Biện Ái Pháp Tắc

Chương 148



Vệ Linh lúng túng nhìn Kỳ Tham và Trương Hoắc Tưởng mở túi lấy quần áo với đồ dùng rửa mặt mà lúc nãy Lăng Tiểu Nhược chạy ra thương xá gần đây mua tạm. Vệ Linh nghĩ thầm không lẽ đêm nay phải ở lại đây sao? Chẳng phải Trương Hoắc Tưởng nói đưa mình về sao?

Trương Hoắc Tưởng nói với Kỳ Tham: “Nhà thầy Tôn có hai phòng ngủ, cậu với Vệ Linh chịu khó ở chung một đêm đi!”

“Tôi…” Vệ Linh định nói mình sẽ tự gọi xe về nhà, nhưng Trương Hoắc Tưởng nhanh hơn một bước, nhìn nàng cười cười: “Giờ tôi mới nhớ xe mình hết xăng. Chút nữa gọi tới Kỳ gia nói tài xế ngày mai đem đồ cho Kỳ Tham sẵn tiện đem theo ít xăng.”

Nhất định là cố ý! Vệ Linh nghĩ trong lòng. Nhưng lại không thể làm gì.

Chạng vạng khung cảnh xung quanh đặc biệt nhu hòa hơn, tất cả sự vật đều được một tầng vàng nhạt soi rọi, mặt sông gợn sóng cũng màu vàng, từ đậm tới nhạt đẹp không từ nào diễn tả hết!

“Qua mười ngày nửa tháng, chắc sẽ có rất nhiều đom đóm trong bụi lau sậy.” Trương Hoắc Tưởng duỗi thẳng hai chân ngồi trên cỏ bên bờ sông, miệng ngâm một nhánh lau sậy dài nhỏ, còn Kỳ Tham đang ở trong phòng trên lầu hai sắp xếp đồ đạc, cô đang đứng trước cửa sổ đối diện với hàng cổ thụ và bãi đậu xe.

Vệ Linh ngồi kế bên Trương Hoắc Tưởng hai tay ôm đầu gối, nàng ngước lên nhìn bóng Kỳ Tham lui lui tới tới, nhẹ giọng nói: “Cực khổ rồi Hoắc Tưởng, những chuyện cô đang làm vì Kỳ Tham đáng ra là việc tôi nên làm mới đúng.”

Trương Hoắc Tưởng cười nói: “Ai nha… Không cần khách khí, cô quên rồi? Tôi với Tiểu Tham Tham tuy hai mà một.”

“Tiếp theo nên làm cái gì bây giờ?” Vệ Linh không nghĩ ra, nên muốn thử bàn bạc với Trương Hoắc Tưởng: “Kỳ Tham không thích hợp làm người nhàn hạ, hiện tại, bản thân cô ấy cũng cảm thấy cuộc sống không có phương hướng.”

Trương Hoắc Tưởng ‘Ừ’ một tiếng: “Tôi cũng muốn bạn bạc chuyện này với cô, dựa theo tính cách của Tiểu Tham Tham, sau khi cậu ấy thích nghi với tình trạng hiện tại, tám chín phần mười sẽ muốn tìm lại quá khứ. Đến lúc đó chắc chắn cậu ấy phải chịu dằn vặt không nhẹ, cô thấy thế nào? Đồng ý để cậu ấy khôi phục ký ức không?”

Vệ Linh cúi đầu suy nghĩ, thở dài nói: “Với tôi, Kỳ Tham duy trì tình trạng hiện tại hay trở về như trước, lợi hại đều chiếm phân nửa. Nhưng với Kỳ Tham, điều làm cô ấy khó chịu chính là toàn thể trống không, Kỳ Tham lựa chọn thế nào, tôi cũng ủng hộ hết mình.”

“Tiểu Tham Tham lựa chọn quên cô, cô không oán hận cậu ấy sao?” Trương Hoắc Tưởng hỏi.

Vệ Linh trả lời: “Vì những chuyện Kỳ Tham từng làm nên tôi nói với cô ấy tôi bất mãn, thất vọng, khổ sở… Cuối cùng tôi còn hoài nghi tình cảm của cô ấy dành cho tôi. Nhưng Kỳ Tham luôn nỗ lực chữa trị quan hệ của chúng tôi, còn tôi thì trốn tránh không hưởng ứng… Không còn cách nào khác, Kỳ Tham mới lựa chọn quên tôi… Từ khi biết Kỳ Tham gặp chuyện, tôi đã không còn để ý cô ấy từng làm cái gì, đúng hay sai không quan trọng nữa, chỉ cần cô ấy vẫn khỏe mạnh là tốt rồi!”

“...Tình yêu đúng là thứ đáng sợ nhất.” Trương Hoắc Tưởng hút hết điếu thuốc nghiêng đầu nhìn gò má tuyệt mỹ của Vệ Linh dưới ánh nắng chiều: “Nó có thể làm ai đó thay đổi nguyên tắc của mình, cũng có thể làm người nào đó giác ngộ, thật không biết là tốt hay xấu.”

“Tốt có, xấu có!” Vệ Linh khách quan mỉm cười nói: “Vì lẽ đó không có cách nào phán xét tình yêu.”

Trương Hoắc Tưởng không nói gì, hai người yên lặng nhìn lên cửa sổ, mãi tới khi trời tối, hai người mới đứng dậy đi vào trong, Trương Hoắc Tưởng không đầu không đuôi nói: “Gần đây Tô Oánh thường xuyên liên lạc với Kỳ Tham, nhưng tôi không có cách nào ngăn cản, cô hiểu không?”

Vệ Linh trả lời: “Tô Oánh không có ý xấu với Kỳ Tham, hơn nữa còn rất quan tâm, ai trong chúng ta cũng không có lý do gì ngăn cản.”

“Cô không ghen?” Trương Hoắc Tưởng giảo hoạt hỏi trực tiếp.

Vệ Linh lúng túng trả lời: “Bây giờ trong mắt Kỳ Tham, ai đối xử tốt với cô ấy, cô ấy sẽ đối xử tương tự như vậy, đại khái Tô Oánh cho rằng đây là cơ hội có được tình yêu của Kỳ Tham. Tôi với Tô Oánh cũng giống nhau đều bắt đầu từ trang giấy trắng, không ai ưu thế hơn ai.”

Trương Hoắc Tưởng nói; “Ừm, chờ cô với Kỳ Tham thân thiết hơn, tình hình cậu ấy ổn định, cô hãy ám chỉ để cậu ấy biết cô mới là người yêu của cậu ấy… À, phải rồi, chút nữa quên hỏi cô, trước kia hai người cãi nhau tới mức chia tay?”

“Chưa.” Vệ Linh cười khổ: “Tuy tình hình rất căng thẳng nhưng không ai nói chia tay.”

“Vậy thì tốt… Hy vọng Tiểu Tham Tham cũng có cảm giác với cô giống như trước đây.” Trương Hoắc Tưởng không lo lắng nói.

Kỳ Tham dọn dẹp xong, đi xuống đứng trước cửa vẫy vẫy tay gọi hai người đồng thời chỉ chỉ điện thoại trong tay, vui vẻ nói: “Tô Oánh mới nhắn tin, nói ngày mai sẽ tới đây chơi!”

“Đúng là bám dai như đĩa.” Trương Hoắc Tưởng lấy gọng kính xuống, cười như không cười nói với Vệ Linh.

Trong lòng Vệ Linh ngũ vị tạp tuần, nhưng chỉ có thể cố gắng mỉm cười.

Cơm tối do Vệ Linh phụ trách. Thân là người tham ăn nhưng đối với nấu nướng lại hoàn toàn không biết gì, nên Trương Hoắc Tưởng vui vẻ dọn chén đũa rồi ngồi đó chờ ăn. Trong quá trình Vệ Linh nấu, Kỳ Tham tò mò theo bên cạnh nàng nhìn nàng nấu ăn làm sao, điều này làm nàng thấy uất ức, nàng có tay nghề nhất định kết quả Kỳ Tham với Trương Hoắc Tưởng ăn không còn lại gì, hơn nữa ăn đặc biệt thoải mái.

Gần mười giờ, hình như Tịch Thanh Trạc cũng không có ý lái xe tới đón Vệ Linh, điều này càng làm nàng lo lắng nhiều hơn, hôm nay nàng đã cãi lời ba mẹ, trong lòng muốn đợi hai người bình tĩnh lại sẽ nói chuyện một lần nữa… Thêm một vấn đề làm Vệ Linh đau đầu, nàng phải ngủ cùng giường với Kỳ Tham, cảm giác ngượng ngùng dâng lên. Hai, ba tháng trước cùng giường cùng gối, nàng phải vất vả lắm mới thích ứng được, nhưng lúc này Kỳ Tham không giống trong quá khứ… Cho dù phải tập thích ứng lại lần nữa cùng không thể nào nhanh như vậy.

Suy đi nghĩ lại, Vệ Linh mượn điện thoại gọi cho chị họ, Tịch Thanh Trạc nói đêm nay có việc không thể tới đón, đồng thời có lòng tốt nhắc nhở nàng tốt nhất tạm thời đừng nghĩ ngợi chuyện ở nhà, vì ba mẹ nàng vẫn còn rất tức giận, lúc cô lái xe về bị hai người gọi lại giáo huấn cả tiếng đồng hồ.

Nghe Tịch Thanh Trạc nói vậy, Vệ Linh không biết nên làm gì. Trương Hoắc Tưởng tắm xong đi ra thấy vẻ mặt lo lắng của Vệ Linh liền cười nói: “Làm sao? Cô lo lắng vì chuyện trong nhà hay đang rầu không biết làm sao ôn chuyện với Kỳ Tham?”

Vệ Linh không muốn nhắc tới chuyện trong nhà, liền phủi phủi vạt áo, nói: “Tôi không định qua đêm ở chỗ này nên không có chuẩn bị quần áo.”

“Có thể mặc đồ của Kỳ Tham.” Trương Hoắc Tưởng không xem nó là chuyện lớn gì, sau đó ngửa mặt lên lầu nói lên: “Kỳ Tham, tìm bộ đồ ngủ mang xuống cho Vệ Linh thay.”

Kỳ Tham ở trên lầu trả lời đã biết. Mấy phút sau Kỳ Tham mặc áo thun quần short, chân mang dép lê chạy xuống, thoải mái đưa bộ quần áo y như bộ cô đang mặc tới tay Vệ Linh: “Đồ rất rộng rãi, chắc chắn sẽ mặc vừa.”

Tất nhiên sẽ mặc vừa, nhưng Vệ Linh chưa bao giờ mặc quần áo kiều này… Hình như quá lẫm liệt rồi! Cho nên nàng do dự nhìn Kỳ Tham, lại liếc nhìn quần áo trong tay mình.

“Vấn đề quan trọng đã được giải quyết, vậy tôi đi ngủ đây! Chúc hai người ngủ ngon!” Trương Hoắc Tưởng nhìn Vệ Linh chớp chớp mắt cố ý nói: “Buổi tối tôi ngủ rất say, mặc kệ trên lầu xảy ra chuyện gì tôi cũng không nghe, yên tâm!”

Trương Hoắc Tưởng nghĩ quá nhiều, nhưng Vệ linh hiểu thâm ý trong đó, hai má đỏ ửng, vội vàng nói: “Hôm nay đúng là rất mệt, tôi tắm xong cũng ngủ liền.”

Trương Hoắc Tưởng xoay người đi vào phòng ngủ, thờ ờ khoát khoát tay với hai người.

“Cô không thích mặc quần áo của tôi sao?” Kỳ Tham thấy dáng vẻ do dự của Vệ Linh liền hỏi: “Có cần tôi kiếm bộ khác cho cô không?”

Vệ Linh vội vàng nói: “Không cần, tôi… Tôi đi tắm.” Mới đi được hai bước lại nhớ mình không có đồ dùng rửa mặt, buồn bực đi ngược lại, nhìn vẻ mặt không hiểu của Kỳ Tham nói: “Cô… Cô có dư khăn tắm không?”

“Có.” Kỳ Tham chạy lên lầu, cầm xuống nguyên bộ đồ dùng cá nhân mới tinh, đặt vào tay nàng: “Chờ cô tắm xong, tới lượt tôi.”

Vệ Linh gật gật đầu, nhanh chóng tắm rửa sạch sẽ, dùng bàn chải mới đánh răng súc miệng, lau khô người, cuối cùng mặc bộ quần áo của Kỳ Tham vào, nhìn mình trong gương, nhất thời cảm thấy khí chất đoan trang thường ngày hoàn toàn biến mất.

Dở khóc dở cười ra khỏi phòng tắm, thấy Kỳ Tham ngồi trên sô pha chờ mình, vừa nhìn thấy nàng ánh mắt liền đờ đẫn, sau đó không nhịn được bật cười: “Cô mặc đồ này… Đúng là có chỗ không đúng… Ha ha ha…”

Thân hình Vệ Linh cứng ngắc, đã không muốn mặc còn bị cô chọc ghẹo, bất đắc dĩ nhìn nhìn nói: “Cô đi tắm đi, lề mề nước sẽ nguội.” Nói xong lê từng bước nặng trĩu lên lầu.

Phòng ngủ trên lầu hai rất rộng rãi, trên bàn có máy sấy, Vệ Linh tìm ổ điện, ngồi đó sấy tóc, nàng vẫn chưa quen với kiểu tóc mới. Trong lúc vô tình Vệ Linh nhìn thấy kế bên có chồng sách, trong đó có văn xuôi, tuyển tập thơ cổ… Tiện tay lật xem, quyển nào cũng có chữ ký của Tô Oánh.

“Cô cũng thích đọc sách sao?” Kỳ Tham dựa cửa cầm khăn lau tóc tùy ý nói: “Cả ngày không có chuyện gì làm nên đọc sách giết thời gian.”

Vệ Linh không lên tiếng gật đầu, đem mấy quyển sách chồng lên đẩy về chỗ cũ: “Mấy năm gần đây tôi đọc sách nước ngoài tương đối nhiều.”

“Sách này trong thư phòng ở nhà tôi, mỗi quyển đều có ghi chú.” Kỳ Tham bước tới, kéo ngăn tủ lấy lược cho Vệ Linh: “Chắc trước đây đã từng đọc, hiện tại đọc lại nhưng cũng như lần đầu tiên.”

Vệ Linh đau xót: “Cô biết trước đây mình làm nghề gì không?”

“Tôi biết. Làm luật sư!” Kỳ Tham nhìn Vệ Linh cười nói: “Trong thư phòng có rất nhiều rất nhiều sách pháp luật, tôi có xem qua, cảm thấy rất quen thuộc.”

Lòng Vệ Linh liền động, thì ra Kỳ Tham không phải hoàn toàn không có cảm giác với chuyện cũ, liền hỏi: “Như vậy, cô có muốn làm luật sư lần nữa không?”

Kỳ Tham ngớ ngẩn, vẻ mặt xoắn xuýt nói: “Tôi… Chưa từng nghĩ tới, vì ở thời điểm này tôi cảm thấy… Mình không có ý định đó. Nhưng tôi cũng không biết mình muốn làm cái gì? Không thể nào nghĩ ra được.”

Tuy Vệ Linh kinh ngạc nhưng vẫn ôn hòa nói: “Không sao, từ từ nghĩ, sau này muốn làm cái gì cũng được, cô sẽ có cơ hội làm những gì mình muốn.”

Kỳ Tham cười thành tiếng: “Cũng đúng. Mục tiêu hiện tại của tôi chính là tìm được mục tiêu cho tương lai. Có phải rất thú vị không?”

Vệ Linh cũng theo Kỳ Tham bật cười, đứng dậy vuốt lại vạt áo nhăn nhéo của cô, lại giúp cô sấy khô tóc.

Kỳ Tham im lặng hưởng thụ Vệ Linh sấy tóc cho mình, do nàng phải sấy phía trước nên vòng qua đứng bên hông Kỳ Tham. Trong lúc không cẩn thận Kỳ Tham nhìn thấy ngực Vệ Linh thông qua ống tay áo rộng rãi, nhất thời ý tứ không tốt lắm nhìn nàng, hỏi: “Vệ Linh, tôi với cô đã từng ngủ chung với nhau đúng không?”

Vệ Linh trợn mắt nhìn Kỳ Tham, lập tức tắt máy sấy, hỏi lại lần nữa: “Cô mới nói gì?”

“A…” Kỳ Tham chớp chớp mắt, mắt to trừng mắt nhỏ, cười cười nói: “Tôi muốn nói… Cô mặc quần áo của tôi nhìn rất được a, nhưng vừa nãy không cẩn thận… Không cẩn thận nhìn thấy chỗ ấy của cô!” Ngón tay Kỳ Tham ở giữa không trung quơ quơ rồi chỉ vào ngực Vệ Linh.

Vệ Linh giật nảy mình, lập tức lùi về sau hai bước, theo bản năng dùng tay che ngực mình lại, ngượng ngùng lúng túng trách cứ: “Sao lúc nào con mắt của cô cũng không thành thật vậy?”

Kỳ Tham kêu oan: “Đâu có! Nó cứ xuất hiện trong tầm mắt của tôi…”

“Đi ngủ!” Vệ Linh không muốn thảo luận vấn đề ngượng ngùng này, xoay người tới giường lớn chủ động kết thúc đề tài quá mức mẫn cảm.

Kỳ Tham không nói hai lời chạy lên giường, giật cái chăn Vệ Linh đã đắp được một nửa, cuộn cuộn lại ôm trong lồng ngực, cười hì hì nhìn nàng đang trợn mắt nhìn mình: “Cô giận tôi? Thật ra tôi chỉ muốn khen dáng người cô rất đẹp.”

Vệ Linh giơ tay giật góc chăn, nhỏ giọng nói: “Tôi không giận!”

Lúc này Kỳ Tham mới thấy yên lòng, giúp Vệ Linh đắp chăn.

Kỳ Tham bỏ dép lê nằm xuống giường, nghiêng người nhìn Vệ Linh, dùng ngón tay chạm vào chóp mũi nàng, nhỏ giọng nói: “Từ sau tai nạn giao thông, đây là lần đầu tiên tôi ngủ chung với người khác… Hai chúng ta làm sao quen biết nhau? Lần đầu tiên gặp cô chắc chắn tôi đã khen cô rất đẹp.”

Vệ Linh nắm tay Kỳ Tham, nhìn cô ở khoảng cách gần, mới phát hiện trên mặt cô có mấy vết sẹo rất mờ vẫn chưa lành hẳn. Không đè nén được khổ sở trong lòng, Vệ Linh dùng lòng bàn tay vuốt ve mặt Kỳ Tham, nhẹ giọng trả lời: “Lần đầu tiên chúng ta gặp nhau chính là ở đây, nhưng lúc đó ấn tượng của tôi để lại cho cô không được tốt lắm, nên cô không có khen tôi.”

“Chắc tôi quên.” Kỳ Tham cười: “Bây giờ tôi nói cũng không quá muộn, Vệ Linh, cô rất đẹp! Đẹp nhất trong những người tôi từng gặp.”

Vệ Linh biết khen gợi này không hề có ý vị yêu đương. Nhưng tim nàng vẫn đập như trống chầu, cố gắng bình tĩnh nói: “Ừm, cám ơn cô, Kỳ Tham. Thời gian không còn sớm mau đi ngủ, ngủ ngon!”

“Ngủ ngon Vệ Linh!” Kỳ Tham chống tay nhướn người tắt đèn, rồi nằm ngửa bên cạnh Vệ Linh, im lặng không lên tiếng.