Biện Ái Pháp Tắc

Chương 154



Vệ nhị gia thanh lại cổ họng, ông cảm thấy chuyện như vậy không cách nào nói tỉ mỉ, chỉ đành nói điểm chính: “Tôi đã hỏi anh cả, trước đó anh cả đã ở chung với Cung Hồng Bình bảy tám năm, cô ta ra nước ngoài lén lút sinh cho anh cả một đứa con gái, những năm gần đây con bé đó vẫn được gửi ở nước ngoài để nuôi dưỡng, có người chuyên chăm sóc… Chuyện này, trừ người trong cuộc biết thì không còn ai, chúng ta cũng chỉ mới biết hôm nay… Năm ngoái, Cung Hồng Bình đã tự sát, hiện tại phía trung gian xảy ra chuyện gì? Tại sao nó được đưa về nước chúng ta hoàn toàn không biết, người gọi điện muốn chúng ta đưa ra cách giải quyết.”

“Không phải muốn tiền sao? Đưa ra phương án giải quyết cái gì?” Con trai trưởng Vệ gia - Vệ Tân đã sớm đứng ngồi không yên: “Chẳng lẽ ba con không có biện pháp dự phòng để giải quyết rủi ro sao?”

Vệ tam gia ngồi trên ghế nói: “Năm ngoái, thời gian để ba con tự vệ cũng không có, lại bị câu lưu thưa kiện, làm sao có tinh lực lo chuyện bên đó.”

Gương mặt tuấn tú của Vệ Tân giật giật, chuyển hướng hỏi Vệ nhị gia: “Người gọi điện thoại tột cùng có ý gì?”

Vệ nhị gia trầm trầm mặt, trả lời: “Đầu dây bên kia chỉ nói đứa nhỏ đang ở với bọn họ, đồng thời khẳng định chúng ta không muốn thân phận của nó bị bại lộ, vì lẽ đó đẩy vấn đề khó này cho chúng ta, hỏi chúng ta muốn làm sao?”

“Cái gì cũng làm không được!” Vệ Minh bực dọc nói: “Đương nhiên không thể đem nó về đây! Hơn nữa chưa chắc nó là huyết mạch Vệ gia! Cho dù đúng, ai biết được nó lớn lên có bày mưu vơ vét tài sản hay không?”

Vệ nhị gia liếc mắt nhìn hắn, ăn ngay nói thẳng: “Đối phương nói, nếu chúng ta đồng ý sẽ sắp xếp để chúng ta gặp đứa nhỏ, thậm chỉ có thể để chúng ta giám định huyết thống.”

“Đáng chết!” Vệ Minh có chút bối rối: “Ba con hiện tại đi đâu? Còn mẹ nói như thế nào?”

Mẹ Vệ Linh nhấc tay lên làm động tác muốn hắn bình tĩnh rồi nói: “Bây giờ ba con đang ở đầu ngọn sóng, anh cả đã thừa nhận sự tồn tại của đứa nhỏ, nhưng tình huống công kích bất ngờ này, lại không có biện pháp giải quyết. Còn mẹ con… Tất nhiên là phản đối, không muốn có bất cứ quan hệ gì với đứa nhỏ này.”

“Theo con đối phương quanh co lòng vòng cũng chỉ vì tiền!” Vệ Tân đứng ngồi không yên: “Ngày mai chắc chắn bọn họ sẽ gọi lại, không bằng trực tiếp hỏi muốn bao nhiêu tiền?”

Vệ tam gia lập tức lắc đầu phủ định đề nghị của Vệ Tân: “Tiền đối với gia đình chúng ta không phải là vấn đề. Con vẫn chưa biết chúng ta lo lắng cái gì? Vấn đề then chốt là ở chỗ đứa bé kia, coi như hai bên đạt được thỏa thuận, trả tiền xong việc nhưng còn đứa bé phải làm sao?”

“Cái gì làm sao bây giờ? Chỉ là đứa con rơi chẳng lẽ chúng ta phải đem về tận cửa sao?” Vệ Minh tức giận: “Chuyện đầu tiên chúng ta cần làm không phải đừng thừa nhận thân phận của nó hay sao?”

Lần đầu tiên Vệ tam phu nhân phát biểu trong những lần gia đình bàn bạc thế này: “Nói cho cùng đó là một người sống sờ sờ, hơn nữa nó còn nhỏ, không lẽ chúng ta vứt bỏ ngoài đường sao?”

Vệ Minh xem thường thấp giọng mắng: “Nó bị vứt bỏ hay ai thu nhận không liên quan gì tới chúng ta! Nhiều lắm thì hết lòng giúp đỡ, cho đối phương nhiều tiền một chút để họ phụ trách nuôi nó lớn! Sau đó thì mặc kệ nó làm sao, miễn đừng liên lụy gia đình chúng ta là tốt rồi!”

Vệ nhị gia trầm tư nói: “Như vậy không được… Chỉ cần nó còn trong tay đối phương, trước sau gì chúng ta cũng sẽ bị uy hiếp tương tự.”

“Không bằng…” Vệ Tân nghiến răng nghiến lợi, nắm chặt tay nói: “Con sẽ không đồng ý gia đình nhận nó dưới bất kỳ hình thức nào!”

Làm người bàng hoàng ngồi nghe, Vệ Linh vừa sợ vừa giận, trong lòng ngũ vị tạp trần, chưa bao giờ nghĩ bác cả với Cung Hồng Bình đã ở bên nhau nhiều năm như vậy, còn lén lút ra nước ngoài sinh con. Lúc này tình thế nghiêm trọng, người trong nhà lại có thái độ cứng rắn, hiển nhiên sự việc phát triển theo trạng thái không tốt, có thể khiến Vệ gia thân bại danh liệt, hình như đã ở ngay trước mặt, chỉ chờ ngày bùng nổ mà thôi…

“Thực sự quá buồn nôn rồi!” Đột nhiên Vệ Duyệt ở bên cạnh Vệ Linh lên tiếng, sau đó đứng lên nhíu mày nhìn các trưởng bối và hai anh họ một lượt, tiếp tục nói: “Con có thể lựa chọn không nghe tiếp không? Bác cả lén lút làm chuyện đó khiến cả nhà phản cảm, làm ơn mọi người đừng ở đây thảo luận phải xử lý vấn đề liên quan tới đứa trẻ kia như thế nào một cách hiển nhiên như vậy được không?”

“Tiểu Duyệt, ở đây không tới lượt con lên tiếng! Ngồi xuống cho ba hoặc muốn nói gì thì ra ngoài mà nói!” Vệ tam gia uy nghiêm ra lệnh.

Vệ Duyệt hất cái đuôi ngựa, hừ một tiếng: “Đứa bé đó vô tội! Có lỗi chính là người tạo ra nó, còn mọi người chỉ biết thảo luận vấn đề đi hay ở của nó thậm chí cả sinh tử, đây còn buồn nôn hơn cả chuyện bác cả đã làm!”

Nghe người nhỏ nhất trong nhà nói như thế, Vệ Minh tức giận lớn giọng mắng: “Bây giờ còn chưa tới phiên đứa vắt mũi chưa sạch nói chuyện đâu!”

Ngược lại, Vệ tam phu nhân cũng không thể trách cứ thái độ hung thần ác sát của Vệ Minh, đành phải đứng dậy kéo Vệ Duyệt nói: “Tiểu Duyệt! Tại sao con lại tùy tiện bình luận, im lặng ngồi xuống cho mẹ!”

Vệ Duyệt bị mẹ lôi kéo vẫn không chịu đi vào khuôn phép, bắt đầu lớn tiếng hơn phản bác: “Làm sao? Dám làm còn sợ bị người khác nói? Gia đình chúng ta không phải luôn nói dám làm dám chịu sao? Bây giờ nước tới chân lại thu về! Điểm này xem ra không bằng tác phong làm việc của người khác!”

Vệ Minh hét lên: “Nhìn coi nó đang nói gì? Cùi chỏ hướng ra ngoài, là ai dạy mày? Người khác lại là ai đây? Mày ám chỉ Kỳ gia? Mày luôn luôn nói tốt cho bọn họ, chuyện này phát sinh tao thấy nhất định liên quan tới Kỳ gia! Mấy năm nay bên đó luôn luôn tìm cách hại gia đình chúng ta, lần này chắc chắn không ngoại lệ!”

Vệ Duyệt vừa nghe Vệ Minh nói tới Kỳ Tham thì lửa giận bốc lên, đơn giản nói: “Cho dù có quan hệ với Kỳ gia thì thế nào? Con gái rơi không phải bọn họ biến ra! Bác cả không ở bên ngoài nuôi dưỡng tình nhân còn âm thầm sinh con, thì làm sao người ta bắt nhược điểm! Anh chỉ biết xem thường thủ đoạn người ta thấp hèn, có giỏi thì tìm ra nhược điểm của người ta để phản kích đi!”

Hai anh em lời qua tiếng lại, Vệ Tân đứng lên cản trở từng người, Vệ tam phu nhân thì một thân thủ quân nhân, tốt xấu gì cũng kéo được con gái ra tới cửa lớn, còn chút nữa là kéo ra ngoài, Vệ Minh đẩy anh mình ra chỉ vào mặt Vệ Duyệt mắng: “Gia đình xảy ra chuyện mà coi dáng vẻ đắc ý của nó kìa! Hình như rất hứng phấn! Mày khen gợi Kỳ gia như vậy sao không đi làm người Kỳ gia! Mày họ Vệ hay họ Kỳ? Mày có lương tâm hay không?”

Vệ Duyệt đang phát cáu giờ lại nghe Vệ Minh mắng, nhất thời nắm cạnh cửa, xoay người lại nói: “Họ Kỳ hay họ Vệ đối với các người quan trọng tới mức này sao? Kỳ Tham thì làm sao? Năm xưa ai có lỗi với ai, trong lòng mọi người đều hiểu rõ! Tôi yêu thích Kỳ gia thì làm sao? Ngày hôm nay con nói cho tất cả mọi người biết - Con yêu Kỳ Tham! Con yêu tác phong làm việc của chị ấy. Vậy thì thế nào? Cản trở anh thăng quan phát tài sao?”

Ai có mặt trong phòng đều sững sờ tại chỗ, Vệ tam phu nhân gần con gái nhất, nghe rõ ràng từng chữ một, nhất thời lảo đảo suýt chút nữa té ngã.

Vệ Linh nghe cũng rất rõ, sắc mặt trắng xanh, tiềm thức cảm thấy không ổn, lúc này mới lên tiếng ‘Tiểu Duyệt em không được nói mò’, dứt lời lập tức chạy qua.

Nhưng nàng vẫn chậm một bước, không chờ ai phản ứng, Vệ tam phu nhân nhanh tay tát con gái bạt tai, run rẩy hỏi: “Nha đầu chết tiệt! Con lặp lại lần nữa? Con yêu ai?”

Vệ Duyệt bất ngờ nhìn vẻ mặt giận dữ của mẹ mình, giơ tay bưng mặt trái, đau rát nóng bừng, nước mắt dâng lên, không cho Vệ Linh kéo mình, chạy ra khỏi phòng la lớn: “Mẹ, con làm gì sai? Tại sao đánh con?”

Vệ tam gia nhanh chân chạy theo kéo tay vợ mình bắt đầu mất bình tĩnh, nghiêm nghị nói với con gái: “Quay lại!”

“Yêu một người là sai sao? Vì người con yêu là nữ nhân nên mẹ đánh con?” Vệ Duyệt bướng bỉnh đứng đó la lớn: “Ba mẹ không phải luôn dạy con làm người phải dám yêu dám hận sao? Tại sao bây giờ lại trở mặt?”

Cả người Vệ Linh đều đổ đầy mồ hôi lạnh, kiên trì nắm cổ tay Vệ Duyệt, chỉ lo lắng em mình chạy ra ngoài. Ban ngày miễn cưỡng không sao, hiện tại là nửa đêm, một tiểu cô nương khóc chạy ra ngoài quá mức nguy hiểm rồi!

Vệ Duyệt khổ sở khóc tới mức cả người run rẩy, Vệ tam phu phân thấy con gái mình bị đánh khóc bù lu bù loa, mẹ con liền tâm lập tức cũng đau theo, không nói lời nào bước lên muốn ôm con gái. Nhưng Vệ Duyệt đang phẫn hận lôi kéo cánh tay Vệ Linh chống cự không muốn mẹ tới gần.

“Thím út, để con…” Vệ Linh thấy dây dưa thế này không phải cách hay, vội vàng ra hiệu để thím út ổn định tâm tình trước. Vệ Linh làm công tác động viên Vệ Duyệt, nháy mắt ngăn cản chú thím út lại muốn tới gần, vòng tay ôm cả người Vệ Duyệt, từ từ đi về tiểu biệt thự của mình.

Thấy trò khôi hài kết thúc, Vệ nhị gia đau đầu bóp trán kêu những người còn lại quay trở vào phòng khách, Vệ Minh tức giận: “Đồng tính luyến ái mà làm như có lý lắm! Còn ở đó khóc lên! Thật không biết xấu hổ!”

“Con mẹ nó! Anh câm miệng cho tôi!” Vệ Khác thấy chị mình chịu ủy khuất còn bị Vệ Minh sỉ nhục, nhịn không được xông lên, một quyền đấm thẳng vào mặt hắn, lớn tiếng mắng; “Tôi nhịn anh lâu rồi! Đừng để tôi nghe anh nói xấu chị tôi lần nào nữa! Bằng không tôi nghe lần nào đánh lần đó!”

Tình cảnh lại không thể khống chế, Vệ nhị gia cùng vợ đều là trưởng bối, ngoại trừ vội vàng khuyên giải phân công kéo hai người ra thì không thể làm gì khác. Mặc dù Vệ Tân là anh ruột của Vệ Minh hơn nữa còn là trưởng tử trong nhà, cũng không thể vì vậy mà tính toán chi li với Vệ Khác, đặc biệt là tối nay, cái miệng Vệ Minh đúng thật không nên thân. Vệ Tân cố gắng ngăn giữa Vệ Khác với Vệ Minh, cầm khăn giấy đưa cho em mình lau máu mũi.

“Làm sao nhà chúng ta lại rối loạn tới mức này?” Thấy con cháu trong gia đình đứa nào cũng có cá tính riêng, đột nhiên Vệ nhị gia cảm thấy quá mệt mỏi ngồi xuống sô pha: “Không cùng một lòng làm sao có thể chống lại người ngoài!”

Vệ nhị phu nhân thở dài vỗ vỗ phía sau lưng chồng mình xem như an ủi, nhưng không thể nói được gì.

Vệ tam gia đánh sau gáy Vệ Khác, dùng sức lườm con trai, cũng không trách cứ chỉ kéo hắn ra cửa dùng sức quăng hắn một cái làm hắn ngã nhào: “Chưa lớn đã học động thủ? Lăn đi chăm sóc chị con đi!”

Vệ Khác đứng bên ngoài xoa xoa cổ tay vì đấm Vệ Minh quá mạnh nên bị đau, không nói gì chạy qua tiểu biệt thự của Vệ Linh.