Biện Ái Pháp Tắc

Chương 49



Tiết trời ngày càng nóng lên, nhưng tiến độ điều tra của cảnh sát vẫn không có chút tiến triển nào.

Trương Hoắc Tưởng ẩn mình đã lâu đột nhiên sinh động trở lại, cũng không hề biết lại chập dây thần kinh nào, nhớ đến trên thế giới này còn có một Kỳ Tham đang sống khỏe mạnh thì trực tiếp gọi một cú điện thoại, muốn Kỳ Tham dẫn cô đến nhà Tôn giáo sư để thăm thỏ.

Gần đây Kỳ Tham đều đang ngồi chờ thư thông báo ngày mở phiên tòa lần hai của vụ án Mục Liên, thật sự rảnh đến phát chán, nhờ một cuộc điện thoại mà nhớ ra hai người họ đã lâu chưa gặp, cũng đã quen với chuyện tụ tập, nên liền đồng ý, chọn một ngày thuận mắt cùng nhau đi chơi.

Trên đường đến nhà Tôn giáo sư, Kỳ Tham kể lại cho Trương Hoắc Tưởng nghe vụ nổ xe lần trước với Vệ Linh, khiến Trương Hoắc Tưởng liên tục sợ hãi la hét: "Má nó! Chuyện kích thích như vậy tại sao mình lại không có mặt ở hiện trường!"

Con mẹ nó thứ đàn bà muốn ăn đấm! Kỳ Tham cố nén kích động dùng chân phải đạp bay vẻ mặt giảo hoạt của bạn mình.

Trương Hoắc Tưởng tiếc nuối và kích động xong thì cũng quay về vấn đề chính: "Như vậy, người lúc đầu nhắc nhở cho cậu biết, lão đại Mục Báo đã tra ra chưa?"

"Hôm mở phiên tòa có đến mười lăm tên đàn em đi theo Mục Báo, nhưng muốn điều tra ra ai là kẻ tình nghi thì sợ không phải chuyện đùa." Vấn đề này lúc trước Kỳ Tham đã từng nghĩ qua, có thể phụng bồi lão đại hắc bang đi ra đi vào thì cũng được xem là thuộc hạ tâm phúc, Mục Báo hoài nghi ai cũng không được, cho nên khẳng định là cũng khó mà xuống tay.

Trương Hoắc Tưởng nghiêm túc, ngón tay cái đẩy đẩy mắt kiếng: "Người cài bom và người nhắc nhở cậu, sẽ cùng là một người sao?"

Kỳ Tham nói ra suy đoán gần đây của mình: "Mình phỏng đoán không phải là một người, bởi vì dựa theo lịch trình ngày hôm đó, thời gian mà Mục Báo dẫn thuộc hạ đến Pháp viện cũng không chênh lệch với mình là mấy, đều khoảng 9 giờ. Mà Vệ Linh là đến gần trưa mới đến. Bãi đậu xe cách tòa án một đoạn khá xa, có Mục Báo ở đó, những thuộc hạ kia sẽ không dám tùy tiện rời đi một lúc quá lâu. Điểm này mình đã chứng thực với Mục Báo rồi. Mình nghĩ, người nhắc nhở mình và người cài bom có quan hệ không tệ. Hơn nữa, mục tiêu của bọn họ đều là tập kích Vệ Linh, hoặc là, bọn họ thậm chí cũng biết thân phận của mình... Cho nên khi nhận ra mình đang ở chung với Vệ Linh thì nhịn không được mà lên tiếng cảnh cáo mình."

"Có người trước đó đã cảnh cáo cậu không nên ngồi xe của Vệ Linh, đây coi như là một đầu mối quan trọng. Cậu có nói với cảnh sát chưa?" Trương Hoắc Tưởng nhìn cô rồi hỏi.

Kỳ Tham chậm rãi lắc đầu: "Mình không có nói với cảnh sát."

Nói, tuyệt đối sẽ dính đến bên Mục Báo, sẽ không thể khống chế được chuyện kế tiếp, nói không chừng còn bị Mục Báo ghi hận, cô cũng không ngu đến vậy.

Trương Hoắc Tưởng suy tư sờ sờ cằm, nói: "Dựa theo những suy đoán của cậu, mình đang nghĩ, người cài bom và người của Kỳ gia, sẽ có quan hệ như thế nào? Động cơ bọn họ ra tay với Vệ Linh là gì? Có thể nghĩ đến chuyện cài bom, chắc hẳn là người có thù oán với Vệ gia, nhưng mấu chốt chính là, người này rất có lương tâm, không hề muốn tổn thương người vô tội...."

Kỳ Tham cười một tiếng: "Đây chính là lúc khảo nghiệm chuyên gia tâm lý như cậu đó, suy nghĩ thật kẽ xem động cơ của họ là gì."

"Cái gì? Mình cũng không phải thần tiên! Thứ nhất, không nhìn thấy bọn họ. Thứ hai, cũng không đích thân có mặt ở hiện trường. Thứ ba, bác sĩ tâm lý không phải là cảnh sát. Đến cảnh sát còn không có manh mối, mình càng không có biện pháp." Trương Hoắc Tưởng lập tức khước từ.

Thế ngoại đào nguyên của Tôn giáo sư vẫn y như cũ, nhất là lúc này đã vào mùa hè, cây cối hoa cỏ phát triển sum xuê, bao bọc xung quanh đình viện, càng lộ ra cảnh đẹp ý vui.

Con thỏ rừng bị bắt vào mùa xuân vẫn còn sống, hơn nữa đã sinh ra năm con thỏ con. Bởi vì Tôn giáo sư và Tôn phu nhân cực kì để tâm đến chúng nó, lại được nuôi dưỡng rất tốt nên lúc Kỳ Tham và Trương Hoắc Tưởng nhìn thấy thì kinh ngạc phát hiện thỏ mẹ không chỉ mập hơn một vòng mà mấy con thỏ con còn đang bú sữa mẹ cũng mập mạp như một cục thịt nhỏ.

Thỏ nhiều nên Tôn giáo sư cố ý mua một đống dây kẽm cỡ lớn, dựng thành một hàng rào cao hơn nửa thân người, cắm sâu xuống đất bùn trong sân, xung quanh còn chèn thêm gạch, dùng lưới đánh cá phủ bên ngoài rồi buộc chặt lại, làm thành một cái lồng lộ thiên rộng rãi.

Trương Hoắc Tưởng hứng thú bừng bừng dùng một cây gậy dài xuyên qua lưới đánh cá chọt chọt một con thỏ con trong đó: "Ai nha con này là lớn nhất, nuôi thêm chút nữa có thể nướng ăn được rồi. Còn con kia nhỏ hơn một chút, nhưng thịt non mềm, có thể miễn cưỡng hầm canh uống.... Có thể giữ thỏ mẹ lại, rồi đi bắt một con thỏ đực, còn thỏ con thì cho chúng ta ăn..."

Kỳ Tham đứng một bên giễu cợt: "Cậu cả ngày ngoại trừ ăn ra thì trong đầu còn chuyện gì khác không?"

Trương Hoắc Tưởng cười nhưng không nói, đầu gậy trong lúc vô tình chọt trúng một con thỏ nhỏ mềm mại mập mạp, còn chưa chờ cô rút cây gậy về thì con thỏ mẹ đang nghỉ ngơi trong góc đột nhiên phóng ra, cắn mạnh một cái lên thân gậy, thỏ con nhân cơ hội liền chạy trốn. Trương Hoắc Tưởng "ha" một tiếng, vỗ vỗ tay, nghiêng đầu nhìn Kỳ Tham: "Mình nghĩ đến một chủ ý, cậu có thể cân nhắc một chút, xem thử có muốn đánh cược một phen hay không."

Kỳ Tham đứng thẳng người, nhìn nụ cười toan tính của người kia: "Cậu nghĩ ra một chủ ý? Vậy nhất định là không ra gì rồi."

*****

Một tuần sau, trước một quầy bán điểm tâm ngoài trời, Kỳ Tham thừa dịp mặt trời vẫn chưa mọc lên hết, nhanh chóng ăn sạch một cái bánh bao nóng hổi, thỏa mãn thở dài một hơi, sau đó chậm rãi uống sữa đậu nành trong ly.

Không biết từ khi nào, cái bàn trống đối diện cô có một người đàn ông trung niên bị mù ngồi xuống, đỉnh đầu trọc lóc, nhìn qua cũng cỡ sắp sáu mươi tuổi, tướng mạo bình thường. Ông ta gọi một chén đậu hủ và hai cái bánh bao, chậm rãi ăn. Cuối cùng lúc Kỳ Tham sắp uống hết ly sữa đậu nành thì ông ta bưng nửa chén đậu hũ và cái bánh bao còn thừa đi đến ngồi xuống bàn của Kỳ Tham, sau đó tiếp tục vùi đầu ăn.

Kỳ Tham không thích ngồi chung với người lạ, nhất là đối phương lại có tướng mạo xấu xí như vậy. Cho nên cô định bỏ dỡ chút sữa còn sót trong ly, đứng dậy chuẩn bị rời đi.

"Kỳ tiểu thư, không phải gần đây cô luôn muốn tìm tôi sao?" Người kia miệng nhai bánh bao, xột xoạt mấy tiếng húp một miếng đậu hũ, một câu nói không chủ định phát ra từ trong miệng ông ta.

Kỳ tham chống tay lên cạnh bàn, sau đó lại ngồi xuống, do dự đánh giá ông ta: "A? Ngài nói gần đây tôi tìm ngài sao? Ngài chắc chắn?"

Người kia không lên tiếng, chỉ tập trung ăn sạch phần điểm tâm của mình, sau đó kéo cái áo ba lỗ màu trắng của mình lên lau miệng, rồi mới lên tiếng: "Một mắt của tôi đã không còn dùng được nữa, nhiều năm như vậy người ta vẫn luôn gọi tôi là Trần chột. Tên thật là gì thì không còn quan trọng nữa, cô cũng gọi tôi là Trần chột đi, nhưng mà bàn về tuổi tác bối phận thì cô vẫn nên gọi tôi một tiếng chú Trần thì hay hơn."

"Hay là tôi gọi ngài là chú Trần đi cho tiện." Kỳ Tham cười như không cười, "Như vậy chú Trần, mới sáng sớm đến tìm tôi, là có chuyện gì sao?"

Trần chột nhếch môi, lộ ra hai hàm răng úa vàng không chỉnh tề, cười nói: "Con nuôi của tôi bị Mục Báo nhốt vài ngày rồi, cô nói tôi tìm cô còn có thể vì chuyện gì?"

Một tuần trước, Kỳ Tham nghe theo chủ ý của Trương Hoắc Tưởng, gọi điện thoại cho Mục Báo, để Mục Báo bất ngờ không báo trước bắt nhốt toàn bộ mười lăm thuộc hạ ngày hôm đó đi theo hắn đến Pháp viện, tịch thu điện thoại của bọn họ, cắt đứt toàn bộ phương thức liên lạc truyền tin ra ngoài, không để ai biết hành tung của bọn họ.

Như vậy, người thường xuyên liên lạc với bọn họ đương nhiên sẽ cuống cuồng lên. Nhất là người đã cài bom, nếu có quan hệ tốt hay là người nhà của một trong mười lăm người đó thì sẽ suy đoán rằng chuyện cài bom đã bị điều tra ra manh mối gì đó, nhất định sẽ không ngồi yên.

Dĩ nhiên đây chỉ là động thái dò xét, nếu hai phe không có quan hệ mật thiết giống như Kỳ Tham và Trương Hoắc Tưởng suy đoán thì hung thủ đương nhiên sẽ không bận tâm sống chết của đồng bọn, vậy đến cuối cùng kế hoạch này tất nhiên sẽ như nước đổ giỏ trúc.

Nhưng mà, sau khi nghe người đàn ông đui chột này nói, Kỳ Tham lập tức biết đánh cược của mình đã thắng phân nửa rồi, lúc này mới nhấc lên cảnh giác hỏi: "Chuyện kia là do ngài làm?"

Trần chột đan hai bàn tay đặt lên bàn, nhìn cô, cười nói: "Đời này của tôi, ngoại trừ chế tạo bom mìn thì thứ gì cũng không biết. Năm đó làm thí nghiệm, bị mảnh vỡ lựu đạn làm mù một con mắt, bất đắc dĩ phải giải ngũ, nếu không phải Kỳ đại ca cho tôi miếng cơm thì tôi cùng lắm cũng chỉ là bảo vệ giữ cửa, không có tiền đồ gì."

Kỳ Tham một trận choáng váng, không khống chế được mà bật hỏi: "Ngài biết ông nội tôi?"

"Năm đó tôi từng bế cô đấy.... Lúc đó cô nhỏ như thế này...." Bàn tay Trần chột hơi run rẩy. "Còn bé tí, được bọc trong chăn, rất thích khóc, lại không chịu nghe lời của chị mình...."

Kỳ Tham nhịn xuống một đống vấn đề suýt nữa hỏi ra miệng, nín nhịn cả nửa ngày rốt cuộc chỉ nói: "Những năm này, ngài ở chỗ nào?"

"Đầu năm nay tôi mới từ trong tù ra đây." Trần chột trấn định một chút, móc gói thuốc lá và bật lửa trong túi quần nhăn nhúm, nói tiếp: "Lúc Kỳ lão đại xảy ra chuyện, tôi ra ngoài làm việc nên không có ở bên cạnh ông ấy, chờ đến lúc tôi nghe tin chạy về thì đã trễ rồi.... Hồi đó tôi nghĩ nhất định phải trả thù cho Kỳ lão đại, định làm một quả bom, nổ chết đám người họ Vệ khốn kiếp kia.... Kết quả bị bại lộ, tôi bị mấy tên khốn phản đồ tố cáo, cảnh sát phát hiện rồi bắt tôi đi, nói tội nhiều không kể xiết, xử tôi ba mươi năm tù! Tôi ở trong đó luôn nhẫn nhịn, đếm từng ngày, tranh thủ biểu hiện tốt để được giảm án, rốt cuộc trước khi chết cũng được thả ra."

Kỳ Tham nhìn xung quanh, thấy không có người nào thì hơi yên lòng nói với ông ta: "Tại sao ra rồi lại không đến tìm cha tôi? Hoặc là có thể tìm tôi mà. Bây giờ ngài đang làm gì? Tại sao lại muốn nổ chết Vệ.... Vệ gia Đại tiểu thư?"

Trần chột cười ha hả hai tiếng: "Tôi không thể tìm các người, tìm đến chính là liên lụy cho các người, bây giờ nhà của các người rất khá, tôi biết.... Tôi chẳng qua là muốn báo thù cho Kỳ lão đại! Nhiều năm như vậy tôi luôn ngày nhớ đêm mong chuyện trả thù. Nhưng mà nghe nói gia chủ Vệ gia năm đó đã sớm chết, tôi tìm không được hắn ta thì báo ứng lên người hậu bối của hắn cũng được! Hắn có ba đứa con trai, lão đại và lão tam đều có hai con, chỉ có mỗi mình lão nhị là có một đứa con gái. Tôi nổ chết con gái độc nhất của lão nhị, để cho lão nhị vô hậu! Rồi lại chầm chậm tìm cơ hội khác xử bốn đứa còn lại. Để cho ba anh em nhà đó nếm thử mùi vị tan nhà nát cửa!"

Kỳ Tham nhíu mày, suy tư một lúc lâu mới lên tiếng: "Chuyện năm đó của ông nội tôi và Vệ gia tổ phụ, tôi hoàn toàn không biết gì hết, nhưng mà ý tưởng này của ngài, không khỏi quá...."

"Ha! Nói mới nhớ, nếu không phải hôm đó nhờ cô thì Vệ gia Đại tiểu thư đã sớm thăng tây thiên rồi! Ông nội cô ta năm đó lừa dối ông nội cô, kết quả lại bán đứng ông nội cô, bây giờ sao cô lại cứu cháu gái của tên khốn kiếp đó? Cô đây là đại bất hiếu đó có biết không?"

Trần chột nhắc lại chuyện hôm đó thì liền kích động, đập bàn một cái, chén đũa rung lên: "Cô còn vì bọn họ mà tìm tôi đến, bắt nhốt của con nuôi của tôi! Nó ngày đó vì muốn cô bình an nên mới lên tiếng nhắc nhở cô, nếu không thì cô đã tận mạng với Vệ gia tiểu thư rồi! Rốt cuộc cô làm gì nó rồi? Cô không để Mục Báo giết nó đó chứ?"

Kỳ Tham lắc đầu một cái: "Ngài yên tâm, con nuôi của ngài vẫn khỏe. Chú Trần, ngài nghe tôi khuyên một câu, đừng làm chuyện nguy hiểm như vậy nữa. Ngài đến nhà tôi đi, tôi đảm bảo để ngài an hưởng tuổi già."

Trần chột chậc chậc hai tiếng: "Aiz, đúng là một đứa bé hiếu thuận hiểu chuyện, rất giống cháu gái của ông nội cô. Nhưng mà bỏ đi, bây giờ tôi tự hiểu là được rồi, cô không cần bận tâm, sau này cứ làm như không quen biết tôi, mau nói Mục Báo thả con nuôi của tôi ra. Dù gì cha ruột của nó cũng từng lăn lộn với ông nội cô, cô coi như nể mặt tình cảm, cũng đừng gây khó dễ với nó."

"Tôi quay về sẽ làm ngay." Kỳ Tham đáp lời, sau đó kiên nhẫn khuyên nhủ: "Chú Trần, đừng tìm Vệ gia gây phiền toái nữa, nhà bọn họ bây giờ có quan hệ sâu xa với chính phủ, ngài lơ là một chút là sẽ bị cảnh sát tóm ngay.... Vả lại, đối đãi với người Vệ gia, ngài cũng không thể dùng thủ đoạn trực tiếp như vậy được."

Trần chột cứng đầu cứng cổ nói: "Thế lực nhà bọn họ bây giờ lớn mạnh như vậy tất cả đều dựa vào năm đó hại chết ông nội cô mà có được. Tôi không cần biết cô nghĩ thế nào, dù sao hai mươi năm qua tôi luôn muốn làm những chuyện này, tôi nhất định phải giết một hai người nhà họ thì mới có thể thấy thoải mái!"

Kỳ Tham thở dài, lại hỏi: "Vậy bây giờ ngài đang ở đâu? Có phương thức liên hệ gì không? Nếu sau này tôi có chuyện cũng có thể thuận tiện đi tìm ngài."

Trần chột thấy cô không khuyên bảo nữa, nghĩ cô đã thông suốt, sắc mặt cũng thả lỏng hơn, trả lời: "Tôi có số điện thoại di động, có thể cho cô. Chỗ tôi đang ở chính là một căn phòng nhỏ cũ kĩ ở Kiến Tài thành phía đông."

"Đợi đã...." Sắc mặt Kỳ Tham đại biến. "Kiến Tài thành phía đông không phải là...."

"Là chỗ mua bán ma túy." Trần chột thờ ơ cười cười. "Xem ra cô cũng biết, nhưng mà tôi không dám dính đến mấy thứ đó. Sau khi ra tù tôi thử liên lạc lại với vài anh em năm xưa, có vài người hư hỏng làm ăn loại này, coi như cho tôi chút mặt mũi, để tôi đi theo bọn họ, thỉnh thoảng trông một chút hàng.... Nhưng không tham gia mua bán, chẳng qua cũng xem như có chỗ dung thân."

Mới sáng sớm mà Kỳ Tham đã phải nhận một lượng lớn thông tin, nhất thời không biết nên bắt đầu nói từ đâu. "Chú Trần, ngài từng này tuổi rồi mà còn lăn lộn với những thứ đó.... Đúng rồi, hôm nay ra ngoài tôi không mang theo nhiều tiền mặt, chỉ có một tấm thẻ ngân hàng...."

"Cô bé, cô vạn ngàn lần đừng lấy ra." Trần chột đứng lên, toét miệng cười nói. "Chú đây không thiếu tiền. Tiền hai mươi năm trước ông nội cô cho tôi còn để trong ngân hàng chưa bị tịch thu. Năm đó tôi không đồng sanh cộng tử với ông nội cô, đến bây giờ còn chưa báo thù được.... Nên không có mặt mũi nhận tiền của cô. Phải rồi, cô mau chóng nói với Mục Báo, để hắn thả con nuôi của tôi ra, sau đó nó sẽ nói cho cô biết số điện thoại của tôi, cô có chuyện thì liền gọi cho tôi, có thể tôi nhất định sẽ giúp được cô."

Kỳ Tham nghe những lời ông ta nói mà cảm thấy khổ sở, không biết làm sao mà đứng dậy muốn nói thêm vài lời, nhưng lại bị ông ta khoát tay một cái chặn lại, chỉ có thể dõi mắt nhìn theo những bước chân khập khiễng kia cùng với tấm lưng như những người lớn tuổi khác, buồn tẻ mà tang thương.