Biện Ái Pháp Tắc

Chương 140



Đã một tháng từ sau sinh nhật Kỳ Tham, Vệ Linh xác định sẽ công khai với người nhà, mặc dù Kỳ Tham rất chờ mong sự quyết đoán này của người yêu nhưng cô cũng biết rõ nàng ngã bài xong nhất định sẽ sản sinh một loạt phản ứng dây chuyền nên cũng cảm thấy thấp thỏm không yên.

Ngược lại, Vệ Linh bình tĩnh hơn Kỳ Tham, tuy nàng không chắc chắn người nhà sẽ tiếp nhận, nhưng khi gặp Kỳ Tham, biểu hiện vẫn thong dong ôn hòa như thường ngày.

Thời gian sắp vào Hạ, vợ chồng Vệ tam gia từ quân khu trở về nghỉ ngơi, Vệ Linh và người nhà cùng nhau đi đón, trước khi đi nàng nhắn tin cho Kỳ Tham hay, nói nàng sẽ ở bên cạnh gia đình hai ngày, trong hai ngày nay sẽ tìm cơ hội nói rõ. Nhận được tin nhắn của Vệ Linh, trong lúc nhất thời Kỳ Tham không biết nên cổ vũ hay động viên, nhưng Vệ Linh rất tri kỷ, nhắn thêm một tin: Cả hai chúng ta đều không cần hoảng hốt, Tham cứ yên tâm chờ tin tức của em.

Qua hai ngày, Kỳ Tham lo sợ bất an chờ Vệ Linh nhưng hoàn toàn mất tin tức, tới ngày thứ ba, Kỳ Tham không nhịn được nữa, cẩn thận từng li từng tí nhắn cho nàng ba tin nhắn mà tin nào cũng hỏi: Tình hình thế nào?

Rất lâu Vệ Linh mới trả lời, đơn giản nói: Bệnh tim của ba ba tái phát, bây giờ em đang ở bệnh viện.

Nguyên nhân Vệ nhị gia nằm viện không cần nói cũng hiểu. Lòng Kỳ Tham nôn nao, không biết nên cười trên sự đau khổ của người khác hay mèo khóc chuột giả từ bi, nhưng nhất định tâm tình Vệ Linh sẽ không dễ chịu, thời điểm này có nói gì cũng uổng công. Kỳ Tham ôm điện thoại lăn qua lộn lại, mới nhắn hỏi: Cần tôi giúp gì không?

Mấy tiếng sau Vệ Linh mới hồi âm: Bệnh tình đã ổn định, vài ngày nữa có thể xuất viện, chỉ là gần đây em phải ở bên cạnh chăm sóc ba ba không thể gặp Tham. Tham chờ em được không?

Sự tình đã chuyển biến tới mức không có cách nào khống chế, Kỳ Tham rất ghét loại cảm giác không biết phải làm gì thế này, nhưng ba Vệ Linh vì chuyện hai người mới nhập viện, tất nhiên cô không thể dồn ép nàng thêm, hơn nữa vấn đề này không thể giải quyết vội vàng được. Kỳ Tham trầm ngâm hơn nửa ngày mới nhắn lại: Chăm sóc ba em thật tốt đi! Yên tâm, bất luận bao lâu tôi cũng chờ em!

Khoảng thời gian không thể gặp Vệ Linh, ngày nào Kỳ Tham cũng tới phòng khám của Trương Hoắc Tưởng ngồi đó lắc lư, làm hại mỗi lần Trương Hoắc Tưởng thấy cô liền phiền không thôi: “Làm sao? Không thể gặp người yêu nên cô đơn chạy tới đây cản trở mình làm ăn?”

“Mình tẻ nhạt tới gặp cậu tán gẫu.” Kỳ Tham ngồi trong phòng làm việc của Trương Hoắc Tưởng nhìn bạn thân mình mặc tây trang rất đàng hoàng trịnh trọng: “Có điều trong lòng cứ thấp thỏm không yên, không biết tại sao.”

“Những người đuối lý đều như vậy!” Trương Hoắc Tưởng giảo hoạt cười nói.

Kỳ Tham liếc mắt xem thường, nhìn Trương Hoắc Tưởng đi tới đi lui trong phòng xem tài liệu, nhàm chán hỏi: “Cậu đã là bác sĩ tâm lý rồi, còn phải không ngừng bổ sung kiến thức sao?”

Trương Hoắc Tưởng cầm con dấu đóng lên tài liệu: “Nạp điện là việc làm tất yếu, bệnh tâm lý nhiều không kể xiết, hầu như mỗi ngày đều có triệu chứng khác nhau xuất hiện, mình không muốn có bệnh nhân tìm tới cửa mà mình khám không ra bệnh.”

Kỳ Tham nhìn tài liệu Trương Hoắc Tưởng vừa đưa qua, cô nhìn nhìn nhưng không hiểu mấy thuận ngữ chuyên môn này, tiện tay bỏ lên bàn: “Dựa theo kiến thức chuyên nghiệp của cậu, ra nước ngoài phát triển chắc chắn danh tiếng sẽ phát triển ở đỉnh cao.”

“Mình chẳng muốn động.” Trương Hoắc Tưởng nhún vai: “Đối với mình chuyện ra nước ngoài phát triển không có sức mê hoặc.”

“Vậy cậu cam tâm ngây ngốc ở đây, kinh doanh một phòng khám không quá lớn thế này sao?” Kỳ Tham ngửa mặt thở dài: “Cậu thích chơi đùa tới mơ hồ rồi.”

Trương Hoắc Tưởng lại cười nói: “Đạo lý rất đơn giản, tri túc thường nhạc mà. Giống như cậu đó, tập đoàn nhà cậu quy mô cũng đâu tầm thường, nhưng cậu lại chạy đi làm luật sư!”

“Mình vẫn luôn nghĩ sản nghiệp gia đình phải thuộc về chị mình.” Kỳ Tham ngồi trên ghế nhàm chán đung đưa qua lại: “Tuy chị ấy nói sẽ không trở về tiếp nhận, nhưng trừ phi có chuyện lớn xảy ra nếu không bất luận thế nào mình cũng không nhúng tay vào chuyện làm ăn.”

Trương Hoắc Tưởng nghiêng đầu cân nhắc: “Chị cậu không trở về, cậu lại không muốn, khi ba mẹ cậu lớn tuổi, công ty phải làm sao? Cũng không thể giao cho người ngoài quản lý được!”

Kỳ Tham chép chép miệng: “Mình cũng không biết… Ai! Cứ nghĩ tới mấy chuyện này lại thấy đau đầu, có điều hiện giờ có Tiểu Bằng với Tiểu Cầu quản lý toàn thể, tạm thời mình không cần bận tâm quá mức.”

Trương Hoắc Tưởng ‘Ha’ một tiếng: “Mà cậu có nghĩ tới hay không? Tương lai sẽ giao cho người khác quản lý?”

“Tại sao?” Kỳ Tham liếc nhìn Trương Hoắc Tưởng: “Đang yên đang lành sao phải giao cho người khác?”

Trương Hoắc Tưởng nhìn tài liệu trong tay, hững hờ trả lời: “Mình thấy trong hai năm qua, gia nghiệp nhà cậu phần lớn đều do Tiểu Bằng đại diện bên ngoài, bác trai, bác gái, còn có cậu nữa thỉnh thoảng kiểm tra này nọ, thời gian dài, là ai cũng sẽ xin ra tự kiêu.”

“Cậu muốn nói Tiểu Bằng?” Kỳ Tham kinh ngạc hỏi, chợt cười lắc đầu nói: “Sản nghiệp nhà mình được phát triển như hiện giờ cũng nhờ có ông ngoại và nhà cậu hỗ trợ đưa ra một phần, nên Tiểu Bằng có phần trong đó là chuyện rất bình thường.”

Trương Hoắc Tưởng ‘Ồ’ một tiếng: “Cậu có thể nghĩ được vậy là chuyện tốt, có điều…”

“Cái gì?” Kỳ Tham vẫn ung dung nhìn bạn mình: “Có chuyện cứ nói thẳng, giữa hai chúng ta không cần phải ấp a ấp úng làm gì.”

“Không có gì!” Trương Hoắc Tưởng buồn cười nói tiếp: “Mình chỉ sợ cậu quá tin tưởng ai đó, quay đầu lại người thiệt thòi sẽ là cậu."

Kỳ Tham đang định trào phúng Trương Hoắc Tưởng đã nghĩ nhiều thì điện thoại cô báo có tin nhắn, lấy ra nhìn là của Vệ Linh: Có việc muốn bàn bạc với Tham, ở biệt thự!

“Nữ thần nhà cậu nhắn tin?” Trương Hoắc Tưởng chỉ cần lướt qua nụ cười trên mặt Kỳ Tham, thì biết chắc là ai rồi: “Rốt cuộc có thể gặp nhau?”

Kỳ Tham bỏ điện thoại vào túi, đứng dậy bước qua chọt chọt bả vai Trương Hoắc Tưởng, cười nói: “Cậu cũng bị bệnh cậu biết không? Bệnh nghề nghiệp! Mau mau tìm cách trị đi!”

Nhìn bạn tốt của mình vui vẻ mặc áo khoác cầm túi xách, cả tạm biệt cũng quên trực tiếp đẩy cửa ra ngoài, Trương Hoắc Tưởng liếc mắt nói vọng theo: “Mình còn tốt lắm, đỡ hơn bệnh của cậu đã bước vào giai đoạn cuối!”

Kỳ Tham chạy thẳng một mạch về biệt thư, đã thấy xe Vệ Linh đậu ở bên lề đường, cổng lớn hé mở hiển nhiên nàng tới rồi, từ lần trước tách ra tới nay, hơn nửa tháng hai người không gặp mặt, cái này gọi là tiểu biệt thắng tân hôn, không biết lần gặp mặt này nàng sẽ cho cô tin tốt hay xấu đây.

Bước vào liền thấy đôi giầy cao gót của Vệ Linh, Kỳ Tham cũng nhanh chóng đổi dép lên đi lên lầu, mở cửa phòng, Vệ Linh ngồi trên giường nhìn ra ban công, không biết nàng đang nghĩ gì mà cô đi vào cũng không hay.

Trong nháy mắt nhìn thấy bóng lưng đó, đột nhiên Kỳ Tham cảm nhận không khí trong phòng không tốt lắm, nhất thời ngẩn người, cô cười không nổi, tay nắm chặt, giả vờ không biết gì lên tiếng: “Ba ba em... Ông ấy xuất viện?”

Vệ Linh nghe tiếng Kỳ Tham lập tức xoay người lại nhìn cô, ánh mắt ôn hòa, vẻ mặt đoan trang, trong lúc vô tình mềm mại hai phần, miễn cưỡng mỉm cười: “Ừm, không còn gì đáng lo.”

Kỳ Tham nói: “Vậy thì tốt… Gần đây em không ngủ đủ giấc? Vành mắt hơi đen nha!”

Vệ Linh giơ tay sờ sờ khóe mắt, cười như không cười nhẹ nhàng quay đầu nhìn túi xách của mình trên bàn nhỏ ngoài ban công, hình như nàng do dự gì đó, nhưng rồi vẫn quyết định đứng lên đi tới mở túi lấy ra hai quyển rất dày. Nàng đặt nó xuống bàn, nhìn Kỳ Tham buồn bực bước lại, nàng lấy hết dũng khí đẩy nó tới chỗ Kỳ Tham, nhỏ giọng nói: “Đây là nhật ký của bà nội em viết lúc còn sống, bên trong có đề cập tới chuyện xảy ra giữa hai gia đình chúng ta… Khi mới quen biết, Tham từng nói với em Kỳ gia với Vệ gia có oán thù… Cách đây rất lâu em vô tình đọc được nhật ký của bà nội, sau đó em rất mâu thuẫn mỗi khi gặp Tham, không biết có nên nói với Tham chuyện này hay không.”

Kỳ Tham cau mày mở một trong hai quyển ra, bên trong viết rất nhiều, cô không biết nên xem từ chỗ nào, liền hỏi: “Ý của em, tôi không có nói sai cho ông nội em đúng không? Nếu trước đây không đem nó ra, tại sao bây giờ lại đưa tôi?”

Vệ Linh nhìn thẳng Kỳ Tham, ánh mắt nhấp nháy mấy lần, mới lên tiếng: “Bởi vì em muốn cùng Tham nói chuyện thẳng thắng một lần… Liên quan tới hai gia đình chúng ta còn có tương lai của Tham và em.”

Kỳ Tham khép quyển nhật ký lại, sắc mặt nghiêm nghị xen lẫn sự nghi ngờ: “Ở nhà đã xảy ra chuyện gì?”

Vệ Linh dừng một chút, rồi lắc đầu phủ nhận nói: “Hôm nay em chỉ muốn hỏi Tham mấy vấn đề, Tham phải đảm bảo thật lòng trả lời em, được không?”

Kỳ Tham gật đầu: “Em muốn hỏi cái gì?”

Vệ Linh nhìn thẳng vào mắt Kỳ Tham, từng chữ từng chữ hỏi rõ ràng: “Mấy năm trước, Vệ Minh bị cảnh sát bắt giam, chuyện này có liên quan tới Tham không?”

Kỳ Tham sững sờ, đầu cô ‘Oanh’ một tiếng.

Vệ Linh không chờ Kỳ Tham trả lời, tiếp tục hỏi: “Sau đó đúng lúc Tham nói cho em biết chuyện Tiểu Minh quan hệ với nữ sinh hít heroin, chuyện này Tham đã dự tính từ trước? Còn năm ngoái, bác cả em đột nhiên bị người ta tố giác, là Tham đứng đằng sau sắp xếp? Cũng chính Tham đứng ra hổ trợ, chỉ vì muốn lấy cổ phần công ty Vệ gia?”

Kỳ Tham mở mắt lớn nhìn Vệ Linh, không có cách nào tiêu hóa hết hàng loạt câu hỏi của nàng, trong đầu cấp tốc suy nghĩ: Những chuyện đó đã qua rất lâu, tại sao lại bị đào ra trong lúc này? Hơn nữa Vệ Linh còn biết rõ. Kỳ Tham hốt hoảng, nháy mắt mồ hôi lạnh tuôn ra, nhưng ngoài miệng vẫn làm bộ cười ha hả: “Em biết em đang nói cái gì không Vệ Linh?”

Vệ Linh vẫn nhìn Kỳ Tham chằm chằm, giọng cũng khàn đi: “Em chỉ cần Tham nói thật với em, những chuyện này Tham có làm hay không có làm?”

“Em chỉ đơn giản muốn biết?” Kỳ Tham thoáng bình tĩnh lại, cầm quyển nhật ký lên hỏi: “Hay còn có ý tứ khác?”

Vệ Linh chậm rãi lắc đầu: “Em chỉ muốn Tham chính miệng cho em biết, trong hai năm qua những tai ương xảy ra với gia đình em, Tham có tham dự hay không?… Hoặc tham dự bao nhiêu?”

“Rất quan trọng sao?” Kỳ Tham nhíu mày hỏi lại.

“Quan trọng giống như trước đây Tham nói ông nội em hại chết ông nội Tham.” Vệ Linh kiên trì gật đầu trả lời.

Kỳ Tham nghe vậy, cười nói: “Hai chuyện này có thể so sánh? Ông nội tôi chết trong tay Vệ lão gia!”

“Cho nên?” Âm thanh Vệ Linh bắt đầu run rẩy.

Lúc này Kỳ Tham cũng nhìn thẳng vào mắt Vệ Linh, nghiêm nghị trả lời: “Những chuyện em vừa hỏi, đúng là ban đầu do một tay tôi sắp xếp và chấp hành.”

Thân thể Vệ Linh không tự chủ được lung lay, không thể tin lui về sau mấy bước, dùng sức lắc đầu nhìn Kỳ Tham: “Tại sao?… Bởi vì ân oán mấy chục năm trước? Đã qua lâu như vậy, mà Tham lại…”

“Sao? Chuyện mấy chục năm trước liền coi như không có?” Kỳ Tham nghiêm túc cẩn thận đánh giá gương mặt mỹ lệ có chút tái đi, lòng cô rất khó chịu: “Nhà em chưa từng đem chuyện này để trong lòng sao? Chỉ coi tất cả là tự nhiên phát sinh? Chưa bao giờ thấy hổ thẹn? Thậm chí còn chèn ép chuyện làm ăn của Kỳ gia. Trước đây em có thể nói là thương trường cạnh tranh, còn bây giờ thì sao đây? Em vẫn giữ nguyên ý nghĩ của mình?”

Vệ Linh hỏi ngược lại: “Chính vì vậy nên Tham có lý do làm những việc đó? Tham cảm thấy mình đúng?”

“Tôi chưa từng hối hận về những việc mình đã làm.” Kỳ Tham khí phách đáp trả: “Vì bọn họ đáng bị trừng phạt, hoặc là… Báo ứng cho những chuyện tốt mà ông nội em đã làm.”

“Kỳ Tham…” Trong mắt Vệ Linh xen lẫn vài phần sợ hãi và kiêng kỵ: “Chẳng lẽ từ trước tới giờ em chưa từng chân chính hiểu Tham sao? Tham yêu em không nên cõng em trên vai rồi lén lút ám hại người thân của em. Tham là luật sư ưu tú, chắc Tham phải biết dùng cách lấy ác trị ác là không đúng, coi như năm đó trưởng bối nhà em có gây ra sai lầm gì, tại sao bây giờ Tham cũng dùng thủ đoạn nham hiểm giống vậy đi trả thù chứ?”

Kỳ Tham thấy thái độ mất khống chế của Vệ Linh, cô đành bước qua kéo nàng, nắm chặt bàn tay lạnh lẽo, nói: “Ở một số vấn đề tôi chỉ quan tâm kết quả không để ý quá trình. Không phải em sớm biết tôi là người như vậy sao? Nếu em biết rõ tất cả trước khi những chuyện này xảy ra tại sao em không đi khiển trách sai lầm của họ? Ngược lại ở đây chất vấn tôi? Chẳng lẽ em không nên hỏi cách nhìn của những trưởng bối trong nhà em về chuyện trước đây sao?”

“Bởi vì em yêu Tham!” Vệ Linh vẫn để Kỳ Tham nắm tay mình, nhưng nàng đau lòng nên ngữ khí cũng tăng lên nhiều: “Tham đối với em là đặc thù nhất! Nếu là người khác hãm hại nhà em, em sẽ không khó chịu như bây giờ Tham biết không? Thậm chí em còn không dám đi sâu vào suy nghĩ, lúc trước còn rất nhiều chuyện không hay xảy ra, không biết có phải đều do Tham làm không? Có phải Tham đã tính toán kỹ từ trước không? Giống như lúc chúng ta bị truy đuổi ở Kiến Thành… Giống như xe của em tự nhiên nổ tung…”

“Đủ rồi Vệ Linh!” Kỳ Tham hét lớn cắt ngang suy đoán của Vệ Linh, đồng thời dùng sức nắm chặt tay nàng hơn: “Nếu là tôi làm, tôi nhất định sẽ thừa nhận! Không phải tôi làm, em đừng đem tất cả đổ lên đầu tôi!”

Vệ Linh vùng vẫy thoát khỏi tay Kỳ Tham, vô cùng đau đớn hỏi: “Vậy Tham muốn em làm sao bây giờ? Hiện tại em không biết lúc nào Tham nói thật, lúc nào Tham nói dối!”

“Lần này em muốn kết quả thế nào?” Kỳ Tham kiên quyết hỏi: “Em tới đây chứng thực suy đoán của mình, xác định tôi đã làm, sau đó thì sao? Em muốn đoạn tuyệt quan hệ với tôi? Hay vẫn muốn tìm cách bù đắp lại các lỗ hổng giữa tôi và em? Còn tôi, vẫn muốn tiếp tục đi cùng với em, chỉ thế thôi!”

Vệ Linh nhìn Kỳ Tham vô lực nói: “Em không biết. Mấy ngày trước em còn biết, nhưng hiện tại em không biết. Bác cả và em họ em đều có lỗi, nhưng Tham lại trăm phương ngàn kế tính toán bọn họ, em làm sao coi như không có chuyện gì đi làm thuyết khách đây… Kỳ Tham, Tham nói cho em biết đi, nếu như sau này hai gia đình lại xảy ra xung đột, Tham còn dùng những thủ đoạn như trước đây đối phó người nhà em không?”

Kỳ Tham nhìn Vệ Linh hồi lâu, mới từ từ nói: “Em muốn tôi nói? Thật ra tôi có nói hay không thì em cũng hiểu rõ, đứng trên lập trường giữ gìn gia tộc, hai chúng ta đều không khác gì nhau… Nếu như người nhà em còn muốn tổn hại gia đình tôi, dù chỉ là trong ý nghĩ… Tôi cũng sẽ, một lần lại một lần xuống tay độc ác, cho tới lúc nào bọn họ hiểu, Kỳ gia không phải là chỗ bọn họ muốn đụng vào lúc nào thì đụng.”

Vành mắt Vệ Linh đỏ lên, biểu hiện trở nên ác liệt hơn: “Kỳ Tham, Tham có biết nếu Tham làm vậy… Sẽ mang tới hậu quả thế nào cho tình yêu của chúng ta không?”

Kỳ Tham cắn răng, chung quy không đành lòng, nhỏ giọng nói: “Vệ Linh, tôi cam đoan với em, từ khi hai chúng ta bắt đầu ở bên nhau, mọi thứ đã hoàn toàn thay đổi, tốt lên từng ngày, tôi không còn nghĩ sẽ làm chuyện gì gây ảnh hưởng tới gia đình em, tôi cũng không tính toán với bọn họ cái gì, vì tình yêu của chúng ta, tôi có thể học cách buông bỏ sự không cam lòng và thù hận, nhưng… Em cũng phải chừa cho tôi chỗ trống để phòng vệ hoặc phản công nếu cần thiết! Người nhà em là người nhà, người nhà tôi cũng là người nhà! Trước đây ba và bác cả em đúng là khinh người quá đáng, lẽ nào em nghĩ tôi chỉ nên khoanh tay đứng nhìn?”

“Nói cho cùng, Tham vẫn không cảm thấy chuyện mình làm có vấn đề? Càng không có ý xin lỗi người nhà em đúng không?” Âm thanh Vệ Linh rất nhẹ.

Kỳ Tham chỉ ‘A’ một tiếng rồi nói: “Cái gì? Xin lỗi? Tại sao tôi phải xin lỗi bọn họ? Không bằng em hỏi bác cả em trước đi, có đồng ý xin lỗi về cái chết của ông nội tôi không? Nếu như ông ấy chịu hạ thấp cái đầu lâu cao quý nhận sai, tôi cũng sẽ nói tiếng xin lỗi!”

“Kỳ Tham, đây là Tham nói trong lúc bực bội hay là đang nghiêm túc?” Vệ Linh lắc đầu, từ bỏ không muốn tiếp tục nói, nàng thất vọng và khổ sở: “Tham làm sao có thể nói… Có thể nói như vậy, dù sao em cũng cảm thấy, Tham và em yêu nhau, có phải là…”

Nhìn Vệ Linh đột ngột dừng lại, lòng Kỳ Tham đau xót, theo bản năng hỏi tới cùng: “Có phải cái gì?”

“... Có phải là một trong những thủ đoạn Tham dùng để trả thù Vệ gia hay không?” Tầm mắt Vệ Linh dừng lại trên người Kỳ Tham, bồi hồi bất định: “Tham chán ghét người Vệ gia tại sao đột nhiên lại đồng ý giao du với em?"

Kỳ Tham trừng lớn hai mắt, cô nắm chặt tay kêu răng rắc, sự tức giận bao phủ cả người: “Vệ Linh! Ý của em là nghi ngờ tình cảm của tôi dành cho em?”

“Nếu không Tham có từng nghĩ làm chuyện gì thúc đẩy tình yêu chúng ta chưa? Từ trước giờ tới, Tham muốn làm cái gì thì làm cái đó chưa bao giờ cân nhắc cảm nhận của em!” Vệ Linh gần như vô lực: “Em nghi ngờ, nghi ngờ không biết Tham có đang âm thầm làm chuyện gì sau lưng em nữa không? Là bác cả và anh họ nói cho em biết những chuyện Tham đã làm… Chẳng những Tham hãm hại bọn họ xong còn làm bộ như không có chuyện gì xuất hiện giúp đỡ, còn thay Vệ gia đứng ra đàm phán với xã hội đen… Em không tài nào tưởng tượng được! Nên họ nói thế nào em cũng không tin, ngày hôm nay tới đây em còn mong Tham phủ nhận tất cả, nhưng…”

Kỳ Tham lập tức đánh gãy, kiên quyết nói: “Nếu như em hoàn toàn tin tưởng tôi, tại sao còn đem cả nhật ký của ba nội em tới đây? Giống như điều kiện để trao đổi… Thật ra trong lòng em đã sớm tin tưởng, tin tưởng những gì người nhà em nói, tất cả mọi chuyện đều liên quan tới tôi!”

Vệ Linh hốt hoảng, sắc mặt càng tệ hơn: “Em không có…”

“Tôi nói rồi, tôi làm, em hỏi, tôi sẽ nhận, nhưng tôi không làm, em hỏi tôi chỉ có thể phủ nhận. Tôi biết em đã sớm nhận định tất cả!”

Vệ Linh mở miệng nhưng lần này lại không phản bác được.

Kỳ Tham theo bản năng lắc lắc đầu, bật cười: “Không ngờ em lại hoài nghi tình cảm của tôi, lẽ nào em cảm thấy những chuyện chúng ta đã trải qua cùng nhau đều là giả tạo sao? Tôi bảo vệ em khỏi nguy hiểm, vì sự an toàn của em mà chảy máu… Bây giờ với em tất cả đều là tôi dựng lên!”

Mắt Vệ Linh hiện lên tầng hơi nước, nhưng cắn môi không để nó rơi xuống.

“Em tức giận cũng là bình thường.” Kỳ Tham lùi về sau từng bước: “Tôi có thể hiểu được, nếu như đổi lại là tôi, em âm mưu hại người nhà tôi, tôi cũng không thể tiếp nhận, nhưng tôi sẽ không hoài nghi tình cảm của chúng ta cũng như những chuyện đã xảy ra… Lúc em nói muốn công khai, tôi đã suy nghĩ rất nhiều khả năng có thể xảy ra, em sẽ bị người nhà cưỡng chế tách khỏi tôi… Nhưng xem ra tình hình bây giờ, họ muốn chia rẽ tín nhiệm và cảm tình giữa tôi và em. Không bằng… Chúng ta dành cho nhau thời gian yên tĩnh trước đi.”

Ngoài ban công gió từng đợt từng đợt thổi tới, mang theo nhiệt khí đầu Hạ, Kỳ Tham lùi tới cạnh cửa, nhìn Vệ Linh sắp sửa rơi nước mắt, nhưng cho dù đau lòng rơi lệ nàng cũng không mở miệng giữ cô lại. Thái độ này so với nàng trực tiếp nói tạm biệt còn làm tim cô đau đớn hơn. Kỳ Tham cắn chặt răng, hiện tại nói gì cũng vô ích, đành dùng thời gian hóa giải tất cả, nghĩ tới đây, cô cũng không tiếng động lau lệ nóng ở khóe mắt, quay đầu bước nhanh rời khỏi.