Biện Ái Pháp Tắc

Chương 139



Yêu nhau cũng không phải mỗi ngày đều mang theo cảm xúc mãnh liệt, đặc biệt là Vệ Linh vẫn chưa ngã bài với gia đình, nên chỉ thỉnh thoảng ở lại biệt thự. Kỳ Tham đối với chuyện này không nửa lời oán hận, công việc của cả hai đều khá bận rộn, những lúc như vậy hầu như không có thời gian liên lạc, vì lẽ đó Kỳ Tham và Vệ Linh ở bên nhau không nhiều, cả hai đều ngầm hiểu tình hình hiện tại gặp ít xa nhiều.

Khí trời từ từ ấm áp, ánh mặt trời mùa xuân từ sân thượng len lỏi vào phòng ngủ, khung cảnh này luôn làm người ta cảm thấy hạnh phúc không ngớt. Kỳ Tham rất thích dựa đầu giường đọc sách, Vệ Linh thì dựa lưng vào đầu vai nàng cầm notebook xem tin tức, văn kiện tố tụng. Lúc mệt mỏi thì nắm tay nhau xuống vườn hoa đi dạo, hoặc con đường yên tĩnh gần biệt thự, cảm giác này rất thoải mái.

Kỳ Tham vẫn nhớ những gì Vệ Linh nói, cô đặt rất nhiều Hải Đường về trồng trong vườn, Vệ Linh nhìn hoa chỉ mới có nụ chỉ sợ không biết cách chăm sóc nên tìm người chuyên chăm sóc cây cảnh về, vì chuyện này nàng đã bị Kỳ Tham trêu chọc.

Đầu tháng năm là sinh nhật Kỳ Tham, Vệ Linh suy nghĩ rất lâu cuối cùng quyết định tổ chức buổi tiệc đứng ở biệt thự. Đối với việc Vệ Linh chủ động quan tâm đương nhiên Kỳ Tham không có ý kiến gì, nâng hai tay biểu thị tán thành.

Vệ Linh và Kỳ Tham cùng nhau liệt kê danh sách bạn bè, thấy cũng chỉ là mấy người thường hay tụ họp, hình như hơi ít. Vệ Linh hỏi Kỳ Tham có muốn mời thêm không? Nhiều người mới náo nhiệt.

Kỳ Tham đùa giỡn nói: “Mời nhiều người không quá thân chỉ sợ phản tác dụng, nội bộ tụ họp là được!”

Vệ Linh cầm bút máy chống cằm suy nghĩ hồi lâu, hỏi: “Em nghĩ gọi Tiểu Duyệt và Tiểu Khác tới, hai đứa nó đang ôn bài chuẩn bị thi tốt nghiệp, nhân cơ hội này cho hai đứa thả lỏng, Tham thấy được không?”

Kỳ Tham cười nói: “Làm sao? Em với em họ mình thế nào rồi?”

Vệ Linh lắc lắc đầu, buồn bã nói: “Vẫn vậy! Em ấy còn giận, ở nhà nhìn thấy em cũng làm như không thấy.”

“Tiểu cô nương này lòng dạ cứng thật!” Kỳ Tham cảm thấy buồn cười, ôm bả vai Vệ Linh hỏi: “Em nghĩ mời em ấy, em ấy sẽ tới sao?”

Vệ Linh cau mày nghĩ nghĩ, mỉm cười với Kỳ Tham: “Trọng điểm là ai mời em ấy… Đây là sinh nhật Tham, em nghĩ Tiểu Duyệt sẽ tới. Em chỉ muốn Tiểu Duyệt và Tiểu Khác thả lỏng tinh thần, chứ không ngại hai người gặp nhau!”

Kỳ Tham liếc mắt liền nhìn ra Vệ Linh có ý trêu chọc mình, lúc này không hề do dự phản công lại: “Ôi yêu! Xem em đại nghĩa lẫm liệt chưa kìa! Nếu đã gọi em họ em tới vậy thuận tiện mời luôn Tô Oánh, chắc em cũng không có ý kiến gì đâu đúng không?”

Vệ Linh không khống chế được căng thẳng hiện rõ trên mặt: “Tham định mời Tô Oánh sao?”

Kỳ Tham cười hỏi: “Làm sao? Không được? Em nói nhiều người sẽ náo nhiệt hơn mà.”

Vệ Linh cảm thấy đúng là nàng đã tự lấy đá đập chân mình mà, khó chịu cúi đầu nhìn danh sách trong tay, miễn cưỡng ghi vào ‘Tiểu Duyệt, Tiểu Khác, Tô Oánh’.

Kỳ Tham ôm eo Vệ Linh dùng sức kéo nàng ngồi lên đùi mình rồi nói: “Em cũng muốn mời Tô Oánh sao?”

Vệ Linh nhìn Kỳ Tham, nhỏ giọng trả lời: “Nếu như Tô Oánh tới khiến Tham vui hơn, em không có ý kiến khác, chỉ là… Trong thâm tâm thực sự không nhớ tới cô ấy.”

Kỳ Tham dùng sức hôn gò má Vệ Linh, cười nói: “Người yêu của tôi đúng là đủ thẳng thắn! Vậy chúng ta không cần mời Tô Oánh, ngược lại ở góc độ bạn bè, đầu tháng đã mời cô ấy tới tụ họp một lần rồi. Sinh nhật tôi, tất nhiên tôi phải hài lòng nhưng cảm thụ của em đối với tôi còn quan trọng hơn!”

Vệ Linh chân thành nói: “Em cũng không có nói Tô Oánh tới em sẽ không vui, hơn nữa em đối với cô ấy không hề có địch ý!”

“Tôi biết!” Kỳ Tham vuốt vuốt tóc Vệ Linh có chút rối, cảm giác thời điểm này nàng tùy ý hơn thường ngày rất nhiều, đồng thời sự thành thục yêu kiều cũng nhiều hơn, một Vệ Linh như vậy có nhìn thế nào vẫn thấy không đủ, chỗ nào còn tâm tư để ý người khác: “Có điều so với Hoắc Tưởng và mọi người thì quan hệ giữa tôi và Tô Oánh không thân thiết tới nỗi mỗi lần tụ họp đều gọi tới, vì lẽ đó lần này đừng mời, được chứ?”

Vệ Linh biết Kỳ Tham sủng mình, không quá chắc nhìn xuống danh sách: “Như vậy em gọi Tiểu Duyệt, Tiểu Khác tới có phải không tốt lắm?”

“Khác nhau chứ! Mặc dù Vệ Duyệt từng có hảo cảm với tôi nhưng dù sao cũng chỉ là đứa nhỏ.” Kỳ Tham hít mùi hương trên người Vệ Linh, tiếp tục trấn an: “Hai đứa là em trai em gái của em, cả hai đều rất hiểu chuyện, tôi lại không bài xích, tôi sẽ đối xử với hai đứa giống như em trai em gái mình.”

Vệ Linh cảm động xoay người lại, phủ tay lên mặt Kỳ Tham hỏi: “Tham đều vì em mà suy nghĩ, tại sao lại tốt với em như vậy?”

“Em là cô gái duy nhất mà đời này tôi yêu, có lý do gì không tốt với em đây?” Kỳ Tham ôm hông Vệ Linh, cười hỏi ngược lại.

Vệ Linh do dự hỏi: “Nếu như em nói với ba mẹ chuyện chúng ta, họ phản đối cản trở… Tham cũng sẽ đối xử giống như đối xử với người nhà Tham, kiên nhẫn dùng thời gian để lý giải cho họ hiểu không?”

Kỳ Tham sửng sốt: “Cái này… Hình như không giống.”

Vệ Linh nghe Kỳ Tham nói liền bật cười, nàng cũng không muốn ép cô phải thân cận với người nhà mình, chủ động hôn môi cô: “Vậy tới lúc đó rồi nói.”

“Hôn ở đây nữa?” Lòng tham không đáy Kỳ Tham lại chỉ chỉ mặt mình.

Vệ Linh bất đắc dĩ nhìn Kỳ Tham: “Bữa trưa và bữa tối đều do Tham làm?”

“Thành giao! Cuộc buôn bán này rất có giá trị!” Kỳ Tham chủ động đưa mặt lại gần.

Vệ Linh bị Kỳ Tham chọc cười, hào phóng hôn mặt cô: “Vậy em chỉ có một nhiệm vụ chính là chuẩn bị tiệc sinh nhật cho Tham thôi!”

“Được! Tôi xuống bếp làm món em thích ăn nhất.” Kỳ Tham ôm nàng đứng dậy vững vàng tới giường đặt nàng xuống, rồi đi nấu cơm.

Vệ Linh cười nhìn dáng vẻ Kỳ Tham giống như vừa uống thuốc kích thích, lại cúi đầu nhìn danh sách trong tay, tầm rơi rơi vào tên em trai em gái mình, nàng dùng bút khoanh tròn lại, rồi viết một chữ ‘Vệ’.

Trong đầu không biết tại sao đột nhiên nhớ tới quyển nhật ký dày cộm của bà nội, nàng xác định Vệ gia đã từng làm những việc kia… Trưởng bối trong nhà lại hờ hững không chịu thừa nhận, hai nhà chưa bao giờ chịu hóa giải làm dịu quan hệ… Mà nàng với Kỳ Tham lại yêu nhau… Vừa nghĩ đã thấy choáng váng đầu óc.

Sinh nhật Kỳ Tham được Vệ Linh chuẩn bị rất tỉ mỉ, Vệ Duyệt và Vệ Khác đúng như nàng nói trước đó, đúng giờ có mặt, tuy vẻ mặt Vệ Duyệt không được tự nhiên nhưng khi nhìn thấy Kỳ Tham thì thả lỏng không ít.

Trương Hoắc Tưởng mang theo bánh kem lớn, Tiểu Lan thì xuất hiện cùng với chai rượu đỏ giá cả không rẻ, nói nhất định phải cho Vệ Duyệt cùng với Vệ Khác thưởng thức. Mặc dù Vệ Linh không muốn hai em mình muốn rượu ở tuổi này, nhưng hiếm khi mọi người ai cũng cao hứng liền cho phép uống một chút.

Kết quả không có gì bất ngờ, Trương Hoắc Tưởng uống say mèm, Tiểu Lan với Phú Tưởng miễn cưỡng duy trì tỉnh táo, Trịnh Tiêu Viên đỡ Trâu Bằng vào phòng rửa tay nôn tới rối tinh rối mù, còn Vệ Duyệt và Vệ Khác lại đàng hoàng ngồi trên ghế sô pha uống nước trái cây.

Kỳ Tham cũng không tránh được cả người đều là mùi rượu, nhưng thừa dịp có rượu ôm Vệ Linh tới trước sô pha, cười hỏi hai chị em: “Hôm nay hai đứa chơi có hài lòng không?”

“Hài lòng.” Vệ Duyệt, Vệ Khác trăm miệng một lời.

Kỳ Tham vỗ vỗ tay Vệ Linh nói tiếp: “Chị hai đứa sợ hai đứa ôn bài chuẩn bị thi có quá nhiều áp lực, nên muốn hai đứa thư giản, nên hôm nay hai đứa muốn uống rượu cũng được, muốn ồn ào cũng được, tất cả không thành vấn đề… Hai đứa có hiểu tấm lòng của chị mình không?”

“Hiểu được.” Vệ Khác không hề do dự trả lời, nhưng lại lo lắng liếc nhìn chị mình đang khẽ cau mày, lén lút dùng tay đụng đụng tay Vệ Duyệt.

Vệ Duyệt mang theo trách cứ nhìn em trai mình, dùng âm thanh không lớn không nhỏ mang theo sự chống đối nói: “Em biết rồi, không cần ai nhắc nhở!”

Vệ Linh biết Vệ Duyệt vẫn không bỏ xuống được, vội vã âm thầm kéo áo Kỳ Tham, ôn hòa nói: “Kỳ Tham, Tham uống nhiều rồi, em dìu Tham lên lầu nghỉ ngơi được không?”

Tuy Kỳ Tham nửa tỉnh nửa say nhưng trong đầu biết rất rõ, cười nói: “Được, được! Em nói chuyện với em mình nhiều hơn đi… Có điều mọi người…”

“Biết trước hôm nay sẽ uống nhiều rượu, nên không ai lái xe tới, chút nữa tài xế sẽ tới đón.” Trâu Bằng nôn hết cuối cùng cũng tỉnh táo không ít được Trịnh Tiêu Viên đỡ đi tới, vừa lau miệng vừa nói: “Chị không cần lo lắng, em đã sắp xếp xong.”

Vệ Linh dặn dò: “Nhất định phải đưa Hoắc Tưởng và mấy nàng về tới trước cửa, chị dìu Kỳ Tham lên lầu trước, rồi sẽ xuống phụ em…”

“Không cần!” Trịnh Tiêu Viên cười trả lời: “Chị chăm sóc chị Kỳ là tốt rồi. Còn hai em chị có thể theo em về, lúc nãy em có gọi thêm xe.”

Nếu Trịnh Tiêu Viên và Trâu Bằng đã chuẩn bị ổn Vệ Linh gật đầu không cần nói thêm nữa, đỡ Kỳ Tham lên lầu.

Vừa vào phòng Kỳ Tham liền dùng gót chân đá cửa phòng đóng lại, ôm Vệ Linh ngã xuống giường, say khướt hôn khóe môi nàng, thưởng thức gò má nàng đỏ hồng: “Từ nhỏ tới lớn, lần đầu tiên có một sinh nhật ý nghĩa thế này, cám ơn em Vệ Linh.”

Vệ Linh cười nhẹ nhàng nói: “Không cần khách khí, đây là những gì em muốn làm cho Tham, có điều Tham qua bên cạnh ngủ được không? Dưới lầu còn có người.”

“Tất cả đi bây giờ.” Kỳ Tham hôn lướt qua môi nàng, chơi xấu nói: “Hiện tại hai chúng ta thảo luận vấn đề quà sinh nhật em định tặng cho tôi đi.”

“Em đã chuẩn bị rồi.” Vệ Linh trả lời: “Nếu Tham đồng ý thả em ra, em đi lấy cho Tham liền.”

Vệ Linh nghe âm thanh dồn dập cùng tiếng đóng cửa dưới lầu, đoán mọi người đã theo Trâu Bằng về, liền nói tiếp: “Có muốn đưa các nàng về không? Hôm nay ai cũng uống rất nhiều…”

“Không phải Vệ Duyệt và Vệ Khác vẫn tỉnh táo sao? Mười bảy mười tám tuổi rồi, chắc chắn sẽ giúp được việc.” Kỳ Tham trả lời chắc chắn, nhưng vẫn buông tay Vệ Linh ra, cả hai từ trên giường đứng dậy đi ra ban công nhìn xuống thấy Trương Hoắc Tưởng được tài xế dìu ra ngoài cổng.

Khi tất cả đều ra ngoài, Trịnh Tiêu Viên xoay người đóng cửa lại, thấy hai người đứng ở ban công, cười phất phất tay. Kỳ Tham và Vệ Linh vẫy tay chào ra hiệu nhờ Trịnh Tiêu Viên chăm sóc mấy người còn lại, thế là bữa tiệc hôm nay chính thức kết thúc ở đây.

“Đều đi rồi!” Vệ Linh dựa vai Kỳ Tham, nhẹ giọng nói tiếp: “Mỗi lần họp tan, tâm tình đều không giống nhau.”

Kỳ Tham hôn trán nàng hỏi: “Không chỉ khi tạm biệt các nàng tâm tình mới phức tạp. Mỗi lần em ở chỗ này rời đi, tôi đều không biết chừng nào em mới quay lại, trong lòng tôi rất khó chịu.”

“Vấn đề này hai chúng ta có cùng cảm nhận.” Vệ Linh mím chặt môi, ngẩng đầu nhìn Kỳ Tham: “Gần đây em có suy nghĩ, giữa Tham và em thì em là người thích Tham trước, lén lút yêu thầm, luôn luôn không tự chủ được mong ngóng tương lai có thể ở cùng nhau, sau khi ở cùng nhau rồi lại không thể như trước kia quang minh chính đại gặp nhau. Về phương diện này là em làm không được tốt, nên em đang nghĩ, có phải đã tới lúc… Nên đi bước cuối cùng rồi không?”

Kỳ Tham không chắc chắn hỏi lại: “Em muốn bộc lộ?”

“Ừm, bộc lộ ý là cho những người bên cạnh biết tình yêu của hai ta sao?” Vệ Linh không hiểu hỏi, nhìn thấy Kỳ Tham gật gật đầu mới bật cười nói: “Được rồi, phương diện này Tham luôn dùng những từ khó hiểu, có điều ý của em đúng là vậy, mấy ngày nữa chú út sẽ về thăm nhà, lúc đó cả nhà đông đủ em sẽ… Bộc lộ!”

Kỳ Tham cau mày suy nghĩ, cười như không cười nhắc nhở: “Vệ Linh, em phải hiểu rõ, trong mắt người khác, bộc lộ chưa chắc là chuyện hào quang đặc biệt gì, cũng không phải giống như được huân chương mà phải ở trước mặt người nhà không thiếu một ai đứng ra khoe khoang.”

Vệ Linh chăm chú nhìn Kỳ Tham trả lời: “Nhưng em cảm thấy nếu cuộc đời của em dừng lại ở đây, mặc kệ là giấy khen hay lúc em đậu đại học trường danh tiếng, hoặc khi lấy được chứng nhận tư cách luật sư… Những vinh quang đó so với Tham đều không đáng để em tuyên bố trước mặt cả nhà.”

“Em thật sự nghĩ như vậy?” Kỳ Tham hỏi.

“Ừm.” Vệ Linh không do dự gật đầu: “Chỉ cần ở cùng Tham, tất cả trải qua đều trở nên có ý nghĩa hơn.”