Biện Ái Pháp Tắc

Chương 138



Kỳ Tham cười ‘A’ một tiếng, ra chưởng bao lại quả đấm của Vệ Linh, lui bước phản thêm một chưởng nữa, Vệ Linh nhấc cánh tay, hai người kéo giãn khoảng cách, chân Kỳ Tham liền quét chân Vệ Linh, nàng nhanh chóng nhảy ra sau, thân thể nghiêng về trước ra đòn, Kỳ Tham vẫn thản nhiên đỡ lấy, tay thuận thế chụp vai nàng.

Vệ Linh vội vàng thả lỏng cánh tay thoát khỏi tay Kỳ Tham, vai vung lên phá đòn khóa của cô, thấy cơ thể ổn định liền trực tiếp trở tay đánh về phía bên hông Kỳ Tham.

Kỳ Tham không né tránh, chịu một đòn của Vệ Linh, vươn tay kéo tay khác nàng. Vệ Linh chưa kịp phản ứng trực tiếp hôn xuống má nàng.

“Tham…” Vệ Linh giận lên, trong lúc quyền cước không có mắt còn bị Kỳ Tham chiếm tiện nghi, nàng dùng thêm sức, dưới chân chuyển tới, co đầu gối thúc vào bụng cô.

Kỳ Tham thu tay bên hông nàng lại, chuẩn xác chặn được đầu gối nàng, đột nhiên giơ lên trên, vốn tưởng Vệ Linh sẽ vì vậy mà ngã chổng vó, ai ngờ Vệ Linh rất nhanh ổn định được thân thể, cũng xoay người ngay, giơ chân đá tới, Kỳ Tham bị sự nhanh nhẹn của Vệ Linh làm bất ngờ, hai tay chặn lại, mặc dù va chạm không lớn, nhưng vẫn bị ép, đành phải nhảy ra khỏi phạm vi công kích của nàng.

Vệ Linh thừa thắng xông lên, lần thứ hai tung cước, Kỳ Tham cũng điều chỉnh rất nhanh, không chút do dự nhấc chân gắng gượng chống đỡ, chân hai người chạm nhau trên không trung, mắt cá chân vì chấn động mạnh mà tê rần, Vệ Linh vội vã điều chỉnh trọng tâm để không bị té ngã.

Nhưng Kỳ Tham ở đối diện lại không có hề làm ra bất kỳ động tác giảm xóc nào, trực tiếp đan chân chống đỡ thân thể nhảy lên, lần này cô là người chiếm ưu thế, rút ngắn khoảng cách, Vệ Linh không thể nào triển khai quyền cước. Tay Kỳ Tham bắt được tay Vệ Linh, kéo ra trước, tay phải bắt eo nhỏ nàng, ép vào người mình, Vệ Linh bị tình thế ép buộc, bất đắc dĩ theo sát động tác cô.

Chóp mũi hai người chạm vào nhau, Vệ Linh theo bản năng ngửa ra sau hơn nửa thân thể, tay cũng chống phía sau, hầu như ấn xuống mặt đất, Kỳ Tham nhếch môi nhìn dáng vẻ không cam lòng khi bị cô kìm chế: “Chịu thua sao?”

Vệ Linh do dự rồi nói: “Không phục!”

“Ồ?” Kỳ Tham nghi vấn, thân thể tiến thêm đè lên Vệ Linh.

Vệ Linh cảm thấy hông mình gần sát xuống đất, cuống quít trở tay nắm chặt góc áo Kỳ Tham, chỉ sợ cô buông tay, nàng sẽ ngã nằm ra đất.

Dưới ánh nắng chiều Kỳ Tham tiếp tục ung dung dò hỏi: “Còn chưa chịu thua?”

Vệ Linh nhìn gương mặt thanh tú gần ngay trước mắt, sau khi đánh nhau hô hấp hai người cũng gấp gáp hơn nhiều, hơi thở liên tục phả lên mặt nàng, thật giống với tầng sương mù ấm áp, nàng đưa mắt nhìn kỹ hơn hình như có thể đếm được số lượng lông mi của Kỳ Tham. Trước đây hai người cũng từng gần gũi như vậy, nhưng nàng luôn là người không tự chủ được mà nhắm mắt lại… Nghĩ đi nghĩ lại, bỗng dưng cảm nhận nhiệt độ gò má tăng lên, nàng không hiểu vì sao lắc lắc đầu, ngoài miệng nói: “Chịu thua, eo của em sắp gãy rồi, Tham đứng lên trước đi!”

Kỳ Tham nổi lên tâm tư đùa giỡn: “Dừng lại không thành vấn đề, trước tiên em nói yêu tôi!”

Vệ Linh mở to hai mắt, nghĩ thầm người này đúng là được voi đòi tiên, lập tức từ chối: “Em không nói!!!”

“Xác định không nói?” Kỳ tham ôm eo Vệ Linh tiếp tục ngửa ra sau.

Vệ Linh ở trạng thái không trọng lượng, trong lòng có chút sợ sệt, nhưng cắn răng không nói, dùng sức nắm chặt áo Kỳ Tham, có ngã thì cùng nhau ngã.

Kỳ Tham nhìn ra quyết tâm ôm nhau cùng chết của Vệ Linh, khóe môi kéo càng cao hơn, hai tay đồng thời buông lỏng, nhưng nghe Vệ Linh thét lên một tiếng, mất đi trọng tâm chính nhưng lại không có cách nào làm ra điều chỉnh gì. Vạt áo Kỳ Tham bị Vệ Linh nắm chặt, cũng không tránh khỏi bị kéo theo.

Vệ Linh nhận mệnh nhắm chặt hai mắt chờ đợi đau đớn sau lưng khi té xuống, chỉ là thời khắc cuối cùng, đột nhiên Kỳ Tham lại duỗi hai tay ra ôm thân thể nàng, cẩn thận bảo vệ sau lưng nàng. Hai người té thành một cục, Vệ Linh ở dưới, Kỳ Tham ôm nàng ở trên. Nàng bị dọa đổ không ít mồ hôi lạnh, mở hai mắt thấy Kỳ Tham nhịn cười nhìn mình chằm chằm thì xấu hổ không thôi, dùng nắm đấm đánh xuống bả vai cô.

“Ôi đau chết!” Kỳ Tham phô trương la lên, sau đó cúi đầu cắn môi dưới Vệ Linh: “Đây coi như là bồi thường!”

Vệ Linh nhìn dáng vẻ mặt dày mày dạn của Kỳ Tham, vạn phần bất đắc dĩ: “Kỳ Tham, sao Tham lại như vậy chứ?”

“Em là nói tôi tốt hay tôi xấu đây?” Kỳ Tham cười hỏi.

“Lúc tốt, lúc xấu.” Vệ Linh thật thà nói ra nhận xét của mình.

Kỳ Tham lại tiếp tục hỏi: “Vậy em thích tôi tốt hay thích tôi xấu đây?”

Vấn đề này phải trả lời thế nào đây? Vệ Linh không khỏi thở dài, nhẹ nhàng ôm Kỳ Tham, mười ngón tay ở trên lưng cô giao nhau: “Tốt cũng được, xấu cũng được, tốt xấu gì cũng là Tham!”

“Em đó, ngoại trừ chạy bộ nhanh, bắn tên giỏi, cưỡi ngựa, đàn piano, đánh cầu lông, công phu cũng biết… Có phải ngay cả nói chuyện cũng đã luyên tập qua?” Kỳ Tham cười hỏi.

Vệ Linh nở nụ cười: “Có lẽ vậy, thế nhưng em lại không có ấn tượng.”

Kỳ Tham không nói nữa, chỉ cúi xuống, tinh tế hôn môi mềm mại của Vệ Linh. Lúc đầu Vệ Linh có chút căng thẳng nhưng dần dần vì ôn nhu mà Kỳ Tham mang lại nên cả người dần dần thả lỏng, nàng ngượng ngùng vươn đầu lưỡi ra khiêu khích, lướt qua môi Kỳ Tham, rồi lại cùng lưỡi cô quấn quít nô đùa. Vệ Linh thở dốc ngày càng nặng, thuận theo nghênh hợp, trái tim và linh hồn bên trong nàng rung động không thôi, thật muốn mãi mãi dừng lại ở giây phút này.

Những tia nắng còn sót lại của mặt trời chiều miễn cưỡng soi rọi nửa bầu trời, chồi non trên cỏ vừa chui ra, ngọn cây đại thu như bước tường rào xanh biếc.

Vệ Linh ngồi dưới tàng cây, nhìn sắc thái thanh thoát dần dần bị Hắc Ám nuốt chửng, bầu trời đã là màu lam sậm đan xen màu đỏ vàng, nhìn một cái liền thất thần.

Kỳ Tham nằm trên cỏ, đầu gác lên đùi Vệ Linh, cô không chịu được hiu quạnh nên bứt cọng cỏ quẹt quẹt mũi nàng, lười biếng hỏi: “Làm sao?".

Vệ Linh cúi đầu nhìn dáng vẻ hưởng thụ của Kỳ Tham, cười, hai tay xoa xoa đầu cô: “Có chút lạnh. Đầu Tham không quá đau, hai ta vào nhà chuẩn bị cơm tối đi.”

Kỳ Tham liền ngồi dậy, phủi phủi quần áo, quay đầu lại muốn giúp Vệ Linh phủi quần áo, sẵn tiện chiếm chút tiện nghi, nhưng Vệ Linh nhanh tay hơn ngăn cản. Lúc này Kỳ Tham ‘A’ một tiếng rồi nói: “Em nhớ kỹ đi! Tôi thắng nên được đụng chạm a!”

“Em không đồng ý!” Vệ Linh cười xoay người đi vào nhà.

“Vậy không phải thắng cũng như không!” Kỳ Tham bước nhanh theo sau Vệ Linh, nhưng lại cười nói: “Không sao! Rảnh rỗi hai chúng ta lại cùng nhau bàn luận võ thuật!”

Vệ Linh quay đầu nhìn Kỳ Tham, chân đạp vào khoảng không, cũng may Kỳ Tham nhanh tay lẹ mắt kéo nàng lại.

Thấy phòng khách quá loạn, lại không có liên quan gì tới Vệ Linh, nên Kỳ Tham phụ trách dọn dẹp phòng khách, Vệ Linh chuẩn bị bữa tối.

Cơm đã làm xong, mà Kỳ Tham vẫn chưa dọn dẹp phòng khách xong, Vệ Linh không đành lòng liền giúp cô một tay. Chín giờ tối, phòng khách mới khôi phục lại tình trạng sạch sẽ của ngày hôm trước, hai người nhìn nhau cười bắt đầu ăn cơm.

“...Thật ra em có một vấn đề vẫn không hiểu lắm, với quan hệ giữa em và Tham… Có phải bên trong có cách gọi đặc trưng hay ý nghĩa gì không?” Khi hai người ăn cơm, đột nhiên Vệ Linh do dự hỏi Kỳ Tham: “Mấy lần trước tụ họp, Hoắc Tưởng có hỏi em, giữa hai chúng ta ai là… Cái gì công cái gì thụ… Em không hiểu, nhưng em cảm thấy đó không phải là danh từ có thể tùy tiện nói bừa, nên em hỏi Tham cho rõ.”

Kỳ Tham nuốt cơm cười nói: “Ác, Hoắc Tưởng đáng chết đó hỏi em công thụ sao?”

“Ừm!” Vệ Linh gật đầu: “Nó có hàm nghĩa gì sao?”

Kỳ Tham cắn đũa suy nghĩ, rồi trả lời: “Công và thụ là hai từ trong giới lesbian, ví dụ hai chúng ta thì tôi là công còn em là thụ.”

“Thật sao? Vậy công và thụ được định nghĩa thế nào?” Vệ Linh tò mò truy hỏi.

Kỳ Tham nhìn nàng trả lời: “Công là chỉ người tấn công, nằm trên. Thụ là người được nhận nằm dưới. Giống như hồi chiều ở vườn hoa em bị tôi đè lên… Giải thích vậy em hiểu chưa?”

Vệ Linh đỏ mặt: “Ý Tham muốn nói công là tương đương với nhân vật nam, thụ là nhân vật nữ?”

“Cách hình dung này có chút không thỏa đáng, dù sao hai chúng ta đều là nữ.” Kỳ Tham cười nói: “Có điều bất kể nói thế nào, em hiểu là được rồi, ngược lại em nhớ kỹ địa vị của mình là tốt rồi!”

Vệ Linh vẫn còn hơi nghi ngờ: “Như vậy… Em không thể làm công sao?”

Kỳ Tham suýt chút nữa bị nghẹn cơm chết: “Cái gì? Em? Không thể!”

“Tại sao không thể?” Vệ Linh đơn thuần hỏi tiếp.

Kỳ Tham uống hớp nước để cơm trong cổ họng trôi xuống, lúc này mới ân cần giáo huấn Vệ Linh: “Đầu tiên, em biết giữa nữ với nữ trong lúc đó nên làm thế nào sao? Thứ hai, coi như em thông qua tôi biết được phải làm thế nào thì sao? Em có bảo đảm mình có năng lực và quyết đoán để phản công không? Cuối cùng, làm thụ là chuyện rất hạnh phúc, không nên nghĩ làm công, phải biết công đều phải hầu hạ làm sao để thụ được thoải mái, loại chuyện này em làm không được, hiểu chưa?

Vệ Linh nghe Kỳ Tham nói một hơi, vẫn có cái hiểu cái không: “Nhưng đều là nữ nhân, trong lúc đó công thụ có gì khác nhau chứ?”

Kỳ Tham giả vờ cao thâm: “Khác nhau rất nhiều! Em muốn biết giữa công và thụ khác nhau cụ thể thế nào không?”

Vệ Linh đã quá quen thuộc với dáng vẻ này của Kỳ Tham, nên đề phòng hỏi: “Làm sao mới biết được?”

Kỳ Tham dùng đũa chỉ chỉ lên lầu: “Đầu tiên, hai chúng ta cần phải lên giường.”

Lúc này Vệ Linh đã biết Kỳ Tham muốn dẫn dắt nàng tới phương diện không thuần khiết, liền nói: “Không được đề cập vấn đề giường chiếu, Tham mau ăn cơm đi.”

Kỳ Tham thấy Vệ Linh không mắc câu, nhất thời “Ai da da” tiếp tục khiêu chiến Vệ Linh: “Lẽ nào em đối với vấn đề giường chiếu không có hứng thú sao? Hay em muốn tiến hành ở chỗ nào? Cởi mở quá cũng không hay lắm đâu… Tôi nhiều lắm chỉ có thể tiếp thu được ở phạm vi phòng tắm thôi, có nước, em sẽ cảm thấy khá là…”

Vệ Linh cực kỳ nhẫn nại nhắm mắt lại, trở tay đập đũa xuống bàn, vẫn may không đập vào mặt Kỳ Tham.

“Em nấu ăn thật ngon, còn tốt hơn tôi nữa! Cơm nấu rất chuẩn, mềm mại rất hợp tâm ý tôi.” Kỳ Tham cấp tốc nói qua chuyện khác.

Vệ Linh ở lại biệt thự qua đêm, trong lúc lên giường chuẩn bị đi ngủ đương nhiên Kỳ Tham lại táy máy tay chân, ở trong chăn Vệ Linh mẫn cảm hơn nhiều, chống cự cũng kiên quyết hơn, vất vả lắm mới khiến Kỳ Tham yên tĩnh, liền hỏi: “Sao Tham lại hiểu chuyện giữa nữ nhân với nữ nhân nhiều vậy?”

“Thì là hiểu thôi còn có nguyên nhân sao?” Hai tay Kỳ Tham bị Vệ Linh cầm lấy, chỉ có thể cười trả lời.

Vệ Linh suy nghĩ rồi chăm chú nói: “Em nhớ có một lần Tham với Hoắc Tưởng tới quán bar, có một người phụ nữ tới gần Tham, Tham từ chối. Nhưng Hoắc Tưởng nói, có rất nhiều nữ nhân muốn nói chuyện với Tham… Tham có từng giao du với một trong số đó không?”

“Làm sao có thể?” Kỳ Tham bật cười: “Đều là những người hoàn toàn xa lạ, hơn nữa ở quán bar tùy tiện làm quen rõ ràng là muốn tìm đối tượng tình một đêm, làm sao có thể gọi là giao du? Những người đó tôi không hề muốn dính dáng tới!”

Vệ Linh lập tức nói: “Được rồi, coi như không phải giao du, nhưng Tham có… Có với ai hay không?”

“Tôi không ngờ là em sẽ nghĩ mấy chuyện này.” Kỳ Tham thoát khỏi tay nàng, ôm hôn xuống môi nàng: “Phương diện này tôi thà thiếu chứ không ẩu, lần đầu tiên vẫn giữ gìn vì em đây!”

Vệ Linh đỏ mặt trong bóng tối: “Tham không cần nói trắng tới mức này.”

Kỳ Tham ôm Vệ Linh, lại hôn xuống môi nàng lần nữa: “Đừng sốt ruột, tới lúc đó tôi sẽ không bắt nạt em.”

“... Tham nói chuyện thế này làm em cảm thấy… Em không nên quá am hiểu về phương diện này…” Vệ Linh bị Kỳ Tham liên tục hôn lướt xuống môi làm tâm nàng bắt đầu loạn lên.

“Phốc! Không quá am hiểu? Nên?” Kỳ Tham cười lớn: “Vệ Linh, thân ái! Loại chuyện này không phải suy đoán cũng có thể đưa ra kết luận!”

Vệ Linh nghe mặt càng hồng hơn, thân thể hơi co lại: “Thật ra em cũng không biết… Mình đặc biệt yêu thích gì.”

Kỳ Tham sờ gò má Vệ Linh, ôm nàng chặt hơn: “Được rồi, được rồi, bây giờ nói chuyện này cũng vô dụng, chờ tới lúc em quyết định mình tiến thêm bước nữa, lúc đó em sẽ biết mình thích gì.”

Thấy đề tài này kết thúc, Vệ Linh thở phào nhẹ nhõm: “Kỳ Tham, em nghĩ mình làm chuyện đó… Cũng phải chờ người nhà chúng ta biết và đồng ý quan hệ của tụi mình, Tham thấy sao?”

“Tôi thấy sao? Tôi cảm thấy chuyện này quá xa vời...” Phải đợi Vệ gia đồng ý quan hệ hai người? Cái này còn khó hơn việc tìm cách phá tan thành trì trong lòng Vệ Linh.

Hiển nhiên Vệ Linh không biết ý nghĩ này, thành khẩn nói: “Chúng ta yêu nhau sớm muộn gì cũng phải nói với mọi người trong nhà, thật ra em không muốn gạt người nhà, mặc dù biết có thể họ sẽ khó tiếp nhận, nhưng chuyện gì mà không gặp khó khăn khi vừa bắt đầu, chờ em công khai với ba mẹ, thì cái gì đến tự nhiên sẽ đến thôi.”

“...” Kỳ Tham không hé răng, trực tiếp giả bộ ngủ.

Vệ Linh đợi nửa ngày, vẫn không thấy động tĩnh gì, giơ tay sờ mặt Kỳ Tham: “Nếu như Tham thấy thời cơ chưa tới, chúng ta chờ thêm. Ngủ ngon, Kỳ Tham!”

“Ân… Ngủ ngon.”

Vệ Linh nhướng nửa người ra khỏi chăn tắt đèn, trong phòng triệt để tối đen, nàng chờ một lúc, thích ứng rồi mới nằm xuống, đắp chăn lại, dựa vào tay Kỳ Tham ngủ.

Sáng thứ hai, Kỳ Tham thức dậy thì Vệ Linh đã ở phòng vệ sinh đánh răng. Kỳ Tham nghe động tĩnh nàng bên trong mỉm cười đi xuống lầu, thấy bữa sáng có sẵn trên bàn ăn, nên xoay người chạy lên lại, gõ gõ cửa phòng vệ sinh: “Em có mặc quần áo không? Tôi có thể vào?”

Vệ Linh trực tiếp mở cửa ra, ngậm bàn chải, kem đánh răng đầy miệng nhìn Kỳ Tham: “Sao?”

Kỳ Tham tới gần cắn khóe môi nàng, không thể tránh khỏi ăn một ít kem đánh răng, nhưng tâm tình lại rất tốt xoay người đi qua tủ đầu giường, nói: “Hình như chúng ta quên một chuyện!”

“A?” Vệ Linh đứng ở cửa phòng vệ sinh tiếp tục đánh răng, hàm hồ biểu thị buồn bực.

Kỳ Tham lấy cái hộp nhỏ trong ngăn kéo ra: “Em còn nhớ cái này không?”

Nhãn lực của Vệ Linh vô cùng tốt nên thấy rõ thứ trong tay Kỳ Tham, đây là món quà năm trước Trương Hoắc Tưởng tặng… Nàng trợn mắt nhìn Kỳ Tham, thấp thỏm không biết tự nhiên Kỳ Tham lấy ra làm cái gì???

Kỳ Tham cười ha hả: “Tối qua trước khi ngủ đột nhiên tôi nhớ tới nó, thật ra tôi còn chưa biết cái này sử dụng thế nào, chút nữa cơm nước xong, tôi và em cùng nhau nghiên cứu được không?”

Vệ Linh tiếp tục mở lớn hai mắt, căng thẳng tới mức vô ý “Sùng sục” một tiếng, nuốt kem đánh răng trong miệng.

“... Tôi chỉ nói nghiên cứu, không phải thực chiến.” Kỳ Tham cũng trợn mắt: “Có phải em ăn kem đánh răng rồi không?”

Lúc này Vệ Linh mới phản ứng được, lập tức xoay người chạy vô mở nước súc miệng.

“Cái người này… Đôi lúc ngốc tới đáng yêu.” Kỳ Tham dở khóc dở cười ngồi ở mép gường nói lớn.

Thấy người yêu mình rất mãn cảm với vấn đề này, Kỳ Tham không thể làm gì khác đành bỏ cái hộp vào ngăn kéo, lẩm bẩm: “Ai… Cứ đà này, dù nó hết hạn sử dụng vẫn chưa có cơ hội dùng tới…”