Biện Ái Pháp Tắc

Chương 161



Kỳ Tham bước lại giúp Vệ Linh mở cái hộp lớn, bên trong có cây violin màu nâu, có cái hộp bảo vệ nên không hề có chút bụi, Vệ Linh cẩn thận lấy nó ra, Kỳ Tham tìm được Yumiko đưa cho nàng, hỏi: "Nhìn không ra nó hỏng, còn có thể sử dụng không?"

"Dùng thêm sức miễn cưỡng vẫn dùng được." Vệ Linh thử dây đàn. Sau đó lắc lắc đầu: "Bởi vì không phải loại đắt tiền, nên không có linh kiện để sửa chữa, nên xảy ra vấn đề chỉ có thể vứt ở đây."

Kỳ Tham kéo cái ghế qua, cô lấy khăn tay trực tiếp lau bụi, tràn đầy hưng phấn nói với Vệ Linh: "Đến, kéo thử xem!"

"Ở đây?" Vệ Linh bật cười: "Đàn đã bị hư cảm âm sẽ không phải là tốt nhất."

"Không sao không liên quan, tôi chỉ muốn nhìn dáng vẻ cô đàn violin mà thôi!" Kỳ Tham dùng sức lau cái ghế lần nữa.

Vệ Linh không muốn làm Kỳ Tham mất hứng, liền ngồi xuống. Cái ghế bị hư có chút lung lay, nhưng Vệ Linh cảm thấy có thể chịu đựng được, nàng đem cây đàn kéo tới trước mình bắt đầu tìm cảm giác, dùng chân giữ đàn cố định. Vạn hạnh ngoại trừ nàng không còn ai đụng tới nên các chi tiết nhỏ nhặt khác không cần phải điều chỉnh.

Kỳ Tham đứng đối diện, hai tay ôm ngực, rất chờ mong nhìn Vệ Linh chuẩn bị hỏi: "Xin hỏi Vệ nữ sĩ định diễn tấu cái gì?"

Vệ Linh nghiêm túc suy nghĩ, nhẹ giọng trả lời: "Không biết hiện tại nó còn sử dụng được ở mức độ nào, để tôi thử xem."

Tiếp theo không cần nhiều lời, tư thế dung ung như nước chảy, trực tiếp trổ tài.

Ca khúc dịu dàng êm tai, Kỳ Tham nhìn vẻ đẹp đoan trang của Vệ Linh thể hiện một cách triệt để, cô hoàn toàn bị thâm tình trong bài hát hấp dẫn, hô hấp và nhịp tim tăng nhanh làm cô hốt hoảng vô cùng, hình như không phải lần đầu tiên lạc vào cảnh giới kỳ lạ này...

Âm nhạc du dương dừng lại khi Kỳ Tham thống khổ ôm trán ngã xuống đất.

Vệ Linh giật mình lập tức bỏ Yumiko và đàn xuống, bước nhanh qua ôm Kỳ Tham đang đau đớn gào lên, sốt sắng giúp cô xoa trán, lo lắng hỏi: "Lại đau đầu sao?"

"Còn... Ổn." Mặt Kỳ Tham trắng bệch, nhưng ngượng cười nói: "Thật là âm thanh dễ nghe... Ca khúc lúc nãy tên gì?"

Vệ Linh lo lắng không dám buông Kỳ Tham ra: "Là Yêu Hỏi Thăm - Mã Tân Hoa, Phùng Đan."

"Nhạc sĩ nhất định là một người rất thâm tình." Kỳ Tham cắn răng chịu đựng cơn đau đầu dữ dội, một lúc sau đầu đổ đầy mồ hôi thở dài một hơi, nhìn Vệ Linh nói: "Tệ quá, bệnh nhức đầu tái phát không đúng lúc."

Vệ Linh chăm chú nhìn Kỳ Tham cười, nuốt lệ lắc đầu một cái: "Tôi còn sợ cô không thích thể loại này."

"Sao vậy chứ, nghe rất êm tai." Kỳ Tham dùng ngón tay lau nước mắt ở khóe mắt Vệ Linh cười nói: "Không phải chứ? Cô khóc?"

Vệ Linh vội vàng thả Kỳ Tham ra che giấu, nói sang chuyện khác dò hỏi: "Gần đây, mỗi ngày đều đau đầu sao? Hay chỉ hôm nay mới tái phát? Có phải tại..."

"Không liên quan tới việc trở lại chỗ cũ." Kỳ Tham hiểu ý nàng, vội vàng giải thích: "Thời gian đau đầu không cố định, để cô lo lắng sợ hãi rồi."

Vệ Linh lắc đầu, không tiếp tục nói.

"Ngày mai đi chỗ nào?" Kỳ Tham tràn đầy ý cười nắm cổ tay nàng không để nàng mượn cơ hội rời khỏi: "Cô không thể nói bỏ tôi là bỏ a."

Vệ Linh khẽ thở dài, giúp Kỳ Tham lau mồ hôi trên trán, ôn hòa kiên nhẫn nói: "Sẽ không. Ngày mai... Để tôi suy nghĩ, tối sẽ nói với cô."

Kỳ Tham rất tin tưởng cười, nhìn Vệ Linh đứng lên, cố ý vươn tay nhìn nàng: "Đau đầu quá không còn khí lực."

Vệ Linh tự nhiên nắm chặt tay Kỳ Tham dừng thêm lực kéo cô đứng dậy.

Kỳ Tham vỗ vỗ bụi trên quần áo: "Chắc tôi dọa cô sợ."

"Thật không có. Tôi chỉ lo lắng sức khỏe của cô." Vệ Linh giải thích, vẫn rất lo lắng.

"Không có chuyện gì." Kỳ Tham đi lại cái ghế đem violin và Yumiko bỏ vào trong hộp, rồi ôm cái hộp nhìn Vệ Linh chớp chớp mắt: "Đi thôi, chúng ta đi tìm chỗ sửa xem có thể cứu nó được không."

Vệ Linh và Kỳ Tham ăn cơm tối xong thì tạm biệt ra về. Vừa vào phòng Vệ Linh liền gọi cho Trương Hoắc Tưởng, mới biết gần đây cô rất bận, nên trực tiếp đơn giản nói tình hình của Kỳ Tham rồi hỏi ý kiến.

Trương Hoắc Tưởng cẩn thận trả lời: "Nếu như chỉ là đau đớn ngắn ngủi, vậy đã tốt hơn rồi, ít ra không phải mỗi ngày đều đau, Kỳ Tham có làm kiểm tra tổng quát, bác sĩ nói từ từ khôi phục."

Nghe Trương Hoắc Tưởng nói, Vệ Linh thoáng an tâm: "Cô nghĩ tôi có nên dẫn Kỳ Tham tới những chỗ trước đây không? Tôi sợ sẽ ảnh hưởng tới chứng đau đầu của cô ấy."

"Cẩn thận một chút, vấn đề không lớn." Trương Hoắc Tưởng cân nhắc: "Cứ tiến hành, cậu ấy cần phải trở về trạng thái bình thường trước kia, triệu chứng đau đầu đang từ từ giảm bớt... Nên tôi đề nghị tiếp tục, nếu như cô không chắc chắn hãy quan sát kỹ hơn, thấy chỗ nào không đúng lập tức liên hệ với tôi."

Trương Hoắc Tưởng đã nói vậy, Vệ Linh không tiếp tục xoắn xuýt nữa.

Gần mười một giờ đêm, Vệ Linh lên giường chuẩn bị đi ngủ, không quên gửi tin nhắn cho Kỳ Tham: Ngày mai chúng ta đi thăm trường cũ. Hẹn gặp lại, ngủ ngon, Kỳ Tham.

Còn chưa khai giảng nên ngoại trừ giảng viên và sinh viên nghiên cứu thì xung quanh rất yên tĩnh.

"Chúng ta đã học ở đây?" Kỳ Tham nhìn mọi thứ một lượt, nghi hoặc hỏi: "Hình như quá bình thường rồi."

Vệ Linh nói: "Trường đại học này có lịch sử rất lâu, lấy giản dị làm đặc sắc, tôi học trước cô một năm."

"Ồ! Học tỷ." Kỳ Tham lập tức cười trêu ghẹo: "Như vậy hai chúng ta có từng gặp nhau ở thư viện không?"

Vệ Linh đáng tiếc nghiêng đầu: "Không có, thời điểm đó hai chúng ta vẫn chưa quen biết... Có điều nói tôi thấy rất kỳ quái, chẳng lẽ lúc đó cô làm việc rất biết điều sao? Nếu không làm sao tôi không biết cô được chứ!"

"Còn một khả năng, khi đó cô quá chói mắt." Kỳ Tham cười nói: "Nên mới không chú ý tới tiểu nhân vật như tôi."

Vệ Linh vội vàng nói: "Làm sao? Nhiều nhất là ngày thường bận bịu chút, tham gia rất nhiều đoàn xã, và xử lý công tác hội học sinh, nên không có thời gian bận tâm những phương diện khác."

"Vậy chúng ta quen biết hơi trễ á." Kỹ Tham duỗi bốn ngón tay: "Bốn năm đại học không gặp nhau một lần."

Vệ Linh bước lên: "Đúng, hiện tại suy nghĩ lại, không biết đã từng đi lướt qua nhau không?" .

||||| Truyện đề cử: Côn Luân Ma Chủ (Kì Tài Giáo Chủ) |||||

"Hay là in relationship?" Kỳ Tham cười khan: "Con gái chìm vào ái tình trong lòng sẽ không suy nghĩ bất cứ chuyện gì khác."

Vệ Linh bất đắc dĩ nhìn Kỳ Tham: "Khi đó tôi chưa từng yêu đương."

"Sau đó thì sao?" Kỳ Tham cười tiếp tục truy hỏi.

Vệ Linh thấp giọng ho khan, nhấc tay chỉ về phía trước: "Chỗ đó là hội trường, cô từng ở đó diễn thuyết quan điểm pháp luật trước mặt rất nhiều sinh viên, hai ta qua đó xem."

Kỳ Tham thấy Vệ Linh đổi chủ đề, cười tươi hơn không vạch trần: "Há, tốt thôi."

Cũng may giao tình giữa Vệ Linh và thầy cô với nhân viên quản lý không tệ, nàng đã mượn chìa khóa từ trước. Vừa mở cửa hơi ẩm móc xông thẳng vào mũi hai người, sinh viên chưa đi học nên chỗ này được đóng kính, rèm cửa bốn phía đều kéo lại, Kỳ Tham không thích lui về sau mấy bước.

Vệ Linh tạm thời nhẫn nại, che mũi tiến vào trong mở đèn lên, đồng thời mở điều hòa, nàng đi ra ngoài kéo Kỳ Tham vào. Dựa vào trí nhớ xác định vị trí. Mất một lúc mới chỉ: "Cô ngồi đó đi."

Kỳ Tham lướt qua mấy hàng ghế, do do dự dự ngồi xuống: Quay đầu nhìn trái phải không gian trống rỗng, phía sau truyền tới tiếng bước chân của Vệ Linh, cô quay đầu, nhìn nàng ngồi cách mình có chút xa, lập tức vẫy vẫy tay gây sự chú ý, thấy nàng nhìn mới chỉ chỉ khoảng cách giữa hai người: "Cô làm gì ngồi xa như vậy?"

"Trong buổi diễn thuyết lần đó, cô và tôi ngồi ở vị trí này." Âm thanh Vệ Linh không lớn trả lời Kỳ Tham, nhưng trong lễ đường lại vang vọng một hồi, sau đó nhợt nhạt mỉm cười: "Khi đó cô gọi tôi là Vệ luật sư, còn tôi gọi cô là Kỳ luật sư... Là cô nhìn thấy tôi trước... Sau đó làm một chuyện rất ấu trĩ."

Kỳ Tham vạn phần nghi ngờ 'Hả' một tiếng, mê mang xoay người nhìn lên đài, qua mười mấy giây lại quay đầu nhìn Vệ Linh, nàng không có nhìn cô, ánh mắt mê ly tập trung thẳng phía trước, dường như triệt để lâm vào hồi ức.

Hai người trầm mặc một thời gian ngắn, Kỳ Tham hỏi: "Chuyện ấu trĩ? Đừng nói ở ngay chỗ đông người thế này mà tôi đứng lên chủ động bắt chuyện với cô nha?"

Vệ Linh ôn hòa dời tầm mắt lên người Kỳ Tham: "Thời điểm đó quan hệ giữa hai chúng ta không tốt tới mức đó, nhưng đúng là có liên lạc với tôi, dùng một phương pháp khá gián tiếp, ân... Cô hãy dùng tư duy của mình suy nghĩ một chút."

"Ạch..." Kỳ Tham sờ sờ cằm, tay đặt lên thành ghế.

Vệ Linh tiếp tục nhìn Kỳ Tham nhíu mày, ôn nhu giảng đạo: "Chân chính chú ý tới cô chính là chỗ này, cô diễn thuyết một cách ngẫu hứng, đột nhiên tôi phát hiện: Kỳ luật sư không phải là người xốc nổi, mặc dù lý luận hoàn toàn khác với tôi nhưng kiến giải về pháp luật thì rất đặc biệt, không đơn giản là một luật sư bình thường."

Kỳ Tham nghiêng đầu nhìn thẳng Vệ Linh, chờ nàng nói hết lời, xuất phát từ nội tâm cười nhẹ: "Cô nói như vậy tôi cũng rất có sức hút mà."

"A, đặc biệt có sức hấp dẫn." Vệ Linh ngẩng đầu nhìn lên đài, nở nụ cười nhẹ nhàng như nước chảy: "Mấy phút diễn thuyết ngắn ngủi, cô thành công bắt Phú Tường học muội, em ấy chủ động yêu cầu chuyển từ bên tôi qua bên cô thực tập. Còn hiện tại tôi chỉ muốn nói, Kỳ Tham - Cô rất lợi hại, không cần nghi ngờ mình, cô là nữ nhân đã nói cái gì hoặc làm cái gì cũng không để bản thân mình hối hận. Ký ức có khôi phục hay không cũng không ảnh hưởng tới con đường phía trước của cô, bởi vì với tôi, Kỳ Tham vẫn là Kỳ Tham cho dù có thay đổi chút ít nhưng từ sâu trong nội tâm... Vẫn như cũ."

"Vệ Linh..." Kỳ Tham gọi tên nàng, im lặng một lúc mới nói: "Tôi đã quên quá nhiều thứ, thế nhưng trực giác nói cho tôi biết, trước kia cô rất hiểu tôi. A... Làm sao bây giờ? Hiện tại tôi cũng cảm thấy cô hiểu tôi còn hơn bản thân tôi, thật không thích cảm giác người khác nhìn thấu!"

Vệ Linh bị ngữ khí nửa đùa nửa thật chọc cười: "Kỳ Tham, chẳng lẽ cô không biết trong những trường hợp đứng đắn cần phải có dáng vẻ gì sao?"

"Đừng nói lúc đầu tôi viết giấy đưa cô nha?" Bỗng dưng Kỳ Tham chuyển nửa người hướng về phía Vệ Linh, hai tay chống lên thành ghế nhìn nàng chằm chằm không chớp mắt nói ra suy đoán của mình: "Nếu chúng ta không phải quen thuộc, chắc chắn tôi không có số điện thoại của cô, nên không thể nhắn tin qua lại. Thời buổi này chuyện ấu trĩ chỉ có thể là truyền giấy mà thôi."

Trong nháy mắt Vệ Linh bị cảm động và vui sướng nhấn chìm: "Đúng vậy..."

"Có thật không?" Kỳ Tham bật cười: "Tôi tùy tiện đoán mà cũng đúng... Ha! Thực sự quá trẻ con rồi!"

"Hơn nữa, tôi nghĩ người giúp hai chúng ta truyền tin tức cảm thấy phiền muốn chết." Vệ Linh nén cười nói: "Sau đó tôi sợ người ta oán giận nên chủ động đưa số điện thoại của mình cho cô."

"Quan hệ giữa hai ta bắt đầu khác từ việc thay đổi phương thức liên lạc đúng không?"

"Ừm, lần đầu tiên chúng ta nói chuyện điện thoại là vì học muội Phú Tường muốn chuyển qua chỗ của cô thực tập."

"Ồ, vậy Phú Tường từ đệ tử của cô biến thành đệ tử của tôi... Chuyện thế này... Tôi nghĩ khi đó tôi sẽ không muốn tiếp nhận."

"Đương nhiên! Tính tình cô quật cường muốn chết, tôi phải đi cầu cô, còn cùng em họ... Mời cô đi cưỡi ngựa, mời cô ăn cơm, cô mới khoan dung gật đầu đồng ý."

"Trong nội tâm nhất định tôi sẽ mừng thầm vì có người cầu xin mình giúp đỡ."

"... Cô quá phúc hắc rồi!"

Hai người ở hội trường rộng lớn hàn huyên hết nửa ngày, đến khi Vệ Linh chú ý đã hơn một giờ, lập tức đề nghị ra ngoài tìm đồ ăn, không khí trong lễ đường nhờ có điều hòa nên mát mẻ vô cùng, vừa bước ra bên ngoài thì giống hệt lò nung.

"... Suýt chút nữa quên một chuyện." Vệ Linh bị ánh mặc trời làm đau mắt, vội vã nheo mắt cúi đầu lấy gì đó trong túi ra: "Cô đưa tay đây."

Kỳ Tham tò mò vươn tay trước mặt Vệ Linh, nhìn nàng bỏ gì đó vào lòng bàn tay mình.

Một hòn đá nhỏ màu trắng, bóng loáng nhìn rất dễ chịu, trên mặt có nhiều chấm bi màu hồng, Kỳ Tham nhìn chằm chằm đánh giá, nhíu mày nâng cao tay: "Đây là..."

"Sau buổi diễn thuyết, cô đưa tôi." Vệ Linh mỉm cười: "Trước kia cô dùng nó để lừa gạt người khác, nói nó là bảo bối được tổ tiên truyền lại dùng để tránh hung ma quỷ, mặc dù là hư cấu, nhưng từ khi cô tặng nó cho tôi, cho dù tôi gặp chuyện gì không hay đều có thể không dấu vết hóa giải. Bây giờ tôi đưa nó lại cho cô, hy vọng mỗi ngày cô đều bình an vô sự."

Kỳ Tham nửa cười: "Dùng nó để tránh ma quỷ vừa nghe là biết giả rồi, không lẽ có người tin sao? Có điều cô nói nó hữu hiệu, thì coi như thật đi! Tôi nhận lấy, cám ơn!"

"Ừm." Vệ Linh nghiêm túc gật đầu: "Bữa hôm nay tôi dẫn cô đi nhà hàng của Tiểu Vương ăn, đã lâu chưa tới, không biết cô ấy có mở rộng chuyện làm ăn hay không."

"Tiểu Vương là ai?" Kỳ Tham hỏi.

Vệ Linh trả lời: "Nàng a, là chủ một nhà hàng có rất nhiều món ngon. Cô ấy từng bị tố tụng dân sự, cô gián tiếp ủy thác cho tôi. Giải quyết xong cô ấy vì muốn cám ơn chúng ta đã tặng một thẻ VIP, mỗi lần tới đều được ưu đãi."

"A... Vậy trưa nay phải ăn một bữa cho xứng đáng!" Kỳ Tham kéo tay Vệ Linh: "Nói tới lập tức thấy đói bụng, đi nhanh."