Biện Ái Pháp Tắc

Chương 87



Ngày hôm sau, Vệ Linh thức dậy nhưng tinh thần không được tốt, toàn bộ thể xác và tinh thần đều không ngừng nghĩ tới nội dung trong quyển nhật ký, những chuyện xảy ra hai ba mươi năm trước, ánh mắt không còn sự trong suốt như mọi ngày, nàng máy móc ngồi đó ăn sáng với cả nhà.

Ba mẹ cũng không phát hiện nàng khác với mọi ngày, vẫn cùng bác cả và chú út nói tới chuyện vài ngày nữa là sinh nhật nàng. Ba Vệ thì ý tại ngôn ngoại ám chỉ sinh nhật này con gái đã ba mươi tuổi rồi, mà vấn đề cá nhân vẫn không có gì thay đổi, thật làm ba mẹ như đang ngồi trên đống lửa.

Ba Vệ cố ý nói cho Vệ Linh nghe, ý muốn thúc giục nàng nhanh chóng giải quyết vấn đề cá nhân của mình, thật ra Vệ Linh vừa nghe liền hiểu dụng ý trong đó, lại làm như không có gì ngẩng đầu miễn cưỡng nhìn ba mình cười cười, không lên tiếng nói gì.

"Ba ba, mẹ, sinh nhật năm nay còn đã tròn mười sáu tuổi rồi." Nhìn biểu tình chị họ ngưng trọng, Vệ Duyệt rất thông minh xoay mặt qua làm nũng với ba mẹ mình: "Sinh nhật mười sáu tuổi rất quan trọng, ba mẹ có thể sắp xếp trở về tham dự được không?"

Vệ tam gia liếc nhìn vợ mình, hai người đồng thời cùng nhau nở nụ cười: "Ai nha, nháy mắt thôi mà con gái và con trai chúng ta đã mười sáu tuổi rồi. Được! Tới lúc đó coi tình hình cụ thể, binh sĩ năm nay cũng không giống mấy năm trước cần phải khẩn trương huấn luyện, không có gì bất ngờ ba mẹ sẽ về nhà mấy ngày." . Truyện Hot

"Ba mẹ, con yêu hai người!" Vệ Duyệt không chú ý hình tượng tiểu thư khuê các, từ trên ghế đứng dậy, giống như lúc còn nhỏ lần lượt ôm hôn ba mẹ mình.

Vệ Khác là thiếu niên nghiêm túc cẩn thận, nhìn chị mình, không chịu được lên tiếng: "Đã là người trưởng thành, còn làm nũng!"

"Ai cần em lo, lo cho bản thân mình đi!" Vệ Duyệt nắm lỗ mũi nhìn em mình làm mặt quỷ.

Vệ đại lão gia cười cười nói: "Lúc ăn cơm không được ồn ào, mau ngồi xuống, đồ ăn ngon còn rất nhiều đó!"

Vệ Duyệt gây náo loạn một hồi, chủ đề câu chuyện cũng được dời khỏi Vệ Linh. Vệ Linh đưa mắt nhìn cả nhà, hai vợ chồng bác cả, ba, mẹ, chú út và thím út, mọi người ai cũng vui vẻ tươi cười, thế nhưng nàng không có cách nào vui vẻ được như vậy, nàng cười không nổi.

Bữa sáng kết thúc, Vệ Linh ngồi ở bàn trà ngoài hoa viên, cầm quyển sách đặt trên đầu gối, mở ra, không khống chế được biểu lộ và tâm tình, nàng lại nghĩ tới chuyện mà mình vẫn chưa thông suốt được.

Hình như Vệ tam gia đã phát hiện nàng có chỗ không thích hợp từ lúc ăn sáng, lại thấy nàng ngồi đó ngây người rất lâu rồi, rốt cuộc chịu không được, mở cửa đi ra, ngồi xuống đối diện nàng, cười như không cười hỏi: "Tiểu Linh của chúng ta làm sao vậy? Chú út thấy cháu ngồi đây lâu rồi. Tại sao lại phiền lòng như vậy? Vì những lời ba con nói lúc nãy đúng không?"

"Không hẳn vậy." Vệ Linh khép sách lại, điều chỉnh tư thế, nhìn Vệ tam gia, trả lời: "Chú út, tối qua con đã đọc xong nhật ký của bà nội rồi."

Vệ tam gia liền hiểu, rồi 'A' một tiếng, quay đầu nhìn nhìn về phía cửa biệt thư, xác định không có ai chú ý tới chỗ hai người, mới lên tiếng: "Có phải bắt đầu cảm thấy có cái gì đó đè ép cả người con không? Có phải con cảm thấy những gì bây giờ con được hưởng thụ, tất cả đều là tội ác?"

"Đúng vậy!" Vệ Linh trầm tĩnh trả lời: "Chẳng lẽ không đúng sao chú út?"

Vệ tam gia gật đầu rồi lại lắc đầu: "Đổi lại tư tưởng rồi cân nhắc, nếu những chuyện đó đã xảy ra, chúng ta không có cách nào cứu vãn được, đã qua nhiều năm rồi, rất nhiều hận thù và ân tình đều lắng đọng xuống, Tiểu Linh, không cần cảm thấy sỉ nhục, cảm thấy áy náy, những thứ này không phải ở thế hệ của con nên gánh vác."

"Thế nhưng con không có cách nào không nghĩ tới. Chú út, chú biết chuyện này từ lúc nào? Lúc đó chú nghĩ cái gì? Với cá tính của chú, chắc chắn chú sẽ không nghĩ chuyện đó là đương nhiên đâu?" Vệ Linh nhanh chóng hỏi ngược lại.

Câu hỏi của nàng làm cho một nam nhân trung niên phải thở dài: "Chú biết vào những ngày cuối cùng của ông nội con, và chuyện cuối cùng ông nội con làm chính là ép chú đi tòng quân. Thật ra chú muốn trở thành một người lữ hành, tự do nên lúc đó chú dốc toàn lực kháng cự... Ông nội con nói với chú, đã là người của Vệ gia, nhất là nam nhân, không thể vì ý nguyện của bản thân, mà bỏ mặt sự vinh quang và hưng thịnh của gia tộc được. Lúc đó những chuyện ông nội con làm, chú không thể nào tiếp nhận được, nhưng cuối cùng lại không thể nào không làm theo lời ông nội con."

"Vinh quang của gia tộc... Quan trọng hơn bất cứ ai, bất cứ tình cảm nào hay sao?" Vệ Linh nhíu mày hỏi.

Vệ tam gia mỉm cười nói: "Ít nhất ngay lúc đó chuyện chú phải đối diện và lựa chọn chỉ là cá nhân chú và gia tộc. Còn tốt hơn ông nội con, phải lựa chọn có nên hãm hại bạn bè hay không? Lúc đó chú không dính vào nan đề này, xem như là may mắn rồi."

Vệ Linh bất an, hai tay vịn ghế đứng dậy, nàng không biết đánh giá những gì chú út mình nói như thế nào? Qua khoảng một phút, nàng không thể hiện gì quá lớn, nhẹ nhàng hỏi: "Chú út quen với thím út trong quân đội sao? Chú yêu thím nên mới lấy thím sao?"

Vệ tam gia ngẩn ngơ, sau đó dùng dáng vẻ tươi cười và ánh mắt giống như nhìn đứa trẻ đang hỏi mình một nan đề, thấp giọng trả lời: "Yêu sao? Chú tin tưởng bất cứ loại tình cảm nào cũng có thể bồi dưỡng. Còn chuyện yêu trước khi kết hôn hay sau khi kết hôn, thì không quan trọng."

Vệ tam gia không trả lời thẳng, nhưng đáp án thì rất rõ. Vệ Linh ngồi xuống ghế lại, hai tay nắm chặt tay ghế, biểu tình không dám tin tưởng nói: "Nhưng theo những gì con thấy, tình cảm giữa chú và thím vẫn rất thân mật."

"Cho nên chú mới nói tình cảm có thể bồi dưỡng từ từ mà." Vệ tam gia nhìn cháu gái mình rất dịu dàng: "Chỉ cần là người bình thường, cùng nhau sống chung từng ngày, lâu rồi sẽ sinh tình."

Vệ Linh không biết nên nói cái gì mới đúng, nhìn nhìn nói: "Vậy trước đây, Tra Đằng Nguyên... Thật ra mọi người muốn con kết hôn với hắn rồi mới từ từ bồi dưỡng tình cảm đúng không?"

"Không phải con đã từ chối thẳng rồi sao?" Vệ tam gia cười nói: "Trước đây chú cũng trải qua rồi, cho nên chú có thể hiểu được suy nghĩ của con lúc đó, tình hình nhà chúng ta bây giờ lớn mạnh như vậy, nếu con không thích thì cứ từ chối là được. Mọi người cũng không ép buộc con tiếp nhận Tiểu Tra mà."

Vệ Linh im lặng thở dài rồi hỏi: "Bây giờ con đã biết mọi chuyện, chú út, tiếp theo con phải làm gì?"

"Đây chính là lịch sử của gia tộc chúng ta, cho dù con không thích, cũng chỉ có thể tiếp nhận mà thôi." Vệ tam gia gõ ngón tay lên tay vịn rất có tiết tấu, dùng tâm tình của người từng trải nói: "Nhân sinh chỉ có thân thế là không thể nào lựa chọn được. Mà bây giờ, không phải con sống rất hạnh phúc sao? Như là đủ rồi, Tiểu Linh!"

Vệ Linh gục đầu xuống, khổ sở trong lòng làm nàng không thể nói ra bất cứ dị nghị nào khác.

Ngày một tháng mười là sinh nhật của Vệ Linh, Phú Tường gọi điện thoại tới, muốn nàng cùng mọi người tụ hội chúc mừng.

Lúc Vệ Linh nghe ngoại trừ Trương Hoắc Tưởng và Tiểu Lam, còn có Kỳ Tham nữa, Vệ Linh rất vất vả đè nén mây mù đột nhiên xuất hiện trong nội tâm nàng, lập tức tìm đại một cái cớ từ chối không tham gia được.

Phú Tường nghe Vệ Linh không có ý định đi, liền nhỏ giọng cầu xin, nói nàng không đi thì em ấy không có cách nào một mình đối diện với học tỷ Kỳ Tham, thực tế Trương Hoắc Tưởng là người có rất nhiều ý tưởng trêu chọc người khác, nếu không có Vệ Linh ở đó giúp đỡ, chắc chắn Phú Tường sẽ bị mọi người chọc ghẹo tới mức không biết phải làm sao.

Vệ Linh thấy không có cách nào tiếp tục từ chối nữa, nàng không thể làm như không thấy sự cầu xin của Phú Tường, bối rối hồi lâu, cuối cùng đành mang tâm trạng thấp thỏm không yên mà đồng ý.

Đến ngày hẹn, Vệ Linh tự mình lái xe tới địa chỉ KTV mà Phú Tường đưa cho nàng, nàng gửi xe rồi tới quầy tiếp tân xác nhận một chút, nhân viên phục vụ liền dẫn nàng đi dọc theo hành lang quanh co tới một gian phòng, nàng gõ cửa rồi đi đẩy hai cánh cửa ra, cửa vừa được mở ra thì thấy Kỳ Tham và Trương Hoắc Tưởng, hai người đang ngồi trên ghế sô pha.

"Tới sớm như vậy?" Kỳ Tham gần như nằm ngửa trên ghế, nhìn thấy Vệ Linh, lập tức ngồi ngay ngắn lại, tiện đà đưa chân đá vào chân Trương Hoắc Tưởng đang muốn chỉnh bài hát nói: "Còn nhìn gì nữa! Tiếp khách!"

"Vệ Linh, cô cứ tùy tiện ngồi đi, để tôi chỉnh hát bài này đã." Trương Hoắc Tưởng cười hì hì ném cho Vệ Linh một trái cam, rồi tiếp tục chỉnh bài mình muốn hát.

Vệ Linh cầm trái cam trong tay, im lặng ngắm nhìn Kỳ Tham, cô không có thay đổi gì nhiều, nàng đi tới an an ổn ổn ngồi xuống bên cạnh Kỳ Tham.

Kỳ Tham chủ động ngồi gần hơn: "Chắc Vệ luật sư hát nghe rất êm tai. Hôm nay nhất định phải rửa tai nghe, chút nữa hát nhiều vào đó."

"Tôi cũng không rành ca hát cho lắm đâu." Vệ Linh làm như đang đánh giá cách trang trí trong phòng, nhít người cách xa Kỳ Tham một chút, xê dịch cơ thể qua phía Trương Hoắc Tưởng.

Kỳ Tham chép chép miệng: "Được! Vậy hôm nay chắc Trưởng Hoắc Tưởng một mình làm chủ chỗ này rồi! Tranh thủ lúc Phú Tường và Tiểu Lam còn chưa tới, thông báo cho hai người đó đổi địa điểm còn kịp đó!"

"Tiền cũng thanh toán trước rồi, đổi chỗ khác không phải rất lãng phí sao?" Trương Hoắc Tưởng xảo trá quay đầu lại nhìn hai người cười nói: "Mọi người cứ ở yên đó chờ bị tiếng hát của mình giày vò đi ha ha..."

Phú Tường và Tiểu Lam chân trước chân sau chạy tới, lúc Tiểu Lam đóng cửa lại, toàn thân đều tản ra khí tức rất kích thích, Trương Hoắc Tưởng thuận tay không biết mò được cái gì đó chọi tới, vui sướng hô lớn: "Em thật sự chạy qua Nhật Bản làm phẩu thuật sao, tiểu hỗn đản?"

"Đúng vậy a!" Tiểu Lam nhanh chóng né được ám khí bay tới, rất vui vẻ bấm vào vòng eo mảnh khảnh của mình, khoe khoan với mọi người: "Các chị thấy hiệu quả như thế nào?"

"Ha ha..." Kỳ Tham không có lời nào để nói, cũng không biết phải bắt bẻ như thế nào, chỉ đành ngồi đó cười ra tiếng.

Vệ Linh rất nghiêm túc ngắm nhìn Tiểu Lam từ trên xuống rồi, rồi gật đầu cười: "Hoàn toàn không biết em từng là nam sinh."

Tiểu Lam nghe Vệ Linh nói như vậy, hưng phấn nhảy dựng lên, duỗi hai tay nhìn Trương Hoắc Tưởng hô: "Bây giờ tâm trạng em rất vui vẻ! Phải hát thêm mấy bài mới được! Chị Trương nhanh đưa em chọn bài!"

"Hai người này điên rồi." Kỳ Tham lắc đầu liên tục nói, thuận tay đẩy đẩy tay Phú Tường: "Nếu vậy em cũng hát mấy bài đi, đừng để hai người này tra tấn chúng ta."

Phú Tường gật đầu đồng ý, vui vẻ theo sát Tiểu Lam và Trương Hoắc Tưởng.

"Hôm nay chỉ có năm người chúng ta thôi sao?" Âm thanh Vệ Linh không lớn không nhỏ lên tiếng hỏi Kỳ Tham.

"Người khác không thân thiết thì không cần gọi tới làm gì." Kỳ Tham nghiêng đầu nhỏ giọng trả lời: "Năm người không tính là nhiều cũng không phải ít, vừa đủ."

Vệ Linh suy nghĩ có nên hỏi vì sao hôm nay mọi người lại tụ họp ở đây không? Đột nhiên Kỳ Tham nhít người lại gần nàng hơn, lòng nàng chua xót vô cùng, gần như mất đi năng lực nói chuyện, muốn nói cái gì vậy mà không thể nào nói ra miệng được.

Trương Hoắc Tưởng, Tiểu Lam, Phú Tường, ba người thay nhau hát mười mấy bài, lúc này bên ngoài truyền tới tiếng gõ cửa, hai nhân viên phục vụ đẩy xe đồ ăn đi vào, bên trên đặt một cái bánh kem socola Mộ Tư, còn có ngọn nến đỏ rực lung linh.

Kỳ Tham là người đầu tiên đi qua tiếp nhận từ người phục vụ, chờ hai nhân viên ra ngoài rồi, cô mới đẩy xe đi thẳng vào chỗ mọi người, nhìn Vệ Linh đang bối rối không hiểu chuyện gì: "Biết ngày mười là sinh nhật của Vệ luật sư, nhưng hôm đó chắc cô bận ở bên cạnh gia đình, cho nên tôi, Hoắc Tưởng, Tiểu Lam và Phú Tường, cùng nhau bàn bạc, mừng sinh nhật sớm cho cô. Thế nào, có đạt tới trình độ nào đó không? Muốn tới thổi nến không?"

Vệ Linh vẫn ngồi đó ngẩn ngơ nhìn gương mặt trong sáng của Kỳ Tham, nàng không biết nên làm ra phản ứng gì mới đúng đây.

"Chị Vệ Linh! Tới cầu nguyện đi!" Tiểu Lam nhìn Vệ Linh ngồi bất động ở đó, liền nôn nóng lên tiếng: "Nến rất nhỏ, nếu tắt rồi mà chưa cầu nguyện sẽ không may mắn đâu!"

Có dòng nước ấm chảy trong nội tâm, sau đó lại nhịn không được sự chua xót trong lòng, Vệ Linh cố gắng mỉm cười đứng lên đi qua, Kỳ Tham đứng bên cạnh Vệ Linh, mượn ánh nến, cẩn thận ngắm nhìn dung mạo nàng. Đám người Trương Hoắc Tưởng cũng bắt đầu bắt nhịp bài hát << Sinh nhật vui vẻ >>. Vệ Linh nhẹ nhàng chắp hai tay trước ngực, trong lòng âm thầm cầu nguyện trời cao có thể để người nàng thầm yêu mến có thể khỏe mạnh, hạnh phúc, sau đó nàng mở mắt ra, cúi đầu, thổi tắt nến.

Tiểu Lam liền mở đèn ánh trong phòng lên, vỗ tay cười nói: "Thọ tinh cắt bánh kem cho chúng ta ăn đi! Em còn chưa kịp ăn cái gì! Sắp chết đói..."

"Phi! Trong ngày sinh nhật, không thể nói mấy từ không hay này!" Phú Tường đâu ra đấy lên tiếng dạy bảo Tiểu Lam: "Tranh thủ thời gian phì ba tiếng đi!"

"Phì phì phì... Chị Vệ Linh tha thứ cho em, em không có cố ý!" Tiểu Lam lè lưỡi nhìn rất đáng yêu.

Vệ Linh mỉm cười nói không sao, cầm cây dao bên cạnh, bắt đầu cắt bánh kem cho mọi người.

"Cô nhìn đi chúng ta đều mời cô ăn bánh kem, cô còn không mau hát một bài cho mọi người nghe." Kỳ Tham cảm thấy rất mỹ mãn nhận lấy miếng bánh kem lớn đầu tiên Vệ Linh cắt ra đưa cho cô, cũng không quên chế nhạo hai tiếng: "Có dễ nghe hay không cũng không sao, chúng ta đều không phải ca sĩ chuyên nghiệp, hát chơi thôi, đúng không?"

Vệ Linh nhìn Kỳ Tham thật sâu, trả lời: "Được, chờ ăn xong bánh kem, tôi sẽ hát!"