Biện Ái Pháp Tắc

Chương 142



Kỳ Tham khởi động xe chạy đi, cô gọi cho Trương Hoắc Tưởng: “Cậu còn ở phòng khám?”

“Còn, hôm nay mình tăng ca, cậu có chuyện gì?” Ngữ khí Trương Hoắc Tưởng luôn mang theo sự giảo hoạt trong đó: “Muốn mời mình ăn khuya?”

Kỳ Tham lau nước mưa trên mặt: “Cậu chờ mình, mình qua tìm cậu.”

“Cậu vẫn ổn chứ?” Trực giác Trương Hoắc Tưởng rất mạnh, cô cảm thấy có gì đó không đúng ngữ khí chuyển thành căng thẳng.

“Mình sẽ ổn.” Kỳ Tham trả lời xong liền cúp điện thoại, đạp chân ga chạy thẳng tới phòng khám của Trương Hoắc Tưởng.

Trời mưa lớn hơn, nên khi Kỳ Tham tới cả người đã ướt sũng, lúc này nhân viên trong phòng khám đã về hết. Trương Hoắc Tưởng nhìn thấy dáng vẻ hồn bay phách lạc của Kỳ Tham liền bị dọa sợ, vội vã đi lấy quần áo khăn mặt cho cô thay. Kỳ Tham đổi quần áo xong, Trương Hoắc Tưởng đưa cho cô ly nước nóng: “Cậu thế này là sao? Đừng nói bị thất tình?”

“So với thất tình còn nghiêm trọng hơn.” Kỳ Tham tự giễu nói, tiện tay dùng khăn lau khô tóc, xong hết cô ngồi vào ghế mềm mà bệnh nhân tới tìm Trương Hoắc Tưởng hay ngồi, mười ngón giao nhau đặt trên bụng hỏi: “Hoắc Tưởng, hạng mục mà cậu nghiên cứu mấy năm nay tiến hành tới đâu rồi?”

Trương Hoắc Tưởng ngồi xổm bên cạnh Kỳ Tham, đột nhiên nghe cô hỏi, nghiêng đầu nghi hoặc nhưng vẫn trả lời: “Xóa bỏ tiềm thức? Mình từng nói với cậu rồi trên cơ bản gần như hoàn thành, chỉ có điều chưa có tiến hành thực tiễn nên không thể nói thành công hay thất bại.”

“Vậy không bằng bây giờ thử một chút đi.” Kỳ Tham ngửa đầu dựa vào ghế, nhìn lên trần nhà, thì thào nói: “Để mình vào đối tượng cho cậu thí nghiệm.”

Trương Hoắc Tưởng nghĩ Kỳ Tham nói đùa, đẩy cô một cái cười mắng: “Cậu điên rồi? Bị cái gì kích thích?”

Kỳ Tham nhỏ giọng trả lời: “Mình cầu xin cậu, giúp mình lấy đi ký ức trong đầu mình, đem ý nghĩ ‘Tôi yêu Vệ Linh’ xóa bỏ đi. Để mình quên Vệ Linh, để mình quên là mình rất rất yêu nàng, để mình lại là mình của trước kia, bình tĩnh, lý trí, như vậy mình mới có thể chuyên tâm đi làm những chuyện mình cần phải làm.”

“...” Trương Hoắc Tưởng không thể tin vào tai mình, đứng lên nhìn từ trên cao xuống: “Cậu nói khùng điên cái gì đó! Cậu đang tỉnh táo?”

Kỳ Tham nhìn Trương Hoắc Tưởng, ánh mắt bất lực, âm thanh vô vọng: “Mười mấy phút trước mình đứng ngoài nhà Vệ Linh, mình suy nghĩ, mặc kệ nàng có tiếp tục yêu mình hay không, còn phần mình, mình vẫn sẽ tiếp tục yêu nàng. Đối với nàng mà nói, mình là người yêu của nàng lại làm tổn thương người nhà nàng. Mình biết rõ nàng yêu thương người nhà rất nhiều, nhưng mình vẫn làm vậy, mình đã làm tổn thương nàng sâu sắc. Nhưng tới bây giờ mình vẫn không biết mình sai ở chỗ nào, hay mình là người ích kỷ, mình chưa từng hối hận, dù thời gian có quay lại, mình vẫn sẽ vì Kỳ gia trả thù.”

Trương Hoắc Tưởng thay đổi sắc mặt nhìn Kỳ Tham, nhất thời không biết nên nói cái gì.

“Nhưng trên đường tới đây, mình đã suy nghĩ rất cẩn thận, trước đây mình có thể ra tay không hề do dự vì lúc đó mình vẫn chưa nhận ra mình yêu Vệ Linh.” Kỳ Tham nghiêng đầu qua một bên, trầm ổn nói tiếp: “Hôm nay sau khi biết Tiểu Bằng phản bội mình, từ lúc đó mình luôn do dự một chuyện, có nên cùng Vệ gia triệt để trở mặt, một mất một còn không?… Bây giờ mình chợt hiểu, mình do dự là vì mình yêu Vệ Linh!!!”

“Tiểu Bằng lại dám phản bội cậu? Tiếp theo cậu định làm gì?” Hiếm khi thấy Trương Hoắc Tưởng nhíu chặt mi tâm.

Kỳ Tham lắc đầu cười cợt: “Mình còn yêu Vệ Linh thì có thể làm được gì đây! Mình không thể không lo lắng cảm nhận của nàng, không thể chủ quan triển khai khát vọng trả thù của mình… Mình lại không thể nào quên nàng, cậu biết cảm giác này không Hoắc Tưởng? Vệ Linh giống như trở thành một người khác, bình thường thì thoải mái, một khi chạm tới gia tộc nàng thì mình có làm gì cũng không chạm tới nàng được!”

“Nếu cậu đem tiềm thức liên quan tới Vệ Linh xóa đi… Ai… Giả thiết này rất kỳ quái.” Trương Hoắc Tưởng từ chối: “Không được, mình không làm được, mình cũng không nắm chắc có thể làm được.”

Kỳ Tham nói: “Trên thế giới này không ai có thể đem nàng ra khỏi đầu mình… Trừ cậu! Hiện tại mình chỉ có hai con đường để chọn: Một là chấp niệm yêu Vệ Linh rồi bị gia tộc nàng ràng buộc, buông bỏ gia đình mình. Thứ hai là quên đi mình từng yêu nàng, trở lại là Kỳ Tham trước khi yêu Vệ Linh, một lòng giữ gìn Kỳ gia, bảo vệ người chí thân.”

Trương Hoắc Tưởng nói: “Cậu đã quyết định chọn con đường thứ hai?”

“Tất nhiên Vệ Linh rất quan trọng, nhưng mình không thể vì nàng mà hi sinh toàn bộ gia tộc, Kỳ gia từng chịu một lần trọng thương, khó khăn lắm mới hồi phục, không thể nào bị hủy trong tay mình. Cả hai đều không thể cùng có được, không bằng buông bỏ.” Kỳ Tham mệt mỏi nhắm hai mắt lại: “Hoắc Tưởng, hai chúng ta là bạn thân phải không?”

Ngữ khí Trương Hoắc Tưởng nặng nề: “Nước đã tới chân cậu đừng dùng chiêu này với mình.”

“Lúc toàn thế giới đều đi ngược chiều với mình, thì cậu trở thành cọng cỏ cứu mạng cuối cùng của mình.” Khóe mắt Kỳ Tham mang lệ cố gắng nở nụ cười: “Mình biết làm bạn thân của cậu, cậu mãi mãi là pháo đài kiên cố sau lưng mình.”

“Mình thật sự không dám chắc chắn.” Trương Hoắc Tưởng nhíu chặt lông mày: “Hơn nữa mình nhất định phải nói rõ với cậu, theo nghiên cứu, một khi tiềm thức lấy ra rồi, sẽ không bao giờ tìm lại được. Mình đã từng nói cung điện ký ức tồn trữ hoàn toàn khác nhau, tiềm thức lấy ra thì nó sẽ triệt để bị cắt đứt.”

Kỳ Tham mở mắt ra: “Mình biết, mình hiểu. Lần này phiền phức cho cậu rồi, Hoắc Tưởng.”

“Ai bảo tên khốn kiếp nhà cậu lại là bạn thân duy nhất của mình.” Trương Hoắc Tưởng vừa nói vừa xoay người lấy cái chăn lớn đắp lên người Kỳ Tham: “Mặc kệ cậu có quyết định gì, mặc kệ quyết định của cậu đúng hay sai, là bạn thân của cậu, mình sẽ ủng hộ vô điều kiện.”

Kỳ Tham miễn cưỡng cười không nói gì.

Trương Hoắc tưởng xoay người lấy cái đồng hồ quả quýt ngồi xuống bên cạnh Kỳ Tham, nhẹ nhàng đặt đồng hồ xuống, vươn tay vuốt tóc cô, tinh tế nói: “Bây giờ thả lỏng, tập trung nghe tiếng mưa bên ngoài, mưa rơi rất có tiết tấu… Thả lỏng, cái gì cũng đừng nghĩ, tưởng tưởng đang trầm mình giữa đại dương mênh mông, cậu muốn ngủ… Một… Hai… Ba…”

Kỳ Tham vô thức không ngừng hô hấp, từ từ đi sâu vào bóng tối, cuối cùng dưới sự dẫn dắt của Trương Hoắc Tưởng, hai mắt từ từ khép lại… Phía trước là Hắc Ám rồi trở nên sáng sủa. Tầm mắt như chạm phải sự vật nào cũng đều lay động, không biết có gì đó vang lên, tư duy rục rà rục rịch bị đè nén, làm phân tán sự chú ý của cô.

Quay đầu đi tìm, tầm nhìn mơ hồ, xung quanh đều phát ra ánh sáng chói mắt, cô vươn tay lên muốn chạm vào tia sáng trước mặt.

Vệ Linh… Vệ Linh gọi điện… Kỳ Tham ấn xuống nút nhận cuộc gọi, mơ mơ màng màng đưa tay kề sát bên tai: “…Alo?”

“...Kỳ Tham. Tham ngủ chưa?” Đầu dây bên kia truyền tới giọng nói ôn hòa.

Kỳ Tham nghe xong liền cảm thấy đầu có chút đau, cô dùng sức lắc đầu, không hề trả lời: “Kỳ Tham?” Giọng nói đó lại tiếp tục truyền tới, làm đầu cô đau muốn nứt ra, cố gắng lên tiếng hỏi: “Làm sao? Có chuyện gì?”

“Có phải quấy rầy giấc ngủ của Tham không?” Trong giọng nói mang theo mấy phần khổ sở và ưu thương: “Nhưng Tham vẫn tốt chứ? Đang ở nhà?”

Kỳ Tham nghe vậy ngẩng đầu lên nhìn, trước mắt vẫn mơ mơ hồ, cố gắng nhìn kỹ xuyên qua ánh sáng ngờ ngợ nhìn thấy đồ vật mình đang cầm trong tay, mê man nói: “Tôi… Đang lái xe…”

Âm thanh kia run rẩy hỏi: “Bây giờ Tham ở chỗ nào?”

Kỳ Tham không trả lời, điện thoại ở bên tai chấn động, hình ảnh trước mắt lập tức thay đổi thành ‘Trương Hoắc Tưởng gọi, chờ đợi hay trực tiếp nghe?’.

Một luồng ánh sáng từ bên ngoài cửa xe đánh vào, hình như ở đối diện có người la rất lớn tiếng, cô ngẩng đầu, chỉ thấy ngoài cửa xe nước mưa xối xả.

“Oành… Oành…”

Rào chắn lối đi bộ bị chiếc xe màu vàng nhạt đâm vào, thân xe trượt một đường dài bay thẳng lên lề rồi dừng hẳn.

Tấm gương chắn gió bể nát giống như mạng nhện, còn có máu đỏ tươi từng giọt từng giọt hòa lẫn vào nước mưa…

Sau khi Trương Hoắc Tưởng thôi miên cho Kỳ Tham lấy ra một phần tiềm thức, cực kỳ mệt mỏi xoa xoa mặt, liếc nhìn Kỳ Tham còn đang ngủ mê. Trương Hoắc Tưởng nghĩ, bây giờ không nên gọi Kỳ Tham dậy, nên để cô nghỉ ngơi trong trạng thái thôi miên thêm mấy tiếng. Mà lần này nếu không có gì ngoài ý muốn, nhất định sẽ thành công.

Trương Hoắc Tưởng nhìn đồng hồ trên tường, một phút nữa là mười một giờ đêm. Tính toán một chút, ít nhất rạng sáng ba bốn giờ Kỳ Tham mới tỉnh.

Trương Hoắc Tưởng vươn vai ngáp dài, đi qua sát vách kéo ra cái ghế xếp, đặt kế bên Kỳ Tham, thoải mái nằm xuống thì thầm: “Mình cũng ngủ một lúc. Ngày mai phải gặp một Tiểu Tham Tham hoàn toàn khác.”

Trương Hoắc Tưởng cảm giác ngủ không yên ổn, hình như bên cạnh có động tĩnh gì đó, lúc ban đầu cô không chú ý, nhưng sau khi xung quanh yên tĩnh, đột nhiên ngồi bật dậy.

Nhìn đồng hồ lúc này mới mười một giờ mười phút. Cách thời gian dự đoán Kỳ Tham tỉnh lại còn mấy tiếng.

Nhưng ghế nằm bên cạnh chỉ còn lại cái chăn, không thấy Kỳ Tham đâu.

Trương Hoắc Tưởng cả kinh, mồ hôi lạnh tuôn ra, nhìn một vòng phòng làm việc lên tiếng gọi: “Kỳ Tham?”

Đợi ba giây, ngoài trừ tiếng mưa bên ngoài rơi càng lớn hơn, không có bất kỳ hồi âm nào.

“Gay go!” Trương Hoắc Tưởng lập tức hô lên, cầm chìa khóa xe chạy ra ngoài.

Bên ngoài bãi không thấy xe Kỳ Tham, dự cảm chẳng lành càng lúc càng lớn, Trương Hoắc Tưởng vội vã mở cửa xe ngồi vào, chân đạp ga chạy thẳng tới Kỳ gia.

Trương Hoắc Tưởng chạy được năm sáu phút, dưới cơn mưa giàn giụa, ở con đường phía trước, cảnh sát kéo dây cảnh giới, bên trong cảnh giới đèn xe cảnh sát và xe cứu thương cứ chớp tắt không ngừng.

Chiếc xe màu vàng nhạt quen thuộc xuất hiện trong tầm mắt, nhưng đã mất đi hình dáng ban đầu, chiếc xe mốp méo nằm trên lề đường.

“Không… Không… Kỳ Tham…” Trương Hoắc Tưởng như bị điện giật, xuống xe lảo đảo chạy tới: “Không phải tiểu Tham Tham, không phải tiểu Tham Tham…”

Cảnh sát canh giữ hiện trường lập tức ngăn cản, đúng lúc lính cứu hỏa kéo được nữ nhân máu me đầy mình từ trong xe ra, chỉ vừa liếc mắt nhìn, Trương Hoắc Tưởng đã không kìm được đẩy người cảnh sát qua một bên, xông tới kéo cán cứu thương, dùng hết toàn lực hét lớn: “Kỳ Tham!!!”