Biện Ái Pháp Tắc

Chương 4



Vì vậy sau bữa trưa, ăn xong bánh kem sinh nhật của Giai Giai, Trương Hoắc Tưởng một bên ngậm điếu thuốc dài, một bên lời không rõ ràng trả giá với Kỳ Tham: "Chuyện buổi chiều chắc cậu sẽ xong rất nhanh, cùng mình đến chỗ này dạo một vòng đi."

"Không đi." Kỳ Tham nghĩ cũng không nghĩ liền cự tuyệt. Trương Hoắc Tưởng tức giận hét: "Phiền cậu ngay lập tức xuống xe, tự nghĩ cách đến Sở sự vụ!"

"Mình tình nguyện thừa dịp bây giờ bóp chết cậu, sau đó đem xác vứt nơi hoang dã, cuối cùng tự mình lái xe đến Sở sự vụ." Kỳ Tham tỉnh bơ đáp trả, Trương Hoắc Tưởng rít một hơi thuốc, nói: "Mình nói cậu là đại biến thái cậu còn không chịu nhận."

"Đa tạ khen ngợi."

Nơi làm việc của Kỳ Tham là một văn phòng Sở sự vụ một tầng, bởi vì văn phòng luật sư này vẫn chưa có danh tiếng lớn, cho nên mặc kệ là vị trí hay cách bày trí đều rất phổ thông, hoặc có thể nói là rất tùy ý, cả văn phòng chỉ có hơn mười người. Bình thường cuối tuần không có ai đi làm, nhưng lần này vì đã hẹn trước nên chủ nhiệm và hai người thân của bị cáo đã có mặt ở văn phòng.

"Cậu ở đây chờ mình một lát." Kỳ Tham cởi áo khoác trắng xuống vứt lên người Trương Hoắc Tưởng, sau đó xắn ống tay áo sơ mi đi theo chủ nhiệm vào phòng tiếp khách.

Người ủy thác là một đôi vợ chồng trung niên, dáng vẻ chất phác, trong ngực người đàn ông ôm một túi vải cũ kĩ, Kỳ Tham nhìn lướt qua, đoán chừng trong đó đựng không ít tiền mặt. Chủ nhiệm mở đầu miêu tả lại tình huống vụ án lần này cho Kỳ Tham nghe, ở giữa hai vợ chồng trung niên chen miệng bổ sung vài tình tiết, khiến cho Kỳ Tham hiểu được đầu đuôi câu chuyện.

Hai vợ chồng trung niên có một đứa con gái, cũng chính là bị cáo, năm nay ba mươi tuổi, mấy năm trước nhờ người mai mối giới thiệu mà quen biết một người đàn ông cùng thành phố, hai người không có quá nhiều tình cảm với nhau nhưng dưới sự thúc giục của hai bên gia đình nên kết hôn. Nhưng sau khi cưới thì nhà trai liên tục bạo hành gia đình với nhà gái. Hai người kết hôn đã ba bốn năm nhưng lại không có con, người chồng suy đoán mình lấy nhầm người phụ nữ không thể sinh con nên liên tục đánh đập và làm nhục người vợ. Mãi cho đến đoạn thời gian trước, hắn ta dùng dao thái cắt lên mặt người vợ, người vợ chịu không nổi nên thừa dịp hắn ngủ say mà đâm dao thái vào cổ hắn. Sau đó cô ta ngồi bên thi thể của chồng gọi điện thoại tự thú, bị cảnh sát bắt đi. Kỳ Tham rất kiên nhẫn nghe tự thuật, sau đó hé miệng nói: "Nếu như giết người trong lúc bị bạo hành thì có thể xem là phòng vệ chính đáng, nhưng lần này lại là giết người sau khi xong chuyện rồi, vụ án này không dễ làm...."

"Nhưng mà.... Cho dù con gái của tôi có phản kháng thì cũng không đánh lại hắn ta!" Người đàn bà trung niên lúc vừa mới vào cửa thì đã ngân ngấn nước mắt, bây giờ vì một câu nói không chút tình cảm của Kỳ Tham mà không kìm được khóc lớn lên. "Hơn nữa sau khi bị bắt thì con bé mới phát hiện mình đã mang thai.... Đứa nhỏ nhà tôi số khổ quá...."

Kỳ Tham đen mặt: "Cái gì? Mang thai?" Thật giống vở kịch bi thảm náo nhiệt quá.

Chủ nhiệm giúp cô hỏi kĩ hai vợ chồng kia: "Vậy xin hỏi bây giờ cô ấy có yêu cầu gì không?"

"Con bé nói muốn phá thai! Nó nói nó giết người thì phải đền mạng, nếu đã lựa chọn giết người thì không có ý định sống tiếp nữa, dù sao bây giờ mang thai cũng đã trễ rồi.... Huhuhu.... Nhưng chúng tôi làm cha làm mẹ, có thế nào cũng không thể nhìn con bé cứ như vậy mà buông tha hi vọng. Tên súc sinh kia đáng chết! Hắn không đáng để con gái chúng tôi phải đền mạng...." Người đàn bà khóc rất thương tâm, chồng của bà ta không ngừng thở dài, lặng lẽ dùng khăn giấy lau nước mắt cho vợ. Kỳ Tham không lên tiếng, chuyển mắt nhìn chủ nhiệm, người cũng đang dùng ánh mắt hỏi thăm ý kiến của cô: "Làm sao đây?"

"Bây giờ điều kiện có lợi đối với chúng ta chính là: có tình tiết tự thú, lại đang mang thai. Khả năng tử hình không lớn, còn có thể tranh thủ giảm nhẹ mức án, chẳng qua nếu như cô ta không muốn sinh đứa bé đó ra thì đó cũng là ý nguyện của cô ta.... Loại án này không cần phải tìm đến tôi ra tay chứ?" Kỳ Tham không chút khách khí nói, "Những luật sư khác của Sở sự vụ chúng ta đều có thể nhận."

Chủ nhiệm nói: "Nhưng bây giờ ý tứ của hai vị này không phải là hi vọng cô có thể khuyên giải người trong cuộc sinh con, giảm thiểu tối đa mức án phạt sao?"

Kỳ Tham nhịn không được mà cười nói: "Tôi không phải là thuyết khách mà đi khuyên giải bị cáo quyết định sinh đứa trẻ ra. Còn có tình tiết tự thú mà, cứ dựa theo trình tự pháp luật mà làm đi."

Nghe cô nói như vậy, người đàn bà kia càng khóc dữ hơn, cuối cùng là run rẩy ôm lấy túi tiền trong ngực chồng mình, bỏ lên bàn đẩy đến trước mặt Kỳ Tham: "Vị luật sư này, chủ nhiệm các cô nói cô là người lợi hại nhất trong Sở sự vụ, cầu xin cô giúp chúng tôi một tay đi, số tiền còn lại duy nhất của nhà chúng tôi đều cho cô, cô có lòng tốt bụng xin hãy đến gặp con gái tôi, nghe nói con bé ở trong trại tạm giam sống không tốt. Chỉ cần cô chịu giúp đỡ, muốn nhiều tiền hơn nữa tôi và ba của nó cũng...."

"Vấn đề không phải là tiền." Kỳ Tham nhìn túi vài nhăn nhúm kia, hơi nhíu mày, "Là hai người đã quá đề cao tôi. Tôi không có năng lực như hai người kì vọng đâu...."

Chủ nhiệm đột nhiên xen vào: "Ba mẹ nạn nhân mời một luật sư rất lợi hại, mục đích là muốn dồn bị cáo vào chỗ chết, luật sư đó tên gì nhỉ.... À, hình như là... một nữ luật sư họ Vệ thì phải?"

"Vệ Linh sao?" Kỳ Tham đột nhiên lạnh giọng hỏi.

"À à, đúng là cái tên này." Chủ nhiệm làm bộ như sực nhớ ra, Kỳ Tham hừ lạnh một tiếng: "Chủ nhiệm, vụ án này, tôi nhận."

Chủ nhiệm nghe vậy dĩ nhiên rất vui mừng, cha mẹ bị cáo thì mừng rỡ không kể xiết. Kỳ Tham cũng không nói nhiều, ở tại chỗ kí kết hợp đồng ủy thác, về phần phí luật sư thì cô cũng không nhận quá nhiều. Sau khi tiễn đôi vợ chồng trung niên kia, ngay lúc chủ nhiệm chuẩn bị rời đi thì Kỳ Tham nói: "Ngài biết tôi ghét người Vệ gia, cho nên rất thích nơi nơi đối nghịch với người họ Vệ. Nhưng mà mời ngài lần sau không nên dùng chuyện này để khích tướng tôi."

Chủ nhiệm bị lời nói thẳng thắn của cô làm cho sửng sốt, hơi lúng túng cười cười: "Hả? Haha, tôi biết rồi, lần sau không phá lệ nữa, tôi chỉ là cảm thấy đôi vợ chồng kia rất đáng thương, cho nên mới muốn người có năng lực nhất là cô đây giúp họ một chút."

"Ngài làm luật sư nhiều năm như vậy, cũng coi như là có thâm niên, nhưng vẫn giàu lòng trắc ẩn như vậy...." Kỳ Tham hơi dừng lại, sau đó bất đắc dĩ thở dài, "Được rồi, dù sao tôi cũng được một tay ngài bồi dưỡng, nếu không phải vì ngài là một cấp trên tốt thì tôi đã sớm nhảy sang máng khác rồi."

"Hahaha, bây giờ Sở sự vụ chúng ta có chút danh tiếng trong giới còn không phải vì một năm cố gắng vừa rồi của cô sao? Tính ra hai chúng ta huề nhau. Vụ án lần này toàn quyền nhờ cô vậy." Chủ nhiệm cười sang sảng, cùng cô rời khỏi phòng tiếp khách.

"Oa, thật nhanh nha Tiểu Tham Tham!" Trong phòng làm việc, Trương Hoắc Tưởng vừa ngồi chơi trên ghế, vừa nhai kẹo cao su cô tìm thấy trên bàn làm việc, vừa cầm một cái khung ảnh, nhìn thấy Kỳ Tham thì liền giơ lên hỏi: "Cô gái trong hình này là ai vậy?"

Bối cảnh trong hình là một con hẻm nhỏ bừa bộn, có một cô gái áo đen nghiêng nửa người, hai tay cắm trong túi quần jean cũng màu đen, mái tóc phía sau được buộc thành một đuôi ngựa nhỏ, hơn nửa gương mặt ẩn dưới những sợi tóc mái bị gió thổi loạn, nhìn không rõ dung nhan. Trên môi đang ngậm một điếu thuốc dành cho nam giới, tàn thuốc bị gió thổi tứ tung, không nhìn thấy khói thuốc. Kỳ Tham nhìn hồi lâu mới lên tiếng: "Cậu không biết chị ấy."

"Cậu không nói đương nhiên mình không biết rồi." Trương Hoắc Tưởng chọt chọt khung hình, "Kiểu tóc đơn giản này nhìn rất giống cậu, nói nghe một chút coi?"

"Nhìn dáng vẻ của cậu hình như là không muốn đến chỗ cậu nói lúc nãy?" Kỳ Tham lấy áo khoác trên ghế, căn bản là không muốn trả lời người kia, "Không đi thì mình khóa cửa nhốt cậu ở đây."

Trương Hoắc Tưởng không thể làm gì khác là buông tha việc truy hỏi, trong miệng liến thoắng than vãn bất mãn cùng cô rời khỏi Sở sự vụ. Sau khi lên xe Kỳ Tham cũng không nói chuyện với Trương Hoắc Tưởng, chỉ một lòng suy nghĩ về vụ án lần này, Trương Hoắc Tưởng cũng không quấy rầy cô. Mãi đến lúc xe dừng lại thì Kỳ Tham mới phát hiện mình đang đứng trước một cô nhi viện. Nhìn bảng tên của cô nhi viện, mặt mày của cô liền tối sầm: "Cô nhi viện do Vệ gia góp vốn xây dựng?"

"Mặc dù cậu không nói tại sao cậu lại ghét Vệ gia như vậy, nhưng mà mình là hoàn toàn nghiêm túc đến đây làm từ thiện." Trương Hoắc Tưởng tháo dây an toàn, ngậm điếu thuốc ung dung nói. "Cậu có bản lĩnh thì cũng xây một cô nhi viện cho mình xem thử đi."

Kỳ Tham tiếp tục đen mặt nhưng không biết xả tức giận ở chỗ nào. "Cậu đến đây làm gì, định nói cho mình biết là yêu tinh nhân gian cũng muốn làm từ thiện à?"

"Mình được mời đến đây để phụ đạo cho vài đứa trẻ đặc biệt." Trương Hoắc Tưởng không thèm để ý, nhả khói thuốc, "Mỗi tuần đều có một buổi học, bắt đầu từ tuần sau. Hôm nay đến là để chào hỏi với thầy cô giáo ở đây."

Kỳ Tham không động đậy: "À, mình không thích trẻ con lắm. Cậu đi đi, mình ngồi trong xe chờ cậu."

"Ai nha, đi dạo với mình một chút, đi thôi." Trương Hoắc Tưởng cứ thế mà kéo cô ra ngoài, "Khung cảnh của cô nhi viện cũng không tệ lắm, cậu nên đi cảm thụ hoàn cảnh sinh hoạt của tụi nhỏ, hoàn toàn khác với Giai Giai nhà cậu đó."

Kỳ Tham cùng cô đi vào trong, bên tai truyền đến tiếng đùa giỡn huyên náo của trẻ nhỏ, dọc theo hành lang đi vào thì nhìn thấy mấy bé trai bé gái đang chơi rượt đuổi, rồi trên bãi cỏ có vài đứa nhỏ đang chơi trò bịt mắt bắt dê, liền nhịn không được mà cười nói: "Hình ảnh rất bình thường không phải sao?"

"Haha, chẳng lẽ cậu không cảm thấy, hai chữ "bình thường" này, đối với bọn trẻ ở đây là mới là hạnh phúc lớn nhất sao?" Trương Hoắc Tưởng chỉ chỉ phòng làm việc của thầy cô giáo cách đó không xa, nói: "Cậu tùy tiện đi dạo trong này đi, mình qua đó bàn bạc chương trình dạy học."

"Ừm." Kỳ Tham nhìn cô đi qua bên kia gõ cửa phòng, sau đó nhàm chán dời hướng nhìn đi chỗ khác. Ở phía bên phải có một biệt viện trông không tệ, so với hoàn cảnh bên này thì thâm thúy hơn nhiều, có hai tòa nhà hai tầng giống nhau, trong viện cũng trồng rất nhiều cây xanh, dưới gốc cây đặt rất nhiều chậu hoa, mặt đất bị lá vàng phủ kín. Là một nơi giống như không có người ở, âm u tĩnh lặng.

----------

Đợt trước rảnh rỗi trốn ở nhà chỉ biết edit truyện để dành. Hôm nay stress quá nên thôi đăng 2 chương coi như xả bớt stress ra ngoài vậy~~ T_T

Mà biết đâu mai cũng 2 chương thì sao nhỉ? =))