Biện Ái Pháp Tắc

Chương 146



“Nếu tất cả không có ý kiến gì, vậy Kỳ Tề, cô tính thế nào?” Quân Tuyết cười nhạt hỏi Kỳ Tề.

“Sau khi Tiểu Tham xuất viện, nếu như em ấy có thể nhanh chóng thích ứng, chuyện liên lạc với Vệ Linh cứ để tôi.” Kỳ Tề nhạt thanh nói.

Công ty tài chính Vệ thị bị các tập đoàn lớn chèn ép và công kích, tổng giám đốc Vệ thị Vệ nhị gia và trưởng tử Vệ gia Vệ Tân đối với chuyện đột ngột này nhanh chóng sắp xếp các ngành nghề chặt chẽ nhưng cũng không kịp ứng phó, cũng may thuyền mục cũng còn ba tất đinh, Vệ gia giàu nứt vách đổ tường không phải hư danh, tập trung tài chính nhanh chóng đưa ra phương án đối phó, ngược lại an toàn chống đỡ được vòng đầu tiên.

Còn chưa dọn dẹp xong, Quân Tuyết lại không cho Vệ gia có thời gian thở dốc, bắt đầu ra tay ép giá thị trường, rất nhiều công ty nhỏ muốn rút củi dưới đáy nồi. Chiêu này quá hiểm, các nàng đã thăm dò vị trí của Vệ gia trên thương trường rất kỹ, khiến Vệ nhị gia đau đầu, hít phải ngụm khí lạnh. Trên thực tế mấy công ty nhỏ dưới cờ Vệ gia trong hai năm nay không hề có lợi nhuận, lúc này không được công ty mẹ rót tiền vào chắc chắn phải đóng cửa.

Nhưng vừa trải qua đợt tấn công đầu tiên, tất nhiên lần này không thể quay vòng tài chính kịp. Ban đầu Vệ nhị gia cũng không quá sốt ruột, vì vốn tưởng chị của vợ mình cùng chồng có sản nghiệp rất lớn ở nước ngoài sẽ ra tay hổ trợ. Ai ngờ hai người đó vừa tới lại nói phải gặp mặt một vị khách lớn trước, sau đó chỉ nói vài câu an ủi tượng trưng rồi vội vã lên máy bay trở về.

Điều này làm Vệ nhị gia tức giận vô cùng, không nhịn được đem oán giận trút lên vợ mình nói chị với anh rể là loại người mượn gió bẻ măng.

Vệ đại gia ở nhà an nhàn hơn nửa năm, thỉnh thoảng sẽ dành thời gian giúp Vệ nhị gia và con trai giải quyết một số chuyện ở tập đoàn, mấy chục năm đứng trong giới chính trị tuy hiện giờ không còn nhiều nhưng một số giao tình thân thiết vẫn còn đó. Người bên Tịch gia không dựa dẫm được, còn có gia đình bên Đại phu nhân, anh em trong nhà gom góp tài sản giúp đỡ, hơn nữa các mối quan hệ trước kia cũng không nhắm mắt làm ngơ, quay một vòng vốn coi như đuổi kịp.

Vệ gia vì công ty bị chèn ép mà bận bịu không ngừng tay, gắng sức lắm mới chống đỡ được, toàn thể tập đoàn phải tiến hành điều chỉnh từ trên xuống dưới lần thứ hai, dự đoán tuần tới đối phương sẽ tiếp tục ra đòn công kích thứ ba, lần này e rất nghiêm trọng, nhưng đột nhiên đối phương thả chậm tiết tấu, nhất thời làm Vệ gia không ai hiểu nỗi.

Trải qua hai lần giao thủ, Vệ nhị gia khẳng định đối thủ chính là Kỳ gia, nhưng điều ông không thể hiểu chính là từ trước tới giờ phương thức kinh doanh của Kỳ gia vô cùng bảo thủ, vấn đề tài chính không thể đủ để tạo thành áp lực cho Vệ gia tới mức này. Vệ Tân lấy được báo cáo cuối năm trước của Kỳ gia từ tay Trâu Bằng, lợi nhuận vẫn luôn dặm chân tại chỗ. Chứng tỏ Kỳ gia đã mời được cao nhân giúp đỡ muốn hạ bệ Vệ gia.

Vấn đề này còn chưa được giải đáp, Vệ nhị gia lại phát hiện con gái mình - Vệ Linh, luôn mày mặt ủ dột, lúc nào hồn vía cũng như ở trên mây, đột nhiên trở nên nhu hòa hơn rất nhiều, ông để vợ mình dò hỏi con gái mới biết Kỳ Tham đã xuất viện về nhà, đã vậy Kỳ gia còn lên tiếng mời con gái dự buổi tiệc chúc mừng.

Sau khi Vệ Linh nói cho mẹ biết chuyện Kỳ Tham xuất viện, trong lòng nàng chắc chắn ba mẹ sẽ tìm cách ngăn cản, liền âm thầm chuẩn bị kế hoạch dự bị.

Tịch Thanh Trạc đưa ba mẹ mình về sau đó lập tức quay trở lại, do Tịch gia không ra tay giúp đỡ nên Vệ gia đối với cô kinh thường ra mặt, nhưng Tịch Thanh Trạc lại làm như không biết, tiếp tục mặt dày ở lại Vệ gia bầu bạn với Vệ linh.

Kỳ Tề chọn nhà thầy Tôn làm chỗ tụ họp, chọn địa điểm này là kiến nghị của Trương Hoắc Tưởng. Đây là nơi Kỳ Tham và Vệ Linh gặp nhau lần đầu tiên.

Ban đầu Trương Hoắc Tưởng vẫn lo lắng sợ tới nơi đó Kỳ Tham sẽ bị sốc. Nhưng trải qua sự quan sát tỉ mỉ mấy ngày sau khi Kỳ Tham xuất hiện, cho dù là đối diện với phòng ngủ hay thư phòng tự tay mình thiết kế, nơi sinh hoạt với ba mẹ, thậm chí là di vật của Trâu Giai Giai, Kỳ Tham luôn luôn bình thản, điều này làm Trương Hoắc Tưởng yên tâm rất nhiều, cũng lớn mật đề nghị tới nhà thầy Tôn tổ chức tiệc đứng.

Khi Vệ Linh nhận được điện thoại của Kỳ Tề, trái tim bắt đầu nhảy loạn lên. Thấp thỏm không yên, kích động vô cùng nhưng tương đối không hài lòng. Nàng với Kỳ Tham đã từng rất thân mật, hai người là người yêu của nhau, vậy mà hiện giờ đối mặt với nhau như hai người xa lạ. Mình phải duy trì thái độ ôn hòa khi gặp lại Kỳ Tham mới được… Nếu như Kỳ Tham không yêu mình lần nữa, mình nên làm gì? Nên đi về đâu?

Tới ngày hẹn, Tịch Thanh Trạc đang giúp Vệ Linh chọn quần áo, ngoài cửa sổ trời nắng chang chang, nhiệt độ trong phòng duy trì ở mức hai mươi độ: Trái phải đều có máy điều hòa, nhưng trán Vệ Linh đầy mồ hôi, chưa bao giờ có cảm giác này, muốn chọn bộ quần áo phù hợp để ra ngoài lại quá khó khăn.

Hai nữ nhân thành thục lại vì chuyện nhỏ này mà phiền lòng, mẹ Vệ ở bên ngoài gõ cửa, giọng nói thanh nhã lại không mất đi sự nghiêm khắc: “Tiểu Linh, ra ngoài một chút, ba mẹ có chuyện muốn bàn với con.”

Vệ Linh và Tịch Thanh Trạc ngồi trên giường ngẩn ra, hai người nhìn nhau, Vệ Linh thở dài lên tiếng: “Được rồi, mẹ, con ra ngay.”

Tịch Thanh Trạc bỏ cái áo trong tay xuống, ung dung nhún nhún vai: “Chị biết dì dượng sẽ không dễ dàng để em đi gặp Kỳ Tham.”

Vệ Linh bất đắc dĩ lắc lắc đầu, mở cửa đi ra khỏi phòng.

Thấy ba và mẹ đã ngồi chờ sẵn ở phòng khách, điểm tâm người hầu bưng lên, hai người không hề động vào, Vệ Linh vấn an ba mẹ, ngồi xuống đối diện.

“Hôm nay có một vị thế bá khai trương nhà hàng mới ở nội thành, mời cả nhà chúng ta, đồng thời chú ấy nhấn mạnh muốn con cùng đi, sẵn tiện gặp mặt con trai lớn của chú ấy mới từ nước ngoài về.” Ngữ khí Vệ nhị gia bình bình nói tiếp: “Chú ấy đã lớn tuổi, con trai phải bỏ sự nghiệp ở nước ngoài về tiếp nhận sản nghiệp gia đình, chú ấy hy vọng tìm được một người con dâu tốt. Mà người chú ấy coi trọng chính là con, Đại tiểu thư Vệ gia.”

Vệ Linh kiên nhẫn nghe ba mình nói hết, mới chậm rãi trả lời: “Ba, mấy ngày trước con đã từng đề cập tới chuyện tương tự như vậy… Con không muốn đi.”

Mẹ Vệ ở bên cạnh không nhanh không chậm nói: “Đại thiếu gia cũng bằng tuổi với con, vì con nên thế bá kiên quyết không cho phép hắn ở nước ngoài thành gia lập nghiệp. Tiểu Linh, con đã lớn rồi, không thể tùy hứng hồ đồ, càng không nên chọn ba kiếm bốn. Con xem, anh họ con là nam nhân mà sang năm cũng đã kết hôn, con là một cô gái gia giáo xinh đẹp, chẳng lẽ muốn độc thân ở vậy cả đời?”

“Mẹ, con có người yêu, không phải độc thân.” Vệ Linh nhẹ nhàng sửa lời mẹ mình: “Chỉ là mọi người không muốn thừa nhận cô ấy rất quan trọng với con, không muốn chấp nhận sự tồn tại của cô ấy.”

Vệ nhị gia bật cười: “Cô ta với con đều là nữ nhân, làm sao có thể định chung thân, bầu bạn cả đời? Nếu như con muốn làm bạn với cô ta, ba ba tuyệt đối không ngăn cản. Thế nhưng vì kích động nhất thời muốn cùng nữ nhân khác bên nhau cả đời, chuyện như vậy không bao giờ xuất hiện trong gia đình chúng ta, con đừng mơ tưởng nữa!”

Người đấm người xoa, mẹ Vệ lên tiếng khuyên nhủ: “Con không muốn trực tiếp ra mắt, ba mẹ không ép buộc con, chỉ xem như gặp mặt trò chuyện, thế bá rất coi trọng chúng ta nên đích thân lên tiếng mời, nói cho cùng con nên tới một lúc, nếu không ba mẹ tới đó, người ta hỏi, hai lão già này biết trả lời thế nào!”

Vệ Linh cụp mắt lắc lắc đầu, tuy đau lòng ba mẹ nhưng vẫn kiên quyết: “Hôm nay con có hẹn từ trước rồi, ba mẹ thay con nói xin lỗi với thế bá.”

“Hồ đồ.” Ngữ khí Vệ nhị gia tăng lên, trừng mắt nhìn con gái: “Nếu con không muốn tới chỗ thế bá, ba ba không bắt buộc con! Nhưng bên Kỳ gia cũng không được phép đi! Đàng hoàng ở nhà cho ba!”

Vệ Linh ẩn nhẫn nhìn Vệ nhị gia: “Ba, xin ba tha thứ tội con chống đối, nhưng nhất định hôm nay con phải đi gặp Kỳ Tham. Bằng không…”

“Bằng không thế nào? Chẳng lẽ con chết cho ba mẹ xem?” Vệ nhị gia thị uy: “Con là con gái của chúng ta, từ nhỏ tới lớn đều rất đoan trang hiền thục biết tiến thối, không biết cô ta đã cho con uống thuốc mê gì, con lại không để ý danh dự gia đình, nhất định phải gây ra chuyện bại hoại này, còn dám ở đây tranh luận với ba mẹ?”

Vệ Linh hạ thấp tầm mắt lần nữa, mẹ Vệ đang muốn đứng lên khuyên giải, đột nhiên nàng đứng bật dậy, lướt sô pha liền thấy Tịch Thanh Trạc đứng dựa góc tường nghe ba người nói chuyện, Vệ Linh nhìn chị họ mình, mỉm cười đi thẳng vào phòng ngủ.

Mấy giây sau, nàng đi ra trên tay cầm cây kéo, đứng trước ba mẹ, khàn giọng nói: “Ý tứ của ba và mẹ Tiểu Linh đều hiểu, tình yêu đồng tính sẽ ảnh hưởng không nhỏ tới địa vị và danh tiếng của gia đình chúng ta. Nhưng con không khống chế được bản thân mình yêu ai, hay không yêu ai. Từ khi con hiểu chuyện luôn được dạy dỗ nhân nghĩa lễ trí tín, ôn lương cung kiệm… Càng lớn con càng phát hiện những người xung quanh không tốt đẹp giống trong tưởng tượng của con. Nhưng con vẫn kiên trì tuân theo dạy dỗ tốt đẹp của gia đình… Với ba mẹ tình yêu của con và Kỳ Tham là chỗ không tốt đẹp duy nhất, vậy con xin ba mẹ, hãy khoan dung cho tỳ vết của con gái…”

Vừa nói xong, Vệ Linh không chờ ba mẹ, với chị họ làm ra phản ứng, đã đưa tay kéo tóc dài ra trước, tay còn lại cầm kéo cắt ngang, mẹ Vệ ở đối diện thất thanh gọi tên con gái, nhưng nước đổ rồi làm sao hốt lại, từ nhỏ Vệ Linh luôn để tóc dài chấm thắt lưng, bây giờ thì phân nửa nằm gọn trong tay nàng.

Nháy mắt, ba người có mặt đều giật mình vì động tác của Vệ Linh, sắc mặt nổi tiếng vững như Thái Sơn không biến sắc trước mọi tình huống như Tịch Thanh Trạc, hiện giờ cũng nhíu chặt mi tâm.

Vệ Linh vẫn ôn hòa, kiên nhẫn đem kéo và tóc của mình đặt xuống bàn trà, nhẹ giọng nói: “Con làm như vậy không phải vì muốn uy hiếp ba mẹ. Con chỉ hy vọng ba mẹ có thể nhìn thẳng vào chân tâm con gái một lần. Lúc này con không hiếu thuận, xin lỗi. Ba mẹ muốn phạt con thế nào cũng được, bắt con quỳ trước bàn thờ tổ tiên ba ngày ba đêm cũng được, nhưng giờ con phải đi!”

Vừa nói xong, Vệ Linh chưa làm ra phản ứng gì, Trịnh Thanh Trạc đã đi tới, không nói lời nào kéo tay nàng ra ngoài.

Hai chị em dùng chiêu phủ đầu, đi một mạch ra nhà xe, lúc này Tịch Thanh Trạc mới buông tay Vệ Linh ra, quét mắt nhìn nàng: “Xem ra em chỉ có thể mặc thế này đi gặp Kỳ Tham, hoặc tranh thủ thời gian tân trang từ đầu tới chân.”

Vệ Linh theo bản năng sờ sờ tóc giờ đã ngắn đi rất nhiều hoàn toàn khác với mấy phút trước, cười khổ: “Chỉ sợ không kịp thời gian.”

“Vậy cũng không thể đi gặp người khác với bộ dáng này.” Tịch Thanh Trạc lấy chìa khóa xe rồi nói tiếp: “Ít nhất cũng phải chỉnh lại một chút, chị dẫn em tìm salon tóc gần đây giải quyết.”

Vệ Linh bị cưỡng chế vào salon tóc gần đó, Tịch Thanh Trạc trực tiếp yêu cầu thợ có tay nghề giỏi nhất cắt lại tóc cho nàng. Không nói rõ ý muốn thế nào, chỉ cần nhanh, đẹp. Thợ cắt tóc tiếp nhận yêu cầu rất có tính khiêu chiến của hai người đẹp, dùng thời gian ngắn nhất tạo kiểu đơn nhất cho Vệ Linh, rồi sắp xếp nhân viên khác gội đầu cho nàng, sau đó sấy khô… Trịnh Thanh Trạc nhìn Vệ Linh trong gương, kiểu tóc này làm tăng thêm khí chất tao nhã vốn có của nàng, gật gật tán thưởng.

Thấy nhân viên sấy tóc cho Vệ Linh xong, Tịch Thanh Trạc liền xoay người đi thanh toán, cũng không chờ nhân viên tiếp tân giới thiệu lợi ích khi làm thẻ hội viên, vội vàng cùng Vệ Linh tiến vào trong xe hỏi: “Quần áo làm sao bây giờ? Có muốn đi mua không?”

Vệ Linh cúi đầu nhìn đồ trên người nghĩ: Áo sơ mi quần tây. Nhíu mày nói: “Hiện tại đi mua chắc chắn sẽ trễ giờ, không bằng cứ mặc thế này, cũng không tệ đến mức không thể gặp ai!”

“Nhưng hình như có vẻ quá tùy ý.” Tịch Thanh Trạc tiếp lời, lại không nói gì thêm, đánh tay lái chạy ra ngoại thành.

Vào bãi đậu xe bên bờ sông nhà thầy Tôn đã trễ hơn nửa tiếng, một hàng siêu xe đậu dưới bóng cây lớn, Tịch Thanh Trạc đành phải de lại đậu bên ngoài, xoay người lấy ô che nắng đưa cho Vệ Linh nói: “Hy vọng em không bị chỉ trích vì tới trễ.” Ý quá rõ cô không muốn theo nàng vào.

Vệ Linh cảm kích mỉm cười nhìn chị họ, mở cửa xe, trong nháy mắt lòng bàn chân cảm nhận rõ nóng bức từ mặt đất truyền lên, nàng mở ô đi vào.

Bóng râm của hàng cây cổ thụ trải dài cũng không thể nào giảm bớt cái nóng bức giữa trưa hè, Vệ Linh yên lặng trầm xuống, lắng đọng tâm tình lại, hơi nâng cao ô, híp mắt nhìn mặt trời phản chiếu dưới mặt sông.

Cây cầu gỗ vẫn như cũ, cổ điển tự nhiên, Vệ Linh càng đi càng gần, người đứng trên cầu hiện rõ trong đáy mắt nàng, trái tim liền trật nhịp - Kỳ Tham mặc đồ mùa hè màu trắng, hai tay chống thành cầu, chăm chú nhìn dòng nước chảy.

Kỳ Tham ốm hơn trước đây, do phẩu thuật nên tóc cũng cắt ngắn, thân hình cao lớn, mặc áo T-shirt trắng, quần jean xanh… Vệ Linh thả chậm bước chân, nhẹ nhàng đánh giá người mình yêu, hô hấp trở nên nặng nề.

Cho dù bước có chậm, đường có xa, vẫn đi tới mục tiêu, Vệ Linh dùng sức nắm chặt cán dù, làm vậy mới có can đảm nói chuyện với Kỳ Tham, nhưng bàng hoàng một lúc lâu, một chữ cũng không nói ra được, không khí xung quanh rất yên tĩnh, trái ngược với lòng nàng đang dậy sóng.

Khoảng thời gian Vệ Linh kích động luống cuống, không phát hiện Kỳ Tham đang nhìn mình.

Không hề có bất kỳ dấu hiệu nào báo trước, hai người đối diện, đứng cách nhau khoảng bốn mét, dáng dấp và vẻ mặt Kỳ Tham, Vệ Linh đều thu vào đáy mắt.

Kỳ Tham trước mắt, dáng vẻ mờ mịt lười biếng, hoàn toàn giống như trước đây, sáng sớm ngủ dậy cũng là dáng vẻ này.

Không biết tại sao tâm Vệ Linh đau đớn, không tự chủ được kích động muốn khóc, thế nhưng bất luận thế nào, Kỳ Tham vẫn còn ở đây, hoàn hảo đứng trước mặt mình, sức khỏe gần như hồi phục, vậy cần gì phải tiêu hao tinh lực gào khóc vì chuyện cũ đây? Mọi thứ đi tới nước này thì cần gì lãng phí thời gian ở đây oán giận, tìm kiếm ai đúng ai sai…

Nghĩ vậy, Vệ Linh hít sâu điều chỉnh tâm tình, nhìn Kỳ Tham nở nụ cười, dáng vẻ như lần đầu tiên gặp, từ tốn lên tiếng chào hỏi: “Xin chào.”

Kỳ Tham nhìn Vệ Linh kéo ô che nắng lại, nhàn nhạt nở nụ cười: “Xin chào… Cô tới đây tham gia tiệc đứng với mọi người đúng không?”

“Đúng!” Vệ Linh thấp giọng trả lời, hai tay cũng đặt trên thành cầu, mắt nhìn chằm chằm xuống dòng nước trong suốt, suy đoán lúc nãy Kỳ Tham nhìn cái gì? Mấy hòn đá sặc sỡ dưới đáy sông?

Kỳ Tham không lên tiếng vẫn nhìn dòng nước chảy, qua một lúc lâu mới ngoáy đầu nhìn Vệ Linh, hỏi: “Trước đây mình quen biết sao?”

Vệ Linh quay đầu tinh tế nhìn Kỳ Tham, gật đầu nói; “Ừm, tôi và cô… Là người quen cũ.”

“Ồ… Thật xin lỗi, vì tôi bị tai nạn giao thông… Nên không nhớ chuyện lúc trước.” Kỳ Tham áy náy chỉ chỉ vào đầu mình, cười nói; “Cô tên gì?”

Vệ Linh lặng lẽ nhìn cô, buồn bã, nhỏ giọng nói: “Tôi tên Vệ Linh.”

“A, Vệ Linh… Tôi tên Kỳ Tham, nhưng cô không bị mất trí chắn chắn vẫn nhớ tên tôi.” Kỳ Tham cười sảng khoái, hoàn toàn khác với lần đầu tiên gặp, vừa nghe nàng họ Vệ liền tỏ vẻ căm thù.

Vệ Linh không biết nên vui hay buồn, nhưng không tránh khỏi bi thương quanh quẩn trong lòng, sợ Kỳ Tham phát hiện, cố gắng che dấu dời mắt nhìn xuống cầu, thay đổi chủ đề: “Lúc nãy cô tập trung nhìn cài gì?”

“Cũng không rõ.” Kỳ Tham cũng chuyển tầm nhìn: “Chỉ không biết phải làm gì… Nên ra đây xem dưới sông có cá không? Coi như giết thời gian.”