Biện Ái Pháp Tắc

Chương 141



Kỳ Tham thẩn thờ rời khỏi biệt thự, mơ mơ hồ hồ lái xe về Kỳ gia, đầu rất nóng, nhưng dùng tay sờ lên lại cảm thấy lạnh lẽo, lúc này ba mẹ không ở nhà, cô đỡ trán đứng trong sảnh nhìn trời đất xung quanh quay cuồng, bên tai vẫn còn vang vọng những lời của Vệ Linh, từng câu từng chữ in sâu trong đầu, lòng như bị tảng đá lớn ngăn chặn, hô hấp cũng gian nan khó khăn, oán khí cùng tức giận không có cách nào phát tiết ra.

Không biết tâm loạn tới mức nào, tay chân cô lạnh lẽo ngồi xuống sô pha thở hắc một hơi, không chỉ là trái tim, phổi bởi vì ngừng thở quá lâu mà đau đớn.

Sắc trời bên ngoài từ từ tối lại, điện thoại trong túi reo không ngừng, Kỳ Tham giật mình, phản ứng đầu tiền nghĩ là Vệ Linh gọi, có phải nàng muốn hòa giải không? Hay vì chuyện khác... Tay chân luống cuống móc điện thoại ra, trên màn hình hiện lên ba chữ làm cô thất vọng: 'Trịnh Tiểu Cầu'.

Tâm tình từ đỉnh Cao Sơn rớt xuống đáy vực, Kỳ Tham phát hiện tay mình run rẩy, cô buông tay, điện thoại vẫn đang reo bị rớt xuống sàn nhà liền yên tĩnh lại.

Mấy phút sau, lại có tin nhắn, điện thoại rung lên ma sát với sàn nhà nghe rất khó chịu, Kỳ Tham thẫn thờ rốt cuộc cũng khom người tìm điện thoại.

Năm sáu cuộc gọi nhỡ đều là Trịnh Tiểu Cầu gọi, cả tin nhắn vừa rồi: Chị Kỳ, chị có bận gì không? Em có chuyện rất quan trọng muốn nói với chị, nhận được tin nhắn gọi lại cho em.

Kỳ Tham nhắm mắt cố gắng để bản thân tỉnh táo hơn, mấy phút sau, cô gọi cho Trịnh Tiểu Cầu: "Tiểu Cầu, có chuyện gì?"

"Chị Kỳ, bây giờ nói chuyện với em tiện không? Hoặc nếu chị ở nhà, em chạy qua tìm chị." Trịnh Tiểu Cầu nghe âm thanh của Kỳ Tham hình như không giống bình thường, liền cẩn thận hỏi ý kiến.

Kỳ Tham nói: "Tôi ở nhà, cậu trực tiếp tới đi."

"Được rồi, nửa tiếng sau có mặt, chút nữa gặp chị Kỳ." Trịnh Tiểu Cầu trịnh trọng nói.

Kỳ Tham cúp máy tiếp tục ngồi trên sô pha hít thở khó khăn.

Sau hai mươi phút, Trịnh Tiểu Cầu đứng trước mặt Kỳ Tham, sau khi người làm mang trà bánh lên, không chờ Kỳ Tham lên tiếng hỏi, hắn đã mở miệng trước: "Chị Kỳ, gần đây anh Bằng có tìm chị bàn bạc chuyện công ty không?"

Kỳ Tham khó chịu tại sao Trịnh Tiểu Cầu lại hỏi vậy, nhíu mày: "Rất lâu rồi tôi không hỏi chuyện công ty, làm sao? Xảy ra vấn đề?"

Trịnh Tiểu Cầu càng thận trọng hơn, do dự một lúc mới trả lời: "Hiện nay chị nên tới xem, cũng không tính là xảy ra vấn đề gì, nhưng em suy đoán... Anh Bằng hình như muốn mở rộng quy mô công ty trong năm nay, phải tìm công ty khác đầu tư tài chính."

Ánh mắt Kỳ Tham sắc bén lên: "Cái gì? Tiểu Bằng đề cập kế hoạch này với cậu?"

Trịnh Tiểu Cầu khoát tay nói: "Không có, anh Bằng là tổng giám đốc, có kế hoạch gì làm sao nói với em. Nhưng em cảm thấy không đúng lắm, gần đây ý tưởng về phương diện này càng ngày càng rõ ràng, trước đây em cứ nghĩ anh Bằng đã nói với chị rồi mới làm."

Kỳ Tham nhìn ra Trịnh Tiểu Cầu còn gì đó chưa nói, đơn giản lên tiếng hối thúc: "Tiểu Bằng muốn mở rộng công ty cũng rất bình thường, cậu cảm thấy lạ ở chỗ nào?"

Trịnh Tiểu Cầu nhìn Kỳ Tham một lúc, không quá khẳng định bất an di chuyển cơ thể, cẩn thận nói: "Vì mấy ngày trước vô tình em thấy bảng kế hoạch phong đầu trong phòng anh Bằng, phía đầu tư tài chính... Là tổng công ty Vệ thị."

"...Cái gì?" Âm thanh Kỳ Tham rất thấp, cô hoài nghi mình nghe nhầm, lại giống như muốn xác nhận kỹ lần nữa: "Tiểu Cầu, cậu cảm thấy Tiểu Bằng không đúng là vì kế hoạch phong đầu?"

Trịnh Tiểu Cầu trả lời: "Không chỉ vì kế hoạch phong đầu liên quan tới Vệ gia đơn giản như vậy, gần đây anh Bằng có lui tới với người của Vệ gia mấy lần. Là Đại thiếu gia Vệ Tân, em thấy hắn với anh Bằng ăn cơm hai lần. Hình như giao tình không tệ."

Kỳ Tham cứng người, nhắm mắt lại, một luồng cảm giác không nói rõ được xuất hiện: "Cậu phát hiện hai người đó có giao tình từ lúc nào?"

"...Đại khái khoảng một tháng trước." Âm thanh Trịnh Tiểu Cầu dần thấp xuống.

"Tại sao bây giờ mới nói?" Kỳ Tham mở mắt ra, âm thanh biến thành lãnh khốc.

Trịnh Tiểu Cầu băn khoăn nhìn Kỳ Tham: "Vì em đã hiểu lầm, em cứ nghĩ chị Kỳ với Đại tiểu thư Vệ gia quen nhau, nên đối với Vệ gia không giống trước kia, nên anh Bằng với Đại thiếu gia Vệ Tân bàn chuyện làm ăn cũng không có gì lạ... Nhưng từ khi em nhìn thấy bảng kế hoạch phong đầu liền thấy có gì đó lạ lắm... Dù sao cũng là công ty gia tộc, sao lại để người khác tham dự vào, như vậy sẽ không còn thuộc về một mình Kỳ gia nữa, đặc biệt đối phương còn là Vệ gia... Năm đó ông của chị, ba em, và cả ba nuôi nữa đều bị bọn họ lừa gạt, nếu như lần này họ lại có âm mưu gì chúng ta sẽ gặp khó khăn rất nhiều. Vì để phòng ngừa chuyện không hay... Em đành phải vượt quyền tìm chị hỏi một câu."

Kỳ Tham nhẹ gật đầu: "Đúng! Đạo lý đơn giản này em cũng hiểu làm sao Tiểu Bằng lại có thể..." Đột nhiên Kỳ Tham không nói nữa, trong lơ đãng đem chuyện Tiểu Cầu vừa nói kết nối với những gì Vệ Linh chất vấn cô.

Đột nhiên rùng mình, Kỳ Tham dùng sức nháy mắt, cả người chảy mồ hôi lạnh, Trịnh Tiểu Cầu muốn bước tới xem, thì cô giơ tay ngăn cản, nói: "Tiểu Cầu, hôm nay chấm dứt ở đây, nhưng những chuyện này cậu hãy xem như không biết gì, bắt đầu từ ngày mai tập trung làm việc sẵn tiện giúp tôi để ý tiểu Bằng."

Trịnh Tiểu Cầu vội vàng xin chỉ thị: "Nếu như anh Bằng..."

"Dự án này lớn như vậy, nhất định hắn phải thông qua ba mẹ tôi hoặc tôi ký tên mới có thể thực hiện." Kỳ Tham một tay che mặt, thở dài một hơi: "Tôi muốn hắn chủ động giải thích chuyện này với tôi."

Trịnh Tiểu Cầu nhìn phản ứng của Kỳ Tham, hắn liền phát hoảng: "Chị Kỳ, có thể mọi chuyện là do em suy nghĩ nhiều, không làm rõ mọi chuyện trước, chị đừng quá tức giận, chắc anh Bằng chỉ muốn mở rộng quan hệ làm ăn, không có ý định gì khác!"

Tâm tình Kỳ Tham rối loạn phất phất tay với hắn, thể hiện cô không muốn tiếp tục nói.

Buổi tối, ba Kỳ mẹ Kỳ về nhà, lúc ăn cơm Kỳ Tham đem những chuyện Trâu Bằng muốn làm nói ra. Mẹ Kỳ giật nảy mình, nhưng ba Kỳ lại phản ứng hờ hững hơn nhiều: "Ba cảm thấy gần đây Tiểu Bằng có gì đó không bình thường, nhưng nó cống hiến vì công ty cũng không ít, nên không có gì quá lớn, ba sẽ không lên tiếng. Dù sao nó không còn đâu thể tùy tiện đánh mắng."

"Nếu ba có dự phòng rồi, con không nói gì thêm." Tuy Kỳ Tham nói như thế nhưng tâm tư vẫn thấy không ổn: "Có điều từ bây giờ nên chuẩn bị kỹ lưỡng hơn."

Mẹ Kỳ vội vàng nói: "Hiện giờ Tiểu Bằng vẫn không làm chuyện gì sai quá mức, hơn nữa Tiểu Bằng cũng dựa vào nổ lực của bản thân mới đạt được vị trí hôm nay, dù gì nó cũng là em họ con, chúng ta là thân thích."

Kỳ Tham đẩy chén cơm qua một bên, đứng lên nói: "Cũng vì chúng ta là thân thích, con càng không thể nào tiếp nhận lỗi lầm của nó. Con ăn no, ba mẹ, hai người từ từ ăn." Nói xong liền xoay người đi về phòng ngủ.

Kỳ Tham khóa trái cửa, cuộn mình trên giường, không khống chế được nhớ lại mọi chuyện xảy ra hôm nay, 'Bởi vì em yêu Tham, Tham đối với em là đặc thù nhất' câu nói này của Vệ Linh làm tâm cô đau như bị ai xé rách.

Trâu Bằng là em họ mình, nếu hắn thật sự làm chuyện có lỗi với Kỳ gia, tâm tình của mình có tuyệt vọng giống như Vệ Linh không? Nhưng giữa hai người lại không giống, Vệ Linh khổ sở, bây giờ yên tĩnh suy nghĩ cô có thể cảm nhận được nhưng khi cô khổ sở, ai sẽ là người cảm nhận được đây?

Không tự chủ được, trong bóng tối móc điện thoại ra, Kỳ Tham lấy hết dũng khí gọi Vệ Linh. Điện thoại reo gần một phút vẫn chưa thấy nàng nhận, cảm xúc ngày càng bị siết chặt tới khi cuộc gọi kết thúc.

Kỳ Tham liếc mắt nhìn màn hình từ từ tối đi, nắm chặt điện thoại dùng sức ném vào tường.

Một đêm chưa chợp mắt, sáng hôm sau Kỳ Tham bò dậy rất sớm, cô ngồi lên lang can ngoài ban công nhìn hoa cỏ sinh động dưới vườn, điện thoại đặt kế bên, nhưng từ tối qua tới giờ Vệ Linh vẫn không điện lại. Ánh mặt trời hôm nay rất tốt, đặc biệt chói mắt, ấm áp quá mức làm tâm cô đau đớn từng hồi.

Điện thoại đột nhiên reo lên, cô vội vàng cầm lên nhìn, ánh mắt biến thành nghiêm túc, người gọi là Trâu Bằng.

"Chị, hôm nay chị có ở nhà không? Liên quan tới công ty em có kế hoạch muốn bàn bạc với chị." Giọng điệu Trâu Bằng hoàn toàn không khác ngày thường, nhưng nghe kỹ có thêm hai phần mãn nguyện cùng tự tin.

Kỳ Tham nhàn nhạt trả lời: "Được, em định chừng nào qua?"

Trâu Bằng sảng khoái trả lời: "Tối nay, cô chú đi tham gia tiệc rượu, vừa vặn em không đi, ở nhà cùng chị ăn cơm tối."

Bên môi Kỳ Tham lộ ra nụ cười, vì cô chợt thấy cái hố nhỏ trong vườn hoa, chỗ đó là chỗ Giai Giai thường lấy nước sương, em ấy đã đào cái hố này để dễ dàng đặt cái chai vào. Nhưng cô lại nghe Trâu Bằng nói, nụ cười từ từ biến mất: "Được, không cần gấp, chị chờ em."

Kết thúc cuộc gọi, Kỳ Tham nhảy xuống trở vào phòng, mở tủ lấy mấy món đồ chơi nhỏ của Giai Giai đem qua thư phòng đặt lên chỗ trống trên giá sách. Đứng đó lẳng lặng nhìn, nhỏ tiếng nói: "Giai Giai, nếu em còn sống, chắc chắc là người rất hiểu chuyện... Chí ít sẽ hiểu chuyện hơn anh của em rất nhiều!"

Buổi trưa, Kỳ Tham lại thử gọi Vệ Linh lần nữa, nhưng cuộc gọi vẫn tự kết thúc, tâm tình cô hoảng hốt, không biết phải làm sao.

Cả ngày Kỳ Tham đều không ăn gì, trống trải trong lòng càng nghiêm trọng, nội tâm mơ hồ mong ngóng cái gì đó, ví dụ Vệ Linh gọi lại, hoặc Vệ Linh nhắn tin, mặc dù không biết nàng sẽ cho cô tin tức gì, nhưng vẫn... Cô là người đưa ra đề nghị cho nhau thời gian yên tĩnh, cũng chính cô lại người không chịu được, không thể nào không suy nghĩ tới.

Chạng vạng tối, Trâu Bằng tới sớm hơn thường lệ, nhưng sắc trời bên ngoài đã tối đen, Kỳ Tham ở thư phòng chờ hắn, hai tay nắm chặt, cô xoay người ngồi đối diện với cửa sổ, ánh mắt không tiêu điểm nhìn ra ngoài, nghe Trâu Bằng gõ cửa đi vào vẫn không nhìn hắn.

"Chị, chị làm sao? Nghe người làm nói cả ngày nay chị không ăn gì. Tâm tình không tốt?" Trâu Bằng tùy ý bỏ túi da xuống ghế, hai tay chống bàn cười hỏi.

Lúc này Kỳ Tham mới xoay ghế lại nhìn hắn, vẻ mặt vẫn không có gì thay đổi: "Em muốn nói gì với chị?"

"Không ăn cơm trước sao?" Trâu Bằng lo lắng hỏi.

Kỳ Tham nhếch môi: "Công việc quan trọng hơn, em nói trước đi, ăn cơm sau cũng không có vấn đề gì."

Trâu Bằng 'A' một tiếng, không có ý kiến gật gật đầu, lấy một phần văn kiện từ trong túi ra, cười nói: "Cũng đúng, chị coi bảng kế hoạch này trước đi."

Kỳ Tham lấy tài liệu ra để trên bàn, lướt xem với tốc độ rất nhanh rồi hỏi: "Tại sao đột nhiên muốn mở rộng quy mô công ty?"

"Phương diện kinh doanh của công ty chúng ta vẫn luôn duy trì ở quy mô của ba năm trước, nếu dậm chân tại chỗ cũng không có gì tốt, những công ty quy mô nhỏ kinh doanh cùng ngành nghề đã phát triển gần ngang bằng với công ty mình, nếu đạt cùng mức độ thì thị trường sẽ càng bị thu hẹp." Trâu Bằng cẩn thận nói ra suy nghĩ của mình: "Nên mở rộng công ty là vấn đề bắt buộc phải làm."

Kỳ Tham càng hờ hững hơn gật gật đầu: "Coi như có đạo lý, nhưng muốn tìm nguồn tài chính đầu tư vào không hề dễ dàng."

"Đúng vậy." Trâu Bằng bình tĩnh nói: "Vì lẽ đó, bắt đầu từ đầu năm em vẫn luôn xem xét sàng lọc những công ty tài chính đáng tin cậy."

Kỳ Tham nhẹ giọng 'Ừm' rồi nói tiếp: "Sau đó thì sao?"

"Cuối cùng em chọn được hai công ty tài chính, nên hôm nay muốn bàn bạc với chị rồi đưa ra quyết định." Trâu Bằng lại đặt thêm hai phần tài liệu trước mặt Kỳ Tham: "Một là tập đoàn Nhạc Sinh, chính là công ty mà chị cả đang làm việc, nhưng phương diện đầu tư thì Nhạc Sinh càng ngày càng ít, khả năng bọn họ đang muốn tập trung vào công ty mẹ nhiều hơn, hơn nữa với quy mô công ty mình, họ sẽ không đầu tư. Còn một chỗ khác... Dù sao mình cũng biết gốc biết rễ..."

Kỳ Tham không thèm mở hai phần tài liệu ra xem, lên tiếng đánh gãy lời Trâu Bằng, giống như dò hỏi: "Công ty tài chính Vệ thị?"

Trâu Bằng nghe Kỳ Tham hỏi lập tức nuốt ngụm nước bọt, rồi tăng nhanh tốc độ nói chuyện: "Em biết chị có địch ý và thành kiến rất lớn với Vệ gia, thế nhưng công ty tài chính Vệ thị đang muốn tìm công ty có quy mộ lớn để đầu tư vào, hơn nữa danh tiếng họ vững vàng, ưu thế rõ ràng, đặc biệt mấy năm trước bọn họ có nhúng tay vào kinh doanh, xung kích với chúng ta không ít. Nhưng thay đổi góc độ mà nói, một khi chúng ta có thể nhất trí điều kiện với họ, từ đối thủ biến thành quan hệ hợp tác, thì chỉ có lợi chứ không hại."

Kỳ Tham xoay ghế nhìn hàng cây đại thụ bị gió thổi lung lây ngoài cửa sổ, giống như những gì Trâu Bằng nói không liên quan tới mình, nhàn nhạt hỏi: "Sau đó?"

Trâu Bằng ngẩn người, thấy Kỳ Tham xoay người hắn không có cách nào suy đoán biểu hiện của cô: "Nên... Em có đề nghị, chúng ta có thể thử cùng Vệ thị hợp tác nửa năm. Phó tổng tài Vệ thị là Vệ Tân, hắn rất có hứng thú với sự phát triển của công ty chúng ta. Em nghĩ..."

"Em với người của Vệ thị, ai là người chủ động liên lạc?" Kỳ Tham ngắt lời hắn lần nữa, ánh mắt vẫn không đặt trên người hắn: "Vì sao chuyện lớn thế này lại không bàn bạc với chị trước? Hợp tác với Vệ gia, em nắm chắc mấy phần chị sẽ đồng ý?"

Trâu Bằng bắt đầu bất an, lại nói: "Không phải chị với Vệ Linh đã xác định quan hệ rồi sao? Hơn nữa Vệ Tân có nói, chúng ta là công ty gia tộc lâu năm vững chắc nếu như bọn họ có thể gia nhập, một số hạng mục sẽ dễ dàng..."

"Đúng! Tất nhiên bọn họ muốn gia nhập vào công ty chúng ta." Ánh mắt và giọng điệu đột nhiên sắc bén lên, nhanh chóng xoay ghế lại thẳng tắp trừng mắt nhìn em họ mình, tốc độ nói chuyện nhanh hơn mấy phần: "Như vậy bọn họ sẽ có toàn bộ số liệu và cách vận hành nội bộ của công ty mình! Bọn họ đầu tư vào cũng đồng nghĩa với việc họ có thể cùng điều hành công ty... Dùng tài chính từ từ thao túng mọi thứ, nuốt chửng hết toàn bộ đại lý dưới cờ chúng ta, cổ phần trong tay chúng ta sẽ thông qua thay đổi biến thành hình thức chia hoa hồng, thời gian dài Kỳ thị sẽ trở thành Vệ thị. Em có nghĩ tới phương diện này không? Em không có đầu óc sao Tiểu Bằng?"

Trâu Bằng thấy Kỳ Tham nổi giận, hốt hoảng đem hai tay đặt lên bàn sách, giải thích: "Tình hình sẽ không xấu như chị nói, bọn họ chỉ đơn thuần đầu tư, quyền quản lý vẫn trong tay chúng ta, lợi ích sẽ không sản sinh bất kỳ biến động nào!"

Kỳ Tham đứng dậy, cầm phần tài liệu trong tay: "Tại sao tập đoàn Nhạc sinh không tiếp tục đầu tư, em nói phương hướng hoạt động có vấn đề? Em có thật sự để tâm nghiên cứu các hạng mục đầu tư của công ty tài chính Nhạc Sinh và cả Vệ thị không? Mấy năm trước Nhạc Sinh đã đầu tư vào mấy trăm công ty gia đình kết quả đều là bọt biển, lúc đó họ nhịn đau đào thải tất cả! Tại sao công ty chúng ta không phù hợp tiêu chuẩn của Nhạc Sinh? Nguyên nhân chỉ có một, đó là sau khi đầu tư chúng ta sẽ không phát triển theo tiêu chuẩn của họ! Tại sao Vệ gia lại dám đầu tư? Mục tiêu của Vệ gia không phải muốn hợp tác để cộng thắng, họ chỉ muốn ăn chúng ta! Mấy năm nay luôn nhìn chằm chằm, trả giá chèn ép, làm thị trưởng hổn loạn, các hạng mục trước đây đều do một tay em chạy vòng ngoài, em vẫn không ghi nhớ? Dạo một vòng giờ lại muốn dâng lên tận miệng Vệ gia?"

Hô hấp Trâu Bằng dồn dập hơn, thấy Kỳ Tham tức giận tới mặt cũng đỏ lên, không có gì phản bác lại đành phải nói: "... Nếu chị có cách nhìn này, vậy em sẽ từ bỏ kế hoạch cho Vệ thị đầu tư vào..."

"Từ bỏ?" Kỳ Tham cười lạnh: "Tại sao em không tiếp tục kiên trì, chị tin tưởng để hôm nay có thể đứng ở đây bàn bạc chuyện này với chị, em đã bỏ ra rất nhiều tâm huyết, nếu không em không có cách nào nói chuyện với chị!"

Trâu Bằng lắc đầu: "Chị, chị ám chỉ cái gì? Hoài nghi em phản bội công ty chúng ta? Em chỉ gặp Vệ Tân dùng cơm với hắn mấy lần, nhưng chỉ vì chuyện công thôi."

"Chuyện công? Thật sự?" Kỳ Tham lạnh lùng nhướn mày: "Đừng tiếp tục cố gắng che giấu, nhất định em đã nói với hắn rất nhiều chuyện, ví dụ mấy năm trước chị đã làm gì, chị đã chỉ thị cho em làm cái gì? Làm sao quấy nhiễu tới hắn và ba hắn... Trâu Bằng em không thấy em quá ngu sao? Em không nghĩ lúc em nói những chuyện này trong lòng hắn chửi bới em thế nào sao? Tại sao lại nói với hắn?"

Trâu Bằng lắc đầu lia lẹ: "Chị họ, tại sao lần nào chị cũng hùng hổ thế này, từ nhỏ đến lớn, chị cả đều không chuyên quyền độc đoán giống chị, em ở trước mặt chị mãi mãi chỉ là đứa nhỏ không bao giờ lớn, chị nói cái gì em phải làm cái đó, cho dù em có vì công ty làm nhiều hơn nữa, mãi mãi chị vẫn có ý kiến với em..."

Kỳ Tham đá một cước vào bàn sách, bàn ngã ngang, Trâu Bằng sợ hãi nhảy ra, cô lớn tiếng quát: "Chị chỉ cần em cho chị biết nguyên nhân?"

"Em sợ!" Trâu Bằng dựa lưng vào cửa thư phòng đóng chặt, thống khổ nắm chặt tay, lớn tiếng nói lại: "Em sợ thất bại! Em rất yêu công ty của chúng ta! Sau khi tốt nghiệp em đã vào công ty làm rồi, tiếp xúc quá nhiều chuyện, thắng lớn đồng thời thất bại cũng không ít, mỗi lần đối đầu với Vệ gia không lần nào chúng ta chiếm thượng phong! Chúng ta luôn dậm chân tại chỗ! Nhưng Vệ gia đã vượt qua chúng ta rất xa rồi! Sau khi biết chị và Vệ Linh ở bên nhau, em cứ nghĩ đây là một bước ngoặt! Em cứ nghĩ Vệ gia sẽ không đụng vào chúng ta nữa! Thời điểm đó Vệ Tân không ngừng tìm em muốn hợp tác làm ăn. Có một lần uống say, rượu vào loạn tính nên đã nói chuyện trước đây với hắn... Sau khi Vệ Tân biết, hắn nói trừ phi hợp tác bằng không sẽ vận dụng toàn lực của Vệ gia làm chúng ta xong đời! Em rất sợ! Nhưng chị còn cùng Vệ Linh nói chuyện yêu đương, chị không còn nhạy cảm như trước đây! Nếu là chị của lúc trước nhất định đã sớm nhìn ra Vệ gia đang tạo áp lực chèn ép chúng ta! Lần này chúng ta sẽ không chịu đựng nổi! Em không muốn mỗi khi xảy ra chuyện đều bắt chị đứng ra giải quyết! Em là đàn ông! Em muốn tự mình gánh chịu! Nhưng em vẫn làm không được! Chị nói em nên làm gì? Em phải làm thế nào mới có thể kiên cường như chị... Cuối cùng chúng ta nên thuận theo hay phản kích? Nhưng... Chúng ta phản kích không nổi...?"

Kỳ Tham mặt lạnh, bước qua cái bàn ngã dưới đất, đi tới trước mặt em họ đang run lẩy bẩy, dáng vẻ này giống như lúc hắn còn nhỏ bị đồng học bắt nạt, cô giơ tay nhẹ nhàng vỗ vỗ mặt hắn, mũi cô bắt đầu cay cay, không khỏi nhíu mày, khóe mắt cũng ươn ướt. Kỳ Tham thu tay lại, cắn răng nói: "Hay từ lúc mới bắt đầu chị phải dạy em trên thương trường lúc cần thiết thà chết chứ không chịu nhục!"

Nói xong, Kỳ Tham mở cửa, vừa bước ra ngoài, Trâu Bằng liền mang theo tiếng khóc nức nở nói: "Theo chị nhiều năm rồi mà em vẫn làm chị thất vọng."

Kỳ Tham nhíu chặt mày hơn, nhưng vẫn lắc đầu một cái.

"Ở trong lòng chị, có phải em không hiểu chuyện bằng Giai Giai đúng không?" Trâu Bằng nhìn di vật của em gái trong thư phòng, là đàn ông lại không cầm được nước mắt: "Nếu em và Giai Giai đổi chỗ cho nhau thì quá tốt... Em ấy thích hợp làm phụ tá đắc lực của chị hơn em... Chí ít em ấy không phải là người sợ phiền phức, nhu nhược."

Kỳ Tham nắm chặt tay thành quả đấm, rất nhanh lại buông ra: "Nếu từ trước tới giờ em vẫn âm thầm suy đoán, trong lòng chị em với Giai Giai ai quan trọng hơn thì em đúng là kẻ nhu nhược, Trâu Bằng."

Không tiếp tục để ý đứa em họ đang đánh mất ý chí, Kỳ Tham bước xuống lầu đi xuyên qua bàn ăn toàn món cô thích, bước thẳng ra nhà xe, lái chiếc màu vàng nhạt rời khỏi.

Ở trên đường, Kỳ Tham không ngừng gọi vào cho Vệ Linh, nhưng vẫn trong trạng thái không có người nghe, cửa sổ xe đều bị cô hạ xuống, mưa bụi lành lạnh luồng vào trong xe, nước mưa động đầy trên mặt.

Kỳ Tham chạy tới gần biệt thự Vệ gia, bên trong đèn đuốt sáng chưng, tình cảnh giống như mỗi khi đưa Vệ Linh về, cô xuyên qua màn mưa gọi cho nàng lần nữa.

Vệ Linh không nhận điện thoại, Kỳ Tham gần như tuyệt vọng, mưa bay lất phất không có cách nào cản trở nỗi nhớ Vệ Linh trong lòng cô. Kỳ Tham bấm điện thoại soạn tin nhắn gửi đi: Ngủ ngon, Vệ Linh, đừng để bản thân quá mệt mỏi.