Biện Ái Pháp Tắc

Chương 177



Vệ Linh về tới nhà hầu như không làm cái gì, ngoại trừ, hằng ngày cùng bác gái và mẹ nói chuyện phiếm thì giảng bài cho Vệ Duyệt và Vệ Khác, thời gian còn lại nàng đều ở trong thư phòng đọc các loại sách tư pháp, tư thân dưỡng tính để tránh kiến thức bị thục lùi.

Đối với chuyện tái hợp với Kỳ Tham, nàng đã đề cập với mẹ Vệ nhiều lần, tuy mẹ nàng vẫn có ý phản đối nhưng thái độ không quyết liệt như trước kia, điều này khiến nàng có nhiều thêm mấy phần hy vọng, cũng bắt đầu suy nghĩ làm sao nói với ba Vệ.

Tra Đằng Nguyên đã rời khỏi Vệ gia, cùng chú út trở về quân đội, trước khi hắn đi còn nhờ Vệ Linh giúp hắn chọn khách sạn tổ chức hôn lễ. Vệ Linh đồng ý, liền nhanh chóng lên mạng tìm kiếm tất cả khách sạn trong thành phố. Sau khi nàng tìm được vài khách sạn đạt tiêu chuẩn thì phát hiện tất cả đều là sản nghiệp của Kỳ thị, một bên cảm thán, nàng chưa từng chú ý Kỳ gia làm ăn lại lớn như vậy, một bên suy nghĩ không biết Tra Đằng Nguyên có đồng ý lựa chọn khách sạn của Kỳ gia hay không?

Chưa có sự đồng ý chắc chắn không thể làm gì khác, Vệ Linh gọi điện cho Tra Đằng Nguyên hỏi ý kiến. Quả nhiên Tra Đằng Nguyên trả lời rất thoải mái chỉ cần phù hợp tất cả yêu cầu của hắn, thì cứ quyết định vậy đi, chờ mùa thu hắn cùng vị hôn thê có kỳ nghỉ sẽ cùng nhau tới xem xét hoàn cảnh thực tế.

Vậy là Vệ Linh tự mình làm chủ trước, thời điểm này kết hôn cần phải đặt khách sạn từ sớm, để tránh phiền phức, nàng đành phải đi đường tắt tìm ông chủ lớn - Kỳ Tham.

“Chuyện quan trọng như vậy, hắn lại toàn quyền giao cho em?” Giọng điệu Kỳ Tham khó chịu nói: “Thật không nhìn ra quan hệ hai người tốt như vậy?”

Vệ Linh bưng ly cà phê đứng dựa sau ghế sô pha mềm mại, mỉm cười nhìn ngoài cửa sổ: “Em đem tới cho công ty một món làm ăn lớn, Tham lại không muốn nhận?”

“Ha, chỉ là cái hôn lễ, cũng được tính là món làm ăn lớn?” Kỳ Tham cười ha ha có chết cũng không thừa nhận mình ghen: “Nhưng nếu như là hắn, trước tiên tôi cần thu một số tiền đặt cọc lớn, phòng ngừa hắn trở mặt không đồng ý chọn khách sạn dưới cờ Kỳ thị, tiền đặt cọc không trả lại một xu!”

Vệ Linh không nhịn được nói: “Thật nhỏ mọn.”

“Cái gì cái gì? Nói ai nhỏ mọn?” Kỳ Tham ồn ào lên.

Vệ Linh nhẫn tâm lập lại: “Nói Tham đó!”

Kỳ Tham ‘A’ một tiếng, uy hiếp nói: “Em thật hung hăng a Vệ Linh! Có tin lần sau gặp nhau tôi đánh đòn em không?”

“Em không tin.” Vệ Linh trả lời chắc chắn.

“... Được! Em chờ tôi.” Kỳ Tham nói.

Vệ Linh lên tiếng đáp lời lập tức: “Em sẽ chờ, nếu Tham đã quyết định muốn dùng bạo lực đối xử với em, vậy chuyện đặt khách sạn có thể giao cho Tham đi làm phải không?”

“Kết hôn thật sự phiền phức!” Kỳ Tham nói lầm bầm: “Được rồi được rồi, ai kêu hắn mời em đứng ra làm gì, chút nữa tôi sẽ gọi cho quản lý sắp xếp, xong xuôi sẽ nói cho em.”

“Cám ơn.” Vệ Linh cười nói.

“Khách khí như vậy... Có phải nên hôn tôi một cái không?” Kỳ Tham xấu xa nói.

Vệ Linh cầm điện thoại nhìn một cái, xác định chỉ là điện thoại chứ không phải Kỳ Tham ở bên cạnh, mới an tâm nói: “Quá xa, hôn không được!”

Kỳ Tham tha thiết đề nghị: “Em có thể hôn thông qua điện thoại mà!”

Vệ Linh bị da mặt dày đánh bại: “Ừm... Không, lần tới gặp nhau, Tham muốn đánh em, tại sao em phải hôn Tham? Em tiếp tục đi đọc sách, tạm biệt, Kỳ Tham.” Vệ Linh nói xong bất động thanh sắc cúp điện thoại.

Vừa nghĩ Kỳ Tham không thực hiện được mong muốn, chắc chắn đang nổi trận lôi đình, Vệ Linh không tự chủ được mỉm cười, vừa quay người lại liền thấy em họ Vệ Duyệt ôm đống sách vở, gương mặt rất vi diệu nhìn nàng, xem dáng vẻ này tuyệt đối không phải vừa mới tới.

Nội dung trò chuyện đều bị em họ nghe được, mặt Vệ Linh ‘Oành’ một cái đỏ lên: “A, Tiểu Duyệt...”

“Em tới để chị họ chỉ em làm bài tập.” Trái ngược, Vệ Duyệt lại rất tự nhiên dùng tay sờ sờ tóc cột đuôi ngựa phía sau: “Bây giờ chị có rảnh không?”

Vệ Linh mất tự nhiên gật đầu: “Có a... Chúng ta lên thư phòng trên lầu đi.”

“Được.” Vệ Linh theo sau lưng chị họ lên lầu, sau đó thuận miệng hỏi: “Chị họ, mấy ngày trước chị không về nhà, ở cùng Kỳ Tham sao?”

Suýt chút nữa Vệ Linh vấp té, mau mau lúng túng nắm chặt tay vịn, quay đầu sốt sắng cười cười che giấu: “... Ừm... Ngại quá!”

“Có cái gì mà ngại!” Vệ Duyệt khinh thường nhìn kỹ dáng vẻ thất thố của chị họ: “Chị và Kỳ Tham đều là người trưởng thành, hiểu mà hiểu mà.”

Vệ Linh cảm thấy nhức đầu sâu sắc: “Tiểu Duyệt, em đừng làm như chuyện đương nhiên lúc nào nói ra thẳng thắng như vậy.”

“Chị họ, yên chí.” Vệ Duyệt rộng lượng ôm cánh tay Vệ Linh: “Biết chị với Kỳ Tham ân ái, em rất vui mừng.”

Vệ Linh triệt để không nói nên lời, kéo Vệ Duyệt lên lầu: “... Không phải em nói tới làm bài tập sao? Mau lên.”

Vệ Duyệt tức thời biết chị họ không muốn nói chuyện liên quan tới Kỳ Tham, không muốn làm chị mình lúng túng nên bỏ qua đề tài này. Hai chị em vào thư phòng, một người đọc sách một người làm bài, có chỗ nào không hiểu thì hỏi chị họ, bất tri bất giá qua hết nửa ngày.

Buổi trưa ngắn ngủi qua đi, Vệ Duyệt tiếp tục ở trong thư phòng chị họ làm bài tập, khoảng chừng ba giờ, người làm gõ cửa đi vào nói với Vệ Linh đang đọc sách: “Đại tiểu thư, tiểu thư Kỳ gia đang ở phòng khách, nói muốn dẫn tiểu thư di du lịch.”

“Sao?” Nhất thời Vệ Linh phản ứng không kịp, trợn to mắt nhìn em họ cũng đang hiếu kỳ như mình, mau mau đè nén sốt ruột trong lòng nhanh chân đi qua phòng khách nhà lớn.

Mấy phút sau nhìn thấy Kỳ Tham, cô đang thản thơi ngồi đó uống trà tán gẫu với Vệ nhị gia, cả hai đang cười híp mắt, nhưng nụ cười này đúng chuẩn nụ cười giả tạo. Tình cảnh này khiến Vệ Linh hãi hùng khiếp vía, nhỏ giọng lên tiếng: “Ba, Kỳ Tham... Chào buổi chiều.”

Kỳ Tham cười tươi quá mức nhìn Vệ Linh: “Chào buổi chiều Vệ Linh, mau trở về phòng thu dọn hành lý, năm giờ chúng ta lên máy bay.”

“Tham muốn làm gì?” Vệ Linh thấp giọng hỏi.

“Đi du lịch biển.” Kỳ Tham chớp chớp hai mắt nói.

“Tiểu Linh không đi đâu cả.” Vệ nhị gia cải chính nói: “Đặc biệt sẽ không đi cùng cô.”

“Vệ Linh là người trưởng thành, muốn đi đâu cần Vệ nhị gia đồng ý trước sao?” Kỳ Tham kéo tay Vệ Linh qua bên cạnh mình, giả cười nhưng bên trong có thêm mấy phần tức giận.

Vệ nhị gia vẫn duy trì nụ cười khó đoán: “Dù có lớn cũng là con gái tôi, cô cho rằng Tiểu Linh coi trọng cô thì không quan tâm chuyện gì khác sao? Người trẻ tuổi đừng quá đắc ý vênh váo.”

Kỳ Tham giả vờ khiêm tốn nói: “Sao dám sao dám, bất kể thế nào tôi vẫn tôn kính ngài mấy chục năm qua quản thúc và giáo huấn Vệ Linh, hiện giờ phải đem con gái hoàn mỹ thế này giao cho tôi, ngày yên tâm nhất định sính lễ không thể thiếu.”

“Làm gì có chuyện tốt như vậy! Tôi không để nửa đời sau của con gái mình theo cô để người nhà cô bắt nạt!” Vệ nhị gia đơn giản nói rõ.

Kỳ Tham khoát tay một cái: “Cái này e ngài không thể lên tiếng, Vệ Linh, lòng và tâm tôi đã nhận, sớm muộn gì tôi cũng đem nàng đi!”

“Kỳ Tham!” Vệ Linh nắm cổ tay Kỳ Tham, nhắc nhở cô nói chuyện phải có chừng mực.

“Đừng có gấp, tôi với ba vợ tương lai đang hoạch định kế hoạch trước mà thôi.” Kỳ Tham xoay mặt nhìn Vệ Linh cười đặc biệt ôn nhu.

Vệ nhị gia trầm mặt: “Ai là ba vợ tương lai của cô!”

“Đi thôi, tôi giúp em sắp xếp hành lý!” Kỳ Tham kéo tay Vệ Linh đi ra cửa.

Khí lực Vệ Linh không bằng Kỳ Tham, chỉ có thể quay đầu cười khổ nhìn ba ba ngồi đó tức giận, nói: “Ba ba, chút nữa con sẽ quay lại... Nói chuyện với ba về...” Còn chuyện nói cái gì nàng vẫn chưa nghĩ ra, cho nên chỉ nói một nửa mà thôi!

“Tiểu biệt thự của em ở bên này đúng không?” Tâm tình Kỳ Tham hình như rất tốt.

“Kỳ Tham, Tham chọc giận ba em.” Vừa nãy Vệ Linh khó xử muốn chết, đảo mắt nhìn người yêu mình có vẻ rất hài lòng, không vui nói tiếp: “Tham tới đây sao không nói trước một tiếng, rồi đột nhiên muốn đi du lịch nữa? Không hề để em chuẩn bị tâm lý gì cả.”

Quay đầu nhìn gương mặt xinh đẹp mây đen bao phủ, Kỳ Tham biết Vệ Linh thật sự tức giận, vội vã dừng bước giải thích: “Không phải vì nhớ em sao, buổi sáng nói chuyện điện thoại với em xong, tôi lập tức dặn dò quản lý sắp xếp khách sạn cho Tra Đằng Nguyên, sau đó rất muốn gặp em nhưng suy nghĩ hồi lâu vẫn không có cớ gì để hẹn em ra ngoài... Đầu óc tôi nhanh nhạy lập tức lên kế hoạch du lịch, bây giờ em chỉ cần thu dọn hành lý trực tiếp tới sân bay là được rồi.”

Sắc mặt Vệ Linh hòa hoãn không ít: “Nhưng Tham không nên chọc giận ba em, tim ba ba không khỏe, bệnh tim tái phát phải làm sao bây giờ?”

“Tôi thấy ba ba em vẫn rất khỏe mạnh, từ lúc tôi bước chân vào cửa liền ra sức sỉ nhục tôi.” Kỳ Tham nắm tay Vệ Linh đi thẳng phía trước: “Hết cách rồi! Tôi chỉ đành kiên quyết hơn.”

Vệ Linh nói: “Tham đó không hề để ý hành vi lời nói, chút nữa em phải giải thích với ba ba một hồi.”

“Vậy cuối cùng em có muốn đi du lịch không?” Tâm tình Kỳ Tham dần dần thụt lùi: “Hành lý của tôi đã ở trên xe rồi.”

Vệ Linh xoa xoa huyệt Thái Dương, thật kỳ lạ đột nhiên không hiểu tại sao mình lại yêu người ương ngạnh như vậy: “Tham đã tới đây, lại nói thế này, em có thể không đi sao?”

Kỳ Tham nghiêng mặt dùng sức hôn Vệ Linh một cái: “Nhanh! Thời gian không chờ đợi ai.” Nói xong siết chặt tay Vệ Linh chạy đi.

Mấy phút sau, Vệ Duyệt khoanh tay đứng dựa cửa phòng nhìn Kỳ Tham hối thúc chị họ mình thu dọn quần áo, nhịn nửa ngày rốt cuộc không chịu được hỏi: “Cuối cùng hai người cũng quyết định bỏ trốn hả?”

“Đây không phải là bỏ trốn, cái này gọi là hưởng tuần trăng mặt.” Kỳ Tham có lòng tốt sửa lại cho đúng.

“Ồ!” Vệ Duyệt thể hiện dáng dấp tỉnh ngộ, nặng nề gật gật đầu, dùng ánh mắt ‘Quả nhiên hai ngày không về nhà đã xảy ra chuyện gì nha!’ nhìn chị họ mỉm cười.

Vệ Linh vô lực nói với Kỳ Tham: “Tham ngồi đợi em, có thể đừng lên tiếng nữa được không?”

Kỳ Tham nhấc tay biểu thị hiểu rõ, ngoan ngoãn ngồi xuống chờ Vệ Linh.

Vệ Duyệt lườm một cái lắc đầu: “Vậy không phiền hai người bận rộn, chúc tuần trăng mặt vui vẻ, thuận tiện... Khi trở về phải có quà cho em và Tiểu Khác.”

“Được!” Vệ Linh mỉm cười đồng ý.

“Ok.” Vệ Duyệt phân biệt đối xử chỉ phất phất tay với Kỳ Tham, quay vào phòng sách ôm bài tập rời đi.

Vệ Linh qua loa xếp mấy bộ quần áo thường ngày và váy ngủ vào vali, ngẩng đầu nhìn Kỳ Tham làm ra vẻ mặt rất oan ức, vừa bực mình vừa buồn cười: “Tham có thể nói chuyện.”

“Hô!” Kỳ Tham lập tức bước tới bên cạnh Vệ Linh, cúi đầu nhìn nàng bỏ vật dụng cá nhân vào vali, sau đó cười nói: “Em nên thấy nội y mỏng thôi, 34 độ.”

Vệ Linh nghe Kỳ Tham nói thì giật thót, suýt chút bộc phát: “Kỳ Tham, Tham nói chuyện đàng hoàng được không?”

“Tôi cảm thấy đây chính là đề tài chính đáng a.” Kỳ Tham đàng hoàng trịnh trọng nói tiếp: “Thân thể, sức khỏe của em đối với tôi là quan trọng nhất.”

Vệ Linh sắp xếp đồ đạc xong, đóng vali lại, không nói lời nào xách lên đi thẳng ra ngoài.

Kỳ Tham rất tinh ý chạy đuổi theo, cướp vali trong tay nàng: “Không nên tức giận a, Vệ tiểu thư?”

Vệ Linh siết chặt vali trong tay không cho Kỳ Tham giật lấy, cũng không lên tiếng.

Kỳ Tham giằng co với Vệ Linh nửa ngày không có kết quả cuối cùng bước lên trước nàng khom người xuống: “Đừng tức giận, lên đi, tôi cõng em ra xe được không?”

Vệ Linh suy nghĩ một lúc, bước tới áp người vào lưng Kỳ Tham, đồng thời lên tiếng nhắc nhở: “Vali làm sao bây giờ?”

“Để tôi.” Kỳ Tham vươn một tay xách vali, cười nói: “Chúng ta đi du lịch thôi, gánh nặng ngọt ngào!”

Vệ Linh vốn định để Kỳ Tham cõng mình xem như trừng phạt nho nhỏ, nhưng đi được nửa đường đột nhiên tỉnh ngộ đây là nhà mình, dọc đường gặp không ít bảo vệ và người làm, lần trước bị nắm tay kéo đi có thể miễn cưỡng cho qua, còn bây giờ... Nghĩ tới đây gương mặt Vệ Linh lập tức ửng đỏ bắt đầu biểu thị mình muốn xuống.

“Vậy không được, đã nói cõng em ra xe.” Kỳ Tham nhất quyết không bỏ qua: “Giờ em đòi xuống, có phải không nể mặt tôi?”

“Ba ba em nhìn thấy làm sao bây giờ?” Vệ Linh cúi đầu nhỏ giọng nói.

Kỳ Tham còn ước gì tất cả người Vệ gia đều nhìn thấy: “Ba em có nhìn thấy hay không cũng không thể thay đổi một số chuyện.”

“Tham mau thả em xuống, em không giận Tham.” Vệ Linh ôn tồn nói.

“Hôn tôi một cái.” Kỳ Tham thừa dịp yêu cầu.

Gần như Vệ Linh muốn bộc phát tính khí, nhưng lại sợ Kỳ Tham đưa ra yêu cầu quá đáng hơn, đành nhận mệnh ôm cổ cô, nghiêng mặt hôn xuống.

Kỳ Tham nói chuyện luôn giữ lời, từ tốn thả Vệ Linh xuống, xoay người đắc ý hôn khóe môi nàng: “Vậy còn tạm được.”

Hai người trở lại phòng khách, Vệ nhị gia vẫn ngồi đó chờ, nhìn thấy Kỳ Tham kéo vali con gái mình, lập tức nhìn Vệ Linh hỏi: “Con thật sự muốn cùng cô ta đi ra ngoài?”

“Ba ba... Con chỉ muốn ra ngoài giải sầu, vài ngày sẽ về.” Vệ Linh cẩn thận từng li từng tí nói: “Du lịch trong nước mà thôi, sẽ không có gì nguy hiểm.”

Vệ nhị gia trầm mặc hồi lâu, sau đó hỏi: “Dự định đi mấy ngày?”

“Một tuần!” Kỳ Tham nhanh chóng chen vào trả lời thay Vệ Linh.

“Ba ngày!” Vệ nhị gia lên tiếng cò kè mặc cả.

“Một tuần!” Kỳ Tham cố chấp không nhượng bộ.

“Ba ngày!” Vệ nhị gia hùng hổ dọa người.

Vệ Linh lại đau đầu, giơ tay ngăn cản: “Bốn, năm ngày... Bốn, năm ngày được không?”

Kỳ Tham tỏ thái độ trước: “Tôi không có vấn đề gì.”

Vệ nhị gia trừng mắt nhìn dáng vẻ đắc ý của Kỳ Tham, rồi nói với con gái: “Có thể về sớm thì nhanh chóng trở về, bây giờ trong nhà bề bộn công việc, hơn nữa con còn phải về Sở sự vụ công tác.”

“Dạ, con có chừng mực, ba ba yên tâm.” Vệ Linh ôn hòa trả lời: “Mấy ngày này ba ở nhà chú ý sức khỏe, có chuyện gì chờ con trở về hàn huyên với ba ba.”

Vệ nhị gia gật đầu, nhưng không quá yên lòng căn dặn: “Ở bên ngoài chú ý an toàn cá nhân, đặc biệt không thể tùy tiện chiều ý loại người không đàng hoàng làm ra chuyện gì vớ va vớ vẩn, con hiểu ý ba đúng không, Tiểu Linh?”

“... Con biết ba ba.” Vệ Linh nói lời này có chút chột dạ, thầm nghĩ nếu ba ba biết mình và Kỳ Tham đã làm chuyện ‘Vớ va vớ vẩn’ không biết sẽ có phản ứng thế nào? Chắc ngày hôm nay đừng hòng ra cửa, hơn nữa bệnh tim tái phát lập tức.