Biện Ái Pháp Tắc

Chương 84



Nhạc Lộ tiếp nhận, đánh giá vòng tay một lượt, hơi do dự nhìn nàng một cái, lại nhìn Ôn Thất.

Ôn Thất gật đầu mỉm cười: “Vệ luật sự tặng quà chúc phúc cho Tiểu Ái, chúng ta đành phải mặt dày thay con nhận thôi, sau này nếu có cơ hội, nhất định trả lại ân tình lớn này cho cô.”

Thấy hai người nhận tấm lòng của mình, Vệ Linh gật đầu mỉm cười, thông qua chuyện này, nàng nhận ra Nhạc Lộ rất tôn trọng ý kiến của Ôn Thất.

Tới giữa trưa, mấy tiểu cô nương bắt đầu hô hào muốn thổi nến cắt bánh kem, họ đã chuẩn bị cho Kỳ Tề một cái vương miện, còn không ngừng cổ vũ Khang Tử Hinh hôn Kỳ Tề coi như quà sinh nhật... Vệ Linh thấy vậy tâm tình thả lỏng không ít, nhìn các nữ nhân ở đây đa số đều lớn hơn nàng một chút mà cũng vui vẻ thế này, nàng bắt đầu gia nhập, nhìn vẻ mặt Kỳ Tề bất đắc dĩ bị hành hạ, còn mặt Khang Tử Hinh thì ửng đỏ, tâm tình Vệ Linh vui vẻ rất nhiều.

Sau khi cắt bánh kem xong thì bắt đầu một cuộc hỗn chiến, Vệ Linh không biết đã bị ai trét bánh kem hai bên mặt, mắt kính nàng đều bị dính bơ, cảnh này bị Khang Tử Lam thấy được, nhìn nhìn một lượt, Khang Tử Lam liền nở nụ cười: “Các nàng chơi tới điên rồi, chắc chưa muốn dừng lại đâu.”

“Nhưng rất vui vẻ.” Vệ Linh đưa tay nhận khăn giấy ướt Tiểu Khang Cẩn đưa tới, nàng lau mặt một lượt, vừa cười vừa nói: “Giữa bạn bè vốn dĩ không cần có quá nhiều cố kỵ.”

Lời còn chưa dứt, trên lưng đột nhiên tăng thêm một phần trọng lượng, có một tay từ sau đầu nàng vòng ra trước, mặt Vệ Linh lập tức cảm nhận được sự mát lạnh. Sau đó người khởi xướng nhảy từ trên lưng nàng xuống, rất kiêu ngạo nở nụ cười: “Vệ Linh lại trúng chiêu rồi.”

Vệ Linh quay đầu lại nhìn hai tay Tống Hi Nhiên dính đầy bơ kem, cười rất tươi đúng chuẩn người xinh đẹp vũ mị.

Khang Tử Hinh nhảy người qua, trong miệng không quên lớn tiếng: “Chị Vệ Linh, em báo thù cho chị!” Chưa kịp làm gì đã bị Lạc Diêu trét một khối kem lớn trước trán.

“Vợ chồng các người hợp lại ngăn cản bọn họ khi dễ người khác đi...” Toàn thân Kỳ Tề đều dính đầy kem bơ, thấy tình hình này quá bất lợi cho mình, nhưng Kỳ Tề vẫn không muốn chịu thua lên tiếng nhờ giúp đỡ, còn chưa kịp nói hết đã bị đám người Quân Tuyết tiến lên dùng cả cái bánh ngọt úp vào mặt.

Vệ Linh thấy thế bất chấp trên mặt vẫn còn dính đầy kem, lập tức cười thành tiếng, đây là lần đầu tiên tự đáy lòng nàng cảm nhận được mình hòa nhập với bạn bè, cùng nhau vui cười, tức giận.

Sau khi các nàng ồn ào xong, phòng khách còn lại một mảnh hỗn độn, xét tới thân thể Nhạc Lộ còn trong thời gian tịnh dưỡng, Ôn Thất thì phải trông chừng con gái, tất cả mọi người đều tự giác, nghỉ ngơi đủ rồi thì bắt đầu động thủ giúp đỡ dọn dẹp phòng khách và phòng bếp, Vệ Linh cũng chủ động tham gia, nàng với Khang Tử Hinh, hai người cùng nhau quét, dọn dẹp sạch sẽ sàn nhà.

Hôm nay mặc dù không có làm cái gì nhiều, nhưng sau khi kết thúc cảm giác có chút mệt mỏi, Kỳ Tề muốn đưa Vệ Linh về khách sạn, nhưng nàng nhìn chiếc xe mới kia là quà sinh nhật của Quân Tuyết và Bạch Thảo dành cho Kỳ Tề, lần đầu chạy thử nên để Kỳ Tề và Khang Tử Hinh cùng nhau thì hay hơn. Vệ Linh nghĩ vậy, từ chối nói mình muốn đi dạo phố, nàng ra ngoài chung cư đón taxi tự mình trở về khách sạn.

Cởi áo khoác, nằm xuống cái giường rộng lớn mềm mại, Vệ Linh rất muốn gọi điện cho Kỳ Tham, có lẽ một tin nhắn thì tốt hơn, nói cho Kỳ Tham biết, hôm nay nàng đã trải qua một ngày rất vui vẻ... Vệ Linh nhắm mắt để bản thân mình bình tĩnh một lúc, cuối cùng nàng lựa chọn từ bỏ ý định này. Nhưng trong đầu nàng không ngừng lặp lại suy nghĩ: Nếu thích một người, thì nên nói cho người đó biết, làm tất cả mọi chuyện khiến người đó vui vẻ, muốn người đó biết rõ, nếu thuộc về nhau thì sớm hay muộn cũng sẽ là của nhau.

Trước khi Vệ Linh trở về, nàng cẩn thận hỏi thăm Kỳ Tề ở đây có đặc sản gì để mang về làm quà, nàng đã dành một ngày đi mua. Mà Kỳ Tề cũng thuận tiện nhờ nàng mang ít đồ cho Kỳ Tham, chuyện này vô tình tạo lý do hợp tình hợp lý để nàng gặp Kỳ Tham.

Gần đây đúng là rất hiếm khi tâm tình Kỳ Tham tốt, cô đúng giờ đi làm, đồng thời tiếp nhận ba phiên tòa không lớn không nhỏ, bắt đầu theo mùa xuân vạn vật sống lại, ôn lại kiến thức luật pháp. Thật ra chủ nhiệm sở sự vụ rất hoan nghênh chuyện nàng lộ diện nhiều lần, thường xuyên tìm nàng bày tỏ ý muốn mở rộng sở sự vụ, còn hỏi nàng có muốn làm đối tác không? Kỳ Tham hiểu rõ ý của boss mình, hắn muốn cô gia nhập, thuận tiện lợi dụng tài chính Kỳ gia để lựa chọn chỗ đầu tư thích hợp. Đối với chuyện có làm đối tác hay không, cô cũng không quá để tâm, nếu đồng ý gia nhập, thì sau này mọi chuyện trong sở, cô đều phải để tâm nhiều hơn, lời nói cũng sẽ không còn dễ dàng, lại rất dễ tổn thương hòa khí, dù sao năm đó chính chủ nhiệm đã phí hết tâm huyết nâng đỡ cô... Cho nên cô đã nói cần có thời gian thận trọng suy nghĩ, sẽ cho hắn câu trả lời thuyết phục sau.

Đã lâu không có gặp mặt, cũng không liên lạc với Phú Tường. Phú Tường vẫn còn làm việc ở sở sự vụ, thái độ làm việc của Phú Tường rất chắc chắn ổn định, cũng làm ra được một chút thành tích, nên nhận được sự tán thưởng của chủ nhiệm. Nhưng thật ra, chủ nhiệm và các đồng nghiệp đều không biết quan hệ giữa Kỳ Tham và Phú Tường đã tan vỡ, nên vẫn ở trước mặt Kỳ Tham hết lời khen ngợi Phú Tường.

Kỳ Tham không quan tâm, nghe cũng không có sao, Phú Tường là do cô đưa tới đây, có thể làm tốt được như vậy, cô cũng không cảm thấy mất hứng, chỉ có điều bây giờ cô đối với Phú Tường như người xa lạ, Phú Tường có tốt hay xấu cũng không liên quan tới cô.

Thời điểm Vệ Linh điện cho Kỳ Tham là lúc cô đang nhàm chán lật hồ sơ, nghe chị có gửi đồ cho mình, liền trực tiếp hỏi Vệ Linh có thời gian tới sở sự vụ ngồi một lát không? Sẵn tiện cùng nhau ăn tối.

Hai người nói chuyện điện thoại một lúc thì cúp máy, hơn bốn giờ chiều, Vệ Linh mang theo mấy túi điểm tâm cùng gói quà nhỏ mà Kỳ Tề gửi cho nàng đúng hẹn tới chỗ của Kỳ Tham.

“Tôi không có văn phòng riêng, Vệ luật sư chịu khó một chút.” Kỳ Tham nhìn toàn bộ ánh mắt của mọi người trong phòng đều tập trung trên người Vệ Linh, mà Vệ Linh thì rất bình thản đi tới trước bàn làm việc của cô, nhanh chóng liếc nhìn cái bàn lộn xộn. Kỳ Tham vội vàng nhảy dựng lên, xếp hồ sơ thành một chồng, rồi đưa tay kéo tay Vệ Linh đi vào phòng họp đang trống.

Vệ Linh mỉm cười nhìn Kỳ Tham tới tới lui lui pha trà rót nước cho nàng, nói: “Xem ra mọi người ở đây đều rất hòa hợp.”

“Cô thấy sao mà nói là hòa hợp?” Kỳ Tham nửa cười nửa không cười nói: “Tất cả mọi người ở đây lúc nhìn thấy người đẹp thì ánh mắt nhất định sẽ cùng nhau nhất trí, những thứ khác thì không có.”

Vệ Linh cười cười, cúi đầu ngửi hương trà nhàn nhạt trong ly, nàng hít một hơi rồi ngẩng đầu nói: “Lần này đi công tác tôi chỉ đem về một ít đặc sản địa phương, cô nếm thử, nếu ăn ngon... Có thể nói với chị cô khi nào trở về thì mang thêm.”

Kỳ Tham trả lời: “Cám ơn, cám ơn! Nhất định tôi sẽ lần lượt ăn từng món, chuyến đi lần này thế nào? Có phải chị của tôi đã dẫn cô đi gặp bạn chị ấy không?”

Vệ Linh cười nói: “Đúng vậy!”

“Toàn người kỳ lạ hiếm thấy đúng không?” Kỳ Tham nhanh chóng hỏi.

Vệ Linh ngẩn người, vội vàng lắc đầu: “À không, tôi thấy mọi người đều là người rất tốt.”

“...Sao?” Kỳ Tham nhún hai vai: “Các nàng... Cô không để ý chuyện các nàng không giống đại đa số mọi người sao?”

“Không có!” Vệ Linh rất nhanh lắc đầu phủ nhận, thẳng thắng nói: “Tôi chưa từng nghĩ, chỉ dựa vào giới tính mà phủ nhận một ai đó. Còn nữa, chuyện yêu thích người cùng giới cũng không phải cái gì sai trái.”

Kỳ Tham ý vị thâm trường nở nụ cười: “Đừng nói Vệ luật sư vô tri vô giác bị các nàng ảnh hưởng rồi nhe?”

Vệ Linh nhìn gương mặt thanh tú của Kỳ Tham một lúc, vội vàng bưng ly trà lên nhấp một ngụm, che giấu nói: “Chẳng lẽ Kỳ luật sư cảm thấy tôi nói không đúng sao?”

“Không có gì không đúng. Tôi chỉ tò mò, hình như về phương diện này cô có suy nghĩ rất thoáng.” Kỳ Tham nói tiếp: “Tôi cứ nghĩ nhà của cô theo giáo dục truyền thống như vậy, chắc sẽ không có phép chuyện yêu đương cùng giới.”

Vệ Linh nghe Kỳ Tham nói tới vấn đề này, ánh mắt liền ảm đạm xuống, không được tự nhiên nói: “Đúng, đại khái là vậy... Đúng rồi, hình như vừa nãy tôi có thấy học muội Phú Tường. Bây giờ hai người, như thế nào?”

Thái độ Kỳ Tham lập tức cứng rắn hơn, không hề để ý nói: “Vẫn vậy, còn có thể như thế nào đây?”

“Thường xuyên cùng nhau ăn tối, tâm sự a.” Giọng nói Vệ Linh cũng chậm rãi thể hiện sự an ủi rõ ràng.

“Ai cùng nhau?” Kỳ Tham giống như phát cáu, dựng thẳng lông mày: “Muốn ăn thì cô cùng học muội đi mà ăn! Đừng kéo tôi vào làm gì!”

Vệ Linh bất giác thở dài một hơi: “Lúc trước cô giao cho em ấy chuyện quan trọng như vậy, cũng có thể thông cảm cho sự khó xử của em ấy.”

“Tôi thông cảm cho em ấy, ai thông cảm cho tôi? Còn nữa! Không đề cập tới chuyện này, em ấy còn lén lút đem chuyện tôi muốn làm thông báo cho cô biết hết, không ngờ hai người nhốt tôi hết mấy ngày, hành hạ tôi cũng đâu ít, cuối cùng em ấy còn đem Giai Giai... Mà khoan đã! Chuyện Giai Giai lên tòa làm chứng là chủ ý của ai? Đừng nói là của Vệ luật sư?” Bất giác cả người Kỳ Tham lộ ra địch ý nhìn Vệ Linh từ trên xuống dưới.

Vệ Linh nhanh chóng lắc đầu: “Không, tôi không có tham dự chuyện Giai Giai ra tòa làm chứng.”

Lúc này Kỳ Tham mới hừ lạnh một tiếng: “Vậy là tự em ấy nghĩ ra rồi! Để cho em họ tôi ra tòa làm chứng... Chỉ chuyện này thôi cũng không thể tha thứ rồi!”

“Tuy tôi cũng không ủng hộ em ấy làm như vậy, nhưng với tình hình lúc đó, em ấy đã cố gắng làm hết toàn lực để được vẹn toàn đôi bên rồi.” Vệ Linh cố gắng giúp Phú Tường giải thích: “Cô cũng xem như là thầy của em ấy rồi, chuyện đầu tiên em ấy nghĩ chính là không muốn cô bị ai nghi ngờ hay bôi nhọ danh dự, tiếp theo đó mới xem xét tới kết quả sau cùng của quan tòa. Một bên không muốn làm cô thất vọng, một bên khác lại sợ cô giận em ấy, cho nên bất đắc dĩ phải để Giai Giai ra làm chứng. Mà Giai Giai... Giai Giai cũng không còn nhỏ, em ấy biết tạo chứng cứ giả là không đúng, nhưng vừa nghe vì cô, cũng nhanh chóng đồng ý... Bất kể nói thế nào, học muội Phú Tường lựa chọn làm thế, cũng vì nghĩ cho cô mà thôi, cô cũng không nên phụ bạc sự quan tâm của hai em ấy dành cho cô.”

Kỳ Tham trợn trắng mắt, cố gắng nhẫn nại nghe Vệ Linh nói hết, lúc này mới lên tiếng: “Hôm nay Vệ luật sư nói với tôi những lời này, là Phú Tường nhờ cô sao?”

“Tôi đã muốn nói từ lâu rồi.” Vệ Linh do dự dừng lại một chút, lại lấy can đảm nói tiếp: “Trùng hợp vừa nãy nhìn thấy em ấy, mà hôm nay tâm tình của Kỳ luật sư có vẻ không tệ, nên liền nói thôi.”

Kỳ Tham nhíu chặt mày, không định trả lời.

Vệ Linh đành phải cố gắng làm như không có gì tiếp tục nói: “Cũng không cần cô phải bỏ qua hết hiềm khích trước đây, nhưng Phú Tường cũng rất đáng thương, giúp cô chạy trước chạy sau, mặc dù làm chuyện có lỗi với cô, nhưng khi mọi chuyện được giải quyết xong xuôi hết, cô lại đoạn tuyệt quan hệ với em ấy, thật làm người khác thấy cô quá lạnh lùng rồi.”

“Hình như tối nay Vệ luật sư không có ý định hòa hòa khí khí cùng tôi ăn bữa tối đúng không?” Kỳ Tham lạnh lùng nhàn nhạt nói: “Vậy tôi cũng không giữ cô lại làm gì, cô có thể đi rồi.”