Biện Ái Pháp Tắc

Chương 167



Cuối tuần, Vệ Linh đã hẹn với Kỳ Tề sẽ tới Kỳ gia thăm Cung Khả Khả, kết quả vì Vệ nhị gia đã có quyết định cho nên lần này tới bái phỏng có nhiều thêm một lý do.

Vệ Duyệt và Vệ Khác hiếm khi được nghỉ ngơi hai ngày trong khóa học hè nặng nề, nghe chị họ muốn đi Kỳ gia, lòng tò mò về Cung Khả Khả trỗi dậy, cùng nhau xin theo. Vệ Linh nghĩ không phải chuyện xấu gì, liền điện thoại cho Kỳ Tề thông báo có thêm hai người, nhận được sự hoan nghênh nhiệt tình, nên ba chị em lái xe tới Kỳ gia.

Ở vườn hoa ra tiếp đoán chỉ có mình Kỳ Tề, không thấy bóng dáng Kỳ Tham. Chờ Vệ Linh dừng xe hẳn, Kỳ Tề mới lên tiếng giải thích, gần đây Kỳ Tham luôn ở trong thư phòng theo Quân Tuyết và Nhạc Lộ học cách quản lý công ty, dù sao các nàng chuẩn bị rời khỏi, không thể ở chỗ này hổ trợ lâu dài, vì lẽ đó phải tranh thủ thời gian chỉ dạy cách điều hành công ty và các phương diện khác. Với kinh nghiệm dồi dào của các nàng, nhất định Kỳ Tham học hỏi được rất nhiều, nên cũng ra sức tiêu hóa.

“Thì ra bây giờ Kỳ Tham lại khổ cực như thế.” Phát hiện áp lực trên vai Kỳ Tham lớn hơn nhiều, Vệ Duyệt cảm thấy cô rất đáng thương.

Kỳ Tề nhàn nhạt nở nụ cười, giơ tay mời ba chị em vào nhà, người làm đem trái cây và nước uống lên, mới nói: “Có điều Tiểu Tham học hỏi rất nhanh, cực khổ và lợi ích là tỉ lệ thuận.”

Vệ Linh nghĩ tới dáng vẻ chăm chú học tập của Kỳ Tham, không khỏi cười biểu thị tán thành, quay đầu ra hiệu cho Vệ Khác lấy văn kiện đưa cho Kỳ Tề: “Bản nháp thỏa thuận chuyển giao cổ phần đã làm xong, cô hãy xem có sơ sót gì không, vấn đề còn lại sẽ bàn bạc khi hai bên gặp mặt.”

“Các người làm xong cái này, nhanh hơn chúng tôi dự đoán ít nhất nửa tháng.” Kỳ Tề qua loa xem văn kiện Vệ Khác đưa, thấy không khác với ý của mình, liền nhếch khóe môi, tiếp tục nói: “Mọi người trong nhà đã thống nhất ý kiến xong chưa?”

Vệ Linh hơi lắc đầu bất đắc dĩ, trả lời: “Chờ mọi chuyện đi vào quỷ đạo có lẽ sẽ tốt lên. Vì lẽ đó sau khi thỏa thuận hoàn tất, kính xin mọi người cố gắng tận lực.”

“Không có vấn đề.” Kỳ Tề giơ giơ văn kiện trong tay: “Tôi chắc chắn lúc Vệ gia khôi phục hiện trạng ban đầu, ba của cô sẽ cảm thấy hiệp nghị lần này là xứng đáng và tất yếu.”

Vệ Linh lễ phép gật đầu, có chút ngượng ngùng hỏi: “Nhiệm vụ của tôi tới đây đã xong, nhưng còn một chuyện nữa, không biết Khả Khả đang làm gì?”

Kỳ Tề nhìn Vệ Duyệt và Vệ Khác cũng đang đưa mắt nhìn mình, chỉ tay ra phía sau cười nói: “Suýt chút nữa quên nói, thời gian gần đây chúng tôi đã mời hai giáo viên dạy kèm ở nhà cho Khả Khả, mỗi ngày đều dạy con bé Hán ngữ và các chương trình học thiếu nhi, bây giờ không biết tan học hay chưa, muốn đi nhìn một chút không?”

Vệ Linh nhìn hai đứa em họ mình, thấy cả hai nhìn nàng gật đầu, Kỳ Tề liền cho người làm dẫn Vệ Duyệt và Vệ Khác đi.

Chờ cả hai khuất bóng, Kỳ Tề mới nói: “Liên quan tới chuyện thu xếp cho Khả Khả, không phải tôi đã sớm thông báo để các vị trưởng bối bên nhà suy nghĩ rồi sao?”

Thực sự Vệ Linh không thể nói đại đa số thành viên trong nhà đều không chấp nhận sự tồn tại của Cung Khả Khả, suy nghĩ một lát: “Có thể để Khả Khả trở về sống với ông bà ngoại không? Còn phương diện tài chính chúng tôi phụ trách hoàn toàn.”

“Bên phía Cung gia đúng thật có thể miễn cưỡng rước con bé về, thế nhưng vấn đề tiền bạc phỏng chừng không thể thực hiện được.” Kỳ Tề nói thẳng: “Cô nghĩ kỹ đi, trước đây bên đó có thể giao Khả Khả cho những người không quen biết như chúng tôi, đã chứng minh mức độ quan tâm của họ dành cho con bé thế nào rồi. Đương nhiên, nếu như nhà cô không để ý chất lượng cuộc sống của nó, chúng tôi cũng…”

Vệ Linh vội vàng nói: “Không, bất luận người nhà tôi có thái độ như thế nào, riêng bản thân tôi mong muốn Khả Khả có cuộc sống vui vẻ hạnh phúc, cho dù không có ba mẹ bên cạnh, cũng phải như hầu hết các đứa trẻ khác có một tuổi thơ hài lòng.”

“Ồ? Vệ Linh, cô đến lúc nào?” Giọng nói quen thuộc bắt chuyện, Quân Tuyết cầm ly nước trống không từ thư phòng đi ra, tùy ý bước qua sô pha, nhấc tay bưng bình nước rót đầy ly của mình.

“Chào buổi sáng chị Quân, tôi mới tới một lúc.” Vệ Linh đứng dậy gật đầu với Quân Tuyết.

Kỳ Tề phất phất tay để hai người ngồi xuống, nói với Quân Tuyết: “Đang nói tới chuyện của Khả Khả.”

“Tình hình hiện giờ còn quan tâm Khả Khả, chắc cả Vệ gia chỉ có mình cô thôi.” Quân Tuyết không phải có ý giễu cợt: “Cô quan tâm quá nhiều có tốt không?”

Vệ Linh cúi đầu chăm chú nói: “Khả Khả là con gái bác cả, điểm đó không cần nghi ngờ, đã như vậy, con bé cũng là thành viên trong gia đình, cho dù không thể quan minh chính đại thừa nhận, cũng không thể tùy ý bỏ mặc.”

Quân Tuyết cười khẽ nhìn Kỳ Tề, vẫn chưa phát biểu ý kiến.

“Kỳ Tề, trong thư phòng không có nước, khát chết tôi rồi.” Bạch Thảo mặc T shirt lớn, quần short mở cửa thư phòng đi ra, Kỳ Tề còn chưa kịp trả lời thì Nhạc Lộ cầm văn kiện theo sau, chắc cũng ra tìm nước uống.

Quân Tuyết nhìn hai người cười cười, nhấc cằm ra hiệu có khách.

Vệ Linh cùng Bạch Thảo, Nhạc Lộ chào hỏi, Kỳ Tề dành thời gian cho các nàng hàn huyên, chủ động lấy ly rót nước để hai người uống.

“Chị Quân, có nên gọi chị họ tôi ra nghỉ ngơi một chút hay không?” Bạch Thảo ngồi khoanh chân trên ghế ăn trái cây, nhìn Quân Tuyết và Nhạc Lộ không có ý định quay lại thư phòng, lên tiếng nhắc nhở còn một người ở trong đó làm giáo viên chuyên nghiệp.

Quân Tuyết không hề có lòng thông cảm: “Chị họ đại nhân của cô đang chuyên tâm dạy Kỳ Tham tư duy của một người lãnh đạo, đừng đánh gãy dòng suy nghĩ.”

“Không phải ở phương diện nào đó Lạc Diêu với cô bất đồng ý kiến sao?” Nhạc Lộ lành lạnh liếc nhìn Quân Tuyết: “Tốt xấu gì cũng là binh cho cô dẫn tới, xin mời rộng lượng một chút, Quân tổng.”

Quân Tuyết quét mắt: “Nào có nào có, lúc nãy phương diện tài chính là ai cùng cô ấy thảo luận tới mức đỏ mặt tía tai?”

“Hai vị tổng giám đốc, ở trước mặt khách có thể đừng công kích lẫn nhau không?” Kỳ Tề ăn nho, từ từ lên tiếng nhắc nhớ các nàng chú ý hình tượng.

Quân Tuyết bình tĩnh hỏi ngược lại: “Khách? Vệ Linh sao?”

“Từ trước tới giờ tôi đều cho rằng Vệ Linh đã là người Kỳ gia rồi.” Nhạc Lộ thản nhiên phụ họa.

“... Ạch…” Vệ Linh im lặng nhìn ba người nói tới nói lui, hoàn toàn không có cách nào tiếp lời.

Bạch Thảo dùng cùi chỏ đụng vào Kỳ Tề, cố ý giả ngu: “Không thể nào, Vệ Linh biến thành người nhà các người, Kỳ Tham hạ thủ lúc nào?”

Kỳ Tham trừng mắt, lạnh nhạt nói: “Các người quá sai lệch. Mà dù sao đây cũng là chuyện riêng của người khác, sao các người nhiều chuyện như vậy!”

Quân Tuyết cân nhắc trực tiếp hỏi Vệ Linh: “Chuyện này không phải nhiều chuyện mà là quan tâm. Không bằng để người trong cuộc nói đi, trước khi Kỳ Tham mất trí nhớ, hai người ở mức độ nào rồi?”

Chưa từng thấy ai nhiều chuyện mà lại hỏi trực tiếp như vậy, Vệ Linh khó khăn uống hớp nước để bản thân bình tĩnh, ấp a ấp úng trả lời: “Chúng tôi không… Vẫn chưa.”

“Hả?” Lần này người biểu hiện không tin chính là Bạch Thảo, cũng không nhịn được nhìn về phía thư phòng: “Không thể nào? Sao Kỳ Tham lại có thể kiềm chế được chứ? Này này Kỳ Tề, chẳng lẽ năm đó cô với Khang Tử Hinh cũng như thế, cần thứ tự từng bước tiến hành sao?”

Kỳ Tề nhắc chân đạp Bạch Thảo: “Vâng, ai như cô, trước kia là quỷ háo sắc, phàm là người đẹp đều đưa tới miệng ăn trước nói sau.”

Quân Tuyết thanh cổ họng nhìn Bạch Thảo ngã chổng vó: “Vừa nhìn đã biết Vệ Linh là người bảo thủ, chưa minh bạch làm sao giao phó bản thân đây, huống hồ trước kia dáng vẻ Kỳ Tham đúng thật không đáng tin, còn phải chờ quan sát đúng không Vệ Linh?”

Quan sát cái gì? Ý của Quân Tuyết là Kỳ Tham không đáng tin, không đáng để dựa dẫm? Đây là bới móc đời tư sao? Vệ Linh nghĩ hôm nay tới bái phỏng mà không chọn ngày, không thể làm gì khác nói: “Cũng không phải Kỳ Tham không tốt, chỉ là…”

“Đám các người vây quanh một cô gái thuần lương dò hỏi chuyện riêng tư coi được không?” Rốt cuộc Lạc Diêu cũng cầm ly đi ra, nhưng trong lúc vô tình nghe mọi người nói chuyện, không nhịn được lên tiếng: “Đừng thừa dịp Kỳ Tham ở bên trong làm số liệu, cái gì cũng không biết thì bắt nạt bạn gái người ta.”

Nhạc Lộ giải thích: “Đây không phải là bắt nạt, chúng tôi chỉ muốn châm dầu vào lửa mà thôi, ha ha…”

“Cái gì là đổ dầu vào lửa?” Bạch Thảo bật cười: “Họ chỉ muốn dạy Vệ Linh vài chiêu làm sao dùng mị lực câu dẫn Kỳ Tham tới tay, chứ lâu ngày sẽ bị người khác cướp đi.”

Tức khắc ba cặp mắt chứa đầy sát ý phóng tới người Bạch Thảo.

“Chậm đã… Chị Quân với chị Lộ trừng tôi coi như được đi, Kỳ Tề cô trừng tôi là có ý gì? Cô thì không được.” Nháy mắt Bạch Thảo lui ba bước tránh xa nguy hiểm.

Kỳ Tề chụp gối dựa sô pha ném tới chỗ Bạch Thảo: “Ai kêu cô dạy Vệ Linh cách câu dẫn em gái tôi? Hai người đó vốn là một đôi cần gì câu dẫn?”

Thời điểm các nàng không nhịn được ầm ĩ qua lại, Kỳ Tham gãi đầu chạy ra: “Các giáo viên của tôi chết đâu hết rồi? Vứt tôi trong đó một mình chạy đi hưởng thụ nhân sinh?”

“Cô… A đừng nói nhảm! Vệ Linh đến tìm kìa!” May mà Bạch Thảo nhanh lẹ chuyển đề tài, không thì bị đạp lần nữa rồi.

Vệ Linh thu hồi ánh mắt, chuyển thành ôn nhu nhìn Kỳ Tham.

Hai người nhìn nhau mấy giây, Kỳ Tham nở nụ cười: “Sao đến sớm vậy? Tôi còn tưởng giữa trưa cô mới tới… Đã vậy thì cùng nhau ăn cơm trưa.”

“Ừm, quấy rầy rồi.” Vệ Linh không tự chủ mỉm cười ngọt ngào.

“Ai da da…” Quân Tuyết dựa lưng vào ghế, lắc lắc đầu cảm thán nụ cười của Vệ Linh quá đẹp, một bên ồn ào trêu chọc.

Chuẩn bị ăn trưa, Vệ Duyệt kéo tay Cung Khả Khả chạy lại, hứng phấn nói với Vệ Linh: “Chị họ, chị họ! Anh ngữ của Khả Khả thật tốt! Còn hơn cả em.”

“Vì em ấy sống ở nước ngoài mà.” Vệ Linh nhìn mấy đứa em chung đụng rất thoải mái, mới cười nói: “Thế nhưng em ấy không rành Hán ngữ cho lắm, có thời gian, em hãy dùng Hán ngữ nói chuyện với em ấy nhiều hơn.”

Vệ Khác lấy miếng dưa hấu đưa cho Cung Khả Khả, nói: “Bây giờ em ấy còn nhỏ, dạy thêm ngôn ngữ sẽ học rất nhanh.”

“Chị họ, sau này chúng ta dẫn em ấy về nhà được không?” Vệ Duyệt hào hứng hỏi.

Vệ Linh lắc lắc đầu biểu thị không có khả năng, cũng không nói nguyên nhân.

“Vậy em ấy phải làm sao?” Vệ Khác giống như đại nhân ngồi bên cạnh Vệ Linh, nhìn Vệ Duyệt và Cung Khả Khả nói chuyện giao lưu.

Kỳ Tề nhìn đồng hồ, hỏi Kỳ Tham: “Không phải Hoắc Tưởng nói sẽ tới trước bữa trưa sao? Gọi điện hỏi xem.”

Kỳ Tham nói: “Lúc nãy cậu ấy có nhắn tin cho em nói đang trên đường tới.”

Vệ Linh hỏi: “Hoắc Tưởng tới?”

Kỳ Tham cười nói: “Không chỉ mình Hoắc Tưởng, còn có Phú Tường. Chúng ta chờ thêm một lát, chắc sắp tới.”

Vệ Linh nhìn đám người Quân Tuyết cười rất lạ, nhất thời không chắc có phải Hoắc Tưởng và Phú Tường tới đơn giản vì ăn một bữa cơm.

“Đã lâu không gặp dì kỳ quái.” Vệ Khác nghe tên Trương Hoắc Tưởng liền tự mình lầm bầm một câu.

Vệ Duyệt ôm Cung Khả Khả cười em trai mình: “Đừng gọi như vậy, chị Hoắc Tưởng còn nhỏ hơn chị họ, chúng ta phải gọi là chị.”

“Người này rõ ràng kỳ quái nhất trong các người kỳ quái.” Vệ Khác cãi lại.

Tất cả nói chuyện hơn mười phút, tiếng của Trương Hoắc Tưởng truyền tới: “Này! Các chị gái thân ái! Có nhớ tôi không?”

“Chào!” Quân Tuyết chờ Trương Hoắc Tưởng bước vào, không hẹn mà cùng những người còn lại giơ tay đáp lễ.

Trương Hoắc Tưởng ôm bình rượu trái cây lớn, nhìn gương mặt tươi cười của các chị gái xinh đẹp, lập tức ném bình rượu cho Kỳ Tham, cảm thán ông trời thật không công bằng: “Vừa nghĩ tới mỗi ngày cậu đều được nhìn thấy người đẹp, mỗi ngày đều được các nàng nghênh tiếp bằng gương mặt tươi cười… Aaaa, đối kị chết người rồi!”

“Đều là đám người phúc hắc vô cùng, độ kị cái đầu cậu.” Kỳ Tham liếc Trương Hoắc Tưởng, nhưng không dám nói lớn tiếng.

Trương Hoắc Tưởng đưa mắt nhìn Kỳ Tham hừ lạnh, đúng là sống trông phúc mà không biết phúc, không chút khách khí lướt qua, nhìn ba chị em Vệ Linh, càng vui vẻ hét lên: “Vệ Linh cũng đến! Ai ai… Hai tiểu la lỵ đã lớn mà không được ai yêu thích, Tiểu Duyệt và Tiểu Khác… Lâu lắm rồi không gặp.”

“Đem năm chữ không được ai yêu thích xóa đi ngay, nữ nhân xấu xa này!” Vệ Duyệt khó chịu nói lớn.

“Dì kỳ quái.” Vệ Khác thể hiện đàn ông tốt không so đo với nữ nhân.

Phú Tường bước vào sau, bây giờ nàng đã là một đại luật sư chính quy, danh tiếng càng lúc càng lớn, không còn vẻ ngây ngô hoang mang như thời mới đi thực tập, khí chất trầm ổn rất nhiều. Sau khi Kỳ Tham mất trí nhớ thỉnh thoảng sẽ tới Kỳ gia thăm hỏi, nhưng hôm nay tới, vì có chuyện cần báo cáo với Kỳ Tề.

Chi tiết cụ thể được nói trên bàn ăn.

Chuyện là mấy ngày trước vợ chồng thầy Tôn có gọi cho Phú Tường nói chuẩn bị trở về nước, thuận tiện hỏi thăm học trò đắc ý của mình sinh hoạt thế nào, trong đó đương nhiên có Kỳ Tham và Vệ Linh. Phú Tường thành thật khai báo những sự việc đã xảy ra, đang suy nghĩ không biết có nên nói chuyện của Cung Khả Khả hay không thì đột nhiên nghĩ cậu mợ mình không có con.

Phú Tường tiến thêm một bước cân nhắc, liệu có thể để Khả Khả cho hai vợ chồng thầy Tôn nuôi nấng không? Một mặt là người thân của mình, tính tình thế nào nàng hiểu rất rõ, xác nhận rất thích hợp để phó thác, mặt khác hai vợ chồng già có con gái hủ hỉ…. Mà quan trọng là học thức hai người rất rộng, tu dưỡng tốt, lại từng xuất ngoại học tập du lịch nhiều năm, đối với đứa trẻ năm sáu tuổi từng sinh sống ở nước ngoài, nhất định là sự phối hợp tuyệt vời.

Sau khi suy nghĩ cẩn thận, Phú Tường gọi điện hỏi ý kiến của Kỳ Tề. Đối với ý tưởng này, Kỳ Tề tán thành có thể thử nghiệm, nhưng phải được sự đồng ý của Cung gia và cả Vệ gia, nói cho cùng Khả Khả cũng là huyết mạch Vệ gia, hơn nữa phải cân nhắc tới tuổi tác của vợ chồng thầy Tôn, tinh lực và cả ý nguyện liệu có thể toàn tâm toàn ý nuôi dưỡng Cung Khả Khả hay không?

Mấy ngày qua, Phú Tường và Trương Hoắc Tưởng chạy vạy lo chuyện này, đầu tiên liên lạc với vợ chồng thầy Tôn, hai người rất vui vẻ còn nói sẽ thu xếp trở về nước nhanh nhất có thể. Còn bên Cung gia, Quân Tuyết đã cho người tới nói chuyện, bọn họ không để ý Cung Khả Khả, giờ có người khác nhận trách nhiệm nuôi nấng, họ mừng còn không kịp. Vấn đề cuối cùng chính là thái độ của Vệ gia.

“Thì ra mọi người vì Khả Khả làm nhiều chuyện vậy sao?” Vệ Linh không biết nên có phản ứng gì, kinh ngạc nhìn mọi người một vòng, cuối cùng ánh mắt dừng trên người Kỳ Tham: “Cô cũng biết những chuyện này sao?”

Kỳ Tham cười cười nhún nhún vai: “Các nàng quyết định, tôi chỉ là người bàng quan mà thôi!”

Kỳ Tề chen vào nói với Vệ Linh: “Nói chung đây chỉ là quyết định của chúng tôi, cuối cùng có làm như vậy hay không phải phiền cô nhọc lòng cùng người nhà thảo luận một hồi. Nếu không được, chúng tôi sẽ nghĩ biện pháp khác.”

“Tôi biết rồi. Cám ơn mọi người!” Vệ Linh bưng ly nước lên kính tất cả.

Trương Hoắc Tưởng vui vẻ chạm ly mình vào ly Vệ Linh: “Được rồi được rồi, hết thảy phiền lòng nhưng chuyện thành công là tốt, cho nên sau khi hoàn tất chúng ta tụ họp ăn mừng được chứ? Mọi người phụ trách chọn thời gian địa điểm, tôi phụ trách ăn!”

“Tụ họp?” Kỳ Tham ăn đậu phộng nói: “Ngày mai tôi với Tô Oánh đi chơi, các người có muốn đi không?”

Tay Vệ Linh run lên, suýt chút nữa làm rớt cái ly: “Cô… Ngày mai có ước hẹn rồi!”