Biện Ái Pháp Tắc

Chương 184



Vệ nhị gia dựa lưng vào ghế, gật đầu nói: “Được! Nếu cô đã nói như vậy, ít nhất tôi cũng phải nể mặt Tiểu Linh tin cô một lần… Ngược lại, coi như trong cuộc họp cổ đông cô đổi ý, tôi cũng không nhắc lại quyền lợi lần thứ hai.”

“Ngài nghĩ thế này không phải là được rồi sao.” Kỳ Tham khẽ động khóe miệng cười cợt.

“Vậy thỏa thuận phụ không cần ký, lần này tôi tin cô.” Vệ nhị gia nói xong thì nhìn Vệ Linh và Vệ Tân nói tiếp: “A Tân, Tiểu Linh, hai con phải nhớ kỹ hiện tại cô ta làm sao đáp ứng. Nếu như cô ta dám lâm trận bỏ chạy, mối thù sẽ lớn hơn trong quá khứ!”

Kỳ Tham rất chắc chắn, cười càng tươi hơn: “Tùy tiện! Ngài nói thế nào đều được! Còn chuyện đầu tư truyền hình…?”

“Thêm cái hợp đồng tài trợ bình thường là tốt rồi, theo lời cô nói trước tiên chuyển cho bọn họ năm triệu.” Vệ nhị gia nhìn Vệ Tân vung tay: “Chuyện nhỏ thế này giao cho cấp dưới an bài đi.”

Vệ Tân như trút được gánh nặng thở phào, gật đầu nhìn Kỳ Tham nói: “Tôi lập tức sắp xếp, còn chuyện bỏ phiếu rất quan trọng, xin nhờ Kỳ tiểu thư.”

Kỳ Tham chậm rãi cười với hắn làm dấu ‘OK’, cũng nhìn Vệ nhị gia ra dấu, Vệ nhị gia thấy thế nhìn cô, tựa hồ không hề tức giận lắc đầu cười vui vẻ.

Mọi chuyện đã được quyết định, Kỳ Tham là người đầu tiên rời khỏi phòng họp, vừa đi vừa mở hai nút áo sơ mi cho thoải mái, khi đi tới trước cửa thang máy, mặt trơn bóng phản chiếu hình ảnh Vệ Linh đang chậm rãi đến gần. Kỳ Tham mau mau quay đầu lại nhìn Vệ Linh cầm túi xách mỉm cười với mình: “Rất mệt sao? Không bằng cùng nhau ăn cơm tối?”

“Tốt.” Kỳ Tham một bên cười một bên xoắn ống tay áo: “Sau khi làm việc căng thẳng có người đẹp bên cạnh làm bạn, cùng nhau thưởng thức bữa tối dưới ánh nến, đúng là không còn gì bằng.”

Vệ Linh lắc đầu đi vào thang máy trước: “Tham làm việc với trạng thái hết sức bình thường tuyệt đối không căng thẳng như Tham vừa nói.”

“Ồ?” Kỳ Tham dùng một tay đẩy Vệ Linh vào góc thang máy, rồi chặn trước người nàng, cười xấu xa hỏi: “Lẽ nào dáng vẻ tôi làm việc cẩn thận tỉ mỉ không đủ để em yêu tôi sao?”

Người này lúc nào cũng tự mình cảm giác hài lòng, Vệ Linh dở khóc dở cười trả lời: “Không phải không yêu, em chỉ cảm thấy dáng vẻ lúc Tham làm việc có chút xa lạ.”

Thang máy rất nhanh xuống lầu một, Kỳ Tham nắm tay Vệ Linh bước ra, nghiêng người che chắn camera hôn khóe môi nàng, vui vẻ nói: “Bởi vì đã lâu không gặp, em quá nhớ tôi đó thôi.”

Vệ Linh nghĩ thầm đang ở công ty không thể quá mức làm càng, mau mau đẩy Kỳ Tham ra, xác định gần hai người không có ai mới tương đối yên lòng: “Có lẽ vậy.”

Hai người tới một nhà hàng cách đó không xa. Ăn xong Kỳ Tham liền nói đã lâu không về ổ nhỏ, không thèm nói thêm gì dẫn Vệ Linh tới tiểu biệt thự ấm áp của hai người.

Trong ngoài biệt thự đều có người định kỳ tới quét dọn, nên trước sau đều rất sách sẽ, vườn hoa nở thơm ngát, mặc dù hơi thưa thớt nhưng rất đẹp. Hai người ngồi xích đu ngắm phong cảnh, bởi vì Vệ Linh bị muỗi chít nên chạy lên lầu tắm rửa rồi kiếm thuốc thoa.

Kỳ Tham chờ tới phát chán vỗ đùi đứng lên chậm rãi đi vào thư phòng ngồi, thuận tiện mở máy tính kiểm tra công việc trong mail. Cô thấy Trâu Bằng gửi một mail dung lượng khổng lồ, mau mau download rồi qua loa lướt xem một lượt. Lấy điện thoại gọi cho em họ: “Những số liệu kia chị đã nhận được, trước khi gửi em có xem qua không?”

Trâu Bằng trả lời khẳng định: “Em có xem, phương hướng Vệ Tân quản lý cùng Vệ nhị gia thật giống, có lượng tiền rất lớn ra vào.”

“Có lòng tin và dũng khí tâm sự với Vệ Tân hay không?” Kỳ Tham cười hỏi.

Trâu Bằng kinh ngạc hỏi: “Tán gẫu với hắn? Không thể nào, chúng ta có cái gì nói với hắn chứ?”

Kỳ Tham quay bút máy trong tay: “Trước đây em với hắn có quan hệ, không muốn tạo dựng lại? Đừng sợ, chị dạy cho em nói chuyện thế nào bảo đảm em cùng hắn ngang hàng hơn nữa còn đạt được thứ mình cần.”

“Cái này… Chị họ, chị thấy em cần thiết nói gì thêm với hắn sao?” Trâu Bằng liên tục cười khổ: “Chuyện đó em vẫn canh cánh trong lòng, đối với cô dượng và chị, em thấy rất hổ thẹn, thế nhưng…”

Kỳ Tham đổi điện thoại qua bên trái: “Không phải có cần thiết hay không, mà là phải đi làm chuyện này. Chị có chuyện rất quan trọng giao cho em, với em là một thử thách nhưng cũng chứng tỏ chị hoàn toàn tin tưởng em.”

Trâu Bằng cắn răng: “Được! Chị tin em, bất luận thế nào em nhất định sẽ làm thật tốt chuyện chị giao phó!”

“Yên tâm đi, sau khi hoàn thành chuyện này, em sẽ không bao giờ ở trước mặt hắn không ngốc đầu lên được…” Kỳ Tham nghe tiếng bước chân không nhanh không chậm của Vệ Linh vang bên ngoài, lập tức vội vàng nói: “Ngày mai chị sẽ bàn giao cụ thể, bây giờ cúp.”

Vệ Linh đi vào thư phòng liền thấy Kỳ Tham kết thúc trò chuyện, sửng sốt sau đó nhanh chóng mỉm cười hỏi: “Mới nói chuyện điện thoại với ai?”

“Là Tiểu Bằng, nói chuyện công việc.” Kỳ Tham nhìn Vệ Linh đổi quần áo ở nhà, thưởng thức nhìn chằm chằm, giơ tay vẫy vẫy: “Lại đây!”

Vệ Linh ôn hòa đi tới, chưa kịp nói gì đã bị Kỳ Tham ôm vào lòng để nàng ngồi lên đùi cô. Khó tránh khỏi thẹn thùng nên quay đầu nhìn về hướng khác, tầm mắt chuyển tới màn hình vi tính, nhìn thấy số liệu khổng lồ, thuận miệng hỏi: “Số liệu nhiều như vậy?”

Kỳ Tham giật giật chuột: “Đúng! Đây đều là số liệu vận hành của công ty nhà em.”

“... Làm sao Tham có được.” Vệ Linh khinh ngạc nhìn Kỳ Tham.

“Những thứ này đều là sau khi hai bên hợp tác.” Kỳ Tham cười nói: “Những món nợ nát của tập đoàn Vệ thị sớm không phải là bí mật. Tôi kêu Tiểu Bằng gửi, còn có các phương án gần đây anh họ em tiến hành thực thi.”

Vệ Linh nhíu nhíu mày: “Ngay cả phương án anh họ vận hành cũng đưa đến?”

“Làm sao? Có bí mật gì không thể xem?” Kỳ Tham cười hỏi.

Vệ Linh lắc đầu: “Em không biết sự vụ trong công ty, chỉ nghe ba ba nói lần này anh họ đưa ra phương án tốt lắm… Tham đã xem? Cảm thấy thế nào?”

“Tôi còn chưa kịp nhìn kỹ.” Kỳ Tham nói: “Có điều… Tôi nghĩ xem xong cũng không thể thay đổi cách nhìn của tôi.”

Vệ Linh cẩn thận nói: “Ý của Tham là việc anh họ tiếp nhận tập đoàn, vẫn bảo lưu ý kiến?”

“Nhà em ngoại trừ em ra, tôi không tin tưởng ai hết.” Kỳ Tham nắm tay vệ Linh, nhẹ nhàng vuốt ve ngón tay tinh tế của nàng, trầm tư nói: “Tôi hy vọng em nghe xong đừng nóng giận, đặc biệt là ba em, trong khoảng thời gian gần đây tôi không thể nào tin tưởng ông ấy.”

Vệ Linh muốn mở miệng giải thích: “Kỳ Tham, thật ra…”

“Tôi biết ông ấy là ba em nên em sẽ phòng vị những ai đối với ông ấy có ý nghĩ không tốt.” Kỳ Tham lại chuyển qua vuốt ve mặt nàng, rất kiên nhẫn nói tiếp: “Mà em là con gái ông ấy, nói thế nào ông ấy cũng sẽ không hại em, nhưng em đừng cố gắng thuyết phục tôi ông ấy là người vô hại, được không?”

Vệ Linh trầm mặc một lúc, không thể làm gì khác đành thuận theo gật gật đầu: “Được rồi. Vậy cuộc họp cổ đông lần này, Tham có ý khác phải không?”

“Sáng này không phải tôi đã nói sẽ bỏ phiếu tán thành sao?” Kỳ Tham hôn hôn cằm nàng: “Đến ngày đó, tôi cũng sẽ làm như lời đã nói hôm nay, thế nhưng trong lúc đó có phát sinh chuyện gì bất ngờ hay không, tôi không dám đảm bảo với em cái gì.”

Vệ Linh khinh ngạc hỏi: “Tham muốn làm cái gì a?”

Kỳ Tham vỗ vỗ sau lưng Vệ Linh, nói: “Yên tâm đi, cái gì tôi cũng không làm.”

Trong lòng Vệ Linh không biết chắc Kỳ Tham nói thật hay giả, nhưng cũng hiểu được nếu cô không muốn nói thì làm thế nào cũng không thể biết được. Nhưng nếu Kỳ Tham đã đồng ý không làm cái gì, ít nhất cũng khiến nàng thoáng yên tâm.

Buổi tối trước khi đi ngủ, hai người cùng nhau thu dọa bàn và tủ đầu giường có chút lộn xộn, trong quá trình lăn qua lăn lại, Kỳ Tham phát hiện trong ngăn kéo có cái hộp màu đen, lập tức cầm lên hỏi Vệ Linh: “Đây là cái gì?”

“Nó là… Tham bỏ nó vào trong tủ đi.” Bỗng nhiên mặt Vệ Linh ửng hồng, ngữ khí lúng túng nói.

“Hả?” Kỳ Tham cảm nhận có vấn đề, lập tức xông tới trước mặt Vệ Linh, nhanh chóng mở cái hộp ra, từ túi nhỏ bên trong biết được đáp án, nhất thời ‘Phốc’ một cái bật cười: “Cái gì a? Tại sao chỉ có… Một bộ? Ai mua? Ha ha… Không phải là em chuẩn bị chứ?”

Vệ Linh ngượng ngùng muốn cướp đi, thế nhưng Kỳ Tham tay mắt lanh lẹ né tránh khiến nàng không thể thực hiện được, đành lên tiếng giải thích: “Đương nhiên không phải em chuẩn bị… Là quà Hoắc Tưởng tặng chúng ta.”

“Ồ? Trương Hoắc Tưởng thật là…” Kỳ Tham buồn cười quan sát dáng vẻ không tự nhiên của Vệ Linh: “Hai chúng ta đã dùng qua chưa?”

“Không có!” Vệ Linh lập tức nhanh chóng trả lời, đồng thời mặt càng thêm đỏ: “Trước đây Tham và em còn chưa… Còn chưa phát triển tới bước này.”

Kỳ Tham cười xấu xa hỏi: “Bây giờ đã phát triển tới bước kia, em xem như thế nào đây?”

“... Cái gì xem thế nào?” Vệ Linh có dự cảm xấu bắt đầu lui về sau.

Kỳ Tham cũng không truy, chỉ đứng đó cười vui vẻ lấy cái túi nhỏ ra lắc lắc hỏi: “Tôi muốn trưng cầu ý kiến, thời điểm chúng ta thân mật có muốn dùng nó hay không?”

“Em không biết… Hơn nữa tại sao muốn hỏi em?” Vệ Linh đứng cuối giường cảnh giác nhìn Kỳ Tham.

Kỳ Tham kéo dài giọng điệu cười cợt lấy tờ hướng dẫn ra nghiên cứu: “Vì tôi không có vấn đề gì, hơn nữa nếu dùng vật này, phần lớn là vì đảm bảo thân thể em khỏe mạnh, đồng thời khi chúng ta… Em sẽ càng hưng phấn…”

“Kỳ Tham, Tham câm miệng!” Vệ Linh mau mau đánh gãy câu chuyện, cũng cảm thấy toàn thân vì ngượng ngùng mà nóng bừng: “Em không muốn nghe! Tham bỏ nó vào tủ đi, bằng không… Bằng không em…”

Kỳ Tham cười ha hả nhìn Vệ Linh: “Bằng không em làm sao?”

Vệ Linh nín thở suy nghĩ hồi lâu, cuối cùng mới có chút ít niềm tin nói: “Bằng không em sẽ về nhà ngay lập tức, không ở đây nghe Tham nói bậy.”

“Ai da da, nói không lại liền muốn trở về mẹ để, thực sự là tính nết Đại tiểu thư.” Kỳ Tham cố ý chọc giận Vệ Linh lắc lắc đầu nói.

Vệ Linh buồn bực cắn môi dưới, đi tới giơ tay làm bộ muốn đánh Kỳ Tham.

Đúng lúc Kỳ Tham bỏ đồ trong tay xuống, mở hai tay kéo Vệ Linh vào lồng ngực, vuốt tóc nàng, cố gắng nhịn cười hống: “Được rồi, đừng tức giận, đừng tức giận. Tôi biết so với thứ đó em càng yêu thích tôi hơn, yên tâm, từ nay về sau tôi sẽ cố gắng nghiêm ngặt chú ý vệ sinh cá nhân không để em khó chịu…”

Vệ Linh bị cách nói tự cho là đúng của Kỳ Tham khiến nàng muốn ngất đi: “Kỳ Tham! Em không muốn nghe Tham nói những thứ này!”

“Hảo hảo được, không nói.” Kỳ Tham nhẹ nhàng di chuyển tay xuống hông Vệ Linh, thuận thế hôn môi nàng, nghiêng người áp đảo: “Tiếp theo chúng ta nên hành động thực tế…”

Môi lưỡi bị chiếm lấy Vệ Linh không có cách nào nói không, chỉ có thể ỡm ờ tùy ý để người trước mặt, người mà nàng yêu tha thiết chiếm lấy thân thể và linh hồn mình…

Qua mấy ngày, Tô Oánh tự mình tới tổng công ty Kỳ thị tìm Kỳ Tham nhận chi phiếu năm triệu, gõ cửa đi vào, phát hiện bên trong không hề có bàn ghế gì, chỉ duy nhất bộ ghế sô pha, nhất thời nhìn Kỳ Tham nở nụ cười: “Đây là tình huống gì?”

“Trùng tu văn phòng còn chưa xong chính là như thế.” Kỳ Tham bất đắc dĩ nhún nhún vai: “Tôi còn chưa chính thức đi làm, có điều cô là vị khách đầu tiên ở đây.”

Tô Oánh không hề cảm động gì bỏ mũ lưỡi trai xuống, ngồi vào ghế sô pha lớn: “Điều kiện làm việc cũng thật gian khổ, xem ra cô gọi tôi tới nơi này, là vì cho tôi thấy dáng vẻ đáng thương của cô, sau khi bộ phim công chiếu muốn tôi chia thêm một phần lợi nhuận?”

“Không có ý đó.” Kỳ Tham bỏ chi phiếu vào phong thư đưa cho Tô Oánh: “Dù sao lần này tôi chỉ cung cấp khách sạn làm địa điểm, không ra tiền mặt.”

Tô Oánh cầm phong thư trong tay ước lượng rồi cười nói: “Nhưng tiền là cô nghĩ biện pháp giúp tôi, tôi chỉ nhận điểm này là được, đã làm phiền cô rồi!”

“Đứng khách sáo như vậy, coi cô là bạn, chuyện của cô cũng là chuyện của tôi. Huống hồ đến cuối cùng không phải tôi không kiếm được lời.” Kỳ Tham rót cho Tô Oánh ly nước.

Tô Oánh đè tay Kỳ Tham lại, cùng cô nhìn nhau mấy giây, tiếp theo buông tay ra, cầm lấy ly nước cười nhạo nói: “Cô còn nói coi tôi là bạn bè, đúng là tiến bộ không ít.”

“Vậy ý của cô không muốn làm bạn với tôi?” Kỳ Tham cười hỏi.

“... Bằng không tôi còn có thể lựa chọn thân phận nào khác sao?” Tô Oánh không hề chừa chỗ trống nhanh chóng hỏi lại.

Kỳ Tham cảm giác thật sự bó tay, lông mày giật giật: “Cái này sao? Hình như không còn lựa chọn nào.”

Tô Oánh thở dài: “Gần đây Vệ Linh vẫn khỏe chứ?”

“Rất tốt, tất cả đều thuận lợi.” Kỳ Tham cười trả lời.

Tô Oánh giơ phong thư trong tay lên: “Cuộc họp cổ đông ở Vệ thị, cô tính thế nào?”

Kỳ Tham hồi đáp: “Không tính thế nào cả, cũng đã nói chắc chắn sẽ bỏ phiếu tán thành Vệ Tân tiếp nhận tập đoàn tài chính Vệ thị.”

“Cô thật sự tán thành?” Tô Oánh truy hỏi một câu: “Chẳng lẽ cô cho rằng hắn sẽ mang tới lợi nhuận thuần túy cho Vệ thị và các người sao?”

Kỳ Tham cười nhạt: “Hoàn toàn không.”

“Cô có dự định khác chứ?” Tô Oánh nhìn ra chút đầu mối lập tức dò hỏi.

Kỳ Tham trả lời: “Nói thế nào đây, mọi chuyện còn đang trong giai đoạn tiến hành, tỷ lệ thành công quá thấp, nếu cuối cùng không thực thiện được, ngược lại không phải chuyện gì tốt đẹp.”

Tô Oánh suy nghĩ một chút, lại bóng gió hỏi: “Giả như thực hiện được, có ảnh hưởng tới tình cảm giữa cô và Vệ Linh không?”

“... Không nhất định.” Kỳ Tham quệt miệng: “Phải xem nàng nghĩ như thế nào, nếu như trong lòng nàng gia tộc quan trọng hơn thì tôi trong mắt nàng từ đầu tới đuôi đều là âm mưu luận giả.”

“Đã như vậy, cô còn kiên trì làm theo ý nghĩ của mình sao?” Tô Oánh hỏi.

Kỳ Tham nở nụ cười: “Tất nhiên. Vệ gia là một chuyện, lợi ích là một chuyện, gia đình tôi cùng Vệ gia có thù hận lại là chuyện khác, trong lúc đó tôi với vệ Linh không thể đánh đồng những chuyện kia với nhau, tôi sẽ giải thích với nàng, nhưng nàng có tin hay không hoặc nàng không thông cảm cho sự khó xử của tôi, đành phải chờ sự tình lắng xuống rồi nói tiếp.”

“Tôi có thể hiểu ở góc độ của cô sẽ rất khó xử.” Tô Oánh đem phong thư bỏ vào giữa một quyển tạp chí giải trí trong túi mình, nói tiếp: “Thế nhưng tôi cảm thấy, Vệ Linh sẽ không bao giờ thích cô làm bất cứ chuyện gì tổn thương tới gia đình mình, luôn luôn là thế.”

Kỳ Tham trầm mặc: “Thật không? Có lẽ vậy. Tôi cũng luôn luôn chán ghét có người phản đối hay ngăn cản kế hoạch của tôi, mặc kệ đối phương là ai.”

“... Bây giờ nói thật đi, trí nhớ của cô đã khôi phục được bao nhiêu?” Tô Oánh nhíu chặt mi tâm: “Cô càng ngày càng giống với trước kia, đây không chỉ là cảm giác nhất thời của tôi.”

Trong nháy mắt Kỳ Tham nở nụ cười: “Chắc chắn là cô suy nghĩ quá nhiều.”

Tô Oánh biết Kỳ Tham không muốn trả lời vấn đề này, tốt bụng nói: “Khi cô làm việc rất thích đi theo phương hướng cực đoan, nhưng chuyện không nắm chắc cô ít khi thực hiện, lần này quyết định của cô có thể đúng hoặc không đúng, nhưng… Nếu tôi là Vệ Linh, bỏ qua vấn đề gia nghiệp không nói tới, chỉ với thân phận người yêu, chắc chắn ai cũng không muốn người mình yêu tha thiết lại lừa dối hay che giấu điều gì đó.”

“Cô nói đúng.” Kỳ Tham cười cợt: “Tôi sẽ chú ý, hoặc sau này cố gắng bù đắp. Cám ơn cô nhắc nhở tôi.”

Tô Oánh khinh thường lên tiếng: “Tôi chỉ không muốn nhìn thấy hai người yêu nhau là khóc lóc sướt mướt chia tay mà thôi.”

“Tôi khóc sướt mướt lúc nào?” Kỳ Tham nói lớn.

“Hừ! Không có.” Tô Oánh mở túi xách ra lần nữa, đưa cho Kỳ Tham vài tờ giấy: “Chuyện Cung Khả Khả chuyển hộ khẩu tôi đã tìm người làm, vợ chồng Tôn giáo sư cũng gần trở về, chuyện còn lại cô làm là được.”

Kỳ Tham nhận lấy: “Được, biết rồi!”

Gặp mặt tán gẫu chấm dứt ở đây, Tô Oánh rời khỏi. Kỳ Tham lập tức gọi Trâu Bằng và Trịnh Tiểu Cầu đến, tỉ mỉ nói ra sắp xếp của mình, an bài công việc tiếp theo một cách chặt chẽ.

Khí trời thật sự rất tốt, cuộc họp cổ đông nhằm biểu quyết Vệ Tân tiếp nhận Vệ thị cũng chính thức bắt đầu. Hôm diễn ra cuộc họp, toàn bộ mười một người của Vệ gia đều có mặt, các cấp quản lý nối đuôi tiến vào, sau đó các cổ đông lớn nhỏ từ từ có mặt đông đủ.

Còn bên nắm giữ 40% cổ phần, vẫn theo lời Quân Tuyết nói, do Kỳ Tham làm đại diện toàn quyền quyết định. Cô mang theo hai trợ thủ, quản lý Trịnh Tiểu Cầu và cố vấn pháp luật Phú Tường.

Mấy chục người tụ tập trong một phòng, giống như lần trước Kỳ Tham chọn một vị trí không quá bắt mắt ngồi xuống, tiện tay đặt quyển sổ lên bàn, lẳng lặng chờ cuộc họp chính thức bắt đầu.

Vệ Linh và người nhà chia nhau ngồi vào vị trí chủ vị, thật quá trùng hợp, chỗ Vệ Linh ngồi đối điện với Kỳ Tham nhưng hơi lệch một bên, có điều khoảng cách vẫn hơi xa, không có cách nào chào hỏi, đặc biệt với tình hình căng thẳng hiện tại, thật sự không có tâm tình cùng cô liếc mắt đưa tình.

Phú Tường phát hiện Vệ Linh trước, dùng cùi chỏ đụng đụng cánh tay Kỳ Tham, thấy người kế bên không hiểu nhìn qua liền nhỏ giọng nói: “Vệ học tỷ ngồi bên kia kìa.”

Kỳ Tham ngẩng đầu, tìm kiếm bóng dáng của Vệ Linh, ánh mắt hai người chạm nhau, cô lập tức nở nụ cười, nàng nhìn thấy cũng mím môi mỉm cười, sau đó cúi đầu nhìn tài liệu trước mặt không tiếp tục để ý tới cô.

Mấy phút sau, xác nhận toàn bộ đều có mặt, cửa lớn phòng họp được đóng lại, cuộc họp cổ đông chính thức bắt đầu.