Biện Ái Pháp Tắc

Chương 171



“... Nói tóm lại, cùng với Vệ thị hợp tác, cái chúng tôi cần chính là sự phát triển của tập đoàn sau này tỷ lệ thuận với tình hình thực tế, nếu thị trường bị lũng đoạn, chúng tôi cũng chỉ yêu cầu có 1/2 quyền khống chế cổ phần. Hiện giờ, 40% cổ phần Vệ thị toàn bộ chuyển cho Vệ tiểu thư, hình thành hạn chế song phương.” Hai tay Kỳ Tham đặt trên bàn, cực kỳ bình tĩnh quét mắt nhìn mọi người: “Ngoài ra, chúng tôi không còn yêu cầu gì khác.”

Bên trong phòng họp vang lên tiếng thảo luận nho nhỏ, Kỳ Tham không nói gì thêm, gõ gõ tay xuống mặt bàn.

Một số cổ đông và người đại diện các công ty liên minh với Vệ thị bắt đầu dồn dập đưa ra một số vấn đề có thể xảy ra nếu hai bên hợp tác, cùng phương hướng phát triển, cho đến các chi tiết hiệp thương, hầu hết tất cả các vấn đề trong công việc thường ngày mà họ có thể nghĩ ra.

Kỳ Tham vẫn duy trì nụ cười như có như không, bình tĩnh giải đáp lần lượt các câu hỏi. Trong lúc Kỳ Tham bận rộn ứng phó với những người kia, Quân Tuyết nhìn cô, nửa chữ cũng không chen vào.

Sau hai tiếng, phòng họp rộng lớn trở nên yên tĩnh, tất cả nhân viên dự thính cũng không nghĩ ra chuyện gì có thể xảy ra, cúi đầu nhìn nhau một phen, mà yên lặng này chính là thừa nhận bảng kế hoạch trước mặt họ không hề có lỗ thủng.

Kỳ Tham cảm thấy cổ họng khô rát, cầm ly nước lên uống sạch, lần thứ hai nhìn một vòng phòng họp, khóe môi nâng lên, cao giọng nói: “Xem ra chư vị không còn ý kiến gì, thời gian sau này còn rất nhiều, nếu không chúng ta hãy xem hợp đồng chuyển nhượng cổ phần, có dị nghị gì cứ việc đưa ra.”

Trâu Bằng và Trịnh Tiểu Cầu ngồi hai bên trái phải Kỳ Tham, đồng thời đứng dậy đưa bản nháp đã được đóng dấu cho từng người.

Kỳ Tham nhìn hai người phát gần xong, mới lên tiếng: “Mỗi năm công ty tài chính Vệ thị đều có hao tổn, hiện nay chúng tôi nhận cổ phần sẽ cố gắng vì lợi ích phát triển trong tương lai mà đưa ra phương án giúp công ty phát triển hơn. Từ nay tới cuối năm chúng tôi sẽ cố gắng bù đắp những hao tổn mà công ty đã chịu. Để biểu hiện thành ý, chúng tôi sẽ không nhận hoa hồng năm nay, nhằm đảm bảo hoa hồng của các cổ đông sẽ không thiếu một phân tiền nào!”

Vài giây yên ắng, trừ những người của Vệ gia thì toàn bộ bắt đầu vỗ tay khen hay.

“Thu mua lòng người!” Tay Vệ Tân đặt trên đầu gối nắm chặt, thấp giọng mắng.

Vệ Linh ngồi cách hắn không xa nghe rõ ràng nhưng không lên tiếng. Vệ tam gia không nhịn được đá vào chân hắn, ra hiệu không nên thất thố ở chỗ này.

Hội nghị vẫn tiếp tục không gián đoạn quên cả thời gian cơm trưa, mãi cho tới ba giờ chiều, 80% ý kiến thống nhất tán thành. Vệ nhị gia lãnh đạo cao nhất của Vệ thị cùng Quân Tuyết đồng thời ký tên vào phần cuối cùng trong bảng hợp đồng chính thức. Vệ Linh người thừa hưởng 40% cổ phần cũng phải ký tên để hoàn thành nghi thức, cuối cùng cùng nhau đóng dấu, bảng hợp đồng chính thức có hiệu lực.

Ba giờ rưỡi chiều, tất cả chuyện cũ đều biến thành đôi bên cùng có lợi.

Trở thành nửa chủ nhân tập đoàn tài chính Vệ thị, Quân Tuyết chờ mọi người về hết, chỉ còn hai nhà Kỳ gia và Vệ gia cũng đã gần năm giờ chiều.

“Vệ tổng, hội nghị kéo dài tới giờ này, chắc ngài và người nhà cũng mệt mỏi rồi, không bằng chúng ta tạm biệt ở đây. Chờ chúng tôi thật sự làm Vệ thị đi lên thì tổ chức ăn mừng không muộn.” Quân Tuyết người dẫn đầu rốt cuộc cũng cam lòng mở miệng, ngăn cản ý định của Vệ nhị gia: “Chúng tôi phải trở về Kỳ gia, xin ngài thứ lỗi.”

“Quân tổng khách khí, nếu mọi người có việc, tôi không tiện làm phiền, hôm nào có cơ hội chúng ta hãy ngồi xuống hảo hảo tâm sự.” Vệ nhị gia có phong thái của một Đại Tướng.

Quân Tuyết mỉm cười: “Được rồi, sau khi hợp tác kính xin Vệ tổng chỉ giáo nhiều hơn, đặc biệt Kỳ nhị tiểu thư chuẩn bị tiếp nhận công ty, phải phiền Vệ tổng nể tình mở rộng con đường.”

Lúc này Vệ nhị gia mới liếc mắt nhìn Kỳ Tham đã khôi phục dáng vẻ buồn bực ngán ngẩm, liền cười nói với Quân Tuyết: “Không có vấn đề, bây giờ chúng ta đã là người một, chắc chắn phải trợ giúp lẫn nhau.”

“Được rồi, đa tạ Vệ tổng cho tiểu bối chúng tôi thêm cơ hội phát huy.” Ý cười Quân Tuyết không thay đổi nhìn Vệ nhị gia chắp tay.

Tiếp theo Vệ Kỳ song phương tạm biệt, đoàn người Kỳ gia rời khỏi phòng họp.

Kỳ Tham đi được một nửa thì đột nhiên xoay người lại nhìn, đúng như dự đoán, Vệ gia vẫn còn ở trong phòng họp, đặc biệt là Vệ Linh, nàng vẫn đứng chỗ cũ, ôn hòa nhìn mình. Kỳ Tham vội vàng ra dấu muốn nàng cùng mình về Kỳ gia.

Vệ Linh khẽ mỉm cười yên lặng lắc lắc đầu, âm thầm chỉ tài liệu trên bàn, dùng khẩu hình nói ‘Cô về trước đi, tôi sẽ tới sau!’.

Kỳ Tham hiểu rõ, nhưng vẫn không yên tâm trừng mắt nhìn Tra Đằng Nguyên đứng cách Vệ Linh không xa, đang muốn ra hiệu gì đó thì bị Kỳ Tề kéo đi.

Vệ Linh rất kiên nhẫn chờ mọi người trong nhà thảo luận xong, cuối cùng ba ba nàng lên tiếng nói tập thể có thể về nhà. Mọi người cùng nhau xuống bãi xe, khi từng người tiến vào xe thì nàng dùng âm thanh không lớn không nhỏ nói: “Ba ba, mẹ, con không theo mọi người về nhà, con còn có chuyện muốn làm.”

Vệ nhị gia vịn cửa xe suy nghĩ gì đó nhìn con gái, trong lúc nhất thời không biết nên biểu đạt ý kiến gì mới tốt.

Vệ Minh không nhịn được nói: “Người khác tới chia xong gia sản nhà chúng ta, chị họ đã vội vàng muốn cùng họ chúc mừng sao?”

Vệ Duyệt ngồi cùng xe với Vệ Minh: “Anh nói ít vài câu sẽ không chết đâu!”

Vệ Linh ôn hòa liếc nhìn em họ, ra hiệu Vệ Duyệt đừng cùng người nhà tính toán chi li, nàng không giải thích với bất kỳ ai, chỉ nói với ba và mẹ mình: “Con bảo đảm sẽ về nhà sớm.”

Vệ mẫu ngồi trong xe, đưa tay kéo góc áo âu phục của Vệ ba, sau đó nhìn Ông gật đầu tán thành.

Vệ nhị gia hít sâu, bước vào trong xe, để lại một câu: “Để tài xế lái xe đưa con đi.”

“Được rồi, cám ơn ba ba, mẹ.” Vệ Linh lễ phép nói.

Xe Vệ gia lần lượt rời khỏi, chiếc cuối cùng dừng lại, tài xế bước xuống mở cửa xe cho Vệ Linh, nàng chuẩn bị bước vào thì do dự một lúc, cuối cùng khom người vào trong, nói: “Đi thương xá trước, tôi muốn chọn vài phần lễ vật rồi đi Kỳ gia.”

“Dạ. Đại tiểu thư.” Tài xế đáp lời, từ từ cho xe rời khỏi.

Sau khi chọn được vài phần lễ vật vừa lòng, trời đã chạng vạng, Kỳ Tham cũng không gọi thúc giục, xe dừng ngoài cửa lớn Kỳ gia, bảo vệ nhận ra Vệ Linh, lập tức bước tới mở cửa, sau đó gọi người làm giúp nàng xách đồ, dẫn đường cùng Vệ Linh vào phòng khách.

Mở cửa lớn ngoại trừ hơi lạnh máy điều hòa phả vào mặt thì không có bất kỳ tiếng ồn nào.

Thấy mục tiêu đã tới, quyến rũ bất biến Tống Hi Nhiên chạy tới ôm Vệ Linh: “Ôi! Rốt cuộc Tiểu Linh cũng tới rồi! Chờ cô nãy giờ!”

Vệ Linh còn chưa tỉnh táo làm ra phản ứng gì, đùi phải đột nhiên trùng xuống, ‘Phốc’ một tiếng vang lên, bóng người nho nhỏ suýt chút nữa té ngã trước chân nàng, bóng nhỏ đang cố gắng ôm chân nàng.

Bé con chưa hết hoảng sợ, nhưng giả vờ trấn định dùng sức ngẩng đầu nhìn Vệ Linh, đôi mắt tràn đầy nghi ngờ, giống như không hiểu tại sao mình có thể đứng vững.

“Tiểu Ái, đừng quấn dì Vệ, để dì vào nhà, tới bên mẹ này!” Ôn Thất cười đặc biệt ôn nhu ngồi xổm cách đó không xa, một tay cầm bình sữa, dụ con gái quay về bên mình.

Ôn Ái quay đầu nhìn mẹ, lần nữa ngửa đầu nhìn vẻ mặt mỉm cười của Vệ Linh ‘Ây da, ây da’ phát ra vài câu nỉ non, rồi buông chân nàng, loạng chòa loạng choạng tìm tới ôm Ôn Thất.

Tống Hi Nhiên cười híp mắt: “Con nít lớn quá nhanh, chúng ta từ từ già đi, có phải không?”

“Ừm, đúng thật!” Vệ Linh tán thành gật đầu.

Quan sát phòng khách một vòng, Vệ Linh nhìn Quân Tuyết ngồi bên cạnh Lăng Tiểu Nhược, Tần Bội ngồi trong lòng Bạch Thảo, Khang Tử Hinh đang lột bỏ khoai lang cho Kỳ Tề, Khang Tử Lam thì dựa Điền Hi Cầm, Bạch San và Khang Cẩn cũng theo người lớn tới, đang cùng Cung Khả Khả chơi trốn tìm.

Trương Hoắc Tưởng ngồi một góc, miệng nhét đầy đồ ăn, rõ ràng nhìn thấy Vệ Linh nhưng chỉ vẫy tay thân thiện chào hỏi, không thể mở miệng. Vệ Linh không cảm thấy kinh ngạc nở nụ cười, trong lòng nghĩ chỉ còn thiếu một mình Kỳ Tham, thay đổi góc độ nỗ lực tìm kiếm, bỗng nhiên có người từ phía sau che hai mắt nàng lại, Kỳ Tham vui vẻ hỏi: “Này! Đoán xem tôi là ai?”

Vệ Linh nghe giọng Kỳ Tham cảm thấy rất hài lòng, nhưng cảm nhận nhiệt độ ở hai mắt, trong lòng lại bắt đầu khó chịu, hai giây sau nàng ôn hòa trả lời: “Tôi nghĩ là Tô Oánh.”

“Ai nha, sao cô đoán được?” Âm thanh Tô Oánh từ phía sau truyền tới, bỏ hai tay xuống, Vệ Linh xoay người nhìn Kỳ Tham đứng bên cạnh Tô Oánh.

Kỳ Tham bước tới trước: “Chào buổi tối, Vệ Linh!”

“Chào buổi tối.” Vệ Linh mỉm cười.

Lạc Diêu đi qua ôm eo Tống Hi Nhiên, nói với Vệ Linh: “Ba người từ từ tán gẫu, chúng tôi không làm phiền.”

“Nha, rõ ràng tiểu Linh rất có ý tứ.” Trước khi Tống Hi Nhiên bị người yêu ôm đi, không quên vuốt vuốt mặt Vệ Linh: “Chồng, bên người chúng ta thiếu một bé ngoan để đùa giỡn...”

Vệ Linh cười khổ, ở trong lòng cảm tạ Lạc Diêu đúng lúc dẫn Tống Hi Nhiên đi, thật ra nàng không quá am hiểu cách ứng phó với kiểu người như Tống Hi Nhiên.

Kỳ Tham vùi đầu coi lễ vật Vệ Linh mang tới: “Làm gì khách khí như vậy, tới chơi được rồi mang nhiều đồ tới làm gì.”

“Tay không tới cửa cũng không phải chuyện tốt.” Vệ Linh giải thích, ngẩng đầu nhìn vẻ mặt vi diệu của Tô Oánh.

“Kỳ Tham cô đem những lễ vật Vệ Linh tặng cho các tỷ tỷ đi, đúng lúc tôi muốn cùng Vệ Linh đi dạo nói chuyện tán gẫu đi.” Tô Oánh gián tiếp nhìn Vệ Linh đưa ra lời mời không cho cơ hội từ chối.

Thật ra Vệ Linh cũng có chuyện cần nói với Tô Oánh: “Ừm, chúng tôi sẽ quay lại sau.”

Nói xong hai người liền chân trước chân sau rời khỏi phòng khách không chờ Kỳ Tham trả lời.

Vườn hoa không có ai, Tô Oánh trở tay đóng cửa đại sảnh, dẫn đầu tới bàn tròn ngồi xuống, chỉ tay vào ghế đối diện. Vệ Linh không tiếng động ngồi xuống, hai người lẳng lặng nhìn phong cảnh xung quanh, Tô Oánh đặt ngón trỏ bên môi khẽ cắn, mở miệng nói: “Nghe nói cô dẫn Kỳ Tham tới biệt thự của hai người, như thế nào, cô ấy nhớ được gì không?”

Vệ Linh nghiêng đầu: “Nhìn dáng vẻ hình như không có!”

Tô Oánh buồn cười nói: “Lâu như vậy một chút vẫn không nhớ được, cô còn muốn dẫn nàng đi tới chỗ nào tìm ký ức nữa?”

Vệ Linh trầm mặc một hồi, hỏi ngược lại: “Tôi có thắc mắc, từ sau khi Kỳ Tham mất trí nhớ, cô đã lừa gạt cô ấy bao nhiêu lần?”

Tô Oánh hỏi ngược lại: “Lừa Kỳ Tham? Tại sao lại nói thế?”

Vệ Linh thở dài nhìn chỗ khác, thái độ không thay đổi nói: “Lần trước cô dẫn Kỳ Tham đi công viên trò chơi, nhưng theo tôi biết, chỗ hai người đi không phải công viên năm đó.”

Mắt Tô Oánh giật giật: “Cô hỏi Kỳ Tham chúng tôi đi đâu chơi sao?”

“Tôi chưa từng chủ động hỏi đến.” Vệ Linh ôn hòa trả lời: “Kỳ Tham gửi cho tôi tấm hình chụp trước công viên nên tôi phát hiện.”

“Há, là như vậy a.” Tô Oánh thờ ơ nở nụ cười: “Vì vậy cô có ý gì đây?”

Vệ Linh chăm chú nhìn Tô Oánh: “Nói như vậy chứng tỏ không phải cô nhớ lầm mà là cố ý, tôi không có ý nghĩ gì khác, chỉ muốn hỏi cô tại sao làm như vậy.”

Tô Oánh thấy thú vị chống tay, nửa cười nói: “Tôi cứ nghĩ cô hiểu.”

“Tôi không hiểu, cho nên mới hỏi cô.” Vệ Linh nghiêm túc nói thẳng.

Tô Oánh trả lời: “Lý do rất đơn giản, vì tôi không muốn Kỳ Tham khôi phục ký ức.”

Vệ Linh lập tức cảnh giác, bắt đầu muốn nhìn kỹ Tô Oánh hơn: “Sao?”

“Chuyện này cũng cần hỏi?” Tô Oánh cười trả lời: “Thử nghĩ, Kỳ Tham khôi phục trí nhớ đối với tôi có lợi gì đây? Một khi cô ấy nhớ lại toàn bộ, có quá nhiều chuyện tôi không muốn nhìn thấy, ví dụ cô ấy sẽ nhớ mình có người yêu, ví dụ quan hệ giữa tôi và cô ấy không thân mật giống hiện giờ, ví dụ tôi đối tốt với cô ấy nhưng trước đây cô ấy chỉ cảm nhận được từ chỗ cô mà thôi... Cần nói lại không?”

“Tôi nghe rõ.” Vệ Linh nói: “Nếu duy trì hiện trạng sẽ thuận lợi để hai người phát triển quan hệ... Cô tình nguyện nói với Kỳ Tham một số chuyện sai sự thật, dẫn cô ấy đi tới chỗ hai người chưa từng đi, tạo nên dáng vẻ thân thiết giả tạo?”

Tô Oánh nói: “Không kém bao nhiêu đâu, tôi biết cô không đồng ý với cách của tôi. Nhưng thời gian vừa rồi, hình như cô không thể làm gì để Kỳ Tham nhớ lại. Trương Hoắc Tưởng đã từng nói không nên đưa quá nhiều ký ức vào đầu Kỳ Tham phòng ngừa não bộ xung kích, nhưng hiện tại tôi không cảm thấy có vấn đề gì, tại sao cô không trực tiếp cô là bạn gái cô ấy?”

Vệ Linh nghiêm túc nhìn Tô Oánh một lúc lâu, mới chậm rãi trả lời: “Bởi vì trước đây Kỳ Tham đã lựa chọn quên tôi. Hiện tại tôi muốn cô ấy đi theo cảm giác của chính mình lựa chọn tôi một lần nữa.”

Tô Oánh nghe câu trả lời của Vệ Linh liền cau mày: “Khẩu khí rất lớn, tự tin vô cùng, cô dựa vào đâu nghĩ Kỳ Tham sẽ chọn cô lần nữa?”

Xuất phát từ nội tâm, Vệ Linh nói: “Kỳ Tham không phải chim lồng cá chậu, tôi cũng không biết cô ấy sẽ có lựa chọn gì, tôi chỉ suy nghĩ: Cô ấy từng lựa chọn tôi, cũng từng vì nguyên nhân khác mà quên tôi. Lần này Kỳ Tham bắt đầu cuộc sống mới, tôi cũng muốn nắm giữ cơ hội này.”

“Cô làm như vậy, có thể sẽ phải hối hận.” Tô Oánh nâng cao lông mày: “Tôi nói rồi, tôi sẽ không chọn cách làm được gọi là cạnh tranh công bằng.”

Vệ Linh nói với Tô Oánh: “Kỳ Tham vẫn luôn là người thông minh, bây giờ cô làm những việc này, cũng không thể đảm bảo không bị phát hiện, hơn nữa cô ấy đặc biệt phản cảm với những ai lừa gạt mình.”

“Tôi không cần ai dạy tôi làm thế nào.” Tô Oánh ngạo nghễ trả lời: “Trừ phi hiện giờ Kỳ Tham tự mình nói với tôi, hai người yêu nhau một lần nữa, nếu không tôi sẽ tiếp tục theo đuổi phần tình cảm này.”

Vệ Linh gật đầu: “Tôi cũng sẽ như vậy, không bao giờ từ bỏ, mãi cho tới khi Kỳ Tham đưa ra lựa chọn cuối cùng mới thôi.”

“Tôi sẽ đón nhận mọi hành động của cô.” Tô Oánh rất tin tưởng nở nụ cười: “Tôi cũng có nghĩ tới, coi như cô sớm hơn một bước giúp Kỳ Tham khôi phục trí nhớ, đồng nghĩa cô ấy cũng nhớ lại thù hận với gia đình cô, cũng chính cô suýt chút nữa đẩy cô ấy vào tuyệt cảnh... Mặc kệ trước đây hay là hiện tại, nhìn cô thế nào đều thấy rất nguy hiểm, Vệ Linh.”

“Chỉ cần là tôi làm sai, trừng phạt và hậu quả, tôi sẽ không trốn tránh.” Vệ Linh trịnh trọng trả lời.

“Tôi nghĩ cô hy vọng Kỳ Tham có thể nghe được tiếng lòng của mình.” Tô Oánh mỉm cười: “Nhưng lúc này trong mắt Kỳ Tham, không chỉ có một mình cô. Muốn Kỳ Tham chỉ nhìn mỗi cô, xem ra không dễ.”

Vệ Linh bình tâm tịnh khí trả lời: “Tôi không nghĩ là đơn giản.”

Tô Oánh cười những không nói gì, hai người im lặng nhìn nhau, cửa lớn mở ra, cả hai cùng nghiêng đầu qua, liền thấy Ôn Ái vịn cửa ló đầu, chân ngắn sượt ra.

Ôn Thất đứng phía sau, nhìn con gái vụng về chạy ra ngoài cũng không hổ trợ, chỉ đứng đó nhìn theo, thấy Ôn Ái hăng hái tới chỗ Vệ Linh, liền nhìn nàng ra hiệu.

Vệ Linh thấy vậy vội vàng xoay ghế, dang hai tay phòng ngừa Ôn Ái té ngã.

Ôn Ái chạy tới, nhìn Vệ Linh, tay nắm chặt váy nàng, quay đầu chỉ chỉ vào phòng khách.

Vệ Linh nắm tay Ôn Ái, xoay qua gật đầu với Tô Oánh biểu thị mình đi trước một bước, cùng Tiểu Ái đi vào bên trong.

Ôn Ái cứ kéo tay Vệ Linh lướt qua phòng khách, dẫn nàng vào thư phòng, sau đó nhón chân nhưng bàn quá cao với con bé, dùng đôi mắt hoa đòa long lanh tha thiết nhìn nàng: “Cộc cộc... Ha ha...”

Vệ Linh không hiểu nhìn trên bàn sách, có rất nhiều thứ, laptop, đèn bàn, notebook, ống đựng bút, có điều bằng cảm giác nàng cảm thấy Ôn Ái chỉ bịch kẹo ở góc bàn, nàng cầm lên nhìn Ôn Ái hỏi: “Cái này?”

Ôn Ái lập tức nhảy một cái, nâng cao hai tay thể hiện chính là cái này: “Tiểu Ái... Thích ăn...”

Vệ Linh bị cử động của Ôn Ái làm lòng mềm mại hẳn đi, vội vã cúi đầu lấy ra một viên sô cô la, đang chuẩn bị đưa cho con bé thì Ôn Thất luôn theo sau hai người nhanh tay chụp lấy, vui vẻ nói với con gái: “Ha ha! Con lại kêu dì khác lấy kẹo! Không được nha, hôm nay ăn nhiều lắm rồi!”