Biện Ái Pháp Tắc

Chương 55



Lúc này Trương Hoắc Tưởng và Tịch Thanh Trạc đang nói chuyện, hơn nữa giọng điệu của Trương Hoắc Tưởng lại đứng đắn và nghiêm túc xưa nay chưa từng có: "Vốn là không muốn quấy rầy đến Tịch tiểu thư, nhưng mới vừa rồi khi gặp cô ở tầng ba thì lại nhịn không được mà mời cô ra đây, hi vọng cô bỏ qua."

Tịch Thanh Trạc không có không thích hay giận dữ gì, chỉ nói: "Phong cách nhạc Pop ở trên lầu không hợp với tôi, có cô mời tôi xuống đây lại là chuyện tốt. Chẳng qua nguyên nhân cô muốn nói chuyện một mình với tôi là...."

"Bây giờ tôi liền nói cho cô nghe." Trương Hoắc Tưởng trả lời. "Nhưng chắc là tôi không có cách nào tóm tắt, bởi vì đây là một câu chuyện dài, liên quan đến tôi, nhưng lại chả dính líu gì đến cô, cô có đảm bảo.... nghe xong rồi mới đi không?"

Tịch Thanh Trạc suy nghĩ một chút: "Chuyện cũ sao? Tôi ngược lại thường xuyên nghiên cứu chuyện cũ của mấy ngàn năm trước, chắc là cũng không thua kém gì chuyện của cô đi. Nói nghe một chút."

Trương Hoắc Tưởng thở dài một hơi, tiếng thở nặng nề này khiến Vệ Linh và Kỳ Tham núp sau bụi hoa nghe được rõ ràng. Sau khi dốc hết nặng nề trong ngực ra, Trương Hoắc Tưởng mới chậm rãi giải thích.

"Khi còn bé tôi có một người bạn rất tốt, cùng tuổi với tôi, tên là Tiểu Mỹ, là con gái nhà hàng xóm. Hai chúng tôi từ nhỏ lớn lên cùng nhau, từ lúc ra đời, đến khi vào nhà trẻ, tiểu học, đến trung học. Tôi và cậu ấy là bạn rất thân, hơn nữa tôi tin chắc, mặc kệ qua bao nhiêu năm thì cũng sẽ là bạn bè thân thiết, nếu như.... không có sự cố ngoài ý muốn vào mùng một năm ấy, thì bây giờ cũng sẽ là khuê mật tri kỉ."

Dường như Tịch Thanh Trạc không có thói quen cắt ngang lời người khác khi nói chuyện, cho nên lúc Trương Hoắc Tưởng dừng lại thì nàng cũng không nói gì.

Trương Hoắc Tưởng dừng lại một lúc lâu rồi mới nói tiếp: "Vào năm thứ nhất khi chúng tôi học cấp hai, ba của Tiểu Mỹ lái xe đưa hai chúng tôi vào núi lấy mẫu xét nghiệm quặng sắt, có thể là vì trời mưa đường trơn, đường núi gồ ghề, tóm lại là xe không có bất kì báo hiệu nào đã lật xuống sườn núi. Ba của Tiểu Mỹ chết tại chỗ, mà Tiểu Mỹ thì đi theo tôi về nhà."

"Cái gì?" Tịch Thanh Trạc trực tiếp nghe ra chỗ không đúng lập tức đưa ra nghi vấn. "Cô nói các cô xảy ra tai nạn bất ngờ, cha của cô ấy qua đời, mà cô ấy thì không có chuyện gì đi theo cô về.... nhà của cô?"

Tiếng cười nghẹn lại trong cổ họng Trương Hoắc Tưởng: "Thật ra thì, tôi sớm đã quên mất những chuyện xảy ra sau vụ tai nạn. Tôi chỉ biết là tôi phải ở bệnh viện rất lâu, từ lúc ý thức của tôi thanh tỉnh thì Tiểu Mỹ vẫn luôn ở bên cạnh tôi. Cậu ấy thường không nói lời nào, hoặc là nói vài lời rồi ngây ngô bất động, vẫn luôn ở bên cạnh tôi, cho đến khi tôi xuất viện.... Giây nào phút nào cậu ấy cũng đi theo bên cạnh tôi, chơi với tôi, làm bài tập với tôi, cũng tôi an tĩnh ngủ trong phòng. Chuyện này kéo dài rất nhiều ngày, tôi rốt cuộc không nhịn được nữa mà hỏi cậu ấy: Tại sao cậu không về nhà của cậu? Sao cậu lại không thích nói chuyện? Mẹ của mình làm đồ ăn, tại sao cậu không ăn chút nào, không phải trước kia cậu rất thích ăn sao...."

Lại một hồi yên lặng, sau đó Trương Hoắc Tưởng giật giật cuống họng nói tiếp: "Nhưng mà lúc tôi nói chuyện với cậu ấy lại khiến cho cha mẹ tôi rất hoảng sợ. Bọn họ lớn tiếng hỏi tôi đang nói cái gì, tôi trả lời là đang nói chuyện với Tiểu Mỹ nha.... Nhưng mà lúc tôi quay đầu lại nhìn Tiểu Mỹ thì đã không thấy cậu ấy đâu nữa.... Nhưng qua một lúc lâu sau thì Tiểu Mãy lại lặng yên không tiếng động xuất hiện, giống như thường ngày, nhìn tôi, rồi cười nói với tôi: Tiểu Tưởng, chúng ta đi chơi đi!"

"Rồi lúc tôi lại cùng cậu ấy nói chuyện vui đùa thì cha mẹ nhìn tôi và Tiểu Mỹ giống như nhìn quái vật vậy. Đến tận bây giờ tôi vẫn nhớ ánh mắt đó, kinh hoàng như vậy, tuyệt vọng như vậy.... Nhưng mà tôi nghĩ, chỉ cần Tiểu Mỹ ở đây là tốt rồi, hai chúng tôi có thể cùng ở bên nhau như trước kia, đây là chuyện khiến tôi rất vui! Nhưng mà ngày hôm sau cha mẹ liền đưa tôi đến bệnh viện, tìm rất nhiều bác sĩ, bọn họ nói, tôi bị bệnh. Nhưng mà rõ ràng tôi rất khỏe, có thể chạy, có thể nhảy, có thể ăn...." Dường như Trương Hoắc Tưởng đang muốn cười. "Tôi cũng nói với Tiểu Mỹ, tôi không bị bệnh, cũng không cần giống như cha mẹ mà lo lắng cho tôi.... Nhưng mà lại không thấy Tiểu Mỹ đâu nữa...."

Tịch Thanh Trạc nhìn cô nặng nề thở dài, hỏi: "Chuyện này của cô, kéo dài bao lâu?"

Trương Hoắc Tưởng cười nói: "A, coi như, hình như là ba năm.... Sau tai nạn xe, Tiểu Mỹ vẫn ngây người bên cạnh tôi ba năm, luôn ở cạnh, trừ khi.... Mỗi lần tôi đi gặp bác sĩ tâm lý thì cậu ấy lại đột nhiên biến mất, còn lại thì lúc nào cũng ở bên cạnh tôi. Thậm chí, cậu ấy cũng chậm rãi lớn lên cùng tôi. Thời kì đó, bởi vì tôi thường xuyên nói chuyện chơi đùa với Tiểu Mỹ nên nhiều lần thiếu chút nữa bị nhà trường đuổi học, ở những nơi công cộng mọi người đều dùng ánh mắt sợ hãi hay chán ghét nhìn tôi chằm chằm, hơn nữa cũng đổi qua rất nhiều bác sĩ tâm lý..... Có một bác sĩ thậm chí từng khuyên cha mẹ tôi, hay là đưa tôi vào bệnh viện tâm thần đi...."

Dường như Tịch Thanh Trạc cũng thở dài, im lặng không nói.

Trương Hoắc Tưởng tiếp tục: "Cha mẹ bất đắc dĩ vì tôi mà phải chuyển nhà nhiều lần, nhưng lần nào Tiểu Mỹ cũng cố chấp đi theo tôi. Tôi rất vui, bởi vì tôi không muốn tách khỏi Tiểu Mỹ. Về sau, không biết là lần thứ bao nhiêu, cha mẹ lại tìm cho tôi một bác sĩ tâm lý.... Năm ấy tôi miễn cưỡng thi đậu vào một trường cấp ba trong một khu nhà kém cỏi, vị bác sĩ kia đề nghị với cha mẹ tôi, muốn thôi miên sâu tôi một lần. Cha mẹ đồng ý, hơn nữa còn nói với tôi, chỉ là thả lỏng ngủ một giấc thôi, chờ sau khi tỉnh dậy thì tôi sẽ tốt hơn..... Tôi không hiểu là ý gì, nhưng tôi vẫn nghe lời cha mẹ, để bác sĩ đó thôi miên mình. Giống như một giấc mộng vậy, trong mộng tôi lại trải qua chuyện của hơn ba năm trước.... Tôi thấy dáng vẻ thê thảm của cha Tiểu Mỹ, còn có Tiểu Mỹ cả người đầy máu có gọi đến mấy cũng không trả lời. Sau khi tỉnh dậy khỏi giấc mộng đó, tôi khóc rất lâu, mà Tiểu Mỹ.... cũng không bao giờ xuất hiện nữa...."

Hai người trầm mặc hồi lâu, sau đó Tịch Thanh Trạc tỉnh táo hỏi: "Cô, từng bị tâm thần phân liệt đúng không?"

"Từ trên góc độ tâm lý thì đúng là như vậy." Trương Hoắc Tưởng cười lên, nhưng cũng không có bao nhiêu thoải mái. "Sau khi nhớ lại thì tôi thường sẽ tỉnh giấc vào nửa đêm, tôi bắt đầu sợ, sợ vào một lúc nào đó, ở một xó xỉnh nào đó, Tiểu Mỹ sẽ lại xuất hiện ở trước mặt tôi, mỉm cười nói chuyện với tôi..... Tôi vì sợ nên sau đó mới chọn chuyên ngành tâm lý học. Bởi vì tôi muốn hiểu rõ rốt cuộc trong đầu tôi đang nghĩ gì, tôi muốn xóa bỏ toàn bộ ảo tượng của mình về Tiểu Mỹ trong đoạn thời gian đó. Nhưng sau khi tiếp xúc với tâm lý học thì tôi lại do dự, rốt cuộc là có nên làm vậy hay không, có nên tàn nhẫn với người bạn thơ ấu tốt nhất của mình hay không.... Nhưng mà tôi biết, không xóa bỏ triệt để đoạn kí ức kia, Tiểu Mỹ cậu ấy... thật sự có thể lúc nào cũng xuất hiện trước mặt tôi."

Tịch Thanh Trạc thở dài, dường như đang đồng tình với cô: "Bây giờ cô đã suy nghĩ thông suốt chưa?"

Giọng nói của Trương Hoắc Tưởng không được ổn định lắm: "Trước khi trả lời câu hỏi này của cô thì để tôi nói cho cô biết tại sao lúc nhìn thấy cô tôi lại phản ứng quá khích như vậy. A, mà chắc là cô cũng đoán được rồi, thật ra thì.... dáng dấp của cô rất giống Tiểu Mỹ.... Không, không thể nói là rất giống, bởi vì trí nhớ của tôi với Tiểu Mỹ chỉ dừng lại ở thời niên thiếu. Nhưng mà lần đầu tiên nhìn thấy cô, không biết tại sao, chắc là trực giác mách bảo, tôi cảm thấy nếu như Tiểu Mỹ không chết, có thể trưởng thành giống như tôi, thì bây giờ cậu ấy nhất định có dáng vẻ giống như cô! Cảm giác này không hề báo trước mà trực tiếp truyền đến dây thần kinh cảm ứng của tôi, khiến tôi trực tiếp cho là, Tiểu Mỹ rời đi nhiều năm như vậy, lại một lần nữa.... Rốt cuộc.... vẫn xuất hiện."

Tịch Thanh Trạc cười một tiếng: "Thú vị. Tôi có thể nghĩ đến trên thế giới này sẽ có người có tướng mạo giống hệt mình."

"Cũng bởi vì tổng hợp những nguyên nhân này mà tôi không nhịn được muốn nói nhiều với cô như vậy. Nói thế nào đây, thật ra thì coi như đây là một phương thức thổ lộ đi." Trương Hoắc Tưởng cảm thán. "Tôi nói những lời này với cô, cũng giống như bày tỏ với Tiểu Mỹ tất cả đè nén và thống khổ những năm gần đây. Mặc dù tôi biết xem cô thành người khác là chuyện không lễ phép, thế nhưng tôi phải làm như vậy. Sau khi nói xong mọi thứ, rốt cuộc thì tôi có thể buông bỏ "tiềm thức" mà mình cố gắng giấu kín bấy lâu nay, tôi nghĩ từ nay về sau.... Có thể xác định Tiểu Mỹ sẽ không bao giờ xuất hiện nữa."

Tịch Thanh Trạc gật đầu bày tỏ đã hiểu: "Như vậy, tôi hẳn là nên chúc mừng cô."

"Phải là tôi cảm ơn cô, Tịch tiểu thư." Trương Hoắc Tưởng cười nói. "Chuyện cũ liên quan đến Tiểu Mỹ, mười năm qua tôi không nhắc đến với bất kì người nào. Nhưng mà nói với cô, trong lòng bất chợt cảm thấy rất dễ chịu, nhưng mà...."

Tịch Thanh Trạc sáng tỏ: "Cô yên tâm đi, câu chuyện này tôi nghe xong rồi thì sẽ quên nó. Sẽ không nhắc với người khác dù chỉ nửa chữ."

Trương Hoắc Tưởng "a" một tiếng: "Tịch tiểu thư là người thông suốt, được rồi, cảm ơn cô lần nữa."

"Không có gì. Đối với tôi, ít nhất tối nay tham gia dạ tiệc hết sức nhàm chán này cũng không phải hoàn toàn không có thu hoạch gì." Tịch Thanh Trạc trả lời: "Như vậy, tôi có thể đi được chưa?"

Một tay Trương Hoắc Tưởng chắp sau lưng, một tay đẩy mắt kiếng, lấy lại nụ cười giảo hoạt thường ngày: "Đúng vây, buổi dạ tiệc vẫn còn tiếp diễn mà. Chúng ta có duyên thì sẽ gặp lại, Tịch tiểu thư."

"Sẽ gặp lại." Tịch Thanh Trạc nói, không có động tác hay biểu tình dư thừa nào, trực tiếp xoay lưng, chậm rãi đi về phía cửa ra vào hành lang.

Trương Hoắc Tưởng đứng trên hàng lang, trầm ngâm một lúc lâu, cuối cùng đi ngược lại hướng của người kia, quay về phía cửa ra vào bên này.

Kỳ Tham ngồi xổm sau bụi hoa đã muốn tê cứng chân rồi, chờ bước chân của hai người kia biến mất thì mới cô mới được giải thoát, khó chịu hừ một tiếng, trực tiếp ngã ngồi trên bãi cỏ.

Vệ Linh cũng bình ổn hơi thở nặng nề, đầu ngón tay vuốt lên bờ môi nãy giờ bị tay của Kỳ Tham đè xuống, hỏi nhỏ: "Cô ấy từng nói với cô chưa?"

"Tiểu Mỹ?" Kỳ Tham hỏi, sau đó cười như không cười. "Hoàn toàn không có. Đó là bí mật của cá nhân cậu ấy."

Vệ Linh ngược lại có thể hiểu được cảm thụ của Trương Hoắc Tưởng, chỉ gật đầu, không nói nữa.

Kỳ Tham chặc lưỡi: "Những lời Hoắc Tưởng nói hôm nay cô cũng nghe được rồi, đây là thêm một người biết bí mật của cậu ấy. Nhưng mà tôi hi vọng Vệ luật sư có thể đồng ý với tôi, có thể hết sức giữ kín bí mật này."

Thanh âm Vệ Linh không lớn không nhỏ đáp lời: "Tôi sẽ."

Hai người ngồi trên bãi cỏ, dựa vào một thân cây, sau khi hai chân đã hết tê thì Kỳ Tham liền đứng dậy phủi quần: "Đi thôi! Đi tìm đèn!"

"Tìm đèn?" Vệ Linh không hiểu đi sau lưng cô.

Kỳ Tham móc ra vài tờ vé số nhàu nát: "Tôi cảm thấy vận khí tối nay không tệ, nói không chừng có cơ hội trúng độc đắc đấy."

Vệ Linh nghe xong thì mỉm cười, chạy hai bước đến bên người cô, nhận lấy chín tờ vé số còn lại, giúp cô vuốt phẳng, rồi quay lại chỗ lúc nãy đứng, mượn ánh đèn từ trong hội sở, hai người ngồi đối mặt trên hành lang. Kỳ Tham móc ra một đồng tiền xu, Vệ Linh đưa từng tờ vé số cho cô.

Kỳ Tham hứng thú bừng bừng cào ba tờ, kết quả đều là hàng chữ cảm ơn vì quyên tặng, cho nên tâm tình cũng trầm xuống, động tác cào càng lúc càng chậm lại.

Vệ Linh buồn cười nhìn vẻ mặt thiên biến vạn hóa của cô, thừa dịp cô còn đang ngồi cào thì cúi đầu rút một tờ trong năm tờ còn lại, dùng móng tay ngón út cạy cạy lớp mạ bạc bên trên.

Kỳ Tham thấy nàng cũng bắt đầu ra tay, trong lòng nghĩ chắc là không trúng đâu, bèn trêu chọc nàng: "Tôi không bảo cô cào nha, nếu không trúng thì cô phải bồi thường cho tôi một tờ đó."

Vệ Linh cứ cho rằng cô đã quên chuyện lúc nãy, vừa nghe cô đến chết vẫn còn nhắc nhở thì không kiềm được mà bật cười, hỏi ngược lại: "Nếu cào trúng thì thế nào?"

Kỳ Tham thuận miệng nói: "Rất đơn giản, trúng thì chia đều."

Vệ Linh cười: "Có thật không?"

"Sao vậy? Chẳng lẽ cô muốn chia ba-bảy, hay là hai-tám?" Kỳ Tham nhíu mi nói. "Đây là tôi tự bỏ tiền ra mua...."

Vệ Linh thong thả lật ngược tờ vé số lại đưa ra trước mặt cô, ôn hòa nói: "Tôi là muốn nói, cô trúng giải độc đắc rồi, Kỳ luật sư."

Kỳ Tham hơi khựng lại, ngay sau đó nhanh chóng rướn đầu đến nhìn chằm chằm hai hàng chữ nhỏ mới tinh lộ ra bên dưới lớp mạ bạc: Giải thưởng lớn nhất chính là của ngài! Xin mời nhanh chóng đi đổi giải thưởng!

Chớp chớp mắt nhìn ba bốn lần, sau khi chắc chắn không phải ảo giác thì cô liền "oa" một tiếng kích động, chụp lấy tay bàn tay của Vệ Linh, hô lên: "Trúng thật sao?!"

Vệ Linh thản nhiên cười cười, nhìn cô kích động như vậy thì trong lòng cũng vui mừng theo: "Nếu trúng thì tôi dẫn cô đi nhận thưởng."

"Đợi đã...." Kỳ Tham cực kì trấn định trước giải thưởng lớn, sau đó chỉ chỉ bốn tờ vé số còn lại trên đầu gối Vệ Linh, mang theo sức mạnh lòng tham chưa đủ nói: "Biết đâu còn có thể trúng phần thưởng khác thì sao?"

Vệ Linh thật sự có chút buồn cười: "Kỳ luật sư, vận khí của chúng ta không tốt như vậy đâu."

"Cào xong trước rồi nói. Nếu đổi xong giải thưởng lớn rồi lại lòi ra giải nhỏ, chạy đến chạy lui có phải là phiền toái nhân viên trao thưởng không?" Kỳ Tham chà chà hai tay, cầm một tờ lên bắt đầu cào.

Chưa thấy người nào có lòng tham mà lại trấn định như vậy. Vệ Linh cười lắc đầu, thuận tay giúp cô cào hai tờ còn lại.

Kết quả dĩ nhiên là không có gì rồi, trời cao cũng không có rải nhiều may mắn như vậy cho Kỳ Tham, cho nên Kỳ Tham chỉ có thể cam chịu số phận cầm theo tờ vé số trúng thưởng duy nhất, đi theo Vệ Linh đến chỗ nhận giải.

Bên trong hội sở, buổi diễn của Tô Oánh đã kết thúc từ sớm, lúc này đang đứng ở tầng một bưng một ly rượu vang nói chuyện với rất nhiều nhân sĩ trong thương giới, rõ ràng là dáng vẻ dù có ở đâu cũng quen thuộc. Nhưng mà khi Kỳ Tham và Vệ Linh đi ngang qua thì cô vẫn nhạy bén phát hiện được, trực tiếp bỏ qua những người đang nói chuyện với mình, vững vàng bước đến: "Kỳ Tham luật sư, một lúc lâu không thấy cô, cô không lên tầng ba nghe hát đúng không?"

Lúc này tâm tình của Kỳ Tham cực tốt, liền cười đáp: "Có nghe cô hát bài Khoa Trương, hết sức xuất sắc. Nhưng mà sau đó tôi có chút chuyện nên đi xuống trước."

"Ở trong trường hợp này còn có chuyện gì khiến cô không có thời gian đứng nghe vài bài hát chứ?" Tô Oánh hỏi như thế, ánh mắt không tự chủ mà đặt lên người Vệ Linh, sau đó quét một vòng đánh giá trang phục hôm nay của nàng, rồi cười nói: "À, là bởi vì có đại mỹ nhân khác làm bạn sao."

Kỳ Tham cố ý thần bí khoát khoát tay với cô ta, nói: "Nếu cô muốn biết đại sự gì thì không bằng đi theo tôi xem thử?"

"Nếu được thì tôi cũng đang có ý đó đây." Tô Oánh ung dung không vội cười nói, lúc này đặt ly rượu xuống, cùng đi với Kỳ Tham và Vệ Linh.

Nơi đổi giải thưởng nằm gần cửa phía nam, có hai nhân viên tình nguyện đang đứng thẳng lưng sau một cái bàn chờ người đến. Khi Kỳ Tham im lặng không nói đưa tờ vé số đó ra thì ánh mắt của hai người kia liền sáng rực: "Giải nhất?!"

"Đúng vậy, đúng vậy." Kỳ Tham thuận miệng ứng phó. "Mau đem giải thưởng cho tôi, tối nay tôi tốn nhiều máu như vậy, bây giờ có thể bù lại rồi."

Nghe cô nói như vậy, Vệ Linh và Tô Oánh không khỏi bật cười.

Nhân viên tình nguyện lấy một cuốn sổ ghi danh người đổi giải vô cùng đẹp đẽ đưa đến cho Kỳ Tham, nói: "Dựa theo quy định đổi thưởng tối nay, người nhận được giải thưởng lớn cần phát biểu một chút cảm tưởng khi trúng thưởng với mọi người, vị tiểu thư này, ngài xem có thuận tiện hay không...."

"Không tiện!" Kỳ Tham không chút nghĩ ngợi liền từ chối yêu cầu của đối phương. "Chẳng lẽ không phát biểu cảm nghĩ thì sẽ không đưa phần thưởng cho tôi?"