Biện Ái Pháp Tắc

Chương 80



Tô Oánh cười đi theo phía sau nàng, nói: "Nói như vậy, cuối cùng thì cô cũng tìm được chỗ đột phá, lấy được cơ hội báo thù, cũng tức là sẽ đạt được lợi ích mà cô mong muốn, vậy há chẳng phải là thiếu tôi một ân huệ rất lớn sao?"

"Ân huệ à..." Kỳ Tham quay đầu nhìn cô ta, "Tôi thật sự nghĩ không ra tôi có thể cho cô cái gì."

"Nợ tình trả thịt, thế nào?" Tô Oánh lộ ra nụ cười tính toán, nhìn cô.

Kỳ Tham cười giễu cợt nhìn cô ta, cho là cô ta đang đùa giỡn vô hại, lắc đầu rồi quay lưng đi tiếp.

Hai vợ chồng Tôn giáo sư bây giờ đang nghỉ trưa, thức ăn thừa và chén dĩa đều đã dọn xuống bếp, trong phòng khách không chút tiếng động, chỉ có cửa phòng ngủ được đóng kín, chắc là cho rằng hai người các cô sẽ lên núi hồi lâu nên mới yên tâm đi ngủ trưa. Kỳ Tham cũng không dám quấy rầy, ra dấu tay với Tô Oánh, đi xuyên qua sân vườn, lên cầu gỗ, nhìn về phía con suối trước mặt, cúi người tựa trên lan can, im lặng không nói gì.

Tô Oánh đứng bên cạnh cô, cố ý dùng cùi chỏ đụng vào đầu vai cô, cùng cô nhìn chằm chằm dòng suối, thấp giọng hỏi: "Cô có bạn gái không?"

"Không có." Kỳ Tham không nhìn cô ta, chỉ đạm thanh trả lời: "Tại sao lại hỏi đến loại chuyện này?"

"Tùy tiện hỏi thôi, hai chúng ta bây giờ coi như là bạn, cũng coi như là đồng minh đi." Tô Oánh trực tiếp khoác cánh tay lên đầu vai cô, đẩy đẩy. "Bí mật lớn nhất của tôi cũng đã nói cho cô rồi, cho nên tôi nghĩ có thể nói nhiều thêm vài chuyện riêng tư."

Kỳ Tham cười lắc đầu: "Ngược lại, tôi cũng không cảm thấy dưới tình huống này có thể sáng lập tình cảm bền chắc gì."

"Cô thật đúng là thiếu cảm giác tín nhiệm và cảm giác an toàn." Tô Oánh cười khàn, giơ tay muốn véo mặt cô nhưng lại bị cô vô tình chuẩn xác tránh né.

Đang chuẩn bị muốn mắng Tô Oánh chú ý chừng mực, lúc Kỳ Tham vừa nghiêng đầu thì phát hiện dưới táng cây ở bên kia cầu xuất hiện một chiếc xe hơi. Mà ở cách cô mười mấy mét là Vệ Linh một thân quần áo bằng nhung, đang có vẻ lúng túng xách theo mấy túi thực phẩm dinh dưỡng, ánh mắt cứng đờ nhìn hai người.

"Ai nha." Tô Oánh lập tức thả tay xuống, kéo ra khoảng cách với Kỳ Tham, đồng thời sắc mặt vô cùng bình thường lên tiếng chào hỏi Vệ Linh. "Chào buổi chiều, Vệ tiểu thư."

"Chào buổi chiều, Tô tiểu thư." Vệ Linh liếc nhìn thần sắc bình thường yên lòng của Kỳ Tham, hơi cúi đầu nhìn đường, đi qua phía bọn họ, sau đó nhịn không được mà đứng lại bên cạnh Kỳ Tham, rồi nhìn cô một cái. "Sao hôm nay... cô cũng đến đây?"

Kỳ Tố nhàn nhạt "a" một tiếng: "Đột nhiên nhớ thì đến thôi." Nói xong chỉ chỉ đồ trên tay nàng, bày tỏ nguyên nhân đến đây cũng giống như nàng vậy.

Tô Oánh làm như vô tình cười nói: "Tôi hẹn Kỳ Tham đến."

Nghe cô ta nói lời này, Kỳ Tham nhất thời bất mãn nhìn cô ta một cái, nhưng cô ta lại không chút hối cải hỏi ngược lại: "Tôi có nói sai sao?"

Không có cách nào trao đổi với cô ta, Kỳ Tham trợn mắt xem thường, dứt khoát đi về phía bãi đậu xe: "Cứ như vậy đi, phiền toái Vệ luật sư cô nói với Tôn giáo sư một tiếng, cứ nói tôi có chuyện nên đi trước."

"Cùng nhau đi. Tôi cũng còn rất nhiều chuyện cần phải xử lí đây." Tô Oánh cũng nói, quay lại mỉm cười lễ phép với Vệ Linh, sau đó đi theo Kỳ Tham rời khỏi đó.

Hai người bọn họ từ lúc nào mà đã thân mật như vậy.... Vệ Linh không quay đầu lại nhìn, năm ngón tay không nhịn được mà siết chặt, nắm chặt túi xách, cố kiềm chế nghi ngờ và chua xót đang xông lên trong lòng, đi ngược về hướng của hai người họ, bước vào sân viện.

Tinh thần hoảng hốt đi vào trong nhà Tôn giáo sư, chờ đến lúc nhận ra bản thân không thèm gõ cửa mà đã đi vào nhà, thì đã bất tri bất giác ngồi ở trước bàn nhỏ trong phòng khách một hồi lâu. Mà khi Tôn giáo sư nghỉ trưa xong rời khỏi phòng ngủ, thấy nàng thì gọi nàng một lúc lâu, chờ đến lúc nàng ngước mặt lên thì bàn tay vẫn còn siết lấy túi xách, chiếc túi xinh đẹp bởi vì bị nàng siết quá lâu mà trở nên nhăn nhúm không chịu nổi.

"Em đến lúc nào vậy? Có thấy Kỳ Tham và Tô tiểu thư không?" Tôn giáo sư pha cho nàng ly trà nóng, ngồi ở đối diện cô, thấy dáng vẻ tinh thần của cô không tốt thì ân cần hỏi: "Sao vậy Vệ Linh, bị cảm sao?"

Vệ Linh vội vàng mỉm cười với ông: "Không có. Em có gặp Kỳ luật sư ở trên cầu... Cô ấy và Tô tiểu thư nói là có chuyện gấp cần làm, để em nói với thầy một tiếng, lúc này đã đi được một lúc lâu rồi."

"Đứa bé Kỳ Tham này, lần nào đến cũng đi vội vàng như vậy." Tôm giáo sư cười nói từ ái, "Hôm nay cũng mang đến không ít đồ, còn nói là Tô tiểu thư hẹn em ấy đến đây chơi. Thầy còn nói bây giờ đang là mùa đông, ở nơi hoang sơn dã lĩnh này có gì hay để chơi chứ."

Vệ Linh sợ run hỏi: "Hai người họ... là hẹn nhau đến?"

"Đúng vậy, là Kỳ Tham nói vậy." Tôn giáo sư vô ý nói.

Vệ Linh lặng lẽ gật đầu, nhớ đến dáng vẻ thân mật khi đứng trên cầu của Kỳ Tham và Tô Oánh thì lại cảm thấy bế tắc khổ sở. Đột nhiên không muốn hỏi gì nữa, cùng không có tâm tư ở lại lâu, sau khi đặt quà xuống thì vội vã trò chuyện với Tôn giáo sư vài câu rồi liền đứng dậy cáo từ.

Đầu năm nay bởi vì Kỳ Tham và Vệ Linh ai cũng bận rộn nên không có gặp lại. Bởi vì cuối năm có người thân qua đời nên đêm ba mươi Kỳ Tham bồi cha mẹ và cậu mợ gác đêm, hơn nữa năm ngoái Kỳ Tề đã về, tâm nguyện đã xong, cho nên năm nay cô không đến đường đi bộ xem pháo hoa nữa.

Cho nên cô không biết, vào đêm ba mươi, Vệ Linh một mình đến đường đi bộ, không đặt chỗ trước ở quán trà mà chỉ đi dạo trong dòng người nhộn nhịp. Vào lúc pháo hoa đủ màu nở rộ trên bầu trời đêm, ở giữa tiếng reo hò và chúc mừng rợp trời thì lặng lẽ ngưng mắt ngắm nhìn những tia lửa sáng rực rồi biến mất rất nhanh kia, từ đầu đến cuối không có cách nào khống chế được ưu tư ảm đạm của mình.

Đứng giữa bầu trời lúc sáng lúc tối vì pháo hoa, suýt chút nữa, ngay cả chuyện bản thân là ai, mình đang ở nơi nào, hoàn cảnh xung quanh mình là gì, cũng quên mất. Trong đám đông vang lên tiếng nhạc chuông điện thoại, là một ca khúc rất quen tai: "... Các sự kiện trong một năm qua, tựa như mái hiên phải gánh từng đợt mưa tuôn xối xả. Gian phòng vẫn còn hỗn độn, tựa như dây đàn ghita rung bần bật vì gảy sai nốt. Mấy năm đã trôi qua...."

Tinh thần và kí ức của nàng bừng tỉnh vì tiếng hát mơ hồ kia, xoay người muốn men theo đi tìm tiếng chuông quen thuộc đó, nhưng mà tiếng chuông đột ngột bị cắt đứt, có lẽ là chủ nhân của nó đã nhận máy.

Màn bắn pháo hoa kéo dài gần một tiếng, vừa rạng sáng là đã dừng, có rất nhiều người đặc biệt đến nơi này chỉ vì xem pháo hoa đã rời đi trong viên mãn, để lại không gian buồn tẻ sau những giây phút ầm ĩ vui mừng. Vệ Linh cắm đôi tay lạnh lẽo vào trong túi áo khoác bằng nhung, chậm rãi đạp lên xác pháo hoa mà đi về.

"Ca khúc này tên là gì?"

"Gặp Lại."

Đêm khuya âm trầm, nàng đột nhiên nhớ đến tên bài hát kia, trong khoảnh khắc giống hệt nơi đầu chiến tuyến bị hỗn loạn, bàn tay ở trong túi áo siết chặt, trái tim đập thình thịch, bên tai không ngừng vang lên hai chữ: Kỳ Tham!

*****

Bởi vì đã đạt được nhất trí quan hệ đồng minh, vừa vào năm mới thì Kỳ Tham và Tô Oánh đã bắt đầu thường xuyên liên lạc qua lại. Nhưng mà thái độ của cô dành cho Tô Oánh luôn duy trì khoảng cách nhất định từ trong ra ngoài, cho nên ngoài chuyện việc bàn bạc ra thì cho dù Tô Oánh có chủ động nhắc đến những chuyện phiếm liên quan đến đề tài cá nhân thì cô cũng chỉ là hứng thú nói qua loa một chút rồi thôi.

Đối với kế hoạch nhắm vào Vệ gia, bởi vì sợ cha mẹ phản đối mà ngăn cản nên cô căn bản không nhắc đến. Chẳng qua cô vẫn tín nhiệm cậu em họ Trâu Bằng và người đã trở thành người của gia tộc Kỳ gia, Trịnh Tiểu Cầu. Có vài chuyện cần âm thầm tiến hành thì đều do họ đi làm thay.

Sau khi nhận được những phản hồi thi thoảng từ phía Tô Oánh, Kỳ Tham ước chừng đã hiểu được những hoạt động hằng ngày của Vệ gia Đại lão gia. Vô luận thế nào thì đều nhìn như là một nhân sĩ lãnh đạo quốc gia rất liêm khiết, quan hệ kết giao cơ bản đều là những người có liên quan đến mảng từ thiện, đối ngoại xã giao cũng không nhiều lắm, nhưng mà mạng lưới giao thiệp trong tay ông ta lại rộng rãi dị thường.

"Mạng lưới quan hệ của thế hệ này đều do Vệ lão đầu tử tích cóp được sao?" Tô Oánh ở đầu dây bên kia suy luận. "Nghe cha tôi nói, cha của Vệ lão đầu năm đó là một người vạn năng."

Kỳ Tham đang phơi nắng đầu xuân trong vườn hoa, miễn cưỡng híp mắt nói: "Măc dù nhà bọn họ đạt được thành tựu như ngày hôm nay, nhưng đâu chỉ dựa vào sự cố gắng của một mình Vệ lão đại."

Tô Oánh "à" một tiếng, rất thông minh hiểu được ý của cô: "Nhà bọn họ nhiều anh em, hậu bối cũng nhiều, lĩnh vực nào cũng có thể nhúng tay vào. Theo ý cô, chỉ nhắm đến một mình Vệ lão đại là không thể nào đẩy ngã cả nhà bọn họ?"

"Nhà bọn họ tham chính đến thương, từ thương qua quân, nhưng mà cô phải biết ở trong một xã hội như đất nước chúng ta, muốn nhổ một củ cải dính bùn, làm tàn lụi nhà bọn họ thì vẫn phải ra tay từ chỗ Vệ lão đại. Tham chính sụp đổ, từ đó thương và quân mới không còn đường lui nữa." Kỳ Tham rất bình tĩnh đạm thanh phân tích. "Cho nên kế hoạch không đổi, phiền phức bên cô tiếp tục cho người đào sâu xuống."

Tô Oánh cười ha hả một hồi: "Được, đều tùy cô. Nhưng mà có tin tức xấu đây, hình như Vệ lão đầu là người rất cẩn thận, sợ rằng cô cần phải chuẩn bị một cái bẫy thật tốt mới được."

"Không có chuyện gì." Kỳ Tham nhắm mắt, an tâm hưởng thụ khí lạnh cùng ánh mặt trời ấm áp. "Tôi chờ được."

Bên này vừa kết thúc cuộc gọi thì Trương Hoắc Tưởng đã cầm hai tấm vé chạy ào đến, tinh thần vẫn phấn chấn hào hứng như trước kia, hô to: "Triển lãm đấu giá đồ cổ đây! Một khách hàng tặng vé cho mình, có muốn đi xem không nha?"

"Mình chỉ biết đập đồ cổ, không biết xem đồ cổ." Kỳ Tham vẫn nhắm mắt, không chút hứng thú đáp lời.

"Gần đây cậu không nhận vụ án nào à? Nhìn dáng vẻ lười biếng gần chết của cậu thì đúng là không có chuyện bận rộn gì rồi, cùng mình đi mở rộng tầm mắt đi!" Thân mình gầy nhỏ của Trương Hoắc Tưởng nằm dài trên cái bàn tròn, giảo hoạt lắc lư hai chân, không chút lưu tình đạp lên đầu gối Kỳ Tham. "Đúng rồi, dưới sự giúp đỡ của mình, Tiểu Lam đã thuyết phục được cha mẹ em ấy, nói là năm nay sẽ ra nước ngoài giải phẫu."

Kỳ Tham chậm rãi mở hai mắt, lạnh nhạt nhìn cô một cái, biết mà còn hỏi: "Tiểu Lam? Ai a?"

"Cậu đi chết đi!" Trương Hoắc Tưởng trở tay kéo cái gạt tàn thuốc trống không trên bàn đến gần mình, lấy bật lửa và thuốc lá trong túi áo, tùy ý châm một điếu, nửa hít nửa nhả ra một ngụm khói. "Tiểu Lam đã "xuất viện" khỏi chỗ của mình rồi, nói không chừng sau này cũng không liên quan gì nữa, tranh thủ chút thời gian cuối cùng này đi."

Kỳ Tham à à hai tiếng: "Hóa ra không chỉ có hai chúng ta tham gia triễn lãm đồ cổ gì đó, còn có một Tiểu Lam nha, còn người nào khác không?"

"Vệ Linh, Phú Tường." Trương Hoắc Tưởng gảy tàn thuốc vào gạt tàn, rất bình tĩnh đáp lời. Truyện Đam Mỹ

Kỳ Tham lập tức bác bỏ: "Không đi!"

"Bởi vì ai mà không muốn đi? Vệ Linh hay Phú Tường?" Trương Hoắc Tưởng giảo hoạt truy vấn.

"Cả hai đều có." Kỳ Tham trả lời, nhưng suy nghĩ một chút rồi lại nói. "Chủ yếu là Phú Tường."

Trương Hoắc Tưởng hít một hơi thuốc, rồi lại kêu la om sòm: "Ai nha, chị hai, kính nhờ chị thành thục một chút được không. Chuyện kia đã trôi qua lâu rồi, cô gái nhỏ nhà người ta do một tay cậu mang ra ngoài, lần đó lại là thuần túy giúp cậu làm việc, kết quả không phải như cậu mong muốn sao? Quá trình không quan trọng, đây không phải là quy tắc làm việc xưa giờ của cậu sao?"

"Đó là quy tắc làm việc của mình đối với người khác." Kỳ Tham sửa lại lời người kia nói, cũng không chút lưu tình trợn mắt nhìn cô một cái: "Triển lãm lần này nếu em ấy không đi thì mình đi. Có em ấy, các người tự mình chơi đi, chớ có dây dưa với mình."

Trương Hoắc Tưởng thấy cô nói thật lòng, lập tức giơ tay đầu hàng: "Được! Không có Phú Tường là cậu đi, đúng không? Tốt, mình lập tức gởi tin nhắn nói em ấy đừng đi. Đây, vé mời. Coi kĩ ngày tháng, nhất định phải đi!"

Kỳ Tham không thể làm gì khác là cầm vé, nghiêm túc nhìn một phen: "Thứ năm tuần đến đúng không? Mình biết rồi."

"Ngoan~" Trương Hoắc Tưởng vỗ vỗ đầu cô, sau đó ngay lúc cô không nhịn được liền nhảy xuống khỏi bàn, nhanh như một làn khói chạy xuống bếp tìm thức ăn.

Kỳ Tham cầm tấm vé nhìn đến nhìn lui, nhớ đến Trương Hoắc Tưởng nói ngoại trừ Tiểu Lam thì còn có Vệ Linh... Vệ Linh.... Hình như đã lâu rồi không gặp? Cũng không biết gần đây cô ấy đang làm gì. Thoáng nghĩ đến sắp đến mình sẽ liên hiệp với Tô Oánh hãm hại bác cả của nàng mà kiềm không được có chút hoảng thần.

Dưới tình huống này sẽ có cảm giác áy náy với Vệ Linh sao? Cô ngửa đầu nhìn bầu trời xanh thẳm, nhận ra trong tim lóe lên một tia không được tự nhiên.

Nhưng đột nhiên cô cười tự giễu lắc đầu, dựa vào cái gì mà phải cảm thấy áy náy chứ? Vệ Linh đối với mình mà nói cũng không phải là bạn, cũng không phải là quan hệ thân thiết nào khác, huống chi mà nói thế nào thì cô ấy cũng là người họ Vệ.

Chỉ cần là chuyện đã quyết định thì tuyệt đối không nên vì chuyện đó dính líu đến nhân vật hay sự vật và hậu quả nào mà sinh ra chút hối hận. Đây cũng là quy tắc làm việc xưa giờ của Kỳ Tham. Cho nên cô đặt tấm vé lên bàn, tiếp tục suy nghĩ tính kế chuyện Vệ gia.