thời trong phòng tắm không có âm thanh gì, Kỳ Tham ngừng thở chờ đợi, một lát sau, Vệ Linh do dự nói: “Vậy Tham… Giúp em đưa vào được không?”

Kỳ Tham “Ồ” một tiếng, cầm khăn tới cửa phòng tắm gõ gõ: “Tới rồi.”

Cửa được mở ra một khe hở nhỏ, hơi nước bên trong rất nhiều, Vệ Linh nép cả người sau cánh cửa, Kỳ Tham xuyên qua khe cửa nhìn nàng đưa cánh tay trắng nõn ra: “Ừm, đưa em.”

Kỳ Tham xoay người xếp khăn thành một cục lớn, đưa vào, khăn quá lớn không lọt qua khe hở nhỏ được, cô cố ý dùng sức đẩy cửa rộng ra hơn.

Vệ Linh ở bên trong kinh ngạc thốt lên: “Tham làm gì đó?”

Kỳ Tham nhìn thân hình duyên dáng mơ hồ của Vệ Linh, trong lòng mừng thầm hắng giọng một cái, không quên làm ra dáng vẻ đứng đắn nói: “Đưa khăn tắm cho em chứ làm gì nữa.” Khăn tắm trong tay nhanh chóng bị rút đi, Vệ Linh vừa giận vừa thẹn nói cám ơn, dùng lực rất lớn đóng cửa lại, Kỳ Tham nghe “Cùm cụp” của chốt khóa, nhịn không được nở nụ cười.

Vệ Linh tắm xong, vì áo tắm cũng không có nên nàng chỉ có thể dùng khăn tắm lau sạch rồi mặc lại đồ vừa rồi, tóc ướt nhẹp đi ra, nhìn Kỳ Tham ngồi ở cuối giường cười cười, nhớ lại hành động lúc nãy của cô lập tức đỏ mặt. Không muốn nói chuyện với cô, nên trực tiếp muốn vòng qua giường tới bàn lấy máy sấy, lại bị Kỳ Tham đứng dậy ngăn cản, nàng cảnh giác hỏi: “Tham lại muốn làm gì?”

Kỳ Tham đi lấy máy sấy, cười nói: “Tôi sấy tóc cho em.”

“Em tự mình làm được rồi!” Vệ Linh vươn tay đoạt lại.

Kỳ Tham nâng cao tay: “Không! Tôi làm.”

Vệ Linh hơi bất mãn liếc Kỳ Tham, cô lập tức nhướng cao lông mày thể hiện mình cam tâm tình nguyện, nên nàng không thể làm gì khác ngồi xuống trước bàn trang điểm: “Tham biết sao?”

Kỳ Tham cười mở máy sấy, tay luồng vào tóc đen mềm mại của nàng: “Có gì mà không được, trước đây tôi hay sấy tóc cho Giai Giai. Rất nhanh, yên tâm!”

Vệ Linh nghe Kỳ Tham nhắc tới Giai Giai, trầm mặc một chút rồi nói: “Giai Giai là đứa nhỏ rất hiểu chuyện.”

“Em ấy từng nói rất thích em.” Kỳ Tham vén tóc nàng qua một bên, hôn nhẹ xuống gáy nàng, nói: “Nếu em ấy còn ở đây, biết hai chúng ta bên nhau chắc chắn em ấy sẽ rất vui vẻ.”

Vệ Linh gật gù: “Đúng đó, em chưa từng thấy đứa trẻ nào hiểu chuyện và biết nghe lời như Giai Giai.”

Kỳ Tham phát hiện tóc nàng vừa dài vừa dày, sấy cũng mất chút thời gian nên kéo ghế qua ngồi sau lưng nàng, từ từ sấy: “Nói tới em út, gần đây Vệ Duyệt sao rồi?”

Vệ Linh do dự, rồi nhẹ giọng nói: “Ừm, mỗi ngày đi học đều về rất đúng giờ, yên tĩnh hơn nhiều, Tiểu Khác học cùng lớp với em ấy, có thể để ý chăm sóc em ấy.

“Em họ này của em đúng là không để người khác bớt lo được mà.” Kỳ Tham chép chép miệng: “Em ấy đối với em thế nào?”

Vệ Linh bất đắc dĩ lắc đầu: “Không mặn không nhạt. Có điều không còn địch ý lớn như trước.”

Kỳ Tham an ủi: “Vậy chắc em ấy đã biết mình làm sai, chỉ là không muốn bị mất mặt thôi, cho em ấy thêm ít thời gian, dù sao cũng là người một nhà, làm gì có chuyện thù dai.”

Vệ Linh thở dài trả lời: “Em hy vọng em ấy không giận em, dù sao em ấy cũng lớn rồi, vậy mà hôm đó em tức giận tới mức đánh em ấy… Thật ra sau đó em hối hận lắm, đánh em ấy làm em ấy mất mặt… Hơn nữa còn ở trước mặt Tham…”

“Ở trước mặt tôi thì làm sao?” Kỳ Tham cười nói: “Nếu như em tôi nói và làm như Vệ Duyệt hôm đó, nhất định không chỉ đơn giản đánh một bại tai rồi thôi đâu.”

Vệ Linh nói: “Ở trước mặt Tham tất nhiên khác rồi, Tham là người Tiểu Duyệt yêu, ở trước mặt Tham bị em bạt tai, em chỉ sợ em ấy hận em tới chết mới thôi. Cũng may sau đó Tham an ủi, quan tâm, cũng hóa giải được phần nào.”

Kỳ Tham nâng cao máy sấy lâu có chút mỏi tay, cô bỏ máy xuống, dùng lược chải tóc cho Vệ Linh, nghe nàng nói, liền nửa cười ngắt lời: “Sao nghe em nói lời này cảm thấy có gì đó không đúng… Quan tâm an ủi em ấy còn không phải vì nể mặt mũi em…”

Vệ Linh “Ừ” một tiếng, không nói gì nữa.

Kỳ Tham lại cầm máy sấy lên, sau khi tóc Vệ Linh khô thì ôm nàng từ phía sau, hỏi nhỏ bên tai nàng: “Làm sao?”

Vệ Linh đặt tay lên cổ tay Kỳ Tham, chậm rãi nói: “Hôm đó em thấy Tham ôm Tiểu Duyệt… Tham không nên hiểu lầm, không phải em trách Tham, chỉ là lúc đó em cảm thấy… Ngoài em ra, Tham ôm ai em cũng không thoải mái. Mấy ngày tiếp theo em luôn nghĩ tại sao, mặc dù biết Tham đối với Tiểu Duyệt không phải tình yêu, nhưng vẫn rất khó chịu, đúng là khi yêu sẽ trở nên rất ích kỷ, dù đối phương là em gái của mình.”

Kỳ Tham mỉm cười cằm đặt lên bả vai Vệ Linh: “Ừm… Phương diện này em có ích kỷ thế nào tôi cũng cảm thấy rất cao hứng. Tôi yêu em, Vệ Linh. Không cần thiết tiếp tục xoắn xuýt vì vấn đề này nữa, bản chất của tình yêu là ích kỷ. Nếu rộng lượng giống tình bạn và tình thân, vậy hai chúng ta không phải là duy nhất của nhau.”

“Vậy từ nay về sau…” Vệ Linh dừng một chút, tiếp theo lấy hết dũng khí đưa ra yêu cầu: “Sau này Tham không được cùng người khác làm những chuyện ám muội, dù là nam hay nữ cũng không được.”

Kỳ Tham hài lòng nở nụ cười, luồng tay vào tóc nàng vén ra trước, không ngừng hôn xuống cổ trắng nõn của nàng: “Em phải biết, nữ thuộc chòm sao Kim Ngưu sẽ không làm chuyện ám muội.”

Vệ Linh ngượng ngùng cố gắng né tránh không để Kỳ Tham tiếp tục hôn mình: “Bây giờ Tham đang làm gì đây?”

“Ý tôi là: Không bao giờ làm chuyện ám muội với người mình không thích, còn đối với người tôi yêu thích, vừa vặn ngược lại.” Kỳ Tham kéo Vệ Linh đứng lên, xoay người nàng lại, hôn xuống môi nàng.

Vệ Linh trở tay ôm Kỳ Tham, thuận theo hôn đáp trả lại, nhưng nhanh chóng rời đi ngăn cản hai tay không an phận của cô: “Kỳ Tham… Trước đây không phải chúng ta đã nói sẽ không làm… Không làm chuyện đó lúc này sao?”

Kỳ Tham nhìn hai tay bị nàng nắm chặt, cười cười: “Được rồi, biết em còn chưa chuẩn bị tốt.”

Hai người nằm xuống giường, Kỳ Tham ôm Vệ Linh vào lòng.

Vệ Linh giật giật cơ thể cố gắng tìm tư thế nằm thích hợp, cuối cùng chỉ có thể cứng đờ nhíu nhíu mày.

Kỳ Tham nhìn nàng chằm chằm không chớp mắt: “Làm sao? Không thoải mái?”

Vệ Linh lắc lắc đầu: “Không có, chỉ là… Hình như em không thích ứng với sữa tắm Tham mua… Da có chút ngứa.”

“A?” Kỳ Tham buồn cười nói: “Em là công chúa đậu phụ sao?”

“Em không yêu kiều tới mức đó, nhưng em cảm thấy da bị kích thích, từ từ ngứa hơn.” Vệ Linh trả lời.

Kỳ Tham nhìn đẩy nhẹ Vệ Linh ra nhìn một lượt: “Đơn giản thôi, ngứa chỗ nào? Tôi giúp em gãi gãi.”

Đương nhiên Vệ Linh lắc đầu từ chối: “Sau lưng, nhưng chắc không có chuyện gì, chút nữa là tốt thôi.”

Kỳ Tham nằm xuống lần, nhưng Vệ Linh vẫn nhích tới nhích lui. Thấy vậy cô luồng tay vào áo ngủ Vệ Linh, nàng giật mình thốt lên muốn Kỳ Tham lấy tay ra, nhưng Kỳ Tham lại không khách khí xoa xoa tấm lưng bóng loáng của nàng, động viên: “Không sao, chỗ này ngoài trừ em với tôi thì có ai khác đâu, để tôi làm em bớt ngứa.”

Hai má Vệ Linh bắt đầu ửng đỏ, không biết có nên tiếp tục kiên trì lấy tay Kỳ Tham ra hay không nữa, nhưng Kỳ Tham thật tâm muốn giúp nàng bớt khó chịu, lòng bàn tay cô xoa đều khắp lưng, thỉnh thoảng dùng ngón tay gãi gãi, ngoài trừ cảm thấy thoải mái bên ngoài hình như cũng không còn thấy ngứa. Da thịt tiếp xúc, Vệ Linh vẫn có chút không quen, nên nhìn Kỳ Tham với cặp mắt đề phòng, sợ cô nổi hứng lên chọc ghẹo mình.

Kỳ Tham bị dáng vẻ thận trọng của Vệ Linh làm giật mình: “Em không sao chứ? Tôi làm em không thoải mái?”

“Không, thoải mái.” Vệ Linh đè tay Kỳ Tham lại, ra hiệu cô rút tay ra, lúc này mới yên tâm thả lỏng cơ thể: “Rất hữu hiệu, không thấy ngứa nữa.”

Lúc này Kỳ Tham mới hoàn toàn yên tâm, cách lớp áo vuốt ve lưng nàng: “Được rồi, công chúa đậu phụ có thể ngủ an ổn, ngày mai tôi sẽ đổi sữa tắm. Em thích gì tôi đi mua.”

Vệ Linh mỉm cười, nhít vào lòng Kỳ Tham: “Không có chuyện gì, chỉ cần thời gian thích ứng.”

“Ồ… Vậy sau này mỗi đêm tôi cũng giúp em gãi gãi sao?” Kỳ Tham cười xấu xa hỏi.

Vệ Linh ngẩng đầu trừng mắt nhìn Kỳ Tham: “Trễ lắm rồi, mau ngủ đi, ngày mai còn phải đi làm.”

Kỳ Tham biết nàng xấu hổ, nên không trêu chọc nữa, ôm nàng vào lòng, vươn tay tắt đèn ngủ.