Biện Ái Pháp Tắc

Chương 169



Phòng khách và nhà bếp nhìn tổng thể là xong, lầu hai chủ yếu là thư phòng với phòng ngủ. Kỳ Tham vào thư phòng nhìn thấy rất nhiều hồ sơ photocopy của Vệ Linh liên quan tới pháp luật, tiện tay cầm lên nhìn một chút, tới tới lui lui nửa ngày, Vệ Linh cũng không đợi cô, tự mình qua phòng khác.

Kỳ Tham tìm tới phòng ngủ, đầu tiên cô ló đầu nhìn vào bên trong, lúc này Vệ Linh ngồi ngoài ban công đưa lưng hướng ra cửa, nàng nhìn cảnh đêm tới xuất thần, chỉ im lặng ngồi đó. Kỳ Tham đành tự mình đẩy cửa bước vào đi tới đi lui, dùng tay ấn xuống giường lớn: Quả thật rất mềm mại, mở tủ quần áo ra chỉ có vài bộ, đi dọc tới phòng vệ sinh, cuối cùng bắt đầu lần lượt kéo từng ngăn tủ ra, nỗ lực tìm kiếm thứ gì có thể gợi lên ký ức của bản thân hoặc cái gì đó thú vị đánh vỡ không khí trầm lặng.

Mở tới ngăn kéo thứ ba, rốt cuộc Kỳ Tham cũng tìm được một thứ thu hút sự chú ý của cô: Lộ thủy tinh nhìn rất bình thường nhưng dùng cát trang trí thành một bức tranh sơn thủy... Kỳ Tham cầm lên nhìn hồi lâu cảm thấy rất mới mẻ, nắm chặt trong tay chạy ra ban công tìm Vệ Linh, đưa trước mặt nàng quơ quơ: “Vệ Linh, đây là cái gì?”

Vệ Linh nghe Kỳ Tham gọi thì giật mình, quay đầu nhìn cô nhìn cái bình dạ quang cười rất vui vẻ, nhất thời ngẩn người, đưa tay nhận lấy vuốt ve, tâm trạng lâm vào hồi ức: “Trong bóng tối nó sẽ phát sáng, nhưng thời gian qua lâu nó sẽ mất hiệu lực không còn sáng nữa.”

“Món đồ rất thú vị.” Kỳ Tham ngồi xổm bên chiếc ghế, vui vẻ nở nụ cười: “Về nhà tôi sẽ làm thử xem có hiệu quả hay không!”

Vệ Linh nhìn dáng vẻ nhất quyết phải thử của Kỳ Tham, âm thầm nói cái này là do cô làm, còn muốn thử làm lại? Hiện giờ nàng có rất nhiều chuyện muốn nói nhưng nửa câu cũng không nói ra được, trầm mặt nâng bình dạ quang lên nhìn tới nhìn lui không trả lời.

Kỳ Tham đứng lên, hoạt động tay chân, gọi tên Vệ Linh từ trên cao nhìn xuống.

Vệ Linh ngẩng đầu lên một cách tự nhiên, một giây sau, môi bị Kỳ Tham mau lẹ ngậm lấy, cắn nhẹ, nàng hít một ngụm khí lạnh, cả người như con rối bị ôm lên.

Đại khái khoảng năm, sáu giây, Vệ Linh ở trong lồng ngực Kỳ Tham, cả hai cùng ngã xuống giường.

Kỳ Tham nhỏ giọng nói bên tai Vệ Linh: “Tôi cảm thấy đặc biệt yêu thích bắt nạt cô, rất hưởng thụ quá trình và kết quả, không biết tại sao như vậy!”

Cái người này? Thời khắc này Vệ Linh không có tâm tình hưởng thụ cảm giác cùng Kỳ Tham chung giường chung gối, chỉ trợn mắt nhìn gương mặt tươi cười của cô.

Ngược lại, Kỳ Tham rất hài lòng ôm eo Vệ Linh, theo thói quen vỗ về sau lưng nàng, mặt vẫn mang theo ý cười: “Nhìn cô hình như rất mệt mỏi, tôi cũng buồn ngủ, cùng nhau nghỉ ngơi, thế nào?”

Vệ Linh rất muốn thể hiện bản lĩnh, trực tiếp từ chối, hoặc nhảy xuống giường, nhưng thân thể giống như trúng phải phép thuật không thể nào động đậy, nằm đó xoắn xuýt một hồi lâu, cuối cùng nhúc nhích thân thể: Nhìn Kỳ Tham như có như không gật đầu một cái.

Kỳ Tham ôm chặt nàng: “Được rồi, ngoan, ngủ ngon. Ngày mai sẽ tốt hơn.”

Vệ Linh nghĩ có phải nên đi rửa mặt, đổi áo ngủ, còn muốn... Nhưng cơn buồn ngủ nhanh chóng ập tới, thấp giọng hài huyên với Kỳ Tham mấy câu thì hai mắt nhắm chặt chính thức đi vào giấc ngủ.

Đột nhiên giật mình tỉnh giấc, sau khi dậy phát hiện mình vẫn nằm trên giường, nhóm nửa người lên nhìn Kỳ Tham ngồi bên giường, trong nháy mắt an lòng hơn rất nhiều, xoa xoa cái trán lạnh lẽo, hôm nay gió bên ngoài đặc biệt lớn, nàng ngồi lên định hỏi sao cô dậy sớm như vậy, thì nhìn thấy cô đang cầm quyển nhật ký trong tay.

Đầu óc Vệ Linh ‘Vù’ một tiếng... Đó là nhật ký của bà nội!

Kỳ Tham lật từng trang xem, ánh sáng không đủ nhưng vẫn không quan tâm, nghe tiếng động phía sau, rất nhanh quay đầu lại, hơi mỉm cười nói: “Cô dậy sớm vậy?”

Sự chú ý của Vệ Linh hơn phân nửa đã đặt vào quyển nhật ký trong tay Kỳ Tham, không biết nên ứng phó ra sao, gật đầu trả lời: “Đột nhiên tỉnh giấc thôi!”

“Tôi thức vì cơn đau đầu.” Kỳ Tham giả vờ nhẹ nhàng chỉ vào đầu mình: “Có điều rất nhanh hết đau, xem ra dần dần sẽ không tái phát nữa.”

Vệ Linh vươn tay muốn xoa xoa huyệt Thái Dương cho Kỳ Tham, nhưng vừa mới thức dậy hai tay không có sức, vì vậy chỉ dùng sức vuốt ve.

Kỳ Tham cám ơn, vẻ mặt rất hưởng thụ, tiện tay khép quyển nhật ký lại, qua mười mấy phút, thấy đủ rồi thì trở người ôm Vệ Linh còn đang trong trạng thái mơ hồ, hỏi: “Bữa sáng muốn ăn cái gì? Tôi kêu tài xế mua.”

Vệ Linh nhớ tối hôm qua để tài xế Kỳ gia ở bên ngoài, sau đó hai người ngủ luôn không có sắp xếp gì khác, liền hoảng loạn áy náy hỏi: “... Tối qua tài xế nhà cô...”

“Chắc chắn ông ấy sẽ không ở bên ngoài ngủ cả đêm.” Kỳ Tham cười lấy điện thoại quơ quơ: “Ông ấy đang trên đường tới chỗ chúng ta... Để tôi gọi kêu mua sữa đậu nành bánh quẩy, cô thấy được không?”

Vệ Linh không quá an tâm: “Ừm, cũng được.”

Kỳ Tham lười biếng chống cơ thể xuống giường đi ra ngoài gọi điện thoại.

Vệ Linh ngồi một mình, chờ thần trí tỉnh táo, tầm mắt không tự chủ phóng tới quyển nhật ký trên đầu giường, cổ họng nghẹn lại, nàng nhích tới gần, mở ngăn tủ ra, tay nắm chặt quyển nhật ký định bỏ vào, nhưng nàng thấy có chút tổn thương lập tức thu tay về, thật nhanh đóng ngăn tủ lại.

Lúc nãy Kỳ Tham chỉ mới xem mấy tờ chắc chưa tới phần liên quan chuyện Kỳ gia và Vệ gia... Vệ Linh không biết làm sao, trong lòng bế tắc buồn bực. Tuy nói mấy tháng nay đã quyết định sẽ giúp Kỳ Tham nhớ lại chuyện cũ, đồng thời tự giác làm tốt khúc mắc ân oán giữa hai gia đình, nhưng không thể không thừa nhận, cho dù nàng có nổ lực bao nhiêu vẫn còn thiếu rất nhiều, đặc biệt thấy Kỳ Tham xem quyển nhật ký kia, trong lòng lập tức sản sịnh ý nghĩ muốn trốn tránh.

Cẩn thận ngẫm lại, nếu như Kỳ Tề không chủ động xuất kích, quan hệ hai bên đạt điểm giới hạn, nhóm bạn Kỳ Tề ra tay giúp đỡ, thì cục diện hiện tại sẽ như thế nào? Nàng còn có tinh lực ở cạnh Kỳ Tham làm nhưng việc bình thường nhưng ấm áp thế này không? Kỳ Tham có thể ở chung với nàng hài hòa thế này không? Nếu như các nàng không ra tay áp chế Vệ thị khắp nơi, khiến Vệ gia không thể không nhượng bộ, thì hiện tại nàng và Kỳ Tham sẽ trải qua thống khổ và giãy dụa thế nào đây?

Tối hôm qua kích động, tâm tình lại thoải mái nói với Kỳ Tham hãy suy nghĩ cẩn thận lựa chọn con đường cô muốn đi. Thế nhưng bây giờ tỉnh táo, cẩn thận ngẫm lại, có phải nàng cũng nên nghiêm túc suy nghĩ, xem xét kỹ hay không?...

“Vệ Linh, bảnh quẩy nguội ăn sẽ không ngon nha!” Kỳ Tham đột ngột xuất hiện sau lưng nàng, một tay cầm nửa cái bánh quẩy, một tay cầm ly sữa đậu nành, ăn uống ngon lành.

“A, xin lỗi, tôi lập tức...” Vệ Linh cuống quít đứng lên.

Kỳ Tham vui cười hớn hở nhìn nàng: “Xin lỗi tôi làm cái gì? Đi, xuống lầu.”

Lần này xe của Kỳ gia trực tiếp chạy vào tiểu biệt thự. Sáng sớm ánh mặt trời di dộng trên mặt cỏ có vài giọt sương khúc xạ ra bảy màu nhìn rất đẹp, Kỳ Tham tiếp tục nhai bánh quẩy, dửng dưng ngồi xổm trên bậc thang thưởng thức mỹ canh sương mai.

Vệ Linh dựa cửa, thổi thổi ly sữa đậu nành trong tay, nhìn bóng lưng Kỳ Tham, dường như quang cảnh càng hoàn mỹ hơn, nhẹ nhàng thở dài một hơi.

Hai người đang cấp tốc giải quyết bữa sáng, thì tiếng điện thoại trong phòng ngủ mơ hồ truyền tới, Vệ Linh và Kỳ Tham nhìn nhau, sau đó giúp nàng cầm ly sữa đậu nành, để nàng lên lầu nghe điện thoại.

“Tôí hôm qua em ở đâu, Tiểu Linh?” Suýt chút nữa Vệ Tân không đủ nhẫn nại mà cúp máy, hiển nhiên khẩu khí thêm hai phần tức giận: “Thời gian chuyển cổ phần đã xác định, sáng ngày kia. Bây giờ em có thể về không? Nhà chúng ta mở hội nghị.”

Vệ Linh ngớ ngẩn, rất nhanh trả lời: “Được rồi, khoảng một tiếng nữa em sẽ về tới nhà.”

“Được, chờ em.” Ngữ khí Vệ Tân nặng nề, cũng không biết có phải tối qua cả đêm không ngủ hay không... Nhưng Vệ Linh chưa kịp hỏi kỹ, hắn đã vội vàng cúp máy.

Để điện thoại xuống, vừa xoay người đã thấy Kỳ Tham đứng cạnh cửa, vẫn đang ăn bánh quẩy uống sữa đậu nành: “Chuyện chuyển cổ phần sao?”

“Vâng.” Vệ Linh ôn nhu nhìn Kỳ Tham nhếch môi cười: “Làm sao cô đoán được.”

“Không a, vừa nãy tài xế tới đã nói với tôi.” Kỳ Tham vừa ăn vừa nói: “Hình như tối qua ba cô với chị tôi nói chuyện qua điện thoại đồng thời xác định thời gian. Hai chúng ta không ở nhà nên không biết.”

Vệ Linh gật đầu, đưa tay lấy túi ở đầu giường, đem điện thoại và vài vật dụng cá nhân bỏ vào túi: “Xem ra yên tĩnh không thể duy trì được bao lâu.”

Kỳ Tham đi tới, duỗi một tay ngăn nàng lại, nói: “Thế nhưng bình yên vĩnh viễn hình như cũng không xa.”

“Ừm... Hy vọng là vậy.” Vệ Linh nhìn con ngươi đen nhánh của Kỳ Tham, chóp mũi kiêu ngạo, môi mỏng, rất muốn hôn chào buổi sáng, nhưng nội tâm do dự một lát, yên lặng từ bỏ: “Chúng ta cùng đi đi, mượn xe của cô đưa tôi về nhà trước được không?”

Kỳ Tham nâng khóe môi: “Rất tình nguyện.”

Xe chạy trên đường, hai người cũng ngồi ở phía sau, thế nhưng không nói gì, Vệ Linh chỉ nhìn khung cảnh ngoài cửa sổ.

Chờ xe dừng trước cổng lớn Vệ gia, nàng mới nghiêng đầu tạm biệt Kỳ Tham, mặc dù có chút lưu luyến nhưng nhớ lời cô từng nói, yên ổn vĩnh viễn sẽ có ở tương lai, cho nên nàng đè tính tình lại, mở cửa xe bước xuống.

Đột nhiên Kỳ Tham kéo tay Vệ Linh, nàng phản xạ có điều kiện quay đầu lại, thì Kỳ Tham nhóm người qua hôn xuống trán nàng, sau đó làm như không có chuyện gì cười nói: “Bắt đầu ngày mới phải thật vui vẻ.”

Mặt Vệ Linh nóng lên, nhiệt độ trong xe giống như tăng rất nhiều.

Kỳ Tham xấu xa phất phất tay với nàng, xe nhanh chóng rời khỏi.

Vệ Linh nghĩ cho dù Kỳ Tham mất trí nhớ nhưng bản tính không hề thay đổi chút nào, nàng lắc lắc đầu cười cười. Xoay người lại thản nhiên nhìn cửa lớn nhà mình, hít sâu một hơi, thận trọng bước vào nhà.

Thật ra hội nghị gia đình lần này không có nội dung cụ thể gì, về phần Vệ đại gia thì con gái đang ở trong tay Kỳ gia, hơn nữa vì mình nên tài chính công ty mới bị hao tổn, vì lẽ đó đối với chuyện thay đổi cổ phần hầu như không có nhiều lời.

Còn con trưởng Vệ Tân và con thứ Vệ Minh bởi vì cổ phần thay đổi quá lớn sợ ảnh hưởng lợi ích của bọn họ nên kịch liệt phản đối đề nghị của Kỳ gia, nhưng Vệ nhị gia đã liệt kê các tình huống và dự định phát triển ở tương lai, đánh vỡ ý kiến của hai người.

Vệ tam gia rất khách quan, ông thấy chuyện lần này có thể giải quyết được đã rất may mắn, hơn nữa 40% cổ phần cũng chuyển cho người trong nhà, chỉ cần sau này chuyện gì cũng cẩn thận từng bước, tuyệt đối sẽ không có vấn đề gì, nên càng không có lý do gì để phản đối.

Trong quá trình thảo luận, Vệ Linh không hề phát biểu ý kiến cá nhân, mấy ngày trước nàng với ba ba đã thống nhất ước định. Thời gian gần đây, quan hệ trong gia đình gây cấn tột độ, mà nàng lại nằm trong trung tâm vòng xoáy, nếu nhiều lời chỉ tạo thêm cảm giác uy hiếp cho hai người anh họ. Nàng chỉ biểu hiện là một thính giả bàng quan ngồi đó lắng nghe.

Hội nghị gia đình kết thúc vào bữa trưa, mặc dù không phải quá mức thuận lợi, nhưng Vệ nhị gia và Vệ tam gia vừa đấm vừa xoa, rốt cuộc cả ngày cũng đạt được nhất trí: Thời gian gặp mặt thay đổi cổ phần vẫn theo sắp xếp cũ. Quan trọng nhất, nhóm người bên Kỳ gia nhất định sẽ ra tay giúp Vệ thị trở về quỹ đạo, có khả năng sẽ tốt hơn trước kia, bằng không 40% cổ phần sẽ quy về Vệ gia.

Mọi vấn đề coi như đã được quyết định... Vệ Linh nhìn mọi người trong nhà lần lượt rời khỏi, yên lòng thở phào, cùi chỏ chống trên tay vịn sô pha, có chút đau đầu đỡ trán.

“Mệt sao?” Vệ tam gia ngồi xéo với Vệ Linh, uống ngụm cà phê, dùng giọng điệu trưởng bối an ủi tiểu bối: “Không bằng nói cho chú út nghe, tối hôm qua con ở đâu?”

Vệ Linh cảm thấy buồn cười: “Chú út... Chú đổi đề tài nhanh quá rồi. Ba mẹ nhờ chú tới hỏi con sao?”

“Anh 2 và chị dâu lo lắng con gái bảo bối thường xuyên không ở nhà ngủ mà thôi, đương nhiên, sợ con có chuyện nhiều hơn, dù sao toàn bộ chuyện này con có áp lực rất lớn.” Vệ tam gia kêu người làm đem lên hai ly cà phê: “Mà chú là chú của con, vào lúc ba mẹ con bận rộn không có thời gian để ý con, nên chú tạm thời thay mặt hỏi một câu cũng là chuyện đương nhiên.”

Vệ Linh cười lắc đầu, nhận ly cà phê người làm đưa tới, uống một hớp rồi nói: “Mọi người đã biết đáp án không phải sao?”

“Ồ... Vậy còn tốt.” Vệ tam gia cười lên, ngửa đầu nhìn nóc nhà: “Bình tĩnh xem xét, Kỳ Tham không có sai. Chú đã từng nghĩ, nếu như cô ấy là nam nhân, rất có thể anh 2 sẽ tình nguyện gả con.”

“Cũng chưa chắc.” Vệ Linh cười trả lời: “Tuy nàng là nữ nhân nhưng con vẫn cứ không có thuốc chữa mà yêu thích cô ấy.”

Vệ tam gia dùng ánh mắt vui mừng nhìn cháu mình, đứng lên, vòng qua ngồi bên cạnh nàng, sau đó vỗ vỗ bả vai nàng: “Xem ra càng ngày con càng có tư tưởng. Rất tốt... À đúng rồi, lúc nãy chú muốn nói với con, thời điểm thực hiện thay đổi cổ phần, ngoài trừ các cổ đông lớn, và đổng sự của các công ty liên minh còn có Tra Đằng Nguyên sẽ thay mặt ba hắn tới tham dự.”

Vệ Linh đưa ly cà phê tới miệng thì dừng lại: “Ây...”

“Làm sao?” Vệ tam gia dựa lưng vào sô pha cười nói: “Chú chỉ thuận miệng nói để con chuẩn bị tâm lý, hai đứa không thành chẳng lẽ không thể gặp lại?”

Vệ Linh tiếp tục uống cà phê, cười quay đầu lại đùa giỡn: “Không có, chút nữa là con buột miệng hỏi chú, Tra Đằng Nguyên là ai?”

“Ồ...” Vệ tam gia vỗ trán, cười lớn chỉ vào Vệ Linh: “Kiểu trả lời gay go này nhất định đã học được từ Gấu của con - Kỳ Tham, đúng không?”

Vệ Linh nhếch môi: “Không kém bao nhiêu.”

“Đừng để tiểu Tra biết, con thật sự đã quên hắn, hắn sẽ thương tâm tới chết.” Vệ tam gia vỗ ghế sô pha đứng lên rời khỏi phòng khác.

Vệ Linh mỉm cười nhìn bóng lưng chú út biến mất ngoài cửa, thư giãn trong lòng phút chốt trở thành nên nặng nề, thưởng thức ly cà phê tinh xảo, xem ra phải nghiêm túc suy nghĩ con đường phía trước đi như thế nào rồi.