Biện Ái Pháp Tắc

Chương 179



“Kỳ Tham.”

“Kỳ Tham!”

Có người không ngừng đè lồng ngực, ép nước trong phổi trào ngược ra... Sau một lúc Kỳ Tham mơ hồ tỉnh táo lại. Mãi tới khi cảm nhận nước biển cuồn cuộn trong người, đột nhiên Kỳ Tham mở mắt, há miệng không ngừng ho, ói nước biển ra ngoài.

“Kỳ Tham, Tham đỡ hơn chút nào không? Tham dọa chết em rồi!” Kỳ Tham nghiêng người vùi đầu vào bả vai Vệ Linh, trầm trọng ói thêm hai cái, lúc này cô mới phát hiện mình ngồi trên bậc thang của trạm lặn nước, nhìn nước biển thăm thẳm xung quanh, khiến cảm giác vừa rồi lại ùa về giống như cơn ác mộng.

Giơ tay tê dại vuốt ve mặt Vệ Linh, Kỳ Tham nhẫn nhịn cười an ủi: “Không sao rồi... Suýt chút nữa tôi tưởng mình sẽ chết.”

“Lúc nãy bị đau đầu sao?” Vệ Linh tự trách giúp Kỳ Tham vén tóc qua một bên, nhìn cặp mắt hỗn độn của cô nói tiếp: “Xin lỗi, em quên Tham có chứng đau đầu, không nên lần đầu lặn lại xuống sâu như vậy!”

Kỳ Tham cười sờ sờ tóc Vệ Linh: “Tại cơn đau đầu tới không đúng lúc, không liên quan tới em, đừng tự trách mình... Biết không?” Kỳ Tham cảm thấy tay trái rất đau, mau mau cúi đầu nhìn xem bị gì. Cô thấy tay mình nắm chặt thành quả đấm, trong lòng bàn tay có gì đó làm da thịt cô đau không ngớt. Kỳ Tham vội vàng mở tay, thấy có mấy cục đá mài sa hình dáng khác nhau.

Vệ Linh cũng nhìn mấy hòn đá màu trắng không hiểu hỏi: “Tham lấy dưới đáy biển sao?”

“... Hình như là vậy.” Kỳ Tham cầm lấy một trong đó đưa lên cao nhìn: “Đại khái vì cảm thấy rất quen thuộc cho nên nhặt lên...”

“Quen thuộc?” Vệ Linh không rõ nên hỏi lại.

“Hay trước đây tôi đã từng lặn nước... Nên có cảm giác như vậy.” Kỳ Tham mấy chặt mấy hòn đá lần nữa, nửa cười lắc đầu: “Không biết.”

Tiết mục lặn nước xảy ra chuyện bất ngờ nên chấm dứt sớm. Vệ Linh vẫn lo lắng tình trạng của Kỳ Tham, nên đề nghị trở về khách sạn nghỉ ngơi. Đối với chuyện này, Kỳ Tham cảm thấy có lỗi rất nhiều, dù sao Vệ Linh cũng rất thích lặn nước nhưng giờ vì mình mà từ bỏ.

Vệ Linh lại thấy không sao, hơn nữa còn an ủi Kỳ Tham nói sau này có nhiều cơ hội lặn nước, bây giờ ngoài việc giải trí thì sức khỏe người yêu mới là quan trọng nhất.

Sau khi trở về khách sạn, khí trời bên ngoài hơi âm trầm, Kỳ Tham nửa nằm trên gường, nhìn Vệ Linh vì muốn mình nghỉ ngơi thật tốt đã kéo tất cả rèm cửa lại. Nhưng trong đầu Kỳ Tham có chút ngơ ngơ ngác ngác, cũng không biết có phải di chứng hay không?

“Tốt hơn chút nào chưa?” Điều chỉnh áng sáng trong phòng, Vệ Linh ngồi bên cạnh Kỳ Tham, ôn nhu sờ trán cô thử nhiệt độ.

Kỳ Tham mỉm cười gật đầu, ôm Vệ Linh vào lòng, tóc mềm mại của nàng sượt qua mặt cô: “Không biết tại sao cảm thấy không vui.”

Vệ Linh suy đoán: “Ừm... Vì kế hoạch lãng mạn bị quấy rầy, suýt chết chìm nên Tham vẫn còn hoang mang, nên không cao hứng?”

“Mỗi nguyên nhân đều có chút ít.” Kỳ Tham than thở: “Hình tượng cứng rắn mà tôi xây dựng trước mặt em bị phá nát hết rồi.”

Vệ Linh nở nụ cười: “Em chưa bao giờ cảm thấy Tham có hình tượng cứng rắn. Tham á, ở trong lòng em là một người rất đáng yêu có chết vẫn quật cường không chịu thua.”

“Không phải chứ?” Kỳ Tham rên: “Tôi có chỗ nào dính dáng tới hai chữ ‘Đáng yêu’?”

“Hoắc Tưởng từng nói, Tham rất thích tự mình chịu đựng.” Vệ Linh ngửa đầu nhìn Kỳ Tham cười ấm áp: “Sau đó em cũng phát hiện, dáng vẻ khi Tham chịu đựng rất đáng yêu.”

Kỳ Tham dùng chớp mũi sượt qua chớp mũi Vệ Linh, nheo mắt lại nói: “Vậy em thuộc hệ cấm dục a.”

“... Hai chúng ta kẻ tám lạng người nửa cân.” Vệ Linh nhẹ nhàng hôn má Kỳ Tham, khôi phục vẻ mặt nhu hòa: “Nghỉ ngơi đi, em ở bên cạnh Tham đây.”

Kỳ Tham ôm Vệ Linh chặt hơn, thả lỏng tinh thần, tạm thời bỏ xuống nghi ngờ trong lòng, nặng nề vào giấc ngủ.

Đánh một giấc tới giữa trưa mới dậy, lúc tỉnh lại cảm giác tinh thần khôi phục không ít, bên trong phòng ngoài trừ tiếng điều hòa hoạt động thì toàn bộ tỉnh lặng vô cùng. Nhìn Vệ Linh ngủ say trong lòng mình, dung nhan thanh uyển tú nhã quá hấp dẫn, Kỳ Tham càng nhìn tâm tình càng tốt hơn, lặng lẽ hôn môi dưới nàng, cố gắng không làm nàng giật mình thức giấc nhẹ nhàng ngồi dậy tìm điện thoại xác định thời gian.

Thấy bữa trưa cả hai người đều không ăn gì, Vệ Linh còn đang ngủ say không đành lòng gọi nàng dậy, Kỳ Tham lại rón rén đi ra phòng nhỏ gọi điện căn dặn phòng bếp chuẩn bị thức ăn. Sau khi cúp máy, Kỳ Tham vào phòng tắm rửa, đem trạng thái không tốt trước khi ngủ toàn bộ giũ sạch sẽ.

Nửa tiếng qua đi, nhân viên khách sạn gõ cửa phòng đưa đồ ăn, lúc này Vệ Linh cũng tỉnh lại, mông lung vuốt tóc bước xuống giường đứng dựa cửa ngáp một cái nói: “Chào buổi chiều, Kỳ Tham.”

“Ừm, chào buổi chiều.” Kỳ Tham vẫy vẫy tay với nàng: “Đói bụng không? Qua ăn đi.”

Vệ Linh lười biếng ưu nhã bước tới sô pha nhìn thức ăn phong phú trên bàn, cười cười đi làm vệ sinh, sạch sẽ mới bước ra ngồi bên cạnh Kỳ Tham.

Lúc ăn cơm Vệ Linh luôn dò hỏi Kỳ Tham thấy thế nào rồi. Kỳ Tham trả lời đã không có vấn đề gì, Vệ Linh vẫn như thường lệ giúp cô cắt thịt bò, hai người vừa ăn vừa trò chuyện một số việc nhỏ nhặt, chậm rãi ăn hết mọi thứ.

Gọi nhân viên dọn dẹp, Kỳ Tham đi kéo rèm cửa ra, bên ngoài hình như vừa đổ cơn mưa nhỏ. Bầu trời sáng sủa hơn trước khi ngủ, ánh tà dương đỏ như máu, bao trùm cả một góc trời. Chờ nhân viên phục vụ gõ cửa bước vào, Kỳ Tham thuận miệng hỏi, mới biết vừa hết mưa không bao lâu, nhân viên còn nói thêm dự báo thời tiết tối nay sẽ có cơn mưa lớn hơn.

“Trời thu mỗi lần mưa xong thời tiết đặc biệt mát mẻ.” Nhân viên dọn dẹp xong thì nhanh chóng rời khỏi, Vệ Linh ôm cánh tay đứng kế Kỳ Tham, cùng nàng nhìn biển rộng ngoài cửa sổ: “Hy vọng tối nay mưa xong, ngày mai sẽ không có mưa nữa.”

“Ngày mai chúng ta đi dạo phố!” Kỳ Tham đề nghị.

Vệ Linh không dị nghị gì gật đầu đồng ý, đồng thời dựa đầu vào vai Kỳ Tham.

Kỳ Tham nghiêng đầu hôn trán nàng, nhìn dáng vẻ ôn nhu dịu dàng, không nhịn được kéo rèm cửa, xoay người Vệ Linh lại, chuẩn xác hôn xuống môi nàng.

“A... Kỳ...” Vệ Linh không chịu phối hợp đẩy Kỳ Tham ra, hai gò má ửng đỏ: “Tham đi tắm trước đi.”

“Em chưa dậy, tôi đã rời giường tắm rửa rồi.” Kỳ Tham ôm eo Vệ Linh.

“Nhưng ăn cơm xong Tham vẫn chưa rửa tay.” Vệ Linh vỗ vỗ hai tay không an phận của Kỳ Tham: “Em cũng phải đi tắm, sau khi lặn biển về thì ngủ vẫn chưa tắm rửa, luôn cảm thấy trên người có vị mặn.”

Kỳ Tham cười bóp bóp mặt nàng: “Tôi đi tắm, lần thứ ba trong ngày... Được rồi, muốn cùng nhau tắm không?”

“Chia nhau tắm!” Vệ Linh đẩy Kỳ Tham vào phòng tắm: “Không được phép qua loa.”

Kỳ Tham cười bị nàng ép đi tắm, lắc lắc đầu nhận mệnh.

Tới lượt Vệ Linh, Kỳ Tham thấy nàng chưa tỉnh ngủ hẳn, không nhịn được đùa giỡn một phen mới thả đi, cô biết nàng ngượng ngùng nên sẽ tắm rất lâu. Kỳ Tham ngồi khoanh chân trên ghế sô pha cầm mấy hòn đá hồi sáng lấy dưới đáy biển, nhìn tới nhìn lui càng nhìn càng thấy quen mắt, nhưng vẫn không nhớ nổi mình gặp thứ tương tự thế này ở đâu.

Mất khá nhiều công sức mà không nhớ được gì, lúc này phòng tắm truyền tới tiếng mở cửa, Kỳ Tham theo bản năng quay đầu lại, nhìn thấy Vệ Linh đang cầm khăn tắm lau tóc, áo tắm trắng tinh không che giấu được đôi chân dài, da thịt mịn màng, đây chính là sức hấp dẫn của nữ nhân thành thục... Trong đầu Kỳ Tham nghĩ tới câu “Ôn Tuyền thủy hoạt tẩy mỡ đông”, không tự chủ được bản thân, trợn tròn mắt nhìn.

Vệ Linh lau sạch tóc mới phát hiện vẻ mặt Kỳ Tham ngây dại, không khỏi mím môi bật cười, thử lên tiếng gọi: “Kỳ Tham?”

Kỳ Tham mau mau ‘A’ một tiếng, bỏ mấy hòn đá xuống bàn, đứng dậy không nói lời nào ôm Vệ Linh vào lòng, nghiêng đầu cắn vành tai khéo léo của nàng, nhỏ giọng hỏi: “Em âm thầm tính toán muốn mê hoặc tôi sao?” Cũng không cho Vệ Linh có cơ hội trả lời, dùng sức ôm nàng lên, trực tiếp đặt xuống giường ngủ lớn rồi áp cả người lên nàng. Tay nhanh chóng tháo dây buộc ở thắt lưng Vệ Linh, không cách nào chờ đợi thêm, nhẹ nhàng xoa eo mềm mại nhẵn nhụi, đôi lúc dùng thêm sức bóp vào.

Dục vọng sâu thẳm bên trong dễ dàng vì người yêu âu yếm dẫn ra, Vệ Linh thấp giọng phát sinh tiếng thở dốc. Da thịt tiếp xúc khiến Kỳ Tham run rẩy mất đi năng lực tư duy bình thường. Kỳ Tham ra sức xoa, môi tìm đến môi Vệ Linh, cô càng muốn nhiều hơn bắt đầu cấp thiết, nhưng không mất sự ôn nhu lúc đầu. Từ từ thân thể hai người hoàn toàn bại lộ, Kỳ Tham đè bả vai Vệ Linh, dường như muốn cả hai hòa lại làm một. Đụng chạm gần gũi, trong cơ thể Vệ Linh sản sinh khát vọng không tên khiến nàng căng thẳng sắp nghẹt thở. Không khí lành lạnh trong phòng cũng không cách nào cứu giúp nội tâm cùng thân thể khô nóng, bên dưới bắt đầu ẩm ướt.

Kỳ Tham sợ Vệ Linh đau nên làm đủ trò dụ dỗ, dùng thân thể của mình khiêu khích nàng bộc lộ bản năng. Vệ Linh nghe rõ Kỳ Tham thở dốc, nàng hiểu cô cũng có nhu cầu, cắn môi dưới lấy hết dũng khí cùng cô nghênh hợp. Hai người trên giường lớn dây dưa lăn lộn, không ngừng hôn môi, ôn nhu vuốt ve, tới lúc này Kỳ Tham mới yên tâm đưa tay xuống giữa hai chân Vệ Linh, từ tốn tiến vào trêu chọc hoa viên thần thánh... Vệ Linh cố gắng đè nén tiếng rên rỉ nhỏ nhất có thể, nhưng Kỳ Tham vẫn nghe rõ ràng, khiến cô không cách nào kiềm lòng được, bắt đầu hung hăng không ngừng cướp đọa và chiếm giữ, mắt thấy người dưới mình cũng dần dần lạc lối và trầm luân, e lệ lại không thể khống chế ham muốn...

Cuối cùng cảm xúc mãnh liệt lướt qua, Kỳ Tham mồ hôi tràn trề nhìn Vệ Linh gần như vô lực, nhẹ nhàng hôn trán nàng, nhỏ giọng bên tai: “Vệ Linh, tôi yêu chết dáng vẻ mê người này của em...”

Vệ Linh nghe vậy, mặc dù không có khí lực nhưng vẫn kiên trì đánh xuống bả vai Kỳ Tham, mặt càng đỏ hơn quay đầu nhìn chỗ khác. Kỳ Tham bật cười thành tiếng, nằm xuống bên cạnh rồi ôm nàng vào ngực, dùng tay lau bớt mồ hôi trên người cả hai, sau đó hôn nhẹ môi nàng tiêu trừ xấu hổ.

Tình sâu đậm, trong giấc mộng chỉ có Hồ Điệp vờn quanh, mọi thứ đều rất ngọt ngào.

Trong hai ngày đó, Kỳ Tham và Vệ Linh đi dạo xung quanh thành phố, sưu tầm mỹ thực, khiếu chiến các hạng mục giải trí trên mặt biển, dành thời gian chọn quà cho bạn bè và gia đình... Chơi đùa vui vẻ tới mức không còn biết trời đâu đất đâu.

Rốt cuộc cũng tới lúc trở về, ở khoang hạng nhất, Vệ Linh dựa vào người Kỳ Tham, mệt mỏi khép hai mắt lại: “Mệt quá!”

Kỳ Tham hôn trán nàng: “Ngoan, em ngủ chút đi, nếu không về tới nhà mở mắt không nỗi, ba em lại nghĩ chúng ta đã từng làm chuyện vớ va vớ vẩn.”

“Tham cứ bám vào câu đó không buông đúng không?” Vệ Linh không chút lưu tình nhéo mặt Kỳ Tham: “Không được phép chế nhạo ba em.”

Kỳ Tham lập tức kêu đau: “Được rồi! Tôi sẽ nhớ kỹ Vệ Linh thân ái! Xin thủ hạ lưu tình.”

Máy bay hạ cánh, xe Kỳ gia đã chờ sẵn, vali và một đóng lễ vật đều bỏ vào cốp xe, Kỳ Tham ôm Vệ Linh ngồi vào ghế sau, kêu tài xế tới Vệ gia trước, rồi nói với Vệ Linh: “Không biết ba em thấy em an toàn trở về có mừng tới phát khóc chạy ra đón hay không?”

Vệ Linh trừng mắt nhắc nhở Kỳ Tham đừng tiếp tục trêu đùa ba mình.

Nhưng lần này Kỳ Tham có đề phòng, thuận lợi đè tay Vệ Linh lại, cười nói: “Em xem, em xem, trải qua lần du lịch trăng mật này, em đã dám bạo hành tôi rồi, đây có phải tôi lùi bước còn em thì tiến bộ đúng không?”

Vệ Linh tạm thời không muốn phản ứng, lấy điện thoại ra gọi về nhà, nàng muốn xác định ba mẹ có ở nhà không? Đồng thời báo mình lập tức về tới. Điện thoại riêng trong nhà vang hồi lâu, gần như chuẩn bị kết thúc cuộc gọi thì người làm nghe, Vệ Linh hỏi trong nhà có ai không? Kết quả người làm vội vàng nói cho nàng biết, Vệ nhị gia tái phát bệnh tim đang ở bệnh viện, hiện giờ bệnh tình đã ổn định nhưng tình huống cụ thể thì không biết.

Kỳ Tham thấy sắc mặt Vệ Linh đột nhiên biến sắc liền biết có chuyện rồi: “Xảy ra chuyện gì?”

“Ba em nằm viện!” Vệ Linh cúp điện thoại khẩn trương vô cùng: “Chúng ta trực tiếp tới bệnh viện XXX đi!”

“Ồ? Trước khi chúng ta đi ông ấy vẫn khỏe mạnh mà.” Kỳ Tham vẫy tay để tài xế chuyển hướng đi bệnh viện, một bên không hiểu hỏi tiếp: “Làm sao lại phát bệnh?”

Vệ Linh hoang mang thấp thỏm lắc đầu: “Em không biết, bây giờ mẹ cũng ở bệnh viện, phát sinh chuyện gì phải gặp mặt mới có thể hỏi rõ được...”

“Đừng nóng vội, chúng ta gần tới bệnh viện rồi.” Kỳ Tham vỗ vỗ tay nàng an ủi: “Tôi ở bên cạnh em.”

“Kỳ Tham, nếu không Tham...” Vệ Linh nghĩ ba mình không thích nhìn thấy Kỳ Tham, lúc này muốn nói nhưng lại quá khó để mở lời.

Tất nhiên Kỳ Tham hiểu ý Vệ Linh, cười nói: “Không sao, tôi ở ngoài phòng bệnh chờ em, nếu như không có chuyện gì lớn, tôi sẽ về nhà.”

Vệ Linh cảm động vì Kỳ Tham hiểu mình, đồng thời nàng cũng rất lo lắng bệnh tình của ba mình, nên chỉ cau mày gật đầu biểu đạt lòng biết ơn.

Xe chạy tới bệnh viện, Kỳ Tham nhanh chóng dò hỏi Vệ nhị gia nằm ở phòng bệnh nào. Sau đó hai người cùng nhau tới khu nội trú cao cấp, Kỳ Tham ngồi ngoài hành lang chờ đợi, nhìn theo Vệ Linh sốt ruột đi vào phòng bệnh.

Vệ Linh thấy Vệ nhị gia nằm trên giường, mẹ ngồi ở bên cạnh bưng chén cháo, nghe tiếng động, hai người đưa mắt nhìn ra cửa liền thấy con gái, không khỏi ngẩn người, mẹ Vệ ngạc nhiên hỏi: “Tiểu Linh? Tại sao về sớm vậy?”

“Không phải con với Kỳ Tham kia đi một tuần sao?” Vệ nhị gia cũng ngạc nhiên hỏi một câu, chống người nửa ngồi dựa đầu giường.

Vệ Linh vội vàng tiến lên giúp ba ba lót gối để ông dựa dễ chịu hơn, lo lắng nói: “Con nói với ba đi bốn, năm ngày là về, mà ba ba... Tại sao lại đột nhiên phát bệnh? Tại sao không gọi điện cho con?”

Mẹ Vệ nói: “Đây là bệnh cũ của ba con, không phải chuyện lớn. Hơn nữa con ra ngoài du lịch giải sầu, gọi điện nói cho con không phải làm con lo lắng sao?”

Vệ nhị gia lại cười nói: “Ba còn tưởng trong nhà có ai không biết giữ mồm giữ miệng nói với con, nên con tức tốc trở về.”

“Lần này sao lại tái phát đột ngột như vậy?” Vệ Linh vẫn không hiểu nên lo lắng ngồi xuống mép giường, đảo mắt hỏi dò mẹ mình.

Vệ nhị gia cướp lời: “Cũng không có gì, mấy ngày trước quá bận không nghỉ ngơi tốt, thân thể chịu không nổi liền phát bệnh.”

Vệ Linh vừa nghe đã biết là giả, nhưng mẹ Vệ lại len lén nháy mắt với nàng, nên tạm thời phối hợp: “Dạ... Ba ba, tuy sự nghiệp quan trọng, công việc bận rộn cũng không thể không chú ý sức khỏe.”

“Đã tốt rồi, con đừng giống như mẹ con suốt ngày nói hoài, nhưng mấy ngày vừa rồi con một thân một mình ở ngoài, ba nghĩ tới là phát hoảng, hơn nữa ba mẹ rất nhớ con.” Vệ nhị gia cười vang nói.