Biện Ái Pháp Tắc

Chương 149



Vốn ngủ rất ngon giấc, nhưng nửa điểm Vệ Linh bị động tĩnh kế bên đánh thức, trong bóng tối, hai tay Kỳ Tham ôm đầu, cả người cuộn lại, dáng vẻ đau đớn vô cùng, không ngừng giãy dụa nhỏ giọng kêu rên. Vệ Linh giật mình, tỉnh táo hẳn, cố gắng kéo Kỳ Tham lại gần mình, nhẹ giọng gọi: “Kỳ Tham, cô sao vậy?”

“Tôi đau đầu…” Kỳ Tham trả lời với giọng điệu run rẩy, ngập tràn thống khổ: “Đầu tôi sắp nổ tung…”

“Tôi đi gọi Hoắc Tưởng!” Vệ Linh nghĩ nhất định phải lấy xe đưa Kỳ Tham đi bệnh viện.

Nhưng Vệ Linh mới vừa định bước xuống giường, thì bị Kỳ Tham kéo lại, sau đó run rẩy ôm nàng, ẩn nhẫn nhỏ giọng nói bên tai nàng: “Không sao… Mỗi ngày đều đau một lần, đau một lúc sẽ hết, không cần gọi Hoắc Tưởng, đừng đi…”

Tâm Vệ Linh nhói lên, yêu thương ôm Kỳ Tham: “Cứ tiếp tục như vậy cũng không phải cách hay!”

“Tôi không có chuyện gì.” Kỳ Tham đau tới hít thở không thông, nhưng vẫn kiên trì nói: “Rất nhanh sẽ tốt thôi.”

Kỳ Tham ôm Vệ Linh quá chặt làm nàng hơi đau. Nhưng lúc này Vệ Linh không để ý, trong đầu trong lòng chỉ có dáng vẻ chịu đựng của Kỳ Tham, không đành lòng nhấc tay lên giúp cô xoa đầu, hết sức ôn nhu thì thầm: “Được, không đau, không sao cả…”

Kỳ Tham nép vào lòng Vệ Linh như đứa trẻ, khổ sở không ngừng thở ra nhiệt khí. Khoảng chừng năm sáu phút mới thoáng duỗi người một chút, hình như triệu chứng đau đầu đã giảm bớt.

Vệ Linh không dám lên tiếng hỏi, chỉ sợ vừa hỏi Kỳ Tham lại đau, nên im lặng ôm cô vỗ về. Sau mười mấy phút, Kỳ Tham mới triệt để thả lỏng, Vệ Linh cảm nhận được Kỳ Tham không còn dùng quá sức ôm mình nữa, nhất thời thở phào nhẹ nhõm, nhưng vẫn không đành lòng sờ sờ mặt cô.

Ngủ lại lần nữa, một đêm bình yên. Sáng sớm, Vệ Linh bị Kỳ Tham ôm vào trong ngực, ánh mặt trời xuyên qua khe hở nhỏ của rèm cửa sổ chiếu lên mặt cô. Vệ Linh nhìn dáng dấp ung dung ngủ rất say của Kỳ Tham không tự chủ được giơ tay lên vuốt ve từ mi tâm xuống tận đuôi lông mày.

Mỗi một lần tiếp xúc, là mỗi một lần trái tim đập mạnh, không cách nào tự kiềm chế tình yêu của mình dành cho Kỳ Tham.

Đột nhiên Kỳ Tham thở hắc ra, từ từ mở mắt nhìn Vệ Linh tóc rối tung nằm trước mặt mình, liền nở nụ cười, nhích lại gần, liếm khóe miệng khô khốc: “Chào buổi sáng, Vệ Linh!”

“Chào buổi sáng, Kỳ Tham.” Lúc này Vệ Linh rất muốn hôn Kỳ Tham thể hiện tình yêu mãnh liệt, nỗi nhớ da diết, nhưng chỉ có thể cố gắng kiềm chế kích động trong lòng, che giấu đứng dậy rót cho Kỳ Tham ly nước.

Kỳ Tham và Trương Hoắc Tưởng hài lòng ăn bữa sáng do chính tay Vệ Linh làm. Sau đó hai người thay quần áo, Kỳ Tham tiện thể lấy bộ quần áo thể thao mùa hè đưa cho Vệ Linh,. Vệ Linh thay xong còn chưa xuống lầu, thì từ cửa sổ thấy một chiếc xe màu đỏ số lượng giới hạn chậm rãi chạy vào bãi đậu xe.

Mấy giây sau, Tô Oánh mặc đồ thể thao đầu đội mũ lưỡi trai, đeo kính mát che nửa gương mặt, dáng vẻ kiêu căng bước xuống xe.

Vệ Linh dừng động tác, nhíu chặt mày. Tô Oánh bước chân lên cầu gỗ, hình như nhận ra gì đó, đột nhiên dừng bước ngẩng đầu nhìn cửa sổ trên lầu. Tầm mắt hai người giao tiếp từ xa, chỉ một hai giây, Tô Oánh liền hướng tới Vệ Linh làm động tác chữ V.

Đây rõ ràng có ý khiêu chiến, Vệ Linh giản mi tâm, không đáp lại, xoay người mở cửa xuống lầu.

Tô Oánh vừa vào cửa đã cho Kỳ Tham một cái ôm to lớn, cười xán lạn nói: “Thật vất vả mới quay xong bộ phim, rất cần thả lỏng một chút! Cô ăn sáng chưa? Chuẩn bị đồ cần thiết, chúng ta đi leo núi!”

Kỳ Tham gật gật đầu, nghiêng người nhìn mặt trời từ từ bò lên cao hỏi: “Trời nóng như vậy đi leo núi? Ngoài trừ bị cháy da còn có thể làm gì?”

“Trong cánh rừng phía sau núi, rất mát mẻ.” Tô Oánh nói.

“Chúng ta cùng nhau đi bắt rắn về nấu ăn!” Hầu như cùng một thời gian, Trương Hoắc Tưởng hưng phấn lên tiếng. Nhưng trong nháy mắt ba người dùng ánh mắt nghi ngờ nhìn cô. Trương Hoắc Tưởng vội vàng giải thích: “Thịt rắn ăn rất ngon, đặc biệt là dã xà…”

Tô Oánh nghe không hiểu lập tức hỏi: “Cái gì dã xà? Chẳng lẽ cô nuôi rắn trong nhà để dành ăn sao?”

“Tôi từng ăn nhưng là người khác nuôi. Không kém bao nhiêu đâu!” Trương Hoắc Tưởng đắc ý trả lời.

“Cô… Thật buồn nôn!” Tô Oánh dùng ánh mắt khác nhìn Trương Hoắc Tưởng.

Kỳ Tham chạy lên lầu lấy mũ, đưa cho Vệ Linh với Trương Hoắc Tưởng, nhưng mình lại không có, tràn đầy phấn khích nói: “Có thể xuất phát!”

Tô Oánh biểu thị đồng ý, đi ra cửa làm bộ như vừa nhìn thấy Vệ Linh: “Há, Vệ đại tiểu thư tới sớm như thế? Hay tối qua ở lại đây qua đêm?” .

========== Truyện vừa hoàn thành ==========
1. Hòa Thân - Lạc Nguyệt Thiển
2. Đầu Bếp Nọ Là Vợ Của Ta
3. Kiếp Này Tôi Muốn Làm Người Tốt
4. Nơi Mặt Trời Chiếu Rọi
=====================================

“Tiểu Linh tới từ hôm qua.” Trương Hoắc Tưởng thay Vệ Linh trả lời: “Hai người còn ngủ chung giường nữa kìa!”

Mặt Tô Oánh vẫn điềm nhiên, không có gì khác thường, trái lại đổi hướng chế nhạo Kỳ Tham: “Ngủ cùng giường sao? Diễm phúc không tầm thương nha Kỳ Tham!”

“Cái gì?” Hiện tại lực chú ý của Kỳ Tham đều tập trung vào ngọn núi trước mặt, không chút suy nghĩ trả lời: “Chúng ta đều là bạn bè, ngủ chung giường có vấn đề gì?”

Không hề có điềm báo trước, tim Vệ Linh bị dao dâm vào, vừa đau vừa ngứa, không thích ứng được, không chịu nỗi nắm chặt tay.

Tô Oánh cười lớn: “A, nói vậy cũng đúng!”

Trương Hoắc Tưởng đi ở phía, không có ý định lên tiếng, chỉ sợ càng nói càng rối.

Vào sâu trong núi, vì xung quanh được cây bao phủ dày đặc nên nhiệt độ thấp hơn bên ngoài, mùa hạ nhiều gió và ánh mắt trời gay gắc nên không khí có vẻ rất ẩm ướt, bốn người nhàn hạ tản bộ, chưa đi đến sườn núi mồ hồi đã đầm đìa, quần áo bị thấm ướt hơn nửa.

Thường ngày tố chất thân thể của cả bốn người đều rất tốt, mặc dù mồ hôi ra nhiều nhưng không phải quá mệt mỏi, chỉ là hoàn cảnh thời tiết khắc nghiệt làm hô hấp hơi khó khăn. Tô Oánh đề nghị, tìm mấy tảng đá ngồi xuống nghỉ ngơi.

Trong lúc nghỉ ngơi, Kỳ Tham cũng không nhàn rỗi, cầm cây mã tấu đi vào cánh rừng nhỏ bên cạnh, một lúc sau trở về, trên tay cầm bốn khúc tre dài nhỏ, lần lượt đưa cho từng người: “Cầm để dò đường, cẩn thận có rắn.”

Tô Oánh nhận lấy, thấy rất vừa tay, cười đứng lên nói: “Có cái này làm bùa hộ mệnh, trong lòng thấy an tâm hơn nhiều, để tôi đi đầu cho!”

“Để tôi!” Kỳ Tham cười kéo tayTô Oánh: “Nhìn cô nhu nhu nhược nhược, chỗ nào giống người làm tiên phong?”

Tô Oánh cười rộ lên: “Ai nha, trên thế giới này phàm là ai quen biết tôi đều không dùng từ nhu nhu nhược nhược để đánh giá tôi, cô là người đầu tiên!” Thấy Kỳ Tham muốn đáp lại, bất thình lình Tô Oánh bước lại gần, rất nhanh hôn mặt trái Kỳ Tham một cái, rồi ôn nhu tiếp tục nói: “Thế nhưng tôi rất cảm động vì cô quan tâm săn sóc tôi như vậy!”

Tô Oánh hôn Kỳ Tham phảng phát đột ngột, tới cũng nhanh đi cũng nhanh, Kỳ Tham cương cứng ngạc nhiên nhìn cô, nhất thời không nói gì.

Hai người đứng cách Vệ Linh không tới một mét, nàng cũng kinh ngạc trừng lớn hai mắt, luồng ghen tuông nồng đậm xông lên não, cổ họng như mắc nghẹn cái gì đó, nhưng nàng không thể làm gì đành phải dùng sức nắm chặt cây tre trong tay, không thể nào phát tác.

“Cô làm gì?” Kỳ Tham phản ứng lại, chuyện đầu tiên cô làm là dùng tay lau vết son dính trên mặt, bất đắc dĩ nhìn Tô Oánh: “Đừng nghịch.”

“Tôi không có nghịch.” Tô Oánh nhìn Vệ Linh khiêu khích: “Tôi chỉ muốn cám ơn cô mà thôi!”

Kỳ Tham lườm một cái: “Muốn cám ơn lại hôn tôi làm gì? Đây là cách cô muốn cám ơn ai đó?”

“Chỉ một mình cô.” Tô Oánh cười: “Bằng không cô muốn tôi tùy tiện hôn người khác sao?”

Kỳ Tham phản bác: “Tôi không nói…”

Trong mắt Vệ Linh thì Kỳ Tham và Tô Oánh đang liếc mắt đưa tình, nàng không muốn nhìn dù chỉ một giây, mặt trầm xuống tiến lên trước, lướt qua hai người tự nhiên dẫn đầu đi tiếp.

“Hai người ở đây nói chuyện tiếp đi, tôi với Vệ Linh đi tìm xà yêu!” Trương Hoắc Tưởng nhấc chân tiến lên, thuận tay giơ gậy tre giữa hai người quơ quơ.

Kỳ Tham lập tức đuổi theo: “Cái gì? Này! Chờ mình với!”

Vệ Linh cầm gậy tre trong tay dùng sức quét bụi cỏ trước mặt, nàng muốn phát tiết vì ngạt thở sắp chết, điều nàng để ý nhất là Kỳ Tham tên khốn kiếp kia bị người khác hôn mà bộ dáng lại làm như không có gì, mặc dù hiện tại cô không nhớ quan hệ giữa hai người… Nhưng dựa vào cái gì cô có thể đường hoàng ở trước mặt nàng cùng nữ nhân khác ám muội chứ? Dựa vào cái gì?

Càng nghĩ càng khổ sở, trái tim đau tới mức muốn nứt ra, đi trước đã lâu nhưng hình như phía sau vẫn không có động tĩnh gì. Vệ Linh dừng bước, quay đầu lại, không hề biết Kỳ Tham ở sau lưng mình, hai người đụng vào nhau. Vệ Linh bị dọa hô lên một tiếng, Kỳ Tham bình tĩnh hơn nắm tay nàng, kéo về phía mình: “Rắn! Cẩn thận một chút!”

Nghe Kỳ Tham nói, Vệ Linh khẩn trương nép vào người cô, quay đầu nhìn lại, bụi cỏ trước mặt lung lay, thông qua khe hở thấy đuôi một con rắn màu xám nhạt nhanh chóng biến mất.

“Chỗ nào có rắn? Có độc hay không có độc?” Trương Hoắc Tưởng nhanh chóng nhảy lên, thuận tiện lấy cây gậy tre trong tay Kỳ Tham, chạy theo phương con rắn vừa biến mất.

“Cô có bị nó cắn không?” Kỳ Tham vội vàng nhìn Vệ Linh từ trên xuống.

“...Không có.” Trong lòng Vệ Linh vẫn đang giận Kỳ Tham, rồi đột nhiên gần gũi thế này, cảm thấy rất mất mặt, liếc mắt nhìn Trương Hoắc Tưởng càng đi càng xa, trong lòng hồi hộp vô cùng, đẩy cô ra, chạy theo Trương Hoắc Tưởng nói lớn: “Hoắc Tưởng, cô đi tìm rắn thật sao? Quá nguy hiểm!”

Tô Oánh theo kịp đứng bên cạnh Kỳ Tham, nhìn Vệ Linh chạy đằng trước, cười nói: “Hôm nay tình hình đúng là tầng tầng lớp lớp a!”

Kỳ Tham sửng sốt, nói với Tô Oánh: “Đưa gậy của cô cho tôi… Cô đừng đi theo, ở đây chờ tôi, tôi kiếm hai người kia về!” Kỳ Tham nhìn thẳng phía trước, trong đầu định hướng con đường phải đi.

Vệ Linh gọi mà Trương Hoắc Tưởng vẫn cứ cấm đầu đuổi theo, thế nhưng tên kia trốn trong cỏ tốc độ trườn quá nhanh, cô làm sao đuổi kịp chứ. Đột nhiên Vệ Linh thấy Trương Hoắc Tưởng vung gậy đập liên tục vào một bụi cỏ, nàng nghi ngờ di chuyển tới gần, tai nàng nghe rõ âm thanh sột soạt trong bụi cỏ.

Còn chưa nhìn rõ, một tay Trương Hoắc Tưởng ném gậy, thò tay vào bụi cỏ, rồi đứng dậy, trong tay có thêm con rắn dài hơn một mét, vừa cười vừa nói: “Mình bắt được nó rồi!”

Con rắn bị Trương Hoắc Tưởng nắm chặt đuôi, không ngừng vùng vẫy Vệ Linh thấy nó vẫn còn sống, sợ hãi không dám tới gần, Trương Hoắc Tưởng hết sức chắc chắn hô: “Nhanh! Kỳ Tham mau đưa dao găm cho mình!”

Kỳ Tham ở phía sau thấy rõ, lập tức trả lời: “Đến liền! Cậu cẩn thận đó!”

“Rắn không có độc! Yên tâm!” Trương Hoắc Tưởng dùng sức lắc lư con rắn, rồi cầm dao đâm vào, trong nháy mắt nó rủ xuống.

Bây giờ Kỳ Tham mới yên tâm, từ từ qua chỗ Vệ Linh, nắm chặt tay nàng, cười an ủi: “Đừng sợ! Đừng sợ!”

“Tôi không sợ!” Vệ Linh cậy mạnh nói, hất tay Kỳ Tham ra, cất bước tiến lên.

Trương Hoắc Tưởng nói: “Nó còn chưa ngủm củ tỏi, đừng đụng.” Vừa dứt lời, con rắn liền ngóc đầu lên, hướng về Vệ Linh ói ra xà tín, há miệng lộ ra hàm răng sắc bén.

Vệ Linh nhanh chóng lùi về sau, vì hoảng sợ nên dưới chân đạp phải cục đá, trượt dài, Kỳ Tham nhanh tay lẹ mắt đỡ được nàng, kết quả cả hai người đều lăn xuống dốc.

Trương Hoắc Tưởng sốt sắng hô lên, Vệ Linh ý thức được nguy hiểm, khoảng khắc sống còn, Kỳ Tham làm theo bản năng ôm chặt Vệ Linh che chắn cho nàng, tự mình thay thế chịu tội.

Cũng may chỉ là đoạn dốc ngắn, Vệ Linh sợ hãi tim muốn nhảy khỏi lồng ngực, hai người nhanh chóng dừng lại, cả người nàng đều là mồ hôi lạnh.

Trương Hoắc Tưởng chạy tới chỗ hai người, trước tiên kéo Vệ Linh không tổn hại gì đứng dậy, sau đó mới đưa tay với Kỳ Tham: “Ai! Không có chuyện gì chứ?”

“Không… Không có chuyện gì mới lạ!” Mặt Kỳ Tham đầy mồ hôi, chỉ chỉ vào chân mình: “Hình như bị thương rồi.”

Vệ Linh kinh hãi nhớ lại lúc ngã xuống, Kỳ Tham vẫn luôn ôm nàng, bảo vệ nàng, thời tiết nóng nên các nàng ai cũng mặc quần short, chắc chắn chân cô đã bị thương. Vệ Linh thấy tự trách không thôi, nhanh chóng ngồi xuống, nhìn chân Kỳ Tham: Đúng như dự đoán, trốc da một đoàn dài, máu vẫn đang chảy.

Không có thời gian khổ sở, Vệ Linh nhanh chóng móc khăn tay ra, giúp Kỳ Tham cột vết thương lại, hỏi han một phen xác định cô không bị thương tới xương cốt, liền cầm tay cô vòng qua cổ mình, dùng sức đứng dậy.

“Kỳ Tham cô bị thương?” Tô Oánh đợi một lúc, cô hoàn toàn không có tính nhẫn nại, chạy đi tìm mọi người, kết quả nhìn ba người chậm rãi đi xuống.

“Tôi không sao.” Kỳ Tham nhìn vẻ mặt lo lắng của Vệ Linh rồi mới nhìn Tô Oánh cười nói: “Không cẩn thận té lộn mèo.”

Tô Oánh cân nhắc liếc nhìn Vệ Linh, lập tức đoán được đại khái, mỉm cười: “Ồ thật sao? Vậy đúng là không cẩn thận rồi!” Dứt lời cũng vươn tay dùng sức kéo Kỳ Tham về phía mình, do quá đột ngột nên Vệ Linh không có chuẩn bị, trơ mắt nhìn Kỳ Tham bị Tô Oánh ôm vào lòng.

Tô Oánh cười cười với Vệ Linh: “Xem ra đành phải dẹp đường hồi phủ, để tôi dìu Kỳ Tham, phiền cô nhọc lòng rồi, Vệ tiểu thư!”