Biện Ái Pháp Tắc

Chương 182



Hiển nhiên đối với việc Vệ Tân tự mình tỉnh ngộ và trường thành, Vệ nhị gia cực kỳ khẳng định, bệnh tình hình như cũng mau chóng hồi phục hơn, trong âm thầm, ông còn nói với vợ mình và con gái, có phải đã tới thời điểm ông nên về hưu rồi không?

Mà lần này Vệ nhị gia không chỉ nói suông, đang ở trên giường bệnh vẫn không quên để Vệ Tân sắp xếp chờ bên Quân Tuyết đưa bảng dự án qua, còn mình không trực tiếp tham dự, hơn nữa còn kêu Vệ Tân làm bảng dự án dự phòng và mau chóng chuẩn bị.

Vệ Tân được sự cổ vũ chính diện của chú 2, nhiệt huyết tràn đầy, liên tục mấy ngày ở lại công ty tăng ca làm bảng kế hoạch, thu dọn những vấn đề còn tồn động, gần như bận rộn không có thời gian nghỉ ngơi.

Bầu không khí công tác dày đặc, Vệ Linh cảm giác thời điểm ba mình giao quyền cho anh họ không còn xa.

Mấy ngày sau Vệ nhị gia xuất viện, nhiều ngày bôn ba giữa nhà và bệnh viện rốt cuộc Vệ Linh cũng có thể yên lòng thở dài một hơi, lúc này mới có thời gian tới Kỳ gia gặp Kỳ Tham.

Kỳ Tham thì muốn bù đắp khoảng thời gian không gặp, trực tiếp gọi điện cho Trưởng Hoắc Tưởng, Trâu Bằng, và đám tiểu quỷ kia cùng nhau tới tụ họp. Vệ Linh hơi căng thẳng khi dùng thân phận người yêu của Kỳ Tham gặp hai vị trưởng bối Kỳ gia, lại phải đối mặt với Trương Hoắc Tưởng, Phú Tường cố ý làm khó, nàng thấy áp lực rất lớn.

Cũng may ba Kỳ và mẹ Kỳ đã gặp nàng, trải qua chuyện con gái lớn Kỳ Tề yêu Khang Tử Hinh nên đối mặt với tình yêu của con gái nhỏ, hai người cũng không có ý kiến. Ngoại trừ Vệ Linh là người nhà họ Vệ, thì nàng là cô gái quá hoàn mỹ, nên mọi người trong nhà đều tỏ vẻ ngầm thừa nhận nàng và Kỳ Tham yêu nhau.

Cùng ngày trình diện không chỉ có những thành viên cố định Trưởng Hoắc Tưởng, Trâu Bằng, Phú Tường, Tiểu Lan, và Trịnh Tiểu Cầu, mà lần này ngoại lệ thêm một người nữa là Mục Liên, hắn mặc bộ quần áo đặc biệt rực rỡ.

Vệ Linh lén lút kỳ quái tại sao hắn có mặt ở đây? Mặc dù có một khoảng thời gian Mục Liên thích Kỳ Tham, nhưng hiện tại cái gì cũng đã qua. Lúc trước chuyện Cung Kha Khả bị phơi bày, ngoại trừ Tô Oánh đưa ra chủ ý hình như hắn cũng có phần bới móc chuyện xấu của Vệ gia ra. Còn khoảng thời gian này, nàng mơ hồ cảm thấy Mục Liên thân cận với Kỳ gia hơn trước kia rất nhiều.

Kỳ Tham nhìn Vệ Linh nghi hoặc, liền giải thích với nàng, Mục Liên bắt đầu thử nghiệm chuyển hình thức kinh doanh chân chính, giống như năm đó Bạch gia từ hắc đạo tẩy trắng. Tuy quá trình này cực kỳ chầm chậm và khó khăn nhưng chuyện hai cha con Mục Báo quay đầu đúng lúc thì Bạch gia hay Kỳ gia đều biểu thị đồng ý giúp đỡ một tay. Vì vậy phương diện làm ăn Kỳ Tham cũng giúp Mục Liên làm tham khảo, tất nhiên điều này khiến hai nhà rút ngắn khoảng cách khá nhanh.

Vệ Linh không có ý kiến gì cũng lên tiếng nhắc nhở Kỳ Tham phải chú ý đừng vượt qua mấu chốt pháp luật.

Một đám người ở Kỳ Tham vui chơi suốt một ngày, sau đó không biết làm sao, đề tài từ tán gẫu lung tung chuyển qua phương diện kinh doanh, nhất thời Tiểu Lan lớn tiếng kêu rên ba ba ở nhà bắt buộc mình phải tiếp nhận gia nghiệp bất động sản, nhưng mình lại hoàn toàn không muốn.

Vệ Linh thuận miệng an ủi vấn đề này không có cách giải quyết, ba mẹ đem gánh nặng giao cho Tiểu Lan, dù sao cũng tốt hơn nàng, anh họ còn tưởng nàng muốn cướp địa vị thừa kế của mình, hiện tại thì tốt hơn rồi.

Vệ Linh vừa nói xong, Kỳ Tham liền nghe ra điểm không đúng: “Cái gì? Ba em muốn cho anh họ tiếp nhận tập đoàn sao?”

“Đại khái sẽ rất nhanh.” Vệ Linh trả lời: “Bây giờ ba ba đối với anh họ rất hài lòng, những ngày qua đã đề cập hai, ba lần phải giao trọng trách cho nhanh, để có thêm thời gian nghỉ ngơi.”

Kỳ Tham vuốt cằm cười nói: “Người một nhà thật biết điều.” Nói xong câu đó xoay mặt một cái, vô tình thấy Trâu Bằng và Trịnh Tiểu Cầu lo lắng nhìn nhau, dáng vẻ muốn nói lại thôi. Kỳ Tham nhíu mày đem tầm mắt dời tới Vệ Linh, làm bộ như không thấy gì.

Xế chiều, mọi người đi về gần hết, chỉ còn Trương Hoắc Tưởng và Trâu Bằng ở ngoài vườn chơi máy bay mô hình với Cung Khả Khả.

Trong phòng khách, Kỳ Tham co chân ngồi trên thảm dựa lưng vào ghế sô pha, lột vỏ kẹo đưa tới miệng Vệ Linh. Vệ Linh cười nhìn Kỳ Tham một cái mới mở miệng ngậm viên kẹo.

Kỳ Tham lóng tai nghe tiếng cười đùa bên ngoài, tùy ý nói: “Nếu như mỗi ngày đều trôi qua nhẹ nhàng thế này thì tốt biết mấy.”

“Làm sao?” Vệ Linh ngồi xuống thảm, dựa vào vai Kỳ Tham hỏi.

Kỳ Tham giơ tay qua giúp nàng vén tóc: “Không có gì, chẳng qua cảm khái sinh hoạt bình lặng trước mặt chính là cuộc sống tôi mong muốn.”

Vệ Linh cười nói: “Sau này cũng sẽ như vậy.”

Kỳ Tham kề sát gương mặt đoan nhã, cười hỏi: “Thật sao? Như vậy để sinh hoạt càng lý tưởng hơn, tối nay em ở lại được không?”

Nụ cười Vệ Linh mở rộng, nhưng không để bất kỳ chỗ nào có thể thương lượng: “Cái này thì không được!”

“Em xem em, làm bạn gái thế này có chút không tốt.” Kỳ Tham sượt sượt khóe môi nàng, trầm thấp cười: “Coi như là không, em cũng phải nói hờn dỗi một chút chứ.”

“A… Hờn dỗi? Biểu hiện thế nào?” Vệ Linh cười hỏi.

Kỳ Tham ôm eo thon thân thiết chỉ: “Chính là làm nũng, tôi phát hiện bình thường em không hề làm nũng, lúc nào cũng thục nữ như thế không tốt à nha.”

Vệ Linh nhẹ nhàng kéo mặt Kỳ Tham: “Thì ra Tham thích cô gái biết làm nũng.”

Kỳ Tham vội vàng lắc đầu, cắn môi dưới Vệ Linh, khiêu khích nói: “Tôi mới không thích con gái làm nũng, tôi chỉ thích em biết làm nũng với tôi mà thôi…”

“Cái người này, thật sự là…” Vệ Linh nhéo nhéo da mặt dày không biết ngại, không thể làm gì khác tùy ý cùng Kỳ Tham hôn sâu.

“Khụ ừm! Khụ khụ khụ!”

Đột nhiên Trương Hoắc Tưởng cùng Trâu Bằng dùng sức ho khan, Kỳ Tham khó chịu kết thúc thân mật với người yêu, quay đầu nhíu chặt mày nhìn hai người.

Mặt Vệ Linh đỏ như máu, chỉnh lại quần áo, ngượng ngùng nói: “Vậy em về nhà trước, hôm nào lại tụ họp.”

Kỳ Tham nắm tay Vệ Linh đứng lên, ôm bả vai nàng nói: “Được, tôi đưa em ra ngoài.”

Được Kỳ Tham che chở, Vệ Linh thoát khỏi người nhanh mồm nhanh miệng như Trương Hoắc Tưởng, thuận lợi theo sát Kỳ Tham ra khu đậu xe. Sau khi lên xe, Vệ Linh lại nghĩ tới những chuyện xảy ra trong nhà gần đây, sắc mặt nghiêm túc hỏi: “Bây giờ chị Quân nắm trong tay 40% cổ phần, lúc này gia đình em chuẩn bị thay đổi người quản lý, có cần phiền phức các nàng qua đây tham dự cuộc họp cổ đông không?”

Kỳ Tham nói: “Không kém bao nhiêu đâu, dù sao thay đổi người quản lý là chuyện lớn. Tôi nghĩ chị Quân sẽ cho người đại diện tham dự phát biểu ý kiến của mình.”

Vệ Linh cũng nghĩ giống Kỳ Tham, liền nói: “Nếu như vậy, khi có tin tức, em sẽ nói cho Tham biết trước, tới lúc đó cực khổ cho Tham rồi, giúp đỡ truyền đạt cụ thể tới chị Quân Tuyết.”

“Cái này không phải vấn đề lớn.” Kỳ Tham cười nói.

“Đối với chuyện anh họ em tiếp nhận tập đoàn Vệ thị, Tham có ý nghĩ gì không?” Vệ Linh cẩn thận tỉ mỉ hỏi.

Kỳ Tham nhún vai: “Tạm thời tôi chưa có ý nghĩ gì cụ thể, chỉ cảm thấy hơi đột ngột. Hiện tại tập đoàn Vệ thị vẫn chưa hoàn toàn đi vào quỷ đạo, đột nhiên để anh họ em tiếp nhận có phải hơi gấp gáp hay không?”

Vệ Linh mỉm cười nói: “Từ khi mới ra trường anh họ đã làm việc ở tập đoàn, những chuyện lớn nhỏ bên trong anh ấy tiếp xúc không phải một hai ngày, mặc dù để anh ấy tiếp quản, quyết sách công ty vẫn không thay đổi, cũng sẽ không vì vậy mà sản sinh chuyện gì đó không hay, có phải Tham lo xa quá rồi không?”

“Được rồi được rồi, dù sao đây cũng là chuyện nhà em, tôi không cần bận tâm nhiều.” Kỳ Tham tiến lại gần nhìn gương mặt Vệ Linh còn chưa hết đỏ: “Để tôi gọi điện thoại nói với chị Quân một tiếng. Em về nhà đi, tới nơi nhắn tin cho tôi hay.”

Vệ Linh cười đáp ứng: “Ừm, tạm biệt, Kỳ Tham.”

“Tạm biệt Vệ Linh.” Kỳ Tham nói xong giúp nàng đóng cửa xe lại.

Nhìn xe người yêu khuất bóng, Kỳ Tham đúc tay vào túi quần từ từ đi vào trong, Trương Hoắc Tưởng nâng ly rượu đỏ cao cổ về phía cô: “Làm sao không giữ Vệ Linh lại!”

“Nàng ngượng ngùng.” Kỳ Tham cười nói, dùng lòng bàn tay vỗ vai Trâu Bằng, ngồi vào giữ hai người: “Tối nay ba người chúng ta tùy tiện ăn đại gì đi! Bữa trưa ăn quá nhiều, không đói bụng lắm.”

Trâu Bằng thưởng thức ly rượu trong tay, hỏi: “Chị 2, Vệ Linh nói Vệ Tân chuẩn bị tiếp nhận tập đoàn Vệ thị, có thật không?”

“Tình hình này gần như là vậy, sức khỏe ba nàng không giống như trước, sớm đổi người nối nghiệp cũng là lựa chọn sáng suốt.” Kỳ Tham thuận miệng trả lời.

Trâu Bằng trầm tư một lúc: “Chúng ta vừa nhận 40% cổ phần, bọn họ liền thay đổi người nối nghiệp, có thể xảy ra vấn đề gì không? Không phải chị nói đầu tháng Vệ Tân làm Vệ nhị gia tức tới mức nhập viện sao? Nhanh như vậy đã tiêu tan?”

Sau khi Kỳ Tham suy tính mới nói: “Chắc vì người một nhà nên bọn họ không giận lâu, hơn nữa đâu phải em không biết người họ Vệ luôn luôn bao che lẫn nhau, huống hồ Vệ nhị gia muốn tìm người nối nghiệp, có vẻ không còn lựa chọn nào thích hợp hơn.”

“Vệ Tân… Không phải là người có thể tin được.” Trâu Bằng thận trọng nói: “Theo em nghĩ sau khi hắn tiếp nhận tập đoàn tài chính Vệ thị, nhất định sẽ công kích chúng ta.”

Kỳ Tham có chút không rõ nhìn em họ mình, Trương Hoắc Tưởng âm thầm lén lút chọt cánh tay cô, sau đó nhẹ nhàng gật đầu, nhưng không nói gì. Kỳ Tham hiểu ý ‘A’ một tiếng, cười nói với hai người: “Hôm nay cao hứng như thế, tạm thời đừng phí tinh thần đầu óc vào đề tài này. Để hỏi ý kiến chị Quân thế nào rồi tính, tới tới tới, buổi tối chúng ta ăn gì đây.”

Thứ hai, ở một thành phố khác sáng sớm đổ xuống cơn mưa to, mây đen bao phủ cả bầu trời. Văn phòng cao cấp trên tầng 33, từ cửa sổ nhìn mây đen cuồn cuộn, bên ngoài mưa ngày càng nặng hạt, nhưng bên trong thì yên tĩnh thong dong.

Quân Tuyết lên pháo chiếu tướng, âm thanh thận trọng nói: “Tối hôm qua Kỳ Tham gọi điện cho tôi hàn huyên một lúc lâu, nói Vệ nhị gia chuẩn bị thoái vị về an nhàn nghỉ hưu.”

Nhạc Lộ cầm con tượng chặn lại, ánh mắt bất động nhìn chằm chằm bàn cờ: “Định để trưởng tử tiếp nhận sao?”

Quân Tuyết cười đem cờ tiến lên công kích lần nữa, nói: “Đúng đó, Vệ nhị gia buông tay, người tiếp nhận cũng chỉ có thể là hắn.”

“Vậy cô nói với Kỳ Tham thế nào?” Nhạc Lộ cầm con xe trong tay hỏi.

Quân Tuyết nhợt nhạt trả lời: “Tạm thời tôi đem quyền quyết định cuối cùng về Vệ thị giao cho em ấy.”

Rốt cuộc Nhạc Lộ cũng chịu giương mắt nhìn Quân Tuyết: “Cô nghĩ Kỳ Tham có thể xử lý tốt?”

Quân Tuyết cười nói: “Đây thử thách cho em ấy, cũng coi như rèn luyện khả năng quyết định và năng lực. Chưa chắc là chuyện không tốt.”

“Cô biết tôi không phải đề cập tới vấn đề rèn luyện hay không rèn luyện.” Nhạc Lộ nhàn nhạt phản bác, đặt quân cờ xuống lại hỏi: “Ngoại trừ giao quyền quyết định cho em ấy, cô không nói gì khác?”

Quân Tuyết tiện tay đặt quân cờ: “Nếu như tôi đưa ra nhắc nhở hoặc chủ quan chỉ đạo, Kỳ Tham chỉ chấp hành, muốn làm người quản lý bản thân phải tự mình suy nghĩ và hành động.”

“Giả dụ Kỳ Tham cân nhắc không chu toàn, bị Vệ gia tính toán thì sao?” Nhạc Lộ hỏi ngược lại.

Quân Tuyết không hề lo lắng ung dung trả lời: “Không sao, một mặt chúng ta phải tin tưởng năng lực của Kỳ Tham, mặt khác, chúng ta phải chuẩn bị em ấy thất bại một lần và có sẵn kế hoạch dự phòng.”

“Nếu người thừa kế Vệ gia không có năng lực, sang năm hoa hồng 40% cổ phần xem như đổ sông đổ biển đi.” Nhạc Lộ vừa để ý vừa hờ hững nói.

Quân Tuyết làm bộ rất ứng phó ‘A a’ hai tiếng: “Vấn đề liên quan tới lợi ích, tôi nghĩ Vệ nhị gia cần cân nhắc kỹ lưỡng lại.”

“Đoạn đường không dễ đi, Kỳ Tham sẽ té rất thảm.” Nhạc Lộ phóng con mã lên: “Chiếu tướng.”

Quân Tuyết không hề bồn chồn lên sĩ, bình chân như vại cười nói: “Chiếu tướng? Còn rất sớm.”

Nhạc Lộ bĩnh tĩnh nhấc con pháo: “Lại chiếu tướng… Đối phương hình như có sự chuẩn bị.”

Quân Tuyết ‘Ai nha’ một tiếng, phi tượng chặn pháo: “Thật sự hy vọng quyết định cuối cùng của Kỳ Tham cũng anh minh như chúng ta.”

Nhạc Lộ nhìn bàn cờ nhíu mày: “Được rồi, tiếp tục nữa nhất định sẽ lưỡng bại câu thương, cầu hòa.”

“Tại sao tôi không cảm thấy sẽ lưỡng bại câu thương.” Trong nụ cười của Quân Tuyết nhiều hơn mấy phần không tha: “Tiếp tục, tiếp tục.”

Sau khi Kỳ Tham được Trương Hoắc Tưởng thôi miên khôi phục một ít ký ức, cô bắt đầu thích cảm giác ngộp thở trong nước. Mỗi khi chôn đầu sâu vào trong nước mấy chục giây cảm nhận sự nghẹt thở ngày càng nhiều, đầu óc sẽ bị kích thích ở mức độ nhất định nào đó, tiếp đó những mảnh ghép nhỏ vụn sẽ phá kén xuất hiện, cô từ từ nối liền lại.

Mặc dù mỗi lần chỉ thu hoạch được rất ít, thậm chí có lúc không được gì, nhưng Kỳ Tham vẫn không biết mệt hay mất hy vọng, cô từ từ nghiện nằm trong bồn tắm lớn, thậm chí lúc rửa mặt cũng chôn đầu xuống nước thử cho đến khi sự chịu đựng tới cực hạn.

Chuyện này Kỳ Tham không nói với bất kỳ ai, ngoại trừ có vài lần người làm vô tình nhìn thấy thì dù là Vệ Linh hay Trương Hoắc Tưởng, ai cũng không biết cô làm như vậy.

Trời thu mưa nhiều hơn, có một hôm cơn mưa vừa dứt, Kỳ Tham nhìn thấy người làm ở sân sau cọ rửa một cái lu lớn, đỉnh lu cao hơn eo người trưởng thành, hai người vây quanh thay phiên nhau làm. Vốn chuẩn bị để muối dưa, thế nhưng gần đây mưa hoài, không có cách nào phơi khô dưa, nên đành đem nó ra ngoài rửa sạch dùng hứng nước.

Kỳ Tham thấy thế phấn khởi vô cùng, người làm vừa rửa xong, mưa lại ập xuống, qua nửa tiếng nước đã đầy tới miệng lu.

Trưa hôm sau mặt trời sưởi ấm nước trong lu, Kỳ Tham liền gục đầu vào, nước ngập tới cổ, muốn từ trong sự khó chịu tìm được hồi ức trước kia.