Biện Ái Pháp Tắc

Chương 64



"Tôi nói hắn đối với cô không tệ." Kỳ Tham cười cười, không hiểu tại sao sắc mặt của nàng lại kinh ngạc như vậy. "Thế nào? Tôi nói sai rồi?"

Vệ Linh xoay mặt sang hướng khác, trái tim như bị siết đau, cố gắng trấn định hồi lâu, uống một ngụm nước trái cây, che giấu nói: "Không, cũng không có gì."

Trương Hoắc Tưởng vừa ăn đồ ngọt vừa nói với Kỳ Tham: "Người ta còn chưa chắc chắn quan hệ yêu đương đâu, người ngoài như cậu đi theo hăng say cái gì chứ."

Kỳ Tham nhún nhún vai: "Được, vậy mình ngậm miệng. Coi như mình chưa nói gì."

Vệ Linh cúi đầu, rồi lại nhịn không được mà nghiêng đầu nhìn cô, hé miệng gọi: "Kỳ luật sư...."

"Ừ?" Kỳ Tham nhìn lại nàng.

Vệ Linh giật giật cuống họng, chần chừ nửa ngày mới hỏi: "Bây giờ cô có người thích chưa?"

Kỳ Tham cười trả lời: "Chưa có nha. Sao lại hỏi vậy?"

"Chỉ là muốn hỏi thăm một chút thôi." Vệ Linh đáp, cúi đầu lặng lẽ trấn an tâm tình khó chịu của mình.

"Vệ luật sư, dây giày của cô lại tuột rồi!" Kỳ Tham hô lên, ngay lúc Vệ Linh vội vàng cúi đầu nhìn thì cô lại cười xấu xa. "Haha, không có. Lừa cô thôi!"

Vệ Linh không nói gì nhìn cô một cái.

"Thả lỏng tâm tình một chút thôi mà." Kỳ Tham ngược lại thấy rất vui. "Chắc là cô rất hiếm khi đến những quán bar như thế này, tôi thấy cô có chút câu nệ. Nơi này là nơi khiến người ta thả lỏng, tùy ý."

Vệ Linh hỏi: "Làm cách nào để tùy ý?"

Kỳ Tham nghe vậy thì lập tức hứng thú bừng bừng thả ly nước xuống, chuyển đến ngồi xuống bên trái nàng, Trương Hoắc Tưởng ngồi bên phải nàng, hai người kẹp Vệ Linh ở giữa, bắt đầu ba chân bốn cẳng giúp nàng bày tư thế.

"Gác chân phải lên chân trái đi, đúng, nâng cánh tay phải lên một chút, gập tay lại, cầm ly.... Tay trái đưa qua, đặt lên cánh tay phải.... Thân thể thả lỏng, ngửa ra, dựa vào lưng ghế sofa... Ừ... Nâng cao cằm một chút...."

Vệ Linh bất đắc dĩ nghe theo chỉ dẫn của hai người, chẳng qua lúc Kỳ Tham nói đến "nâng cao cằm một chút", nàng còn chưa kịp phản ứng là nâng cao thế nào thì Kỳ Tham đã không khách khí vươn tay qua, ngón trỏ cong lên đặt dưới cằm nàng, nhẹ nhàng đẩy cằm nàng lên cao.

Sau một loạt động tác thì nàng đã hoàn toàn thả lỏng người tựa trên lưng ghế, nhưng gương mặt vì động tác trêu đùa của Kỳ Tham mà đỏ lên: "Kỳ luật sư...."

Ngón tay của Kỳ Tham vẫn dán dưới cằm nàng, không hiểu nhìn nàng: "Hả? Thế nào? Ế, da của Vệ luật sư thật trơn mềm nha." Nói xong còn không quên cọ cọ mấy cái để xác nhận cảm giác thoải mái kia.

Vệ Linh ngượng ngùng không thôi, chỉ có thể động tay đẩy tay cô ra, giả vờ nghiêm nghị nói: "Được rồi Kỳ luật sư."

Trương Hoắc Tưởng cười to haha: "Tiểu Tham Tham cậu chớ có tùy tiện táy máy chân tay, Vệ Linh cũng biết xấu hổ mà. Cái này mà để Tra tiên sinh nhìn thấy thì sẽ nghĩ thế nào chứ."

"Đều là phụ nữ, hắn có thể nghĩ thế nào." Kỳ Tham nói, nhưng vẫn thu liễm, trở lại dáng ngồi đoan chánh, nói với Vệ Linh: "Ừm, dáng vẻ của cô bây giờ rất giống một đại mỹ nữ chuyên đi quán bar, nói không chừng lát nữa sẽ có đàn ông đến bắt chuyện đó."

Vệ Linh nhìn nhìn dáng vẻ bắt chéo hai chân, hai tay đan vào nhau của mình, chợt cảm thấy thú vị mà bật cười.

Trương Hoắc Tưởng lắc lắc ly nước, nói theo: "Gái vị thành niên có ba tốt: giọng nói nhẹ nhàng, thân thể mềm mại, dễ đẩy ngã. Ngự tỷ có ba tốt: bia rượu, tắm rửa, ăn cỏ non..."

"Đây là ý gì?" Vệ Linh hoàn toàn không hiểu.

Kỳ Tham đánh trống lãng nói: "Hoắc Tưởng là nói, cô là ngự tỷ, hẳn là dễ cám dỗ bia rượu hơn là mấy đứa nhỏ trẻ hơn cô."

"A.... Đây là chuyện nghe từ đâu vậy?" Vệ Linh hỏi.

Kỳ Tham nhíu mày, nói: "Trên mạng. Cô nghe cho vui được rồi, đừng tra cứu, sẽ bị làm hư đó."

Trong lúc ba người trò chuyện thì trong sàn nhảy đã có một cô gái mặc quần đùi tất đen mỏng đi đến, khom người cầm ly rượu lướt một đường trên dọc bàn, mắt nhìn Kỳ Tham, giọng nói ưỡn ẹo: "Mời tôi một ly được không?"

Vệ Linh kinh ngạc nhìn người kia vừa cúi người một cái là đã lộ ra khe rãnh giữa hai bầu ngực, rồi lại nghe Trương Hoắc Tưởng ở bên cạnh cười một tiếng, hoàn toàn không hiểu cô gái xa lạ này muốn làm gì.

Kỳ Tham dửng dưng gõ gõ ngón tay xuống mặt bàn: "Xin lỗi, tôi có bạn rồi."

"Ưm~, đáng ghét...." Cô gái kia hờn dỗi một tiếng thì cũng không lưu luyến nữa, uốn người rời đi.

Vệ Linh nhịn không được hỏi: "Đây lại là ý gì?"

Trương Hoắc Tưởng giải thích: "Lesbian đó, đến nơi này tìm bạn tình qua đêm, vừa ý Tiểu Tham Tham nhà chúng ta."

Vệ Linh há miệng nhìn Kỳ Tham một cái: "Sau đó thì sao?"

"Tôi cự tuyệt nha." Kỳ Tham nói như chuyện đương nhiên. "Tôi nói tôi có bạn rồi, cô ta thức thời rời đi, tìm một đối tượng vừa mắt khác."

Trương Hoắc Tưởng cười nói: "Sao nào Vệ Linh, tối nay đến đây học được không ít kiến thức nhỉ?"

"Hẳn là vậy." Vệ Linh có chút mờ mịt cười một tiếng. "Xem ra, dáng vẻ của Kỳ luật sư rất hấp dẫn phụ nữ."

"Mỗi lần đi bar thì sẽ dụ dỗ nhiều phụ nữ đến gần, đúng không Tiểu Tham Tham?" Trương Hoắc Tưởng cười rất giảo hoạt. "Duyên với người cùng phái rất tốt."

Vệ Linh nghe xong lời này, không hiểu sao lại có chút chua chát, hỏi: "Như vậy, có lúc nào bắt chuyện thành công không?"

"Này thì tôi không biết." Trương Hoắc Tưởng cười khanh khách. "Dù sao nếu có tôi đi với cậu ta thì cậu ta đều cự tuyệt, nhưng nếu lúc không có tôi ở đó, không biết được cậu ta đi mướn phòng với người khác bao nhiêu lần nữa...."

Kỳ Tham chép miệng, nhịn không nổi mà trừng mắt với bạn mình: "Bớt nói chuyện vớ vẩn đi. Mình giống kiểu người tùy tiện như vậy sao?"

Trương Hoắc Tưởng cười haha hai tiếng: "Cậu có tùy tiện hay không thì mình không biết, nhưng mà mình biết lúc cậu tùy tiện thì không phải là người nữa."

Kỳ Tham hừ lạnh một tiếng không để ý đến cô, cầm ly nước trái cây lên uống, lúc này lại thấy Vệ Linh còn đang dùng ánh mắt nghi ngờ dò xét nhìn mình, đột nhiên nói: "Chẳng lẽ Vệ luật sự cũng tin cậu ta nói bậy bạ? Tôi căn bản chưa từng làm loại chuyện đó!"

"À." Vệ Linh nhận ra mình thất thố, vội vàng ứng một tiếng rồi xoay mặt sang chỗ khác không nhìn cô nữa.

"Thật kì quái, một đại mỹ nữ như cô ngồi ở đây lại không con tên đàn ông nào đến mời rượu? Nữ cũng không." Kỳ Tham ngược lại oán giận đánh giá nàng một phen. "Theo lí thuyết thì không có vấn đề gì mà."

Trương Hoắc Tưởng haha mấy tiếng, chỉ ra nguyên nhân: "Là bởi vì Vệ Linh quá chính khí rồi, ngồi ở nơi nào cũng tản ra khí tràng thần thánh bất khả xâm phạm, không có người nào dám tùy tiện lại gần đi?"

Vệ Linh chỉ cười một tiếng chứ không nói gì, Kỳ Tham ngược lại rất nghiêm túc nhìn nàng thêm mấy cái, rồi mới ừ ừ bày tỏ đồng ý. Người phụ nữ này bất luận là ở trường hợp nào cũng có khí chất thánh nữ nhàn thục đoan trang như vậy, mỗi giây mỗi phút đều có cảm giác tồn tại rất mạnh. Ở những nơi như quán bar thế này, đám đàn ông thô bỉ kia chắc hẳn cũng không dám tùy tiện đến gần.

Cũng không biết ngồi bao lâu thì Tra Đằng Nguyên rốt cuộc mới mang theo gương mặt ửng đỏ quay trở lại, liếc mắt thì biết uống rất có chừng mực, không hề say, ôm đầu ngồi xuống sofa bên cạnh Kỳ Tham, cười nói với Vệ Linh: "Vệ Linh, chơi có vui không?"

Vệ Linh lặng lẽ nhìn Kỳ Tham đang quét mắt nhìn hắn, mỉm cười nói: "Ừm. Anh thì sao?"

"Tử Huyền có vẻ uống hơi nhiều rồi." Hắn trả lời, rồi lại thấy Thân Tử Huyền ôm Xuân Xuân Kiều lảo đảo lắc lư đi lại, lớn tiếng hô: "Mới uống chưa được bao nhiêu mà cậu đã chạy lại đây! Quả đúng là trọng sắc khinh bạn!"

Trên người Xuân Xuân Kiều đầy mùi rượu, nũng nịu nói với hắn: "Đừng chỉ biết nói người khác, anh cũng thấy sắc quên nghĩa rồi, cho tôi uống nhiều như vậy, xấu xa..."

Kỳ Tham và Trương Hoắc Tưởng theo bản năng ôm cánh tay, hiển nhiên là đã bị cô gái này làm nổi một thân da gà.

"Được, không phải mai cậu vẫn còn ở đây sao? Nếu mai không bận gì thì ra ngoài trò chuyện." Tra Đằng Nguyên cười cười với hắn ta, sau đó lại nhìn Vệ Linh nói: "Vả lại bây giờ cũng không còn sớm, chúng ta về sớm một chút, tránh để bác trai và bác gái lo lắng, em thấy sao?"

Vệ Linh không có dị nghị gì với đề nghị này, mỉm cười gật đầu đồng ý.

"Vậy tôi cũng dẫn Xuân Xuân đi." Thân Tử Huyền xoay gương mặt mùi rượu qua hôn lên mặt Xuân Xuân Kiều một ngụm, trêu chọc: "Dù sao tối nay cô cũng đi với tôi mà."

Kỳ Tham đứng dậy trước, nói với Trương Hoắc Tưởng: "Vậy hai chúng ta cũng tan cuộc thôi."

Thân Tử Huyền "a" một tiếng, nhìn cô nói: "Sao hai người cũng đi rồi? Cái này.... Tôi và anh em của mình đều có bạn, nhìn hai người.... Tối nay không có thu hoạch à? Không thể nào, hai đại mỹ nữ thế này mà không có đàn ông ở bên...."

"Tử Huyền." Tra Đằng Nguyên gọi hắn một tiếng cắt đứt lời nói bậy bạ của hắn. "Cậu uống nhiều rồi, mau về sớm đi ngủ đi."

Thân Tử Huyền cười cười chỉ Tra Đằng Nguyên: "Được rồi, tôi biết là cậu chỉ hướng về phía chị dâu luật sư và cô bạn luật sư này thôi mà, vậy tôi bớt tranh cãi một chút.... Nhưng mà tối nay không thể ngủ sớm, còn có chuyện cần làm mà.... Đúng không, Xuân Xuân?"

Xuân Xuân Kiều uốn éo nhỏ giọng ứng mấy tiếng rồi liền kéo hắn ra ngoài.

Thân Tử Huyền cười lớn haha, vẫy tay với nhóm ngời Tra Đằng Nguyên, ôm Xuân Xuân Kiều bước nhanh ra ngoài.

"Bạn của tôi tùy tính, có nhiều xúc phạm, xin lỗi, tôi thay mặt cậu ấy tạ lỗi với mọi người." Tra Đằng Nguyên nhìn hắn đi rồi thì mới xoay người công đạo với Kỳ Tham và Trương Hoắc Tưởng.

"Không có gì." Kỳ Tham khách sáo, ngoài miệng thì nói như vậy nhưng trong lòng lại vô cùng xem thường. Cầm áo khoác lên, đứng bên cạnh Trương Hoắc Tưởng, tùy tiện tạm biệt Vệ Linh rồi liền xoay người rời đi.

Vệ Linh nhìn bóng lưng của cô, cưỡng ép bản thân nhất định phải thu liễm tâm tình, đưa mắt nhìn Tra Đằng Nguyên nãy giờ vẫn luôn nhìn mình, mỉm cười nói: "Chúng ta cũng đi thôi."

Tra Đằng Nguyên mỉm cười đưa chìa khóa xe cho nàng, giúp nàng cầm áo khoác, cùng nàng đi ra ngoài, có chút ngượng ngùng nói: "Người anh em này của tôi, nói chuyện không biết cân nhắc, cứ gọi em là chị dâu, em đừng để tâm được không?"

"Anh cũng đừng quá để tâm." Vệ Linh cố gắng lộ ra nụ cười đầy đủ lễ phép, tính khí vẫn tốt như thường ngày. "Chỉ là sau khi gặp anh ta, cảm thấy kì quái tính cách hai người khác nhau như vậy mà tình cảm bạn bè lại rất thân."

Tra Đằng Nguyên đi trước mở cửa xe cho nàng, sau khi chờ nàng ngồi xuống ghế lái thì mới đi vòng qua ngồi vào ghế phụ, mỉm cười nói: "Lúc còn bé hai chúng tôi là bạn học, nhà cậu ấy khi đó không sung túc như bây giờ. Khi còn bé cậu ấy rất khiêm tốn, sau đó cha cậu ấy kiếm được không ít tiền, cậu ấy lại là con trai độc nhất trong nhà, cha mẹ có tiền thì cho cậu ấy tùy ý tiêu xài.... Sau đó thì trở thành dáng vẻ như bây giờ. Những năm này tôi luôn ở quân khu, hằng năm chỉ về nhà có vài ngày, mỗi lần gặp mặt thì luôn cảm thấy cậu ấy không ngừng thay đổi. Cha mẹ tôi còn nói tốt nhất tôi nên giữ khoảng cách với cậu ấy, nhưng anh em với nhau mà, không thể nói không liên lạc là không liên lạc."

Vệ Linh gật đầu, cũng không tra cứu thêm, cho xem chậm rãi rời đi, nói: "Có thể hiểu. Nhưng anh là bạn tốt của anh ta, nếu anh ta phát triển theo hướng không tốt thì anh hẳn nên gánh vác trách nhiệm cho anh ta vài yêu cầu và cái nhìn hợp lí."

Tra Đằng Nguyên cười lên, rất hứng thú nói: "Thật ra thì ban đầu tôi cũng nghĩ như vậy, nhưng bởi vì công việc nên thời gian tiếp xúc với cậu ấy quá ít, cho nên mỗi lần muốn nói với cậu ấy điều gì là không đúng thì luôn cảm thấy lực bất tòng tâm. Xem ra, ngày mai lúc gặp lại cậu ấy tôi cần phải trò chuyện tốt một phen, em thấy sao?"

Vệ Linh cười một tiếng: "Tôi ủng hộ anh."

"Cảm ơn em, Vệ Linh." Tra Đằng Nguyên cho nàng một nụ cười dịu dàng. "Em chỉ ra hành động không phụ trách mắt nhắm mắt mở với bạn mình, lại đưa cho tôi đề nghị đúng đắn. Tôi thật sự rất vui."

Vệ Linh mỉm cười nhìn đường, không trả lời. Một lát sau, Tra Đằng Nguyên đột nhiên chậm rãi vươn tay đến, nhẹ nhàng phủ lên tay phải đang đặt trên tay phanh của nàng. Vệ Linh giật mình, không chút do dự rút tay ra đặt lên vô lăng, không nhìn vẻ mặt kinh ngạc của hắn, cũng không lên tiếng.

Hai người trầm mặc mãi, cho đến khi về đến Vệ gia, Vệ Linh đậu xe xong thì mới nói với hắn: "Anh uống rượu, nghỉ ngơi cho khỏe đi, ngủ ngon."

"Ngủ ngon." Tra Đằng Nguyên xuống xe, ngừng một lát mới nói. "Thật xin lỗi, là tôi quá thích em, Vệ Linh."

"Ừm, cảm ơn." Vệ Linh bình thản đáp lại, nhưng lần này không mỉm cười nữa, khóa kỹ xe, cùng hắn rời khỏi gara, tách nhau ra phần ai tự về phòng người nấy.

Sau khi vào đến phòng ngủ, cả căn phòng một mảnh tối đen, Vệ Linh đứng bên trong cửa, ngón tay đè lên công tắc điện nhưng không ấn xuống, chỉ ngơ ngẩn nhìn bình dạ quang đang tỏa ra những tia sáng rực rỡ trên chiếc bàn đọc sách bên cạnh cửa sổ. Nhìn vài phút, nàng mới bật đèn lên, đóng kín cửa rồi đi lại bàn đọc sách, nhìn bóng đêm mông lung ngoài cửa sổ, hồi tưởng lại những chuyện làm cùng Kỳ Tham hôm nay, ánh mắt trở nên mềm mại, cuối cùng vẫn nhịn không được mà thở dài một hơi.

Đêm đó là một đêm không ngon giấc, sáng sớm sau khi ăn điểm tâm xong, người nhà kẻ đi học người đi làm, chỉ để lại Vệ Linh và Tra Đằng Nguyên ở nhà. Hai người ngồi trên hai chiếc ghế sofa khác nhau trong phòng khách, an tĩnh đọc báo.

Ước chừng khoảng mười giờ, Tra Đằng Nguyên gọi điện thoại cho Thân Tử Huyền, đại khái là muốn hẹn hắn ra ngoài trò chuyện, nhưng mà điện thoại đổ chuông một hồi lâu cũng không có người nghe máy. Tra Đằng Nguyên bày ra vẻ mặt khó hiểu với Vệ Linh, đặt điện thoại xuống, lại chờ thêm một tiếng đồng hồ nữa.

Cuộc gọi thứ hai, đợi một lát rốt cuộc cũng có người nhận máy, nhưng là giọng nói của một người xa lạ: "Chào ngài, nơi này là đồn cảnh sát XXX...."

Tra Đằng Nguyên lập tức cảm thấy không ổn, đứng bật dậy: "Chào ngài, tôi muốn tìm Thân Tử Huyền."

"Ngài có quan hệ gì với chủ nhân số điện thoại này?" Người cảnh sát bên kia lạnh nhạt nói. "Hắn dính líu đến án cưỡng hiếp phụ nữ, đã bị chúng tôi bắt giữ theo luật...."

Kết thúc cuộc gọi, Tra Đằng Nguyên nói với Vệ Linh còn đang nghi hoặc: "Chúng ta phải đến đồn cảnh sát một chuyến, Tử Huyền xảy ra chuyện."

Hai người vội vàng lái xe đến đồn cảnh sát, vị cảnh sát nhận cuộc gọi lúc nãy ra tiếp đón bọn họ. Nghe nói tối hôm qua họ ở chung với Thân Tử Huyền, lại là bạn bè thân thiết thì liền nói cho họ biết, sáng sớm hôm nay có một cô gái đến báo án, nói tối hôm qua sau khi say rượu thì bị Thân Tử Huyền cưỡng hiếp. Cảnh sát tiếp nhận vụ án thì liền chạy đến khách sạn mà Thân Tử Huyền gây án, trực tiếp bắt giam hắn, trước mắt đã qua được ba bốn tiếng rồi.

Tra Đằng Nguyên có hỏi có thể tiến hành bảo lãnh được hay không, nhưng người cảnh sát kia ngay cả mặt mũi cũng không cho bọn họ gặp, chỉ nói: "Hắn tạo thành tổn thương rất nghiêm trọng với nạn nhân, thái độ nhận tội lại cực kì tồi tệ, trước mắt vụ án vẫn còn trong quá trình điều tra, nếu như chắc chắn hắn phạm tội thì chúng tôi sẽ dựa theo pháp luật đứa hắn qua bên công tố. Trước lúc này, nghiêm cấm bất kì người nào không liên quan đến gặp nghi phạm."

Vệ Linh và Tra Đằng Nguyên hai mắt nhìn nhau, hắn tiến lên đưa danh thiếp của mình, nói: "Vậy làm phiền ngài chuyển lời với Thân Tử Huyền tiên sinh, nếu cần mời luật sư thì liên lạc với tôi, chúng tôi là bạn của cậu ấy, hi vọng có thể giúp cậu ấy một tay."

"Được, chuyện này không thành vấn đề." Cảnh sát nhận danh thiếp, đáp lời.

Trên đường trở về, Tra Đằng Nguyên cân nhắc mấy phen thì gọi điện thoại cho cha mẹ Thân Tử Huyền thông báo sự việc. Thân làm cha mẹ nghe được tin tức này dĩ nhiên hoảng sợ, lập tức mua vé máy bay qua bên này xử lí mọi chuyện.

Chờ cúp máy xong rồi Tra Đằng Nguyên mới nói với Vệ Linh: "Chắc là cô gái tên Xuân Xuân Kiều đó báo cảnh sát."

"Tôi cũng nghĩ vậy." Mặc dù cảnh sát không tiết lộ quá nhiều nhưng Vệ Linh vẫn có thể đưa ra những phán đoán cơ bản. "Anh hiểu Thân Tử Huyền hơn, hẳn là có thể biết sau khi say rượu rồi Thân Tử Huyền có làm gì khác thường với Xuân Xuân Kiều hay không?"

Tra Đằng Nguyên khẳng định lắc đầu một cái: "Cậu ấy uống say thì thích quậy phá, nhưng mà tuyệt đối không đến mức làm chuyện phạm pháp.... Tôi cho là, cô gái kia nhất định có vấn đề."

Vệ Linh ngẫm nghĩ một phen, gật đầu nói: "Tạm thời cứ chờ đã, sau khi cha mẹ của Tử Huyền đến thì tôi sẽ nghĩ cách dùng thân phận luật sư gặp mặt anh ta, tìm hiểu tình huống cụ thể rồi nói sau. Nếu cảnh sát thật sự muốn đưa vụ án lên tòa thì tôi nghĩ tôi có thể giúp anh ta."

"Em cũng tin tưởng cậu ấy đúng không?" Tra Đằng Nguyên nhìn trắc mặt thanh nhã của nàng, hỏi.

Vệ Linh bình tĩnh trả lời: "Nói thật thì tôi chỉ là cảm thấy vụ án này có điểm kì quặc mà thôi."

*****

Bên trong Sở sự vụ nho nhỏ, Kỳ Tham tay trái bưng ly cafe, tay phải giơ cao thư ủy thác, nghiêng đầu nói: "Đây là cái gì nha? Với loại án hình sự này bây giờ đi tìm luật sư có phải là hơi sớm không... Xuân Xuân Kiều tiểu thư?"

Xuân Xuân Kiều vừa mới gặp mấy ngày trước bây giờ đã bỏ đi lối trang điểm đậm và ăn mặc ướt át, bây giờ nhìn qua chỉ là một cô gái hơn hai mươi tuổi có vóc dáng nhỏ nhắn và gương mặt bé như lòng bàn tay. Nghe được lời này của Kỳ Tham, cô ta có chút không vui hít mũi, giọng nói the thé vang lên: "Tôi bị hắn xâm phạm! Bây giờ cảnh sát đã lập án điều tra, tôi cần phải mời luật sư để nói cho tôi biết tôi nên làm thế nào, không phải sao?"

Kỳ Tham không nhanh không chậm uống một ngụm cafe, không hề khách khí nói: "Chờ đến lúc viện kiểm sát đưa ra công tố thì mới đến phiên cô tìm tôi. Bây giờ đang ở giai đoạn điều tra, tôi cũng không làm được gì cho cô."

"Không...." Tựa hồ Xuân Xuân Kiều không ngờ được thái độ lãnh đạm của cô, không khỏi sững sốt một chút. "Bên hắn đã mời được một luật sư rất giỏi, tôi cảm thấy tôi...."

Kỳ Tham lại uống một ngụm cafe, nhíu mày nói: "Loại án này, cho dù tôi là luật sư của cô thì chỉ có thể giúp cô trên phương diện yêu cầu bồi thường dân sự, nếu cô muốn tôi giúp cô khiến nghi phạm phải nhận án phạt nặng hơn thì tôi nghĩ tôi không thể ra sức."

"Nhưng cô là luật sư mà. Tôi chỉ là muốn tìm một luật sư thôi, cô không muốn nhận vụ án này sao?" Xuân Xuân Kiều có chút bất ngờ thất thố hỏi. "Phí luật sư dễ thương lượng, chỉ cần cô đồng ý giúp tôi...."

"Giúp cô nhận được nhiều tiền bồi thường hơn sao?" Kỳ Tham nhàn nhạt hỏi, gấp tờ thư ủy thác lại, sau đó cười nói: "Ngày hôm đó cô định đòi hắn bao nhiêu tiền? Kết quả cuối cùng lại ầm ĩ đến mức này."

Xuân Xuân Kiều không theo nổi tư duy của cô: "Cô nói.... cái gì?"

Kỳ Tham thở hắt ra một hơi: "Được rồi, coi như tôi chưa nói gì. Cô chỉ đơn thuần muốn tìm một luật sư thôi không phải sao? Được, vụ án này tôi nhận! Lúc nào cũng có thể liên lạc, tiến triển cụ thể của vụ án tôi sẽ giúp cô theo dõi. Nhưng mà pháp luật quy định tôi không thể tham dự hay khống chế phương hướng tiến độ tiến triển của vụ án, cô nên hiểu cho đúng."

Sau khi kí kết thư ủy thác xong, Phú Tường nhích cái ghế lại gần: "Loại án dễ như trở bàn tay này chị cũng muốn nhận, tại sao ạ?"

"Bởi vì đây không phải là án cưỡng hiếp đơn giản." Kỳ Tham dùng thư ủy thác gõ gõ đầu cô nhóc. "Được rồi, tôi phải ra ngoài tìm hiểu vụ án này một chút."