Biện Ái Pháp Tắc

Chương 147



Vệ Linh vì trạng thái sinh hoạt mờ mịt của Kỳ Tham mà lòng chua xót vô cùng, lên tiếng an ủi: “Thân thể cô mới tốt lên, không biết làm gì là chuyện rất bình thường, chờ sau khi thích ứng tất cả, nhất định sẽ có mục tiêu cuộc sống.”

Kỳ Tham cười cười: “Chị của tôi cũng nói giống y như cô. Tôi dựa theo Hoắc Tưởng chỉ dẫn, nghỉ ngơi một khoảng thời gian.”

Mấy ngày trước Vệ Linh cứ lo lắng Kỳ Tham đối diện với hoàn cảnh sinh hoạt hoàn toàn xa lạ, tâm lý sẽ không cần bằng, bây giờ nghe nàng nói chuyện rất thoáng, liền an tâm không ít, gật đầu nói: “Trời sập cũng có mọi người chống đỡ, chuyện quan trọng trước mắt là an tâm tịnh dưỡng, chăm sóc bản thân thật tốt!”

Kỳ Tham cười nghiêng đầu nhìn nàng, cười càng tươi hơn; “Chị tôi với bạn bè chị ấy đều ở tiểu lâu bên trong, không phải cô nói tới gặp mọi người? Đứng đây nói chuyện với tôi, không thấy nóng?”

Vệ Linh sửng sốt, hơi ngửa đầu híp mắt nhìn mặt trời chói chang trên đỉnh đầu, lúc này mới cảm nhận cả người đều là mồ hôi, không khỏi buồn cười trả lời: “Rất nóng, còn cô?”

“Tôi đến cùng lúc với tất cả mọi người.” Kỳ Tham nhướn mày nói: “Nhưng mấy nữ nhân trong đó, ai cũng bắt nạt tôi, tôi không nói lại các nàng, nên một mình chạy ra đây.”

Vệ Linh giật mình không tưởng tượng nỗi cảm thấy rất buồn cười: “Các nàng bắt nạt cô cái gì?”

“Các nàng nói tôi là hổ lạc đồng bằng trở thành gấu con, phải dành thêm thời gian giáo huấn tôi, còn nói nhiều chuyện mà tôi không nhớ rõ.” Kỳ Tham bất mãn vươn tay xoa nhẹ đầu mình hỏi: “Cô nói xem, các nàng đối với tôi như vậy có phải trước đây tôi rất tệ không?”

Vệ Linh vội vàng cười lắc đầu: “À không… Tôi cảm thấy cô rất đáng yêu.”

“Đáng yêu?” Kỳ Tham giật mình thiếu chút nữa nhảy dựng lên: “Làm sao có khả năng? Mấy người trong đó điều nói tôi không nghe lời không ngoan.”

Vệ Linh cười tươi hơn: “Mỗi người đều có cách nhìn nhận khác nhau.”

“Nhưng cũng có người nói với tôi, mặc kệ là trước kia hay bây giờ tôi đều rất đáng yêu, khẩu khí với ánh mắt rất giống với cô bây giờ.” Tuy Kỳ Tham mất trí nhớ nhưng không ngốc, cô nhận ra được sự chân thành trong mắt Vệ Linh, nên cũng nỗ lực trò chuyện nhiều hơn: “Cô ta nói miễn tôi là Kỳ Tham thì tốt rồi, cái khác không quan trọng!”

Vệ Linh nghe Kỳ Tham nói, dự cảm xấu dâng lên: “Săn sóc như vậy sao? Người đó là ai?”

Kỳ Tham trả lời: “Cô ấy tên Tô Oánh, cô ấy nói trước đây tôi với cô ấy quan hệ rất tốt. Bây giờ Tô Oánh làm đạo diễn, nói với tôi rất nhiều chuyện lúc quay phim, nghe vào rất thú vị. Cô biết Tô Oánh không?”

Vệ Linh gật đầu, có chút ghen tuông nói: “Ừm, có quen!”

Điện thoại trong túi quần Kỳ Tham reo lên, vội vã cúi đầu lấy ra, xem xong liền cười nói: “Là tin nhắn của Tô Oánh, nói bộ phim do cô ấy làm đạo diễn sắp công chiếu, mời tôi đến xem.”

“Thì ra Tô Oánh đã liên lạc với cô từ trước.” Vệ Linh vô lực nhìn Kỳ Tham vui vẻ nhắn tin trả lời: “Số điện thoại của cô cũng đổi rồi sao?”

Kỳ Tham ‘A’ một tiếng: “Không rõ nữa, trong điện thoại của tôi chỉ có số của vài người, đúng rồi, nếu hai chúng ta quen biết, vậy cô cho tôi số điện thoại của cô đi!”

Hôm nay Vệ Linh vội vàng ra ngoài không mang theo điện thoại, không thể làm gì khác đành phải đọc số điện thoại của mình để Kỳ Tham lưu và gọi qua, về nàng sẽ lưu sau.

“Tôi đang nghĩ không biết ai có bản lãnh trò chuyện với Kỳ Tham dưới cái nắng ngắt này lâu như vậy.” Cây cầu gỗ phát ra tiếng ‘Kẽo kẹt’, Quân Tuyết ôm bé gái trắng nõn trong lồng ngực cười cười chậm rãi bước lại gần: “Thì ra là Vệ đại tiểu thư. Xin chào!”

Vệ Linh rất lễ phép gật đầu mỉm cười: “Xin chào! Đã lâu không gặp Quân tổng.”

“Vừa nãy Hi Nhiên với Tiểu Nhược đánh cược với nhau, nói cô không tới rồi. Thì ra không phải không tới mà là ở ngoài này ôn chuyện với Kỳ Tham.” Quân Tuyết nhẹ nhàng nói hai câu, rồi cúi đầu chơi đùa với bé nhỏ trong ngực: “Tiểu Ái, đây là dì Vệ, lúc con còn nhỏ dì Vệ từng ẩm con còn tặng con quà gặp mặt.”

Tiểu Ái vẫn chưa biết nói chuyện, bé con mở to hai mắt nhìn Vệ Linh một lúc, sau đó ngượng ngùng ôm cổ Quân Tuyết làm nũng.

“Hai người trò chuyện đi, tôi ẩm tiểu Ái đi tản bộ.” Quân Tuyết biết điều không quấy rầy hai người trùng phùng, mặt đầy ý cười ôm Tiểu Ái đi về phía trước.

Nhưng Vệ Linh còn chưa kịp tìm được đề tài cùng Kỳ Tham tiếp tục tán gẫu thì có hai cô bé chạy từ trong nhà ra, chơi đùa cười lớn chạy lên cầu, Vệ Linh chưa kịp nhìn rõ mặt, thì tiểu nha đầu tóc ngắn rất nhanh lên tiếng chào hỏi Vệ Linh: “Chào buổi trưa dì Vệ xinh đẹp!”

Không quá hai giây, Bạch Thảo cũng chạy ra: “Hai đứa phá phách này, mau mau lăn lại đây!”

Ngoài ra Tần Bồi với Tống Hi Nhiên cũng lo lắng theo sát phía sau: “Đừng có vội đánh hai đứa, trước tiên nên rửa mực trên mặt…”

Đi ngang qua hai người đứng trên cầu, cả hai đều chưa hiểu chuyện gì, Tống Hi Nhiên dừng bước, cười nói: “Đây không phải Vệ Linh sao? Tới lúc nào? Tại sao không đi vào?”

“Tôi vừa tới thôi!” Vệ Linh mỉm cười trả lời.

Tần Bội không đuổi kịp Bạch Thảo với hai đứa nhỏ, đành phải quay trở lại, nhìn kiểu tóc mới của Vệ Linh, thể hiển sự tiếc nuối rõ ràng: “Vệ Linh, cô cắt tóc lúc nào?”

“Ừm, vừa mới cắt.” Vệ Linh không khỏi giơ tay vuốt tóc mình, không nói ra nguyên nhân cụ thể, ý tứ không tốt lắm nói tiếp: “Cắt tóc làm lỡ thời gian nên tới trễ, thật ngại quá!”

Tống Hi Nhiên cân nhắc: “A… Kiểu tóc này tạo cảm giác hào hiệp hơn trước nhe, thế nhưng tại sao lại đột nhiên cắt ngắn, tóc cô rất đẹp! Thật đáng tiếc!”

Vệ Linh không thể nào trả lời, đúng lúc Kỳ Tham lại tò mò đưa tay sờ sờ tóc nàng: “Hồi trước tóc cô dài sao? Dài tới đâu?”

“Lúc đó tóc Vệ Linh rất dài, mượt, đen bóng, đẹp hơn tóc Tiểu Tham nhiều…. Hình như tới thắt lưng.” Tống Hi Nhiên cười thay Vệ Linh trả lời: “Có đúng không, Vệ Linh?”

Kỳ Tham ‘A’ một tiếng: “Dài như vậy? Cắt đi đúng là đáng tiếc.”

Vệ Linh nhìn Kỳ Tham cười: “Không sao, từ từ sẽ dài.”

Bốn người đứng trên cầu trò chuyện, mặt trời càng ngày càng ngắt, chờ Quân Tuyết ôm Ôn Ái đi bộ quay lại, Bạch Thảo thì một tay nắm lỗ tai cháu gái Bạch San, một tay nắm tay Khang Cẩn đi tới, lúc này cả đoàn người mới vào nhà, còn chưa vào cửa, Tống Hi Nhiên liền đắc ý nói lớn: “Lúc nãy ai nói Vệ Linh không đến, ra đây chịu thua đi!”

Lăng Tiểu Nhược và Điền Hi Cầm ló đầu ra nhìn, phát hiện Vệ Linh mỉm cười, Điền Hi Cần nói: “Đã tới rồi! Quá tốt, tiền này thua đáng giá lắm.”

Vệ Linh vì phản ứng của tất cả khiến nàng không biết làm sao, chỉ có thể nhìn các nàng mỉm cười. Tiểu lâu trên lầu rất sạch sẽ, chắc sau khi mọi người tới đã dọn dẹp qua, trong phòng đều là khuôn mặt quen thuộc, hai chị em Khang Tử Hinh, Khang Tử Lam, Ôn Thất - Nhạc Lộ, Lạc Diêu và cả Kỳ Tề.

Ôn Thất đứng dậy nhường chỗ cho Vệ Linh, thuận tiện cùng Tống Hi Nhiên đòi tiền thắng cược của Lăng Tiểu Nhược. Vệ Linh vừa ngồi xuống, không biết Kỳ Tham bị ai đẩy xuống kế bên nàng. Vệ Linh nhìn Kỳ Tham bị xô qua, chỉ sợ cô ngã chổng vó, vội vàng duỗi hai tay ra đỡ, Kỳ Tham cũng nắm tay nàng để duy trì cân bằng. Bốn mắt nhìn nhau, Vệ Linh đỏ mặt, không biết nên làm thế nào mới đúng.

“Cô thấy đó, mọi người ai cũng bắt nạt tôi.” Kỳ Tham ổn định cơ thể xong liền quay đầu tìm kiếm coi ai là người đẩy mình, thế nhưng tất cả mọi người ai cũng làm như không liên quan tới mình, ngụy trang rất tốt. Kỳ Tham tức giận đành quay đầu nhìn Vệ Linh oán giận.

Vệ Linh nhìn tay Kỳ Tham vẫn còn đặt trên tay mình, do dự một chút, đặt luôn tay kia lên tay cô, lúc trước loại tiếp xúc thân cận này là chuyện rất bình thường, nhưng thời điểm này lại làm nàng kích động không ngớt, rất sợ đối phương biểu hiện động tác chống cự.

Kỳ Tham thì rất tự nhiên nhìn Vệ Linh, không hề có ý đẩy tay nàng ra. Vệ Linh thở phào nhẹ nhõm, thuận theo tự nhiên tiếp tục để tay hai người chồng lên nhau.

Khang Tử Hinh bưng đồ ăn vặt đưa cho vệ Linh, sau đó hòa mình vào nói chuyện với mọi người, Kỳ Tham thấy Vệ Linh cúi đầu yên lặng ăn đồ ăn, liền nói nhỏ với nàng: “Cô cũng giống tôi sao?”

“Hả?” Vệ Linh không hiểu nhìn Kỳ Tham.

“Cảm giác không thể hòa nhập.” Kỳ Tham không dám lớn tiếng tiện thể lặng lẽ dùng tay chỉ chỉ tất cả mọi người có mặt: “Vì tôi quên hết mọi chuyện trong quá khứ, nên không hình dung được cảm tình với các nàng thế nào, không biết phải dùng thái độ nào khi ở chung thế này… Càng không biết phải làm sao trò chuyện chơi đùa cùng nhau. Còn cô? Hình như nói chuyện không nhiều lắm.” Kỳ Tham nhận xét Vệ Linh không thích cùng các nàng tụ lại.

Vệ Linh ngơ ngác, chợt hiểu ra, ôn nhu nhìn Kỳ Tham: “Trước đây tôi cũng có cảm giác giống cô lúc này, nhưng sau đó sẽ không.”

“Tại sao?” Kỳ Tham mờ mịt hỏi.

“Bởi vì thông qua cô, tôi mới quen các nàng, mặc dù cô không nhớ rõ, nhưng… Được cô giới thiệu nên tôi mới an tâm hòa nhập, cho dù có lúc không nói lời nào.” Vệ Linh lộ ra nụ cười an tâm với Kỳ Tham: “Mà cô biết các nàng thông qua chị cô, chẳng lẽ đối với chị mình, cô lại không cảm thấy an tâm sao?”

Kỳ Tham liếc nhìn Kỳ Tề đứng ở đằng xa uống nước, quay đầu mỉm cười với Vệ Linh: “Chị tôi là người đáng để tôi tin tưởng suốt cả đời này!”

Vệ Linh gật đầu: “Bạn bè chị ấy chắc chắn cũng không kém cỏi.”

Kỳ Tham giãn lông mày, đột nhiên bật cười: “Tôi thấy cô là người rất thận trọng. Ở cùng với cô nãy giờ, tôi thấy rất thoải mái.”

“Vậy… Sao?” Tim Vệ Linh lệch nhịp, gò má bắt đầu nóng lên, không quá chắc chắn hỏi lại lần nữa.

“Đương nhiên! Tại sao tôi phải lừa cô?” Kỳ Tham cười nói tiếp: “Lúc trước quan hệ hai chúng ta nhất định rất tốt phải không?”

Vệ Linh không biết có nên trực tiếp trả lời vấn đề này hay không? Lo sợ nhìn Trương Hoắc Tưởng đứng đó không xa, đúng lúc Trương Hoắc Tưởng cũng nhìn hai người, hình như mọi chuyện diễn ra trong dự liệu, nên nhẹ nhàng lắc đầu. Vệ Linh hiểu ý, nhất thời thất vọng kèm theo lo lắng, nhìn vào mắt Kỳ Tham, cố gắng kiềm chế tâm tình của mình, trả lời: “Là rất tốt, hơn nữa… Thân mật không kẽ hở.”

“Chúng ta là bạn thân, giống như Hoắc Tưởng?” Kỳ Tham cười hỏi tiếp.

“...Không kém bao nhiêu đâu!” Vệ Linh miễn cưỡng cười chống đỡ.

Kỳ Tham không nghi ngờ, yên lòng nở nụ cười, giơ tay kéo nàng tới gần mình hơn, nhìn ánh mắt nghi hoặc của nàng nói nhỏ: “Quá tốt rồi, tôi dẫn cô đi xem cái này!”

Vệ Linh bị Kỳ Tham kéo đi gấp gáp, hai người lướt qua giữa Bạch San và Khang Cẩn, bước nhanh qua Khang Tử Lam đang bưng thức ăn, lảo đảo đi ra bãi đậu xe.

Chị họ Tịch Thanh Trạc đưa nàng tới liền rời khỏi, đại khái biết rõ ở chỗ này sẽ không có ai bắt nạt nàng, sau khi tan cuộc cũng sẽ có người đưa nàng về nhà an toàn.

Kỳ Tham kéo Vệ Linh tới một cây đại thụ ở phía nam, ngồi xổm xuống, dùng tay chỉ chỉ vào mầm cây con hơi khô héo: “Cô nhìn xem đây là cái gì?”

Vệ Linh ngồi xổm bên cạnh Kỳ Tham, tập trung đánh giá thân và lá mầm cây con, cùng với cây đại thụ lớn trước mắt, cảm giác không phải đồng nhất, cũng không biết là cây gì, nên nàng nhìn Kỳ Tham lắc lắc đầu.

“Đây là cây hoa dại.” Kỳ Tham cười nói, rất cẩn thận chạm vào mầm cây: “Cô nhìn bên này.”

Phía trong cây nhỏ Diệp Tử cùng thân cây có một chớm màu trăng mơ hồ, nếu không nhìn kỹ căn bản không thể nhìn thấy, Vệ Linh phải cúi sát mới nhìn thấy, hình như là nụ hoa.

“Nụ hoa đúng không?” Kỳ Tham chỉ vào nó: “Buổi sáng tới đây tôi đã phát hiện ra nó, tôi có tưới nước! Cũng không biết thời tiết nóng bức thế này nó sống được không? Tôi rất muốn nhìn khi nụ hoa này nở ra sẽ có hình dáng gì.”

Vệ Linh vẫn không nhìn ra đây là loài hoa gì… Nàng đưa mắt nhìn hàng cây cổ thụ cứng cáp khỏe mạnh trong bãi đậu xe, chắc chắn chất dinh dưỡng trong đất đã bị hàng cây này hút hết, nên không dám chắc mầm cây này có thể khỏe mạnh trưởng thành hay không, nói: “Hay chúng ta đem nó trồng ở chỗ khác?”

“Nó còn quá nhỏ, hiện tại thời tiết lại nóng bức, đem nó nhổ lên, nó có chết không?” Kỳ Tham lo âu nói: “Tôi định dưỡng nó trước, mấy ngày nữa sẽ lại xem.”

“Dưỡng mấy ngày…” Vệ Linh không xác định hỏi: “Cô muốn tới thăm nó mỗi ngày sao?”

Kỳ Tham nói: “Không phải, chị tôi và các nàng nói tôi nên ở lại đây, khoan hãy về nhà.”

Vệ Linh hỏi: “Tại sao?”

“Chị tôi nói, tới đây các nàng sẽ ở lại nhà chúng tôi, mọi người có rất nhiều chuyện cần làm, sợ không có tinh lực quản tôi, bên này không khí tốt, muốn ăn có ăn, muốn uống có uống, chị ấy để hai người làm với bác sĩ gia đình ở lại, tôi phải ngốc ở đây mười ngày nửa tháng.” Kỳ Tham dùng nhánh cây nhẹ nhàng xới xới đất gần cây mầm, nói tiếng: “Tôi cũng không giúp được các chị ấy cái gì, chỗ này hoàn cảnh rất tốt, thuận tiện chăm sóc mầm non này, nên tôi đồng ý rồi.”

Vệ Linh nghĩ thầm chắc chắn mọi người chuẩn bị tập trung sức mạnh đối phó Vệ gia, hiện tại các nàng thực hiện đúng là thuận buồm xuôi gió, cũng không muốn kéo Kỳ Tham vào, nên để cô ở đây yên ổn tịnh dưỡng. Vệ Linh không biết nàng nên có phản ứng gì, một bên là gia đình mình, một bên là gia đình người yêu, làm sao bỏ bên nào, thiên vị bên nào được. Huống hồ Kỳ Tham biến thành bộ dạng này cũng liên quan tới ân oán hai gia đình, lúc này nàng tình nguyện trốn tránh không muốn xung đột trực diện lần nữa.

“Cô đang suy nghĩ gì?” Kỳ Tham quơ quơ tay trước mặt Vệ Linh: “Tôi ở đây một mình rất tẻ nhạt nếu cô tới chơi sẽ rất vui, bất cứ lúc nào tôi cũng hoan nghênh!”

“... Nhất định tôi sẽ đến.” Vệ Linh cắt ngang suy nghĩ, vội vàng nhìn Kỳ Tham mỉm cười trả lời.

“Tô Oánh cũng nói sẽ tới.” Kỳ Tham vô ý bồi thêm hai câu: “Cô ấy nói sẽ dẫn tôi ra sau núi bắt thỏ… Ở đây có thỏ sao?”

Bắt thỏ rừng?… Chẳng lẽ Tô Oánh muốn mượn cơ hội này bồi dưỡng cảm tình với Kỳ Tham sao? Vệ Linh hoảng sợ, mím môi đặt tay lên cổ tay Kỳ Tham, lấy hết dũng khí hỏi: “Tô Oánh nói chừng nào tới? Lúc đó tôi cũng tới được không?”

“Được! Nhiều người náo nhiệt mà!” Kỳ Tham trả lời không chút nghĩ ngợi.

Hôm đó, Kỳ Tề vẫn tìm cơ hội nói chuyện riêng với Vệ Linh, nội dung đại khái là tình hình giao chiến hiện nay giữa Kỳ gia và Vệ gia, muốn biết quan điểm cá nhân của Vệ Linh.

Vệ Linh suy nghĩ, thận trọng nói: “Với cá nhân tôi, ân oán năm đó xác thực liên lụy quá lớn, nếu như Kỳ gia muốn đoạt lại, chính diện giao chiến… Dù sao nên dùng thủ đoạn khiến người ta dễ dàng tiếp thu.”

“Cô không sợ chúng tôi phá hủy sản nghiệp Vệ gia sao?” Kỳ Tề lạnh nhạt hỏi.

“Tôi sợ.” Vệ Linh chân thành nói thẳng: “Với thực lực Vệ gia, mọi người muốn phá hủy cũng không dễ dàng, nhưng chung quy cái gì cũng không quan trọng, tôi có thể thỉnh cầu một chuyện không? Cho dù trận chiến này có kết quả thế nào, cố gắng đừng tổn thương người nhà tôi.”

Kỳ Tề trả lời thẳng thắng: “Cái này tôi không dám bảo đảm chắc chắn. Như cô biết, một khi bắt đầu giao chiến, kết quả cuối cùng không ai đoán trước được.”

“Cám ơn vì vẫn để ý cảm nhận của tôi.” Vệ Linh rủ mắt xuống: “Còn chuyện của Kỳ Tham, tôi luôn muốn đàng hoàng trịnh trọng xin lỗi bác trai, bác gái và chị - Kỳ Tề.”

Kỳ Tề nhàn nhạt lắc đầu: “Cô đối với em ấy tốt hơn một chút, sẽ có ý nghĩa hơn lời xin lỗi.”

Vệ Linh đoan trang gật đầu, thể hiện mình đã hiểu: “Tôi sẽ giải quyết tốt mọi chuyện.”

Hai người nói xong, quay lại thì mọi người đã dọn dẹp sạch sẽ, chuẩn bị ra về. Kỳ Tham phải ở lại nhà thầy Tôn nên Kỳ Tề nói ngày mai sẽ để tài xế và người làm đem quần áo với đồ dùng hằng ngày tới cho cô. Vậy là đêm nay chỉ còn một mình Kỳ Tham.

Thực tế vẫn còn Trương Hoắc Tưởng bồi tiếp, nhưng cô cũng kêu Vệ Linh ở lại, muốn nàng giúp đỡ chuẩn bị cơm chiều, tối sẽ đưa nàng về.

Vệ Linh biết Trương Hoắc Tưởng muốn giúp nàng có thêm thời gian ở chung với Kỳ Tham, nhưng nàng hơi do dự vì lo lắng ở nhà chắc đang hỗn loạn, không biết có nên tranh thủ về thu thập hay không? Ngay lúc nàng còn đang đung đưa ở giữa thì Kỳ Tề và mọi người đã khởi động xe, lần lượt rời khỏi.