Biện Ái Pháp Tắc

Chương 71



Kỳ Tham vừa mới đút vào miệng một miếng bò bít tết non mềm lập tức bị nghẹn, nuốt xuống không được mà nhả ra cũng không xong. Bởi vì người kia không hề vòng vo mà đi thẳng vào đề tài này, trong nhất thời ngửa mặt nhìn về phía nàng, mồm miệng không rõ hỏi: "Cô nói gì?"

"Cô biết tôi đang nói gì?" Vệ Linh đưa khăn lau cho cô, không hề vòng vo mà trực tiếp nói: "Cô là luật sư, làm giả chứng cứ là hành động tồi tệ bực nào, còn có hậu quả vô cùng nghiêm trọng."

Kỳ Tham cố gắng nuốt miếng thịt xuống, dùng khăn lau miệng, do dự một hồi mới cười nói: "Loại chuyện này, Vệ luật sư cô nghe được từ chỗ nào."

"Đó không phải điểm chính." Vệ Linh không bị cô đánh trống lảng, chỉ hơi nhíu mày, nhẹ giọng nghiêm túc nói: "Nếu có người phạm tội, tiếp nhận chế tài pháp luật là đương nhiên. Cô làm công việc xử lí pháp luật, rõ ràng hiểu được điểm này. Nhưng nếu cô biết rõ chân tướng mà vẫn giúp nghi phạm rửa sạch tội danh, đó chính là tri pháp phạm pháp."

Kỳ Tham thả khăn lau xuống, cạ cạ hai đầu ngón tay với nhau, nhìn gương mặt đoan trang của nàng hồi lâu, cười nói: "Vệ luật sư, phạm vi để tâm của cô cũng quá rộng đi. Cái gì mà tạo bằng chứng giả, cái gì mà tri pháp phạm pháp, tôi không có làm mấy chuyện đó."

Trong mắt Vệ Linh lóe lên chút lo lắng, nhưng vẫn không do dự nói: "Tôi biết chuyện cô định làm, cô sắp làm. Cảnh sát rất nhanh sẽ tìm đến cô, thẩm tra những chứng cứ mà cô đã sớm thông đồng tốt với nghi phạm. Mà cô nhất định sẽ nói cho bọn họ biết tất cả những sự thật giả tạo đó."

"Sự thật giả tạo sao?" Kỳ Tham cười lạnh. "Vệ luật sư sao lại biết tôi muốn nói dối chứ? Cô có chứng cứ để chứng minh thật giả không?"

"Tôi không có." Vệ Linh thẳng thắn nói. "Nhưng tôi biết."

"A! Có lẽ cảnh sát cũng nghĩ như thế này: "Kỳ Tham, toàn bộ lời cô nói đều là nói dối!", nhưng mà bọn họ không có cách nào để chứng minh." Kỳ Tham không chút để tâm, lắc đầu với nàng: "Được rồi Vệ luật sư, buổi nói chuyện hôm nay tôi nghĩ nên dừng ở đây thôi."

Lúc cô đứng dậy, Vệ Linh có chút khổ sở nói: "Nếu cô còn kiên quyết muốn làm chuyện phạm pháp đó, tôi sẽ nghĩ hết biện pháp để ngăn cản cô."

"Có thể sao?" Kỳ Tham nhìn dáng vẻ quyết tâm xưa nay chưa từng thấy của nàng, đột nhiên âm thầm nâng cao phòng bị và bất mãn. "Tôi phải làm gì có liên quan đến cô không? Cũng không xâm phạm đến lợi ích của cô, tại sao cô phải nghĩ cách ngăn cản tôi?"

Vệ Linh nhíu mày, nhịn xuống tình ý và bất an lan tràn trong lòng, cố gắng trấn định nói: "Tôi không thể nhìn cô lấy thân phân luật sư đi làm chuyện xúc phạm pháp luật, không tuân theo đạo đức nghề nghiệp. Nếu như cô không thể khống chế được hành động cùng tâm lý đùa bỡn pháp luật của mình.... Tôi sẽ tố cáo và chấp vấn lên Hiệp hội luật sư, nếu cô bị Hiệp hội tiến hành điều tra, chắc hẳn tất cả lời làm chứng và chứng cứ của cô đều sẽ bị hủy bỏ."

Kỳ Tham trợn to mắt nhìn người phụ nữ mặt mày yên lặng không một tia đùa cợt kia, hai tay siết chặt thành nắm đấm, cố nén tức giận tích tụ trong lồng ngực: "Cô dựa vào cái gì?"

Lòng Vệ Linh trầm xuống, mặt không đổi sắc nói: "Trung thành với pháp luật, cũng là bất mãn với chuyện cô là luật sư nhưng lại hành động như vậy."

Nghe được câu trả lời cư cao lâm hạ (từ trên cao nhìn xuống) của nàng, Kỳ Tham không có cách nào khắc chế được tức giận tích góp vì mấy ngày gần đây liên tục gặp phản đối. Cô chưa bao giờ gặp nhiều trở ngại khi làm một chuyện nào đó như lần này, thế nhưng cố tình người phụ nữ họ Vệ này lại khiêu chiến ranh giới cuối cùng của cô, trong nháy mắt đột nhiên nổi giận, vung tay hất hết chén dĩa bằng sứ trên bàn, tức giận hét lớn: "Được! Vệ luật sư, cô đúng là lấy luật pháp công chính xem thành nghĩa vụ của mình! Nhưng mà chuyện tôi muốn làm tuyệt đối sẽ không vì bất kì người nào mà thay đổi! Tiếp theo, tùy cô muốn làm gì thì làm! Tôi chờ!"

Gào thét xong mấy câu này, cô kéo mạnh cửa phòng, coi thường nhân viên phục vụ đang đi vào vì nghe được tiếng đổ bể, lửa giận ngút trời rời khỏi phòng ăn.

Vệ Linh vẫn ngồi ở chỗ cũ, hai mắt nhằm nghiền nghe tiếng bước chân dần dần biến mất của cô. Hai tay đặt dưới bàn của nàng đã sớm vì khẩn trương mà siết chặt, khổ sở và thấp thỏm trong lòng vì sự giận dữ bỏ đi của Kỳ Tham mà chuyển thành thương tâm.

Rõ ràng đã nói tất cả là vì tốt cho người kia, nhưng vì sao vẫn cảm thấy đau lòng vì tâm ý của mình bị coi nhẹ? Là bởi vì biết rõ Kỳ Tham vì sao lại làm chuyện sai lầm như vậy, nhưng bởi vì lo lắng nên không thể trơ mắt nhìn cô tri pháp phạm pháp sao? Tất cả mọi chuyện đều chỉ vì quan tâm cô, nhưng lại không thể nói rõ lí do, chỉ biết cứng rắn hiệp thương với cô, kết quả đổi lại hai bên đều không thoải mái....

Trước mắt xem ra, đúng là không có cách nào dựa vào lời nói để thuyết phục Kỳ Tham, như vậy có phải cần tiếp tục dựa theo suy tính của mình mà ngăn cản cô ấy không? Nhưng nếu như thật sự làm vậy, mặc dù có thể bảo toàn danh dự và thân phận luật sư của cô ấy, nhưng theo tính tình của cô ấy, từ này về sau sợ rằng mình.... không thể nào đối mặt với cô ấy được nữa đúng không?

Cái người luôn được nàng giấu ở chỗ sâu nhất trong tâm linh, vì những việc nàng làm, dần dần cách xa nàng, giống như bị nàng gắng gượng tách ra khỏi trái tim, đau đến nàng thật muốn lớn tiếng khóc lên.

Mấy ngày sau, đúng như dự đoán, bốn cảnh sát đến cửa tra án, lúc đầu đơn giản hỏi Kỳ Tham có nhớ chuyện của ngày tháng đó hay không, chờ lúc Kỳ Tham giả bộ cố gắng suy nghĩ rồi mơ hồ trả lời thì bọn họ liền không khách khí hỏi cô có thời gian đi đến Cục cảnh sát cho lời khai hay không.

Kỳ Tham làm bộ như rất phối hợp, vui vẻ leo lên xe cảnh sát.

Sau khi đến Cục cảnh sát, chờ cảnh sát từng bước nhắc nhở những tình huống liên quan đến vụ án giết người của Trịnh Tiểu Cầu, Kỳ Tham cũng đi theo từng bước "nhớ lại" chuyện xảy ra ngày hôm đó.

Trịnh Tiểu Cầu từng xin làm chức quản lí một trong những quán bar dưới trướng gia tộc nhà cô, trong quá trình khảo hạch cậu ta thì cảm thấy chàng trai này đối nhân xử thế rất cơ trí, có thể bồi dưỡng làm việc được, cho nên cố ý nhét cậu ta vào làm một nhân viên nhỏ ở công ty. Sau vài lần trò chuyện vui vẻ, cô còn nhận Trịnh Tiểu Cầu làm em kết nghĩa. Ngày xảy ra vụ án, vừa vặn Trịnh Tiểu Cầu đến nhà làm khách, thuận tiện nhận cha mẹ cô làm cha mẹ nuôi. Sau đó ở chơi đến khoảng mười, mười một giờ khuya thì Trịnh Tiểu Cầu mới cáo từ rời khỏi nhà cô, sau đó cậu ta làm gì thì cô không biết được.

"Cô chắc chắn hắn đến nhà cô vào ngày X tháng X sao? Không có nhầm lẫn?" Cảnh sát lấy lời khai rất nghiêm túc hỏi. "Đây không phải lời có thể nói tùy tiện, cô khai xong thì phải kí tên, tương lai làm chứng ở trên tòa."

Kỳ Tham âm thầm cười lạnh một tiếng, trên mặt lại vô cùng khẳng định: "Tôi chắc chắn, hôm đó là thứ năm, vừa vặn tôi vừa đi công tác trở về, không muốn làm việc nên chỉ ở nhà tiếp khách."

Hai người cảnh sát cảm thấy tệ hại, nhìn nhau một cái, hỏi tiếp: "Cô cẩn thận nhớ lại một chút, thời gian cụ thể Trịnh Tiểu Cầu rời khỏi nhà cô là lúc mấy giờ? Hắn rời đi bằng cách nào, hắn lái xe đến, hay là đón taxi, hay là thế nào?"

"Chính cậu ta tự đi, bảo là muốn ngồi taxi, tôi chỉ tiễn cậu ta ra đến cổng, sau đó không để tâm nữa." Kỳ Tham bình tĩnh đáp lại.

Nhà của cô thuộc kiểu biệt thự biệt lập, đều khá tư nhân hóa, con phố bên cạnh không tính là đông đúc lắm nên không có gắn camera theo dõi. Cho nên cảnh sát tuyệt đối sẽ không có cách nào biết được đã xảy ra chuyện gì. Nếu như lại đi hỏi Trịnh Tiểu Cầu, Trịnh Tiểu Cầu cũng sẽ chỉ nói là mình ngồi xe buýt hay tản bộ, sẽ không bị cảnh sát tìm ra điểm đột phá.

Cảnh sát không tìm được bất kì sơ hở nào với lời khai không chê vào đâu được của cô, cuối cùng hỏi lại cô, người nhà của cô có ấn tượng sâu sắc với Trịnh Tiểu Cầu hay không, có thể ra mặt làm chứng hay không. Kỳ Tham cơ trí đáp không dám đảm bảo cha mẹ và người giúp việc có nhiều ấn tượng với Trịnh Tiểu Cầu, dù sao khách đến thăm nhà cô cũng không ít. Nhưng dựa theo nguyên tắc trí nhớ thì vẫn phải có chút ấn tượng.

Hỏi xong hết thảy, sau khi làm xong bản lời khai, dưới yêu cầu của cảnh sát, Kỳ Tham ký tên và đóng dấu tay. Cũng đáp ứng bọn họ nói chỉ cần phương diện điều tra có nhu cầu thì cô sẽ luôn cố gắng phối hợp.

Ra khỏi Cục cảnh sát, cô đón xe về nhà, cha mẹ thấy cô trở lại thì không tránh được hỏi cô vài cầu. Cô cũng trả lời thành thật, một nhà ba người không nhắc đến chuyện cãi nhau hôm đó, cha cô biết cô đã đi cho lời khai rồi, bây giờ có phản đối cũng vô dụng, liền không nói những chuyện khác nữa.

Tối hôm đó Trâu Giai Giai và anh trai đến Kỳ gia, nhìn thấy Kỳ tham thì ngọt ngào một lúc lâu kể chuyện xảy ra lúc đi học. Kỳ Tham thấy sắc mặt cô bé không được tốt như lúc trước, lại không nhịn được mà đề nghị Trâu Bằng để Giai Giai nghỉ học ở nhà tĩnh dưỡng thân thể.

Không ngờ lời này bị Trâu Giai Giai nghe được, nũng nịu với Kỳ Tham một trận, cứng rắn nói mình nguyện ý đi học và ở chung với bạn bè thầy cô, nếu như không thể đi học, không được gặp các bạn thì cô bé sẽ vô cùng vô cùng không vui.... Lời nói ngây thơ non nớt, khiến Kỳ Tham động lòng, không thể làm gì khác là buông vũ khí đầu hàng, bày tỏ mình sẽ không nhắc đến chuyện để cô bé nghỉ học nữa, lúc này mới êm chuyện.

Buổi tối Trâu Bằng lái xe về nhà, Giai Giai thì ngủ lại bên này, Kỳ Tham vẫn không yên lòng tình trạng sức khỏe của cô bé, liền bồi cô bé ngủ trên giường lớn. Không khí trong phòng mát mẻ vì có máy điều hòa, hai chị em ngồi xếp bằng tựa vào đầu giường, Kỳ Tham giúp cô bé chuẩn bị những môn học sắp đến.

"Chị, có phải mấy ngày nay trong nhà xảy ra chuyện gì lớn rồi không?" Trâu Giai Giai ôm sách nghẹo đầu hỏi: "Cô và dượng không được vui, mấy hôm trước anh không cho em đến đây ngủ lại."

Kỳ Tham sờ mái tóc mỏng dài của cô bé, cười nói: "Không có chuyện gì lớn nha, chính là chị đó, gần đây phải cùng chú cảnh sát đến Cục cảnh sát uống trà nhiều lần, sau đó cỡ hai ba tháng là phải mở một phiên tòa, cho nên không có sao hết."

Trâu Giai Giai nhăn cái mũi nho nhỏ, hỏi: "Chị hai lại phải đánh kiện sao ạ?"

"Lần này không phải chị đánh kiện mà chị phải lên tòa làm chứng, cứu một anh trai nhỏ ra ngoài." Kỳ Tham nhéo cái lỗ mũi nho nhỏ của cô bé, "Nhưng mà cô và dượng của em, còn có rất nhiều người khác đều không ủng hộ chị hai làm chứng cho người đó, cho nên chị hai và mọi người cãi nhau, trong lòng rất không thoải mái."

Trâu Giai Giai vội vàng lật người vùi vào lồng ngực cô, dáng vẻ như người lớn nói: "Không cần không thoải mái, bọn họ không ủng hộ chị hai thì còn có em ủng hộ chị hai. Chị hay là người tốt nhất, chị hai muốn làm gì Giai Giai đều sẽ ủng hộ!"

"Chị biết rồi, Giai Giai là đứa nhỏ tốt nhất." Lúc này chẳng qua chỉ là một đứa trẻ nhưng lại khiến Kỳ Tham đầy lòng cảm động, vươn tay ôm thân thể nhỏ bé kia vào lòng, cạ cạ lên mái tóc mềm mại của cô bé, Kỳ Tham lẩm bẩm nói: "Tiểu Giai Giai phải mau lớn lên, trở thành Đại Giai Giai thì có thể ở lúc tất cả mọi người phản đối chị thì sẽ giúp đỡ chị, đến lúc đó để chị hai dựa vào, cũng sẽ không vui như bây giờ nữa...."

*****

Bởi vì vụ án của Trịnh Tiểu Cầu còn tồn đọng nhiều phương diện cần tranh cãi, nhưng cảnh sát nhiều lần kiểm chứng lại quả thực không tìm ra chứng cứ cùng nhân chứng định tội nữa. Nhưng mà Trịnh Tiểu Cầu lại có lời chứng của Kỳ Tham và Phú Tường trợ giúp về mặt pháp luật khiến cho tiến độ phá án của cảnh sát bước vào giai đoạn mâu thuẫn nhưng lại không có cách nào đột phá.

Về vụ án ác đấu hắc bang, Mục Báo làm giống như lời Kỳ Tham dặn, dựa theo phương pháp trước đây, tìm vài đàn em có thể tin cậy, nhét cho họ số tiền lớn để họ làm dê thế tội, mà những người đó trong lúc điều tra cũng hoàn toàn không nhắc gì đến sự xuất hiện của tt.

Kỳ Tham vốn định nếu cảnh sát chưa đủ chứng cứ thì không chịu chuyển giao vụ án cho bên Kiểm sát để đưa ra công tố, nếu thật sự như vậy thì dĩ nhiên đây là đại kết cục đáng vui mừng nhất, vụ án có khả năng biến thành án chết, không có cách nào điều tra được nữa.

Thế nhưng không bao lâu sau, bên cảnh sát truyền đến tin tức vun án của Trịnh Tiểu Cầu sắp được đưa ra công tố. Sau khi biết tin mặc dù Kỳ Tham kinh ngạc nhưng cũng bình tĩnh đón nhận sự thật này. Hiển nhiên, cơ quan trinh thám phá án cũng đã bị cấp trên gây áp lực, có thời gian hạn chế để phá án, tuy không có quá nhiều chứng cứ chắc chắn Trịnh Tiểu Cầu giết lão đại hắc bang nhưng cũng không tim ra nghi phạm thứ hai, mà bọn họ đại khái cũng tự thừa nhận ngầm trong lòng rằng Trịnh Tiểu Cầu chính là hung thủ, cho nên dứt khoát giao vụ án cho bên Kiểm sát.

Pháp viện dĩ nhiên thuận lí thành chương tiếp nhận công tố của vụ án này, cũng không trì hoãn bao lâu thì liền gởi giấy thông báo mở tòa.

Kỳ Tham không ngoài dự định nhận được thư triệu tập, giấy trắng mực đen rõ ràng chú thích ngày nào tháng nào cần cô ra toà làm chứng.

Hôm đó Phú Tường gọi điện thoại đến hỏi: "Học tỷ, tòa án triệu tập chị sao?"

"Ừ, có." Kỳ tham giơ cao giấy triệu tập dưới ánh mặt trời nhìn đến nhìn lui. "Bên em chuẩn bị thế nào rồi? Có lòng tin không?"

Phú Tường cười nói: "Đều là một tay dẫn em ra ngoài, hành động hay thói quen đều giống chị, yên tâm đi. Lần này cảnh sát không nắm chắc bằng chứng ta đâu."

"Đúng vậy, cho nên em cũng không cần phải khẩn trương." Kỳ Tham đặt tờ giấy xuống, suy nghĩ một lát mới nói: "Vụ án này tạo thành ảnh hưởng không nhỏ, em nghiêm túc bào chữa xong, chỉ cần có thể thắng thì tuyệt đối sẽ thành danh trong luật giới. Từ nay về sau... Cuộc sống sẽ tốt hơn."

Phú Tường cười một tiếng mắc cỡ: "Em ngược lại rất mong chờ có thể giống như học tỷ vậy, trở thành một đại luật sư có thể tự mình đảm đương mọi chuyện."

"Không vấn đề gì, em có thể." Kỳ Tham rũ mi mắt, có chút mệt mỏi thở dài. "Nếu như vậy, như vậy...."

"Học tỷ." Phú Tường nghe thấy cô muốn cắt đứt cuộc nói chuyện thì vội vàng gọi cô một tiếng, chờ Kỳ Tham đáp lời thì cô mới có chút do dự hỏi: "Chị đã cho lời khai, coi như đã rất chu đáo với Tiểu Cầu rồi... Tiếp theo còn phải lên tòa làm chứng, không có vấn đề gì chứ?"

Kỳ Tham nói: "Sẽ có vấn đề gì? Mũi tên đã bắn ra thì không thể quay đầu, nếu ngay cả lời khai cũng đã cho thì lên tòa làm chứng có hơn kém gì cơ chứ?"

"Em chỉ là nghĩ rằng, làm một người được Kỳ học tỷ quan tâm là chuyện vạn phần hạnh phúc. Mặc dù sẽ phải làm một vài chuyện vi phạm quy lệ, nhưng mà...." Phú Tường cười một tiếng, "Hết thảy sẽ như học tỷ nghĩ, thuận lợi kết thúc."

Kỳ Tham "ừ" một tiếng: "Cực khổ. Vậy lên tòa gặp lại."

"Được, em đi chuẩn bị một chút tài liệu. Tạm biệt." Phú Tường trả lời, hai bên cùng cúp máy.

Cách ngày mở tòa năm ngày, Kỳ Tham đang ở sân sau ngắm lá rụng mùa thu, cây cối trong vườn đã có một nửa chuyển từ xanh sang vàng, tính toán thì còn chưa được bao nhiêu ngày nữa sẽ đến tiết Trung Thu. Đang lúc một mình suy tư, đột nhiên người giúp việc thần sắc vội vã chạy đến, hô: "Tiểu thư, tiểu thư! Có cảnh sát đến! Nói là muốn tìm cô!"

Kỳ Tham còn chưa kịp hỏi cảnh sát đến làm gì thì ba người cảnh sát đã bước vào phòng khách, giơ giấy chứng nhận lên cho cô thấy, sau đó cường ngạnh nói: "Kỳ Tham nữ sĩ, bây giờ bởi vì cô dính líu và tham gia cùng nhau bịa đặt chuyện, làm nhiễu loạn công tác điều tra, cần cô đi theo chúng tôi một chuyến! Mời cô tích cực phối hợp! Nếu không chúng tôi có quyền cưỡng chế bắt giữ cô!"

"Đợi đã...." Kỳ Tham vô cùng kinh ngạc. "Cái gì mà bịa đặt chuyện?"

"Vấn đề cụ thể xin cô cùng chúng tôi quay về Cục để làm rõ." Cảnh sát nói sơ lược, sau đó lấy còng tay ra, tỏ ý một là cô tự động đi theo bọn họ, hai là bị còng tay cưỡng ép lên xe cảnh sát.

Kỳ Tham không thể làm gì khác là bỏ qua rất nhiều nghi vấn linh tinh trong đầu, giơ tay lên, bày tỏ mình nguyện ý đi theo bọn họ. Chẳng qua là lúc ra đến cửa thì cô quay đầu nói với người giúp việc thông báo cho cha mẹ, đề phòng vạn nhất.

Nhưng mà ngoài dự liệu đó là, sau khi cảnh sát mang cô đi thì hoàn toàn không tiến hành bất kì hình thức chất vấn hay truy hỏi nào, chỉ trực tiếp dẫn cô đến một căn phòng nhỏ đơn độc ở trại tạm giam, sau khi đẩy cô vào đó thì lập tức khóa cửa lại. .

||||| Truyện đề cử: Trưởng Công Chúa |||||

"Các người đây là có ý gì?" Kỳ Tham nắm lan can cửa sổ bằng kim loại, hung hăng lắc lư, nổi giận nói. "Không phải nói muốn tôi phối hợp phá án sao?!"

Cảnh sát xuyên qua ô cửa sổ nhỏ như lòng bàn tay lạnh lùng nhìn cô một cái, xoay người lạnh nhạt nói gì đó với nhân viên trông coi, sau đó đến đầu cũng quay lại mà bỏ đi.

"Chớ có kêu gào, biết điều một chút đi, lúc cần hỏi cô thì đương nhiên sẽ cho cô ra ngoài, không cần kêu loạn, nếu không người chịu khổ sẽ là cô." Nhân viên trông coi gõ gõ cánh cửa kim loại, nghiêm nghị nói, sau đó cũng đi ra ngoài.

----------

Có cái dại nào bằng cái dại đem vấn đề lật bánh đi đánh cược với tiểu thụ. Kết quả giờ Pháp đang dẫn 2 bàn và tui thua cược sml =))