Biện Ái Pháp Tắc

Chương 136



Gần đây có tin tức cáo buộc phạm nhân trong ngục bị phân biệt đối xử, mức độ ngược đãi khác nhau, còn có lời đồn, phạm nhân vì không chịu đựng nỗi mà tự sát, nhưng bên ngoài lại không có tin tức chính thức nào.

Mãi cho tới khi Vệ Linh nhận được một vụ án tố tụng, không biết tại sao có một phạm nhân đã cắt cổ tay tự sát, người nhà yêu cầu giám ngục đưa ra lý do chính đáng nhưng vẫn không có câu trả lời, quá phẫn nộ dẫn tới quyết định thưa kiện.

Trong quá trình xem tư liệu, Vệ Linh phát hiện người tự sát chính là một trong mấy tên mất tính người đã xâm phạm tụi nhỏ ở cô nhi viện, tội danh thành lập bị phán bỏ tù, vậy mà chưa tới nửa năm hắn lại chết trong ngục.

Điều này làm Vệ Linh thấy ngạc nhiên, nàng không khỏi quan tâm tình hình của sáu tên còn lại, càng ngoài ý muốn hơn nữa, hai trong sáu tên cũng chết không rõ nguyên nhân, bốn tên kia vẫn còn sống chỉ là không biết tình hình thế nào. Vệ Linh nhanh chóng liên kết những vũ án gần đây lại, tìm hồ sơ đọc, nàng phát hiện có một số phạm nhân bị bỏ tù vì mấy lý do không đâu.

Chẳng lẽ ngục giam thật sự tồn tại quy củ Hắc Ám trong truyền thuyết sao? Trong lúc nhất thời Vệ Linh bị ý nghĩ của mình làm khiếp sợ.

“Vệ luật sư, vụ án này cô không nên nhận” Khi lòng nàng tràn đầy nghi hoặc muốn nhận vụ án thì chủ nhiệm Sở Sự Vụ đi vào ý tứ sâu xa đem thư ủy thác mà nàng trình lên đặt trước mặt nàng: “Tôi kiến nghị cô nên suy tính thận trọng các trọng điểm tốt hơn, loại chuyện này không phải một hai phiên tòa có thể bãi bình được, cô nghĩ thêm đi.”

Trước giờ chủ nhiệm chưa từng có ý kiến với các vụ án nàng nhận, lúc này lại đích thân tới phòng nàng nói, tất nhiên Vệ Linh phải thận trọng hơn, gật đầu nói nàng cần thêm hai ngày để suy nghĩ.

Từ lúc đó mức độ quan tâm của nàng về vụ án trong ngục giam rõ ràng đã tăng lên, tối đó cùng Kỳ Tham ăn cơm, nàng cũng rất tự nhiên đem chuyện này nói ra, muốn hỏi ý kiến Kỳ Tham.

Kỳ Tham vừa ăn xong chén mì, rất tùy ý trả lời nàng: “Tôi không muốn em chạm vào phương diện này trên tòa.”

“Tại sao?” Vệ Linh nghe Kỳ Tham nói, có chút ngoài ý muốn: “Chẳng lẽ Tham không nghĩ nên đem những bức màn đen lộ ra ánh sáng sao? Để phía chính phủ giám sát càng tốt hơn.”

Kỳ Tham cười nhạt nói: “Những tấm màn đen khác còn được, chứ tấm màn đen trong ngục giam thì thôi. Coi như em muốn điều tra rõ, cũng không tra được.”

“Tham muốn nói tới phương diện lấy chứng cớ trong ngục giam sao?” Vệ Linh hỏi.

“Ngục giam là nơi không đối ngoại, bên trong giam giữ đều là phạm nhân đã vi phạm pháp luật, tuy không thể nói tất cả đều là kẻ ác, nhưng phải biết, người ở trong đó có tư duy mà người bình thường không đoán ra được, tấm màn đen ngục giam vẫn luôn tồn tại, hơn nữa không phải một mà còn nhiều tầng.” Kỳ Tham dùng chiếc đũa gõ vào cái chén của mình, nói tiếp: “Ví dụ thế này, chén của tôi là ngục giam, đũa trong tay là cảnh ngục, mì sợi là phạm nhân, đũa muốn làm chính là quản lý sợi mì trong chén một cách thứ tự, chúng ta nghĩ rằng thái độ này rất bình thường, nhưng thực tế có thể khác đi, thỉnh thoảng đũa lại muốn gắp mì trong chén ra, đem một số sợi mì ném xuống đất hoặc có thể làm sạch sẽ rồi đem tới chỗ tôi, dâng lên cho tôi ăn.”

Vệ Linh hoàn toàn hiểu ý Kỳ Tham: “Ý Tham muốn nói, đôi lúc công dụng của đũa không phải lúc nào cũng tốt.”

“Không kém bao nhiêu đâu.” Kỳ Tham nhìn chén mì Vệ Linh vừa múc thêm cho mình: “Thực ra tôi còn muốn nói, sợi mì cũng không sợi mì tốt, để nó nát trong chén, không bằng sớm đổ đi thì tốt hơn, còn chuyện đũa có gắp sợi mì bỏ ra hay không cũng không quan trọng.”

Vệ Linh ăn một miếng mì, cau mày lắc lắc đầu: “Nhưng đây là mạng người không phải mì sợi, bọn họ làm ác đã có hình phạt xứng đáng với tội của bọn họ, không ai có quyền làm dụng tư hình.”

Kỳ Tham lắc lắc đầu, ánh mắt lạnh nhạt nhìn Vệ Linh nói: “Em vẫn không hiểu ý của tôi, tôi muốn nói, đây là vấn đề không phải pháp luật giao cho quyền lợi hoặc phạm vi cảnh ngục phải đối xử với phạm nhân thế nào, mà là… Em mãi mãi không chạm được chân tướng trong đó.”

“Không có biện pháp tìm ra sự thật sao?” Vệ Linh vẫn chấp nhất hỏi lần nữa.

Kỳ Tham cười nói: “Trừ phi ngục giam là nhà em mở, nếu không ý của tôi vẫn vậy, loại người đó chết chưa hết tội, không ai đồng tình, kết quả giám định là tự sát, giờ đi tố cáo, cho dù cho thắng kiện thì nhiều lắm quản giáo chỉ bị tội thất trách. Em cũng đừng theo vụ án giao du với kẻ xấu.”

Vệ Linh do dự không quyết định: “Nhưng em luôn cảm thấy…”

“Vậy em nói đi, nếu như em tiếp nhận vụ án, yêu cầu phía ngục giam và viện kiểm soát kiểm chứng án mạng này lần nữa, em thấy nên bắt đầu từ chỗ nào?” Kỳ Tham từng bước dụ dỗ: “Ngục giam là chỗ hoàn toàn bị phong kín, coi như người này chết rồi là triệt để không quan hệ gì tới cảnh ngục, em có thể đứng vào góc độ cảnh ngục mà suy nghĩ, bọn họ cần gì phải nói phạm nhận chết rất kỳ lạ. Mà coi như có manh mối, thì địa bàn của người ta, mọi thứ đã sớm được dọn dẹp sạch sẽ, chắc chắn bây giờ không còn dấu vết gì!”

Vệ Linh trầm mặc, cúi đầu ăn chén mì của mình, suy nghĩ xoắn xuýt.

Điện thoại Kỳ Tham đặt trên bàn vang lên, tâm tư hai người đều bị cắt đứt, theo bản năng cùng nhìn về phía điện thoại, tên hiện trên màn hình là người mà cả hai đều hết sức quen thuộc: Mục Liên. Kỳ Tham giật mình, cuống quít cầm điện thoại lên, cũng không có thời gian nhìn ánh mắt nghi hoặc của Vệ Linh, trực tiếp đi ra khỏi phòng ăn, lúc này cô mới nhận điện thoại: “Này… Chào buổi tối, Đại thiếu gia!”

“Tôi không tốt!” Âm điệu Mục Liên mang theo sự bất mãn, nhưng vẫn bình tâm tĩnh khí nói chuyện với Kỳ Tham: “Tôi mới vừa nghe nói, Vệ gia Đại tiểu thư sẽ nhận vụ án ở ngục giam, chuyện này cô cảm thấy thỏa đáng sao?”

Kỳ Tham quay đầu nhìn về hướng phòng ăn, thấp giọng ho khan: “Chưa chắc nàng sẽ tiếp nhận.”

Mục Liên liền tỉnh ngộ “Ồ” một tiếng: “Không nhận là tốt nhất, quan hệ hai người không phải rất tốt sao? Chuyện đó làm sao xảy ra cô là người rõ ràng nhất, coi như Vệ tiểu thư không nể mặt tôi, cũng phải chừa chút mặt mũi cho cô, đúng không?”

Kỳ Tham hít sâu một hơi, gật gật đầu: “Đương nhiên tôi biết. Có điều anh cũng biết rõ, coi như nàng nhận vụ án này, cũng không có cách nào tra ra được.”

“Vấn đề là thái độ!” Mục Liên cường điệu nói: “Toàn thế giới này đâu phải chỉ có nàng là luật sư, nếu có thời gian rảnh rỗi thì nhận các vụ án khác không phải càng tốt hơn, cần gì tóm chặt vụ này không buông tay!!!”

Kỳ Tham cười một tiếng: “Anh nói quá rồi, đúng là toàn thế giới không chỉ mình nàng là luật sư, cho dù vụ án này có đặt trước mặt nàng cũng sẽ không có chuyện gì xảy ra với anh Mục Liên đây. Nhưng tôi sẽ thuyết phục nàng, anh yên tâm!”

“Hy vọng cô ra thêm nhiều sức.” Mục Liên nghe liền biết Kỳ Tham sắp nổi điên, nên không nói nhiều: “Có điều dựa theo những gì hai chúng ta đã nói trước đó, bảy tên súc sinh kia vừa vào ngục thì không có ngày nào sống yên thân, nói thế nào đây, bản thân tôi là đàn ông cũng không hối hận khi cho người chỉnh bọn họ!”

Kỳ Tham đối với sự hào khí của Mục Liên không có ý kiến gì: “Tôi biết, thay mặt mấy đứa trẻ ở cô nhi viện cám ơn anh và anh em của anh!”

“Khách khí rồi!” Mục Liên nở nụ cười: “Thật không hiểu nổi, tôi ưu tú như vậy tại sao cô không coi trọng tôi?”

“Anh có tai mắt khắp nơi, thần thông quảng đại, chắc chắn phải biết tôi không thích đàn ông.” Kỳ Tham quay đầu nhìn về phòng ăn lần nữa.

Mục Liên triệt để hết hy vọng: “Ai… Phương diện này không thể nào miễn cưỡng được. Nói chung sau này tôi sẽ coi cô là bạn. Còn cô gái họ Vệ kia, cô tự lo liệu đi! Tôi không muốn nàng tham dự vào chuyện này!”

“Được rồi!” Kỳ Tham có chút không vui: “Tới đây thôi! Chúc anh sớm tìm được giai nhân.”

“Người làm luật sư luôn biết nói những lời đẹp đẽ!” Mục Liên nói vậy nhưng vẫn cám ơn rồi cúp máy.

Kỳ Tham bỏ điện thoại vào túi lắc lắc đầu rồi trở về phòng ăn, nhìn lướt qua chén mì vẫn còn nguyên trước mặt Vệ Linh, cười hỏi: “Làm sao? Vẫn suy nghĩ về vụ án nên không muốn ăn?”

Vệ Linh nhìn Kỳ Tham ngồi xuống đối diện mình, tay phải cầm đũa chọc vào chén mì, tay trái chống cằm, vừa đăm chiêu vừa ôn hòa nói: “Kỳ Tham, đột nhiên em nghĩ vụ án này… Có dính dáng tới Mục Liền…”

“Hả?” Kỳ Tham trừng mắt nhìn: “Cái này… Tại sao hỏi như vậy?”

Vệ Linh bỏ đũa xuống, hai tay lồng vào nhau đặt lên mép bàn, vẻ mặt hơi ngưng trọng nhìn Kỳ Tham, lại hỏi: “Những chuyện đã xảy ra có liên quan tới Tham đúng không?”

Khóe mắt Kỳ Tham co giật: “Cái này nói thế nào?”

Vệ Linh không hé răng, chỉ nhìn Kỳ Tham chằm chằm.

Kỳ Tham bị Vệ Linh nhìn không chớp mắt có chút chột dạ, nói: “Năm ngoái trước khi mấy tên súc sinh đó bị phán bỏ tù, tôi có đi gặp Mục Liên chào hỏi, lúc đó tôi chỉ nhắc nhở Mục Liên cho người dạy dỗ bọn họ một chút, căn bản không nói muốn chỉnh bọn họ tới chết.”

Mặt Vệ Linh biến sắc, nói: “Tại sao Tham làm vậy? Tham khẳng định không nói đừng dồn bọn họ vào chỗ chết không?”

Kỳ Tham ra mồ hôi, dùng ngón tay quẹt ngang trán, thật giả khó phân rõ: “A… Hình như là… Không nói rõ.”

Vệ Linh tức giận không thể chịu đựng vỗ mạnh xuống bàn, phản ứng rất mãnh liệt: “Kỳ Tham! Tham có biết Tham làm vậy là trái pháp luật không?”

Kỳ Tham thở dài, biết lần này chạy trời không khỏi nắng: “Tôi biết! Nhưng tôi không nhịn được! Tôi không phải người chấp pháp, tôi càng không thể nào chấp tòa án chỉ phán mấy năm tù cho bảy tên cầm thú đó!”

“Tham không phục có thể tiếp tục chống án! Tại sao dùng phương pháp sai lầm xử lý. Bọn bọ cũng là công dân được pháp luật bảo vệ!” Vệ Linh nhíu chặt mày nhìn Kỳ Tham nói.

Kỳ Tham lại thở dài, nghiêng đầu nói: “Loại người này cũng xứng đáng được pháp luật bảo vệ?” Chết sớm còn tốt hơn!”

Vệ Linh nghe Kỳ Tham nói một cách dửng dưng chỉ có thể tiếp tục ngạc nhiên, im lặng một hồi lại nói: “Nếu vậy, vụ án này người chết là do bị người khác bức bách mỗi ngày, bất đắc dĩ lựa chọn tự sát, mấy người chết trước đó cũng bị hãm hại… Mà những chuyện có liên quan trực tiếp tới Tham và Mục Liên!”

Kỳ Tham nhìn nàng, sắc mặt lạnh dần, nói: “Đúng! Hai đứa trẻ ở cô nhi viện cũng chịu rất nhiều sỉ nhục và xâm phạm mới tự sát. Ngoài ra còn nhiều đứa nhỏ khác cũng bị ngược đãi làm nhục… Đây gọi là phong thủy thay phiên chuyển, bây giờ chuyển tới chỗ bọn người vô liêm sỉ đó, chúng cần phải đền tội.”

Vệ Linh nói: “Sinh mệnh con người không có gì bù đắp được, nếu Tham biết, tại sao còn chấp nhất muốn làm khó dễ bọn họ?”

“Chính vì mạng người không có gì bù đắp được, nên chúng phải trả giá cho những gì chúng đã gây ra!” Kỳ Tham kiên trì với suy nghĩ của mình: “Đây là tiêu chuẩn nhất quán của tôi!”

Vệ Linh tiếp lời: “Nhưng tiêu chuẩn của Tham là vi phạm pháp luật!”

Kỳ Tham lập tức giang hai tay ra, bướng bỉnh nói: “Pháp luật là coi trọng chứng cứ! Ai có thể chứng minh bọn họ tự sát là do bị người khác bức bách, có chứng cớ gì nói rõ là tôi sai? Lấy ra được thì tôi công nhận!”

“Tham…” Lúc này Vệ Linh thật sự tức giận: “Em không có nói muốn Tham làm sao, chúng ta chỉ thảo luận với nhau, em muốn Tham ý thức suy nghĩ của Tham là sai!”

Kỳ Tham trả lời: “Nhưng tôi không cảm thấy mình sai!”

Vệ Linh thấy Kỳ Tham đã đụng tường mà vẫn không chịu quay đầu, suýt chút nữa bốc hỏa: “Kỳ Tham! Tham có thể hay không thể nói chuyện đàng hoàng?”

Kỳ Tham âm trầm, bỏ hai tay xuống, hít sâu cố gắng hòa hoãn nói: “Được rồi, nói chuyện thức tế đi, em vẫn muốn tiếp nhận vụ án này sao?”

Vệ Linh rủ mắt, nàng suy tư một lúc, bất đắc dĩ trả lời: “Bây giờ em cũng là một trong những người biết rõ nội tình, trừ phi tố cáo Tham, bằng không… Em không có cách nào tiếp nhận vụ án.”

“Ý của em là từ bỏ vụ này?” Kỳ Tham có chút vui vẻ hỏi.

Vệ Linh lập tức nhìn thẳng Kỳ Tham: “Nếu không thì thế nào? Ai bảo Tham… Lần này miễn cưỡng cho qua, nhưng Kỳ Tham, Tham phải hứa với em sau này không để những chuyện tương tự thế này xảy ra nữa, nếu bị phát hiện sẽ rất nguy hiểm!”

Kỳ Tham vội vàng gật đầu: “Tôi biết tôi biết. Đảm bảo không có lần sau! Tôi hứa, em có cảm thấy thoải mái hơn không?”

“Không thoải mái!” Vệ Linh nói thẳng, ngồi xuống một lúc rồi đột nhiên đứng dậy cầm áp khoác và túi xách đi ra ngoài.

“Còn chưa ăn…” Kỳ Tham vội vàng gọi phục vụ tính tiền, bước nhanh đuổi theo. Cũng may Vệ Linh vừa đi vừa suy nghĩ nên tốc độ tương đối chậm, Kỳ Tham dễ dàng đuổi kịp giữ nàng lại: “Em đang làm gì?”

Vệ Linh nhìn Kỳ Tham nghiêm túc cẩn thận nói: “Em không có cách nào trong thời gian ngắn tiếp thu có người vì Tham mà chết. Tham để em yên tĩnh một lúc đi.”

“Không phải, cái gì gọi là không có cách nào tiếp thu?” Kỳ Tham cũng nhíu mày lại: “Em nói giống như tôi giết mấy tên đó!”

Vệ Linh hỏi ngược lại: “Tham nghĩ nó khác biệt sao?”

Kỳ Tham bắt đầu khó chịu: “Há, nếu theo em nói, chuyện tôi nên làm bây giờ chính là tới sở cảnh sát tự thú, nói mấy người kia vì tôi mà chết, cái chết của bọn họ là một tay tôi tạo thành! Tôi làm vậy em sẽ thỏa mãn?”

Vệ Linh nói: “Em không có ý đó.”

“Vậy em có ý gì?” Kỳ Tham truy hỏi: “Dựa theo sự công chính của em mà lý giải, tôi nên làm như vậy, tiện thể khai ra đám người của Mục Liên, trước sau chắc khoảng mười mấy người, tất cả đều vì bọn người mất nhân tính xâm phạm trẻ em mà nửa đời còn lại ngồi ngốc trong tù!”

Vệ Linh cực kỳ bất đắc dĩ: “Kỳ Tham, Tham đừng dùng cách đánh cược tức giận ngược lại, chẳng lẽ Tham không có chút cảm giác mình làm quá mức sao? Đối với cái chết của mấy người đó hoàn toàn thờ ơ không động lòng sao?”

Kỳ Tham thở dài: “Vệ Linh, tôi biết em là người chính trực, nhưng là… Xin nhờ em nhìn nhận chuyện này theo một hướng khác được không? Nếu em vẫn cứ một mực nói tôi sai, vậy bây giờ em nói cho tôi biết đi, em cảm thấy bác cả em lúc này có thể an nhàn sinh hoạt ở nhà là sai hay đúng? Tình nhân của ông ấy chết có quan hệ gì tới ông ấy hay không? Em nghĩ sau sự kiện đó, ông ấy sẽ thấy hổ thẹn không?”

“Tại sao lại kéo bác cả vào?” Vệ Linh nhíu mày lần nữa: “Tham đừng gom hai chuyện làm một!”

“Tôi không muốn gom lại làm một. Em muốn nói công bằng mà, vậy thì xem xét một chút!” Kỳ Tham nói tiếp: “Cô gái họ Cung vì muốn bảo vệ bác cả em mà tự sát, bác cả em có buồn vì cô ta không? Từng nhắc tới cô ta chưa? Có vì cái chết của cô ta mà gánh bất cứ trách nhiệm nào sao? Không cần em trả lời, đáp án quá rõ ràng: Hoàn toàn không có! Vậy em có từng chỉ trích ông ấy chưa? Hỏi ông ấy có thấy mình quá đáng, hay thờ ờ không động lòng với cái chết của người tình mình?”

Vệ Linh nhìn Kỳ Tham chằm chằm, lửa giận xuất hiện rõ trong mắt nàng, im lặng hồi lâu mới nói: “Đúng là em không chỉ trích bác cả. Một vì ông ấy là trưởng bối của em, em không thể tự ý phạm thượng, hai là em không dám chạm tới chuyện đó, bởi vì trong vụ án của bác cả em đã từng nhiều lầm vi phạm nguyên tắc của bản thân, thậm chí che đi lương tri của mình. Nhưng hôm nay em đối với Tham… Em sợ Tham sẽ tiếp tục làm sai, sợ Tham có chuyện, xuất phát tự góc độ là người yêu của Tham, em càng không muốn Tham làm chuyện trái pháp luật, em cũng không muốn Tham đem sai lầm của mình ra ánh sáng, vì vậy cũng đã trái với nguyên tắc của em, nên em thấy không thoải mái. Vậy mà… Tham lại không thể hiểu suy nghĩ này của em.”