Biện Ái Pháp Tắc

Chương 39



Người đến sân bay đón cô lại là Trương Hoắc Tưởng. Vừa nhìn thấy Kỳ Tham thì đã bắt lấy cô, giảo hoạt cười nói: "Hừ hừ, Tiểu Tham Tham của chúng ta cuối cùng cũng quay về rồi. Lên xe rồi nói xem hơn một tháng nay đã xảy ra chuyện gì?"

Kỳ Tham giơ hai tay ra vẻ đầu hàng, nhấc chân chui vào trong xe: "Không có chuyện gì cả, hết thảy thuận lợi."

"Được rồi, vậy nói về chị cả của cậu đi." Trương Hoắc Tưởng hừ lạnh.

Kỳ Tham biết hơn một tháng nay nhất định cậu ta đã nín nhịn vấn đề này đến sắp điên rồi, cô cũng không muốn thừa nước đục thả câu làm gì.

"Mười năm trước chị ấy đến một thành phố khác, ừm, chính là đi làm việc cho một Đại tiểu thư thế giao với nhà mình."

"Ui chao vậy sao? Chỉ có như vậy mà khiến cả nhà cậu không ai dám nhắc đến chuyện của chị ấy à? Kính nhờ Kỳ luật sư cậu ăn nói cẩn thận một chút!"

Kỳ Tham chép miệng nói: "Chị của mình ở bên ngoài lăn lộn đầu đường làm lưu manh suốt mười năm, cho nên chị ấy bất mãn cha mẹ mình năm đó đã ném chị ấy ra ngoài, cha mẹ cũng cảm thấy thiếu nợ chị ấy rất nhiều, cho nên hai bên đã mười năm không liên lạc, như vậy cậu đã hài lòng chưa?"

"Cha mẹ thật đáng sợ! Cừu hận thật đáng sợ!" Trương Hoắc Tưởng lấy được câu trả lời như mong muốn rồi thì cũng khôi phục dáng vẻ lười biếng thường ngày. "Được rồi, mình đưa cậu về nhà, gần đây cha mẹ cậu rất lo lắng tình hình tiến triển của cậu ở bên đó. Lần nào mình đến thì họ cũng hỏi mình có gọi điện thoại cho cậu không...."

Kỳ Tham liếc nhìn ghế sau xe vứt đầy tạp chí, dứt khoát nói: "À, cậu thừa dịp mình không có ở nhà thì chạy đến nhà mình ăn chùa đúng không? Trả tiền cơm chưa?"

"Cậu con mẹ nó đồ đàn bà xấu xa! Mình như vậy là lo lắng cho cậu đó biết chưa?" Trương Hoắc Tưởng mặt không đỏ tim không đập mà biện giải.

"Nghe không hiểu. Vậy hôm nay nhớ đóng tiền trước khi ăn cơm." Kỳ Tham nhìn chằm chằm tờ bìa của một cuốn tạp chí, trên đó chính là Tô Oánh ăn mặc lễ phục màu đen khoa trương, trên đầu đội mũ phớt, trang điểm hệt như nữ vương. Tò mò nổi dậy, thuận tay cầm cuốn tạp chí lên đọc tựa đề bài phỏng vấn của cô ta.

Tô Oánh - minh tinh dựa vào phẫu thuật thẩm mỹ lấy được danh tiếng, cũng chỉ có vậy mà thôi.

Chà, tuyên ngôn dứt khoát như vậy, sẽ đắc tội bao nhiêu người nha. Kỳ Tham cười lắc đầu, nhét cuốn tạp chí vào túi vải sau lưng ghế trước.

Sau khi đến nhà, người đầu tiên chào đón chính là Trâu Giai Giai cười đến híp mắt, Kỳ Tham ôm cô bé lên cao, hỏi: "Hình như mới một tháng mà Giai Giai nặng hơn rồi nha?"

Giai Giai ôm cổ chị họ, vui vẻ trả lời: "Mẹ nói mùa xuân vạn vật hồi sinh, ngủ đông thật lâu cũng đã đến lúc ăn thật nhiều đồ ăn ngon. Cho nên gần đây em ăn rất nhiều!"

"Tình huống bên Tiểu Tề.... Thế nào?" Mẹ Kỳ đi theo sau lưng Trâu Giai Giai, rất bất an nhưng nhịn không được hỏi. Ba Kỳ đứng bên bàn trà nhìn về phía bên này, hiển nhiên cũng rất muốn biết cuộc sống của con gái lớn như thế nào.

Kỳ Tham thả Trâu Giai Giai xuống, thoáng nghiêm nghị nói với cha mẹ: "Chị cả của con không có vấn đề gì, chuyện lần này cũng thuận lợi thoát thân. Còn Bạch gia, có thể nhìn ra bọn họ đối với chị cả rất tốt, bên đó chị ấy cũng có rất nhiều bạn bè. Hơn nữa còn nhận được một công việc rất tốt, bận bịu học tập thứ mới... Cho nên chị ấy nói, tạm thời không có thời gian quay về, nhưng mà nếu có cơ hội thì chị ấy nhất định sẽ về nhà thăm hỏi."

"Như vậy à? Vậy thì tốt, vậy thì tốt...." Mẹ Kỳ không tự chủ được mà gật gật đầu theo lời kể của con gái nhỏ. "Vậy sau này Tiểu Tề không cần phải sống cuộc sống nguy hiểm nữa rồi."

Ba Kỳ ho khan một tiếng, không nhịn được mà hỏi: "Cái đó, chị cả của con, ở bên kia có.... có người yêu hay chưa?"

"Hả?" Kỳ Tham sửng sốt một chút, không hiểu sao trong đầu lại hiện lên hình ảnh cô gái vui vẻ tên Khang Tử Hinh, nhưng mà đó là một cô gái nha, cha mẹ có thế tiếp nhận sao.... Cho nên cô cũng chỉ có thể mập mờ trả lời: "Chuyện này thì con không chú ý, có thể có, cũng có thể chưa có.... Aiz, con chỉ lo giúp chị cả xử lý những chuyện phiền toái kia thôi, làm gì có thời gian quản cuộc sống riêng tư của chị ấy chứ."

Ba Kỳ không thể làm gì khác là hơi hơi thất vọng "à" một tiếng, sau đó cầm một lá thư mời đưa cho cô: "Tôn giáo sư của con lại gửi thư mời đến. Con xem thử đi."

Kỳ Tham ngạc nhiên, suy nghĩ sao vị Tôn giáo sư kia thích gọi mấy người bọn họ đến hội họp thế nhỉ. Mở thư mời ra, ngày tháng viết trên đó chính là ngày mai, cũng nói đến nguyên nhân buổi họp mặt này. Tôn giáo sư nói là muốn đi chơi tiết Thanh Minh mùa xuân.

Kỳ Tham cười cười: "Con thật sự không có hứng thú."

Trương Hoắc Tưởng lại là một người thích náo nhiệt, không ngừng la hét: "Tụ họp thật thú vị nha, đi thôi đi thôi! Có thể dẫn người thân đi cùng không? Mình muốn đi với cậu!"

"Đi ăn cơm chùa à?" Kỳ Tham khinh thường liếc cô, nhét thư mời vào ngực cô. "Dù sao ngày mai cũng không bận gì, vậy thì đi một chuyến."

Đêm đó Trâu Giai Giai và Trương Hoắc Tưởng ở lại nhà Kỳ Tham. Lúc Kỳ Tham dỗ Giai Giai ngủ, cô bé nằm trong chăn, giương đôi mắt tròn vo hỏi: "Anh nói chị cả lớn lên cũng rất giống với chị hai, là thật sao?"

Từ khi đứa nhỏ này ra đời thì chỉ biết có một người chị họ là Kỳ Tham, cho nên mới gọi Kỳ Tham là "chị hai" còn gọi Kỳ Tề chưa từng gặp mặt là "chị cả". Điều này khiến cho Kỳ Tham nhịn không được mà bật cười, sờ sờ mái tóc của cô bé nói: "Đúng vậy, từ nhỏ đến lớn, bất kì ai thấy chị và chị cả thì đều nói bọn chị cực kì giống nhau."

"Chị cả và chị hai là sinh đôi sao? Giống như chị Vệ Duyệt và anh Vệ Khác à?" Trâu Giai Giai truy hỏi.

Kỳ Tham lắc đầu một cái: "Không phải nha, chị cả lớn hơn chị tận hai tuổi. Nhưng mà vì là chị em ruột cho nên dáng dấp giống nhau."

"Oa...." Trong mắt Giai Giai tràn đầy ngạc nhiên. "Nhưng mà em và anh của em lại không giống nhau."

Kỳ Tham cúi đầu hôn lên vầng trán nho nhỏ kia: "Đó là vì anh của em là con trai, giống cha. Còn em là con gái, giống mẹ nhiều hơn một chút. Nhưng mà chờ đến lúc em trưởng thành rồi thì sẽ càng ngày càng giống anh của em thôi."

"Thật không?" Trâu Giai Giai tràn đầy cõi lòng hi vọng cười lên. "Có rất nhiều chị gái xinh đẹp nói anh của em đẹp trai, cho nên sau này khi lớn lên em cũng sẽ rất đẹp trai sao?"

Kỳ Tham cong môi, cố gắng bày ra nụ cười tự nhiên nhất: "Ừ, đúng vậy. Sau này Giai Giai lớn lên nhất định sẽ rất xinh, cũng sẽ rất đẹp trai. Sẽ có rất nhiều nam sinh theo đuổi em."

Giai Giai kéo chăn lên che nửa mặt, ngượng ngùng cười: "Vậy sau này em lớn rồi, cũng sẽ giống như chị hai, làm một luật sư nổi tiếng được không?"

"Được!" Kỳ Tham tiếp tục giữ vững nụ cười. "Đến lúc đó chị sẽ dạy em làm thế nào để trở thành một luật sư vừa xinh gái vừa đẹp trai nha."

Trâu Giai Giia há miệng ngáp một cái: "Dạ.... Chị ơi, em mệt, muốn ngủ."

Kỳ Tham gật đầu một cái, đứng dậy khỏi giường của cô bé, giúp cô bé đắp kín chăn, tắt đèn trên tủ đầu giường: "Ngủ thôi. Giai Giai ngủ ngon."

"Ngủ ngon, chị hai." Trâu Giai Giai ngoan ngoãn nhắm hai mắt lại.

Bên kia Trương Hoắc Tưởng đã quang minh chính đại nằm ngang trên giường Kỳ Tham, nâng cao tay cầm sách lên đọc. Nghe tiếng Kỳ Tham mở cửa phòng thì trở mình nhìn cô: "Giai Giai ngủ rồi?"

"Ngủ rồi." Kỳ Tham thở dài, cởi áo choàng ném qua một bên, mệt mỏi ngã người xuống cái gối bên cạnh Trương Hoắc Tưởng, ngáp một cái thật to.

Trương Hoắc Tưởng vừa lật sách vừa hỏi: "Bệnh tình của Giai Giai có chuyển biến tốt không?"

"Kiểm tra rất nhiều lần nhưng vẫn như cũ." Kỳ Tham xoa xoa mặt, "Bệnh bẩm sinh, hết cách."

Trương Hoắc Tưởng cũng thở dài một hơi tiếc nuối: "Thật là, một đứa bé ngoan ngoãn hiểu chuyện như vậy...."

Kỳ Tham không muốn tiếp tục đề tài này nữa, quay lại liền nhân lúc người kia không phòng bị mà đạp cô lăn xuống giường: "Về phòng khách của cậu mà ngủ!"

"Mẹ nó! Eo của mình! Kỳ Tham cậu cái đồ đàn bà xấu xa này nổi điên gì thế! Đền eo cho mình!"

"Mình cũng không đè cậu, đền cái gì mà đền!"

*****

Ngày hôm sau Kỳ Tham lái xe đưa Trương Hoắc Tưởng đến nhà của Tôn giáo sư. Lúc Trương Hoắc Tưởng vừa mới nhìn thấy bãi đậu xe dưới bóng cây đại thụ cao lớn kia thì bắt đầu không ngừng thán phục. Sau khi xuống xe lại thấy cỏ non bên bờ suối, mặt suối rộng rãi trong suốt, còn có cây cầu nhỏ làm bằng gỗ, vừa hét ầm vừa chạy đi hưởng thụ cuộc sống ẩn cư giữa thiên nhiên.

Kỳ Tham dựa vào xe nhàm chán nhìn động tác khoa trương của bạn mình, cuối cùng nhịn không nổi mà hét lên: "Mất mặt đủ chưa? Sao cậu không dứt khoát nhảy luôn xuống suối bơi như cá luôn đi?"

Tiếng hét của cô ngược lại khiến người đứng sau cây đại thụ chú ý: "Kỳ luật sư à?"

"Hửm?" Kỳ Tham quay đầu, bất ngờ nhưng không ngoài ý muốn nhìn thấy Vệ Linh cầm chìa khóa xe không biết đã đứng sau cây đại thụ lúc nào, lúc này mới vẫy tay với nàng: "À, chào buổi sáng, Vệ luật sư."

Vệ Linh vươn tay vào xe lấy túi xách xuống, khóa kĩ cửa xe, sau đó mới đi đến, bình thản nhìn cô: "Cô xử lý xong chuyện bên ngoài rồi phải không?"

"Ừm, rất thuận lợi." Kỳ Tham nhìn cái người hôm nay chỉ mặc một thân quần áo ngắn đơn bạc, thuận miệng nói: "Xuân đến nhưng còn lạnh, hôm nay cô mặc hơi ít thì phải."

Vệ Linh mỉm cười trả lời: "Giáo sư nói muốn ra ngoài chơi tiết Thanh Minh, tôi nghĩ đi bộ đường dài sẽ đổ mồ hôi nên không bằng mặc ít một chút cho tốt."

Đúng rồi, quên mất hôm nay phải ra ngoài vận động. Kỳ Tham ngẩng đầu nhìn bầu trời trong xanh quang đãng, lẩm bẩm: "Ừ, nhưng mà bên chúng ta nóng hơn bên chị tôi rất nhiều...."

Vệ Linh vừa đi vừa nói: "Chị cô bên kia vẫn tốt chứ?"

"Tôi thấy chị ấy sống dễ chịu hơn tôi nhiều." Vừa nhắc đến chị cả Kỳ Tề thì không hiểu sao tâm tình của Kỳ Tham cởi mở hơn nhiều. "Ít nhất trong nhà còn có một tiểu mỹ nữ thiếp thân hầu hạ...."

Vệ Linh nhẹ nhàng "à" một tiếng, hỏi: "Là người yêu sao?"

Kỳ Tham nhìn cô, cong cong khóe môi cố tình nói: "Đúng vậy, là bạn gái của chị tôi, nhỏ hơn chị tôi bốn tuổi, nhưng lớn lên rất đẹp, cũng rất hiểu chuyện, chị tôi cũng rất yêu thương cô ấy."

Nói xong thì chờ phản ứng của nàng, nhưng mà Vệ Linh vẫn mắt nhìn phía trước, không thèm chớp lấy một cái, giống như không để ý lắm mà "à" một tiếng coi như trả lời.

Xì! Không thú vị gì hết! Kỳ Tham thất vọng bĩu môi, bước nhanh lên cầu gỗ kéo lại Trương Hoắc Tưởng còn đang cảm thán mị lực của thiên nhiên, hơi than phiền: "Tại sao Tôn giáo sư lại rảnh rỗi không có việc gì kéo chúng ta đến chỗ này tụ họp, đường thì xa, tốn rất nhiều tiền xăng dầu."

Vệ Linh đứng trước hàng rào trúc, có vẻ hơi kinh ngạc nhìn cô, nói: "Kỳ luật sư không biết nguyên nhân sao?"

"Nguyên nhân gì?" Kỳ Tham không hiểu nhìn lại nàng, Vệ Linh bình tĩnh nói: "Dưới gối vợ chồng Tôn giáo sư không có con cái, có lẽ lớn tuổi nên có chút cô đơn đi."

Kỳ Tham sửng sốt một chút, cùng Trương Hoắc Tưởng nhìn nhau một cái, cẩn thận suy nghĩ, hình như đúng là Tôn giáo sư chưa bao giờ nhắc đến chuyện con cái, cũng không thấy trên tường nhà ông treo ảnh, hóa ra là vì vợ chồng họ căn bản là không có con....

Thấy cô suy nghĩ lâu như vậy thì Vệ Linh mới lên tiếng: "Chuyện này là Phú Tường học muội nói cho tôi biết, tôi cứ nghĩ là em ấy cũng nhắc đến với cô, hóa ra là không có."

"Cũng không phải chuyện hay ho gì, tại sao phải bỗng dưng vô cớ nói với tôi." Kỳ Tham mạnh miệng đáp trả. Đột nhiên Trương Hoắc Tưởng hô lên: "Có người trong nhà đi ra kìa."

Người ra ngoài chính là Tôn phu nhân, Kỳ Tham vội vàng làm bộ như vừa mới đến nơi, trực tiếp đẩy cửa gỗ, cười chào hỏi: "Sư mẫu, bọn em đến rồi!"

Tôn phu nhân nhiệt tâm mời ba người vào trong viện, còn gọi Tôn giáo sư đi ra. Kỳ Tham giới thiệu đơn giản Trương Hoắc Tưởng với hai vị trưởng bối, sau đó đặt lễ vật xuống, đi qua phụ rửa rau. Vệ Linh bên kia thì theo Tôn phu nhân đi vào bếp chuẩn bị nguyên liệu nấu ăn.

"Các em từ xa đến, trước nghỉ ngơi một lát đi, đến giờ cơm trưa rồi ra ăn cơm, sau đó chúng ta lên núi đi dạo một chút...." Tôn giáo sư cười ha hả đi quanh ba người trẻ tuổi. "Ngọn núi bên kia là núi hoang, nhưng mà mấy ngày trước lúc thầy đi đào rau củ dại thì nhìn thấy có gà rừng đó. Nếu lần này chúng ta may mắn, nói không chừng có thể bắt được gà rừng."

Trương Hoắc Tưởng cảm thấy rất hứng thú hỏi: "Có thỏ hoang không ạ? Thầy có thấy thỏ hoang không?"

"Thầy nghĩ chắc là có. Nhưng mà thỏ hoang phản ứng nhanh nhạy hơn gà rừng rất nhiều. Trước đây thầy leo một ngọn núi khác, lúc đến sườn núi thì xoẹt xoẹt mấy cái liền chả thấy bóng dáng đâu nữa."

Bình thường khó có ai cảm thấy hứng thú với những chuyện thế này, nhưng mà Trương Hoắc Tưởng lại hưng phấn bừng bừng, Tôn giáo sư tinh thần sảng khoái, khoái trá kể tiếp: "Nhưng mà tốc độ xuống núi của thỏ hoang không nhanh, bởi vì chân sau quá dài nên cản trở động tác đi xuống của nó."

Hai mắt Trương Hoắc Tưởng sáng ngời lên, hỏi: "Chúng ta đặt một cái bẫy trong rừng xem thử có thể bắt được thỏ hoang không? Nghe nói thịt thỏ rừng rất ngon, hầm ra rất thơm!"

Tôn giáo sư "a" một tiếng: "Thầy là muốn bắt gà rừng, nhưng mà không biết cách làm cách làm bẫy, tìm trên mạng nhiều lần nhưng mà toàn là công cụ chuyên nghiệp thôi."

"Không cần không cần! Thật ra rất đơn giản mà, nhà thầy có dây kẽm nhỏ không ạ? Chính là loại hơi mềm đó, bấm thành từng đoạn dài ngắn tầm một mét, sau đó chia ra làm hai, đan thành một cái vòng như vậy...."

Trương Hoắc Tưởng khua chân múa tay miêu tả lại, Tôn giáo sư vừa nghe thì liền cảm thấy đứa nhỏ này rất hợp tính mình, hai người phút chốc vứt công việc trong tay chạy vào nhà tìm dây kẽm để làm thí nghiệm.

"Này, Hoắc Tưởng...." Kỳ Tham đứng bên ao nước, trong tay cầm một bó rau hẹ còn chưa nhặt sạch, giương mắt nhìn Trương Hoắc Tưởng và Tôn giáo sư bỏ mình lại mà chạy đi mất.

----------

Ta nói chứ có đứa bạn vừa điên vừa khùng như Trương Hoắc Tưởng lắm lúc cũng mệt mỏi lắm =))