Biện Ái Pháp Tắc

Chương 137



Lòng Kỳ Tham giật giật, nhưng vẫn kiên trì ý kiến của mình: “Tôi biết em lo lắng cho tôi, nhưng lúc nào có thời gian em có thể đứng vào vị trí của tôi mà lý giải cho tôi được không? Vốn dĩ thế giới này đã không sạch sẽ rồi, ngục giam là nơi che giấu nhiều chuyện xấu nhất, tôi không có làm nó càng ngày càng Hắc Ám, có điều tôi không muốn bọn súc sinh đó chỉ ngồi tù vài năm rồi được thả ra, ai dám đảm bảo sau đó chúng không tiếp tục hành vi hại người.”

Vệ Linh cắn cắn môi dưới: “Xem ra hai chúng ta không thể nói tiếp!”

Kỳ Tham thở dài: “Quên đi, tôi cũng không muốn xả nhiều với em như vậy. Em mệt không? Có muốn về nghỉ ngơi sớm không?”

Vệ Linh trầm mặc sau đó nói: “Tài liệu vụ án ngục giam còn ở chỗ em, nếu không nhận, tối này em phải về nhà thu dọn, ngày mai đưa lại cho chủ nhiệm.”

Nàng nói ‘Về nhà’ tất nhiên không phải nhà của hai người, nghe xong nhất thời Kỳ Tham nổi lên lửa giận, nghiêng đầu nhìn qua chỗ khác, đè tâm tình lại nói: “Cũng được. Tôi đưa em về!”

Trên đường lái xe về Vệ gia, không ai nói gì với ai, dựa theo thói quen ngầm thừa nhận, Kỳ Tham dừng xe bên lìa đường, chống tay lên cửa xe nhìn Vệ Linh cởi dây an toàn, trong lòng càng không thoải mái, làm như vô ý nói: “Theo lý thuyết nhà chúng ta đã chuẩn bị xong, tôi nghĩ có nên đổi địa điểm để Hoắc Tưởng và mọi người tụ họp không?”

Vệ Linh mở cửa xe, quay đầu nhìn Kỳ Tham, trả lời: “Tham xem mà làm thôi. Em vào nhà, tạm biệt!”

Kỳ Tham bất mãn, nhíu mày, tùy ý gật đầu: “Được, tạm biệt!” Chờ Vệ Linh xuống xe đóng cửa lại xong, Kỳ Tham không hề chần chừ lập tức đánh tay lái rời khỏi, không giống như mọi khi nhìn Vệ Linh vào nhà mới đi.

Hôm đó cả hai vì nguyên tắc và sự kiên trì của mình nên tan rã không vui, náo loạn tự nhiên không dễ chịu, nhưng hai người không ai muốn nhường ai, sau khi về tới nhà đều suy nghĩ rất lâu, đêm nay nhất định là đêm không ngủ.

Kỳ Tham nghĩ nếu Vệ Linh đã quyết định không nhận vụ án, trên cơ bản chuyện này xem như đã giải quyết xong, chuyện chính lúc này là làm sao hống Vệ Linh. Lúc cãi nhau bản thân cô cũng thật sự tức giận, phương diện cảm tình nhìn chung lạnh nhạt không ít, nhưng yêu đương có phải vậy không?

Trước đây Kỳ Tham không cảm thấy tính khí Vệ Linh lớn tới mức này, nhưng cẩn thận suy nghĩ một hồi phát hiện người con gái này luôn luôn có chủ ý và sự kiên trì, chỉ là phần lớn thời gian đều không bộc lộ ra. Bây giờ quan hệ hai người đã khác rồi, phải nhìn rõ ràng chút. Kỳ Tham không khỏi cười khổ: Đúng là làm Đại tiểu thư, ai cũng có tính cách, xem ra lần đầu tiên hai người cãi nhau, cô phải là người chịu thua.

Kỳ Tham gọi điện thoại cho Trương Hoắc Tưởng và mọi người, hẹn cuối tuần tới nhà mới tụ họp, xác định hết rồi mới gọi cho Vệ Linh.

Qua rất lâu Vệ Linh mới nhận điện thoại, ngữ khí bình thản: “Kỳ Tham? Chuyện gì?”

Kỳ Tham nghe giọng nói nhẹ nhàng của Vệ Linh, trước tiên hắng giọng một cái: “Thứ bảy, Hoắc Tưởng và mọi người tới nhà chúng ta chơi, dự định tiệc tùng suốt đêm. Em có vấn đề gì không? Có thể tới?”

Vệ Linh kinh ngạc: “Ngày kia? Sao Tham không nói sớm… Em phải đi chỗ khác làm việc, chắc chiều chủ nhật mới trở về.”

Vệ Linh nói xong, tay Kỳ Tham liền dùng thêm lực bóp chặt điện thoại: “Em đi chỗ khác làm việc? Sao không nói với tôi một tiếng?”

Vệ Linh trả lời: “Hôm qua mới quyết định chưa kịp nói với Tham.”

“Chuyện mời mọi người tới rồi sao?” Khẩu khí Kỳ Tham không tốt lắm.

Sau khi Vệ Linh suy nghĩ một chút: “Em sợ không có cách nào tham gia được, phiên tòa này rất gấp cũng rất quan trọng, hơn nữa đã xác định phải tới rồi. Tham… Tiếp mọi người chơi vui vẻ đi, sau này còn nhiều cơ hội.”

Kỳ Tham hít sâu một hơi, cố gắng hòa hoãn ngữ khí nói: “Được rồi, tùy em!” Nói xong thì cúp máy ném điện thoại qua một bên.

Trương Hoắc Tưởng, Trâu Bằng, Phú Tường, Tiểu Lan, Trịnh Tiêu Viên còn có cả Tô Oánh giữa trưa thứ bảy đúng hẹn có mặt ở nhà mới của Kỳ Tham và Vệ Linh, nhưng phát hiện biệt thự rộng lớn chỉ có mình Kỳ Tham, Trương Hoắc Tưởng là người đầu tiên đặt câu hỏi: “Tình huống gì đây? Vệ Linh đâu?”

“Nàng đi công tác.” Không nhắc tới còn tốt hơn, nhắc tới làm Kỳ Tham khó chịu: “Không có chuyện gì, mình là chủ nhân, ở đây chiêu đãi mọi người không được sao? Có gì bất mãn?”

Tô Oánh tháo kính râm đưa cho quản lý Quyên Tử, cười cười ngồi xuống ghế sô pha rộng lớn: “Nghe giọng điệu này của cô, chứng tỏ chuyện không đơn giản, ăn ngay nói thật đi có phải hai người giận dỗi không?”

Kỳ Tham đang gọt táo, cầm dao găm quơ quơ trước mặt Tô Oánh, cười nói: “Đúng đó, nàng nghe nói tôi mời cô tới, lập tức thể hiện không muốn nhìn thấy cô.”

Phú Tường đặt giỏ quà xuống bàn nói: “Không thể, học tỷ không phải là người dễ giận như vậy.”

Trâu Bằng cũng phụ họa theo: “Chị Vệ Linh sẽ không làm thế!”

Kỳ Tham ‘Chặc chặc’ hai tiếng, đem trái táo cắt xong bỏ xuống bàn, vẩy tay kêu mọi người tới ăn: “Được rồi, nàng có việc bận đột xuất, nên chúng ta chơi thôi.”

Tô Oánh nói: “Hai người đều là luật sư, tại sao tôi cảm thấy cô quá an nhàn!”

Tiểu Lan lập tức cười lớn cướp cơ hội trả lời của Kỳ Tham: “Vì trình độ chị Vệ cao hơn chị Kỳ, nên bình thường nhận nhiều vụ án hơn.”

“Nói bậy!” Kỳ Tham trừng mắt lớn: “Chủ yếu là tôi chọn vụ án mà nhận, không phải vụ nào tôi cũng nhận.”

Ở đây người duy nhất không quen thân với mọi người là Trịnh Tiêu Viên, cô toàn lực chống đỡ dùm Kỳ Tham: “Em có thể chứng minh! Chị Kỳ có trình độ rất cao trong giới pháp luật.”

“Đây không phải là Kỳ Tham não tàn sao?” Tô Oánh lên tiếng.

Kỳ Tham trợn trắng mắt: “Chỗ này người không có tư cách nói người khác não tàn chính là cô đó! Ngẫm lại đi, năm ngoái đầu của tôi vì ai mới bị người ta đập bể?”

Tô Oánh vừa ăn táo vừa nói: “Đó là vì cô não tàn!”

“Não tàn con mẹ cô! Cô mới não tàn! Cả nhà cô đều là não tàn!” Kỳ Tham cười cầm mớ hạt dưa quăng vô mặt Tô Oánh.

Náo loạn với mọi người, ngược lại làm Kỳ Tham tạm thời quên đi chuyện không vui, tới giờ dùng cơm, ai cũng ba chân bốn cẳng cùng nhau tụ tập nấu nướng, thức ăn nhanh chóng được chuẩn bị xong, mùi vị cũng không tệ.

Cơm nước xong xuôi, Tô Oánh lấy ra một đĩa muốn mọi người cùng xem giải trí. Nhưng nhà Kỳ Tham vẫn chưa chuẩn bị TV, nên Trịnh Tiêu Viên đề nghị ra thương xá gần đây mua màn hình chiếu về, xem còn thoải mái hơn cả TV. Kết quả Trịnh Tiêu Viên chỉ thuận miệng đề nghị ai ngờ tất cả lại điên cuồng nhất trí thông qua. Lúc này Trương Hoắc Tưởng, Trâu Bằng, và cả Trịnh Tiêu Viên cùng nhau lái xe ra ngoài. Nửa giờ sau, ba người đem màn hình chiếu mới toanh trở về, thuận tiện còn ôm cả bộ loa nhìn rất khoa trương.

Theo sau Trâu Bằng còn có hai nhân viên phụ trách treo màn hình chiếu, nối loa. Đóng kín cửa kéo luôn rèm, phòng khách tối thui, tất cả mọi người ngồi hàng hàng trên ghế sô pha lớn, cùng nhau ăn hạt dưa, đồ ăn vặt, uống bia, tiện thể không hề khách khí chỉ ra những thiếu xót nhỏ nhặt của Tô Oánh trong phim, hoàn toàn hưởng thụ cảm giác xem phim tại nhà.

Bộ phim hai tiếng hơn thì kết thúc, thừa dịp không khí đang tăng cao, Phú Tường và Trương Hoắc Tưởng dưới sự yêu cầu lại đi ra ngoài mua bộ Lang Nhân về chơi, Quyên Tử cũng bị Tô Oánh kéo vào, tám người ngồi trên thảm trải sàn bắt đầu chơi trò giết người.

Chơi tới trời tối, Kỳ Tham đi chuẩn bị bữa tối và đồ ăn khuya, Trương Hoắc Tưởng nói phải uống say một bữa, mở tủ lạnh thấy bia không còn nhiều, người duy nhất có mặt ở đây không thể uống chính là Tiểu Lan, nên Tiểu Lan đành phải nhận mệnh lấy xe ra ngoài lôi về mấy thùng, để mấy người điên này uống cho đã.

Ba giờ sáng, ngoại trừ Tô Oánh quen với cường độ làm việc cao quanh năm thức đêm vẫn còn tĩnh táo, thì Kỳ Tham, Trương Hoắc Tưởng và những người khác đã sớm xiêu xiêu vẹo vẹo, người nằm dưới sàn, người nằm trên sô pha.

“Đúng là cả đám tệ hại!” Tô Oánh khui lon bia mới, uống một hớp, cười nói với Quyên Tử: “Xem ra ở chỗ này tôi là mạnh nhất!”

“Em cũng đã uống nhiều rồi!” Quyên Tử nhắc nhở: “Mười giờ sáng còn có lịch trình, em nghỉ ngơi một chút đi!”

Tô Oánh dùng chân đá đá Trương Hoắc Tưởng đang ngủ bên hông mình: “Không vội, chờ các nàng tỉnh rồi đi. Đã lâu không phóng túng thế này, để tôi tận hưởng cảm giác này thêm một hồi.”

Bốn tiếng sau, Quyên Tử lần lượt gọi mọi người dậy: “Thời gian không còn sớm, mau đứng lên ai về nhà nấy!” Tới Kỳ Tham, Quyên Tử đỡ cô từ dưới sàn lên sô pha: “Chúng tôi trở về trước, cám ơn đã chiêu đãi, cô lên lầu ngủ đi, chúng tôi sẽ giúp cô khóa cửa cẩn thận.”

Trương Hoắc Tưởng xoa mắt nói: “Bây giờ vẫn còn sớm mà!”

“Tôi sẽ để Quyên Tử vòng lại đưa mọi người về.” Tô Oánh không chút do dự nói, Quyên Tử đứng kế bên không dị nghị gì gật đầu.

Kỳ Tham nửa tỉnh nửa say xua xua tay: “Vậy tôi không cần tiễn.”

“Không thành vấn đề, cậu ngủ tiếp đi.” Trương Hoắc Tưởng ngáp một cái thật dài, vơ vét dĩa hột dưa trên bàn rồi lôi Tiểu Lan đi.

Tất cả ra hoa viên, giúp Kỳ Tham khép cửa lớn, Trương Hoắc Tưởng, Phú Tường, Tiểu Lan tiến vào chiếc SUV xa hoa của Tô Oánh, Trâu Bằng thấy chỉ còn mình với Trịnh Tiêu Viên, liền nói mình có thể từ từ lái xe về dù gì cũng đã ngủ một giấc rồi, không cần phiền Quyên Tử phải chạy tới chạy lui nhiều lần.

Sau khi xe khởi động, Trương Hoắc Tưởng lại ngáp dài lấy điện thoại ra, nhanh chóng bấm dãy số.

“Sáng sớm chủ nhật, chị muốn quấy rầy ai sớm thế này?” Phú Tường ngủ chưa đủ giấc, híp mắt dựa bả vai Trương Hoắc Tưởng hỏi.

Trương Hoắc Tưởng đưa điện thoại qua trước mặt Phú Tường quơ quơ: “Quấy rầy Vệ Linh, không thể chỉ có chúng ta không ngủ ngon.”

Vệ Linh nhận điện thoại rất nhanh, nghe âm thanh hình như đã thức từ trước rồi: “Hoắc Tưởng, chào buổi sáng.”

Trương Hoắc Tưởng cười ha hả: “Chào buổi sáng, Kỳ Tham nói Tiểu Linh đi công tác, chừng nào trở về?”

“Chiều tôi về, công việc đã được sắp xếp nên không thể gặp mọi người được, hôm qua chơi có vui không?” Vệ Linh hỏi.

Trương Hoắc Tưởng nói: “Vui! Từ trưa hôm qua tới bây giờ mới về, uống rất nhiều rượu… A, đặc biệt là Kỳ Tham, muốn nhiều nhất, sáng nay liền nôn ói, ỉa chảy, thật đáng thương!”

Trương Hoắc Tưởng vừa nói xong, Phú Tường và Tiểu Lan ở hai bên tặng cho cô cái liếc mắt, thậm chí Tô Oánh ngồi ở trước cũng giật mình quay lại trợn mắt nhìn.

“Kỳ Tham đau bụng sao?” Vệ Linh lập tức hỏi.

“Hình như là vậy… Có điều cũng không phải chuyện gì lớn, đã làm bé ngoan nghỉ ngơi… Ai…” Lời còn chưa nói xong, điện thoại đã bị Tô Oánh giật lấy.

Tô Oánh liếc mắt ra hiệu Trương Hoắc Tưởng đừng nghịch, sau đó dùng giọng điệu khiêu khích nói với Vệ Linh: “Vệ tiểu thư, bây giờ tôi trân trọng nói với cô, cô nên quý trọng Kỳ Tham, nếu không tôi sẽ cướp cô ấy tới tay lần nữa!” Nói xong trực tiếp cúp máy, tiêu sái ném trả điện thoại cho Trương Hoắc Tưởng.

“Yêu hô!” Trương Hoắc Tưởng nhìn bóng lưng Tô Oánh đẩy kính mát ở trước mũi lên.

“Chị Tô Oánh hạ chiến thư, chị Vệ sẽ trở về ngay chứ?” Phú Tường còn trong trạng thái mộng mị, lơ mơ lên tiếng hỏi.

Tiểu Lan cũng mơ mơ hồ hồ ‘Ừ’: “Hình như chiều nay chị Vệ về…”

“Yên chí! Vệ Linh tuyệt đối không chịu được chúng ta nói bóng gió kiểu này đâu.” Trương Hoắc Tưởng nhắm hai mắt bổ sung.

Đúng là Vệ Linh đã đổi vé sớm hơn hai chuyến, đón taxi về thẳng biệt thự, xe dừng bên ngoài cổng, nàng nhìn vào nhíu chặt mày, nhất thời hoài nghi không biết có phải Kỳ Tham đã về nhà hay đi bệnh viện.

Vệ Linh lấy chìa khóa ra mở cửa, mới phát hiện cửa chính không có khóa. Đẩy cửa vào thì thấy tình hình ở phòng khách có thể dùng ‘Tàn tạ khắp nơi’ để hình dung. Lon bia rỗng tứ tán, túi đồ ăn vặt thì rải rác xung quanh, sô pha hoàn toàn lệch khỏi vị trí ban đầu, đệm ngồi, thảm trải sàn cũng không tốt hơn bao nhiêu. Không biết từ đâu xuất hiện thêm dàn loa và màn hình chiếu… Nhìn một vòng giống như vừa trải qua chiến tranh, nếu muốn dọn dẹp cũng không biết nên bắt đầu từ chỗ nào.

Tình cảnh này liền biết tối qua mọi người chơi điên cuồng thế nào. Vệ Linh tạm thời bỏ qua phòng khách, đi lên lầu coi có Kỳ Tham không.

Lên lầu mới phát hiện trên này hoàn toàn sạch sẽ khác với dưới lầu một trời một vực, nàng lắc lắc đầu, đẩy cửa phòng ngủ, rèm cửa được kéo kín, một mảnh ảm đạm, trên giường chăn căng phình, rõ ràng có người ngủ bên trong.

Trong lòng Vệ Linh nhẹ nhõm hẳn, bước nhẹ tới giường, đưa tay kéo kéo chăn xuống.

Kỳ Tham say rượu gò má đỏ ngầu lộ ra, hai tay ôm chăn siết trong ngực, hình như cảm giác có người kéo chăn theo bản năng rụt đầu lại.

Vệ Linh vươn tay thăm dò nhiệt độ trên trán Kỳ Tham, xác định cô ngủ say chứ không phải bị sốt, nên kéo chăn đắp lại cho cô.

“...Em về rồi?” Đột nhiên Kỳ Tham lên tiếng, từ từ mở mắt ra nhìn Vệ Linh.

Vệ Linh nhìn gương mặt tuấn tú còn mang men say của Kỳ Tham, đứng dậy khẽ gật đầu: “Vừa trở về. Tham uống rất nhiều rượu sao?”

Kỳ Tham bò lên, quỳ ngồi trên gường, nhìn Vệ Linh mở hai tay ra: “Không có, không tin em tới ngửi thử!”

Vệ Linh lại ngồi xuống, tùy ý để Kỳ Tham ôm mình, ở trong ngực cô nhẹ nhàng thở một hơi: “Hôm qua mọi người chơi suốt đêm sao?”

“Ừm.” Kỳ Tham nhắm hai mắt lại, mỉm cười nói: “Tô Oánh cũng tới, chỉ thiếu một mình em.”

Vệ Linh dụi dụi trên bả vai Kỳ Tham: “Xin lỗi, nhưng em không phải cố ý.”

“Tôi biết.” Kỳ Tham buông Vệ Linh ra, cười nói: “Có muốn ngủ với tôi một chút không? Tôi còn buồn ngủ lắm, đầu lại đau.”

Vệ Linh giơ tay giúp Kỳ Tham nặn nặn trán, nhìn vẻ mặt cô rất hưởng thụ, liền nở nụ cười: “Em đi tắm thay quần áo, Tham ngủ trước đi.”

“A… Không sao, tôi không chê em.” Kỳ Tham giống như đứa nhỏ vô lại dính chặt Vệ Linh, hai tay ôm eo nàng kéo lại gần mình hơn.

Vệ Linh không đẩy Kỳ Tham ra, không thể làm gì khác hơn nói: “Làm gì có ai mặc áo khoác ngủ?”

Kỳ Tham tìm tới nút áo: “Há, vậy để tôi giúp em cởi!”

Vệ Linh đỏ mặt, ba chân bốn cẳng ngăn cản tay chân đang táy máy trên người mình, hai người cứ ngồi trên giường qua qua lại lại, cuối cùng nàng tự cởi áo khoác, tuy nhiên không thể tránh khỏi bị Kỳ Tham chiếm một ít tiện nghi.

Kỳ Tham ôm Vệ Linh nằm xuống giường, nàng mới lên tiếng thăm dò: “Tham không giận em sao?”

Kỳ Tham hỏi ngược lại: “Em cũng không giận tôi sao?”

Vệ Linh không trả lời.

Kỳ Tham nhắm mắt lại giống như đang ngủ say, nhưng một lúc sau đột nhiên cô nói khe khẽ bên tai Vệ Linh: “34C… Ha ha ha ha…”

Vệ Linh liền đẩy Kỳ Tham ra, đỏ mặt nói: “Tham còn nói!

“Đây là sự thực!” Kỳ Tham phối hợp để nàng đẩy mình ra xa, chờ nàng đã dũi thẳng tay thì lập tức sáp lại, còn mượn cơ hội dụi cả mặt vào ngực nàng, đợi khi Vệ Linh sốt ruột muốn đánh người lại nhanh chóng lùi ra, cười nói: “Thật mềm…”

Vệ Linh nhanh chóng bắt chéo hai tay trước ngực, không cho Kỳ Tham có cơ hội ăn đậu hũ lần nữa.

Kỳ Tham vì nàng chủ động nói chuyện nên liên miên hỏi: “Lúc em đi công tác có nhớ tôi không? Vụ án gì mà phải đi gấp vậy? Đúng rồi, chuyện mấy hôm trước, em không muốn nói gì thêm sao?”

Chung quy Vệ Linh không nhịn được, buông lỏng cơ thể hỏi: “Kỳ Tham, Tham cảm thấy hai ta có thể đánh nhau một lần không?”

“Hả?” Kỳ Tham không kịp phản ứng lại: “Em đang nói cái gì?”

“Là hai ta đao thật súng thật đánh một trận.” Vệ Linh nói.

Kỳ Tham cười lớn: “Em thấy tôi rất muốn ăn đòn, cho nên tìm cơ hội đánh tôi một trận?”

Vệ Linh thành thật gật đầu: “Đúng!”

Kỳ Tham ‘A’ một tiếng rồi ngồi dậy xuống giường, xếp chăn lại gọn gàng, thủ thế nói: “Chuyện này e không để em toại nguyện được! Đi! Xuống bãi cõ dưới lầu đấu một trận! Phương diện đánh nhau tôi vẫn chưa phục ai! Thua cũng đừng khóc a!”

Sau năm phút, Vệ Linh thay quần áo thể thao xuống bãi cỏ hoa viên, Kỳ Tham đang hoạt động gân cốt làm nóng người, nhìn thấy nàng, liền nói: “Thua thì phải làm bé ngoan cho tôi ôm ôm hôn hôn nha!”

“Nếu em thắng, Tham phải đồng ý sau này không bao giờ được phép tùy tiện chiếm tiện nghi em!” Vệ Linh nói.

“Chuyện cười! Em là người yêu của tôi, tại sao tôi không thể chiếm tiện nghi của em? Chẳng lẽ em định giữ lại cho người khác chiếm sao?” Kỳ Tham không lùi bước hỏi.

Mặt Vệ Linh nóng lên, không nhẫn nhịn bước lên phía trước vung ra quyền chính thức khai chiến.