Biện Ái Pháp Tắc

Chương 89



Kỳ Tham ra vẻ sâu lắng nhíu mày, lại nâng khóe miệng cười nói: "Được a, bất quá lần sau tôi sẽ thu phí của Vệ luật sư, giống Trương Hoắc Tưởng vậy!"

Vệ Linh quay đầu nhìn bên kia, cũng cười nói: "Tốt, lấy bao nhiêu thì tùy Kỳ luật sư."

Hai người cùng nhau trở lại phòng, Trương Hoắc Tưởng lập tức nói lớn: "Hai người ở trong nhà vệ sinh lêu lỏng lâu vậy, bị rớt xuống bồn cầu hả?"

"Cậu đi chết đi, lo chơi phần của mình, bày đặt để ý mình đi WC bao lâu nữa chứ." Kỳ Tham lên tiếng gạt đi, ngồi xuống sofa, đưa tay cướp điều chỉnh: "Đừng hát mấy bài kịch liệt này, dễ dàng bị biến thái lắm."

"Mình cảm thấy trên thế giới này không ai biến thái bằng cậu đâu!" Trương Hoắc Tưởng không có khí lực lớn bằng Kỳ Tham, nếu bị Kỳ Tham trượt đánh, e không có chỗ dung thân, nên vừa nói xong đã nhanh chân chạy qua bên cạnh Vệ Linh, mở hai tay nắm đầu vai Vệ Linh như đang ôm cọng cỏ cứu mạng: "Chỉ có Vệ Linh là tốt nhất! Không chê mình, đúng không Vệ Linh?"

Kỳ Tham nhìn Vệ Linh bị ôm chặt, lại đem cô so sánh với Vệ Linh, còn chưa kịp lên tiếng mắng chửi, thì Phú Tường và Tiểu Lam ngồi ở bên kia sofa do uống nhiều rượu đã có chút say, cũng bắt đầu học theo Trương Hoắc Tưởng, nháo lên: "Em cũng muốn ôm! Chị Vệ Linh ôm một cái!"

Vệ Linh cũng không quá bài xích Trương Hoắc Tưởng điên điên khùng khùng thích cùng người khác thân mật, nhưng vừa nhìn thấy hai tiểu cô nương kia cũng muốn tham gia náo nhiệt, liền thấy nhức đầu, cũng may Trương Hoắc Tưởng dùng sức đẩy hai đứa nhỏ qua một bên: "Không được tới gần! Chị ôm trước! Là của chị!"

"Đám người này, đủ rồi a! Còn muốn hát nữa không?" Kỳ Tham lên tiếng cắt ngang, trên màn hình vẫn còn hơn mười bài hát đang sếp hàng chờ, nhanh chóng bấm bài tiếp theo, sau đó Kỳ Tham vô cùng bình tĩnh đi tới gần mọi người, đưa tay vào giữa Trương Hoắc Tưởng và Vệ Linh, kéo nàng ra khỏi đứa bạn thích giỡn của mình.

Trương Hoắc Tưởng nở nụ cười trong vô hình, cầm Microphone lên, nhìn phụ đề trên màn hình, tay chỉ vào Kỳ Tham, cố ý hát lớn nhất có thể: "Thiếu ta đấy cho ta bổ trở về, trộm ta đấy giao ra đây cho ta, ngươi ta giống như oẳn tù tì giống nhau yêu đương, mỗi lần đều là đoán... Hi bá ba hi bá bá..." << bài này mình không biết >>

"Ai nha nha, mỗi ngày đoán, ai nha nha, hàng đêm ngốc, ai nha nha, lúc nào cũng quái, ấy da da, đã không hề nữa..." Tiểu Lam cũng chạy qua cầm Microphone lên hát, điên cuồng đuổi theo tiếng hát của Trương Hoắc Tưởng, cùng nhau chọc phá Kỳ Tham.

Kỳ Tham tức giận trợn mắt nhìn hai người, cũng không muốn tính toán, Vệ Linh ngồi kế bên cô, nghe hai người kia không ngừng khiêu khích, nghĩ thầm, nàng chưa từng nhìn thấy bộ dáng Kỳ Tham cứng họng cam chịu, nên nàng bật cười vì thú vị.

Ngày một tháng mười, kỳ nghỉ Quốc Khánh, Vệ gia có mấy vị khách trung niên, trong ấn tượng, Vệ Linh chưa từng gặp. Sau khi hai người này tới, bác cả và ba nàng tiếp đón rất nhiệt tình mời hai người lên thư phòng, khóa cửa lại, ở trong đó hơn nửa ngày, tới lúc ăn cơm trưa mới ra, nhưng hai người này không ở lại dùng cơm với cả nhà đã vội vàng rời khỏi. Còn bác cả và ba nàng thì sắc mặt hết sức khó coi, biểu tình trầm trọng, hình như có chuyện gì làm hai người lo lắng.

Vệ Linh thấy vậy, không ngừng đi theo sau ba mình hỏi nhiều lần, mà ba nàng do dự một chút cũng không nói ra hơn nữa còn thể hiện sự bực bội, trừng mắt nhìn nàng, cuối cùng để lại câu không cần nàng lo rồi quay lưng đi vào thư phòng với bác cả, lần này hai người ở trong đó rất lâu mà vẫn chưa ra.

Trời đã tối, bác gái và mẹ nàng thấy hai người chưa ra cũng rất sốt ruột, tự an ủi nhau vài câu, rồi lần lượt đứng dậy chuẩn bị đi ngủ, lúc này Vệ nhị gia mở cửa thư phòng đi ra, cả người đều là mùi thuốc lá, nhìn Vệ Linh vẫy tay, nói: "Tiểu Linh, tới đây, ba muốn trò chuyện với con một lát."

Vệ Linh đi theo ba mình ra hoa viên, trời tối, đèn trong hoa viên được chỉnh hơi mờ mờ, lúc đầu Vệ nhị gia cũng không nói gì, chỉ ngồi đó, cúi đầu hút thuốc, Vệ Linh nhớ ba mình đã cai thuốc từ lâu rồi, lúc này lại hút nhiều như vậy, chắc chắn đã có chuyện lớn xảy ra.

Cũng không đợi Vệ Linh hỏi, Vệ nhị gia đã dụi tắt tàn thuốc, điều chỉnh trạng thái của mình rồi nói với con gái: "Tiểu Linh, một người bạn trong Viện kiểm sát của bác cả con tới đưa tin cho chúng ta, gần đầy có người trong một tiểu tổ chuyên nghiệp trong Viện kiểm sát bắt đầu điều tra hội ngân sách của bác cả con, khi bạn của bác cả con biết, thì điều tra cũng gần kết thúc rồi."

Trong đầu Vệ Linh liền rối loạn, thốt lên: "Viện kiểm sát điều tra bác cả làm cái gì?"

Vệ nhị gia nhìn con gái mình mang theo một chút trách cứ: "Viện kiểm sát đã bắt tay điều tra thì còn có thể là chuyện gì nữa?"

Mặc dù là câu hỏi, nhưng cũng là sự khẳng định, trong lòng hai người đều hiểu rõ, nhưng sau khi Vệ nhị gia nói xong, Vệ Linh vẫn cảm thấy không thể tin được: "Bác cả... Làm sao có thể!"

"Tiểu Linh, bác cả con có làm chuyện gì, cũng vì muốn tốt cho gia đình, muốn việc làm ăn của gia tộc càng thêm lớn mạnh thôi."

Vệ nhị gia thấy phản ứng của con gái mình, không phải kiểu dễ dàng tiếp nhận, vội vàng lên tiếng giải thích thêm: "Bây giờ người bên Viện kiểm sát vẫn đang trong giai đoạn điều tra, còn chưa đưa ra quyết định gì, nhưng nghe nói Viện kiểm sát sẽ đưa chứng cớ điều tra cho đối thủ một mất một còn của bác cả con trong hội ngân sách, ba cùng tiểu Tân sẽ cố gắng chặn lại một số lổ thủng... Nhưng nếu như, nếu như vài ngày nữa, sự việc xảy ra lớn hơn, Tiểu Linh, con phải hứa với ba, đem hết toàn lực bảo vệ bác cả con chu toàn!"

Cả người Vệ Linh đều là mồ hôi lạnh: "Ba ba, con có năng lực gì mà bảo vệ bác cả chu toàn đây..." Đột nhiên nàng ngừng lại, hai mắt mở lớn: "Ba ba muốn con làm luật sư cho bác cả?"

"Phải!" Vệ nhị gia nói một cách chắc chắn: "Ba ba tin tưởng năng lực chuyên nghiệp của con, bác cả con đã lớn tuổi, hơn nữa liên quan tới sự hưng suy tồn vong của gia tộc chúng ta, giao cho người khác, ba ba không yên lòng."

"Ba..." Vệ Linh hoảng hốt chần chờ một hồi lâu, mới miễn cưỡng đồng ý: "Lúc đó xem tình huống thế nào... Con sẽ làm hết sức."

"Đây mới là chuyện mà con gái ba nên làm." Vệ nhị gia sờ lên mái tóc dài đen mượt của Vệ Linh, rồi nói Vệ Linh đi ngủ đi, còn mình thì trở lại thư phòng cùng anh và cháu trai tiếp tục thương lượng tìm đối sách.

Vệ Linh đứng dưới mái hiên cả người phát lạnh, trong lòng vừa sợ hãi vừa thấy trốn vắng, trong lúc nhất thời không biết nên đi chỗ nào mới tốt... Là bác cả nàng sao? Mà ba nàng và anh cả đều biết rõ tất cả... Nàng chưa bao giờ tham dự vào công việc của bác cả hay gia tộc, nàng cứ nghĩ bác cả là một nhân viên công vụ quốc gia hết sức nghiêm khắc, tài sản trong nhà thì nhiều vô số kể, tất nhiên bác cả không cần làm những chuyện biến thủ quỷ từ thiện hay những việc trái pháp luật vì mục đích mưu cầu lợi ích. Bây giờ những chuyện đang xảy ra đã chứng minh những gì nàng nghĩ đều sai hết, bác cả lạm dụng chức quyền, làm chuyện trái pháp luật chỉ vì lợi ích.

Trời a, tại sao gần đây có quá chuyện khiến nàng không thể tiếp nhận, ông nội, bà nội, bác cả, anh cả, thậm chí cả ba nàng... Tại sao tất cả những người thân của nàng đều bỏ qua đạo đức và pháp luật như vậy. Từ lúc nàng còn rất nhỏ, mọi người trong gia đình, ai cũng dạy nàng, làm người phải chính trực, phân rõ thị phi trắng đen, phải tuyệt đối tuân thủ pháp luật, không thể làm chuyện gì sai trái. Thế nhưng, nhiều sự thật trần trụi xuất hiện trước mặt nàng, nói cho nàng biết, tất cả đều là sai, đều là nói dối, mọi thứ dạy dỗ nàng đều chỉ là lý luận suông.

Lòng Vệ Linh rối như tơ vò, không biết bây giờ nên tiếp tục ở đây bối rối hay trước tiên bỏ qua mọi thứ tập trung lo cho bác cả, lúc nãy nàng đồng ý với ba mình làm luật sư bào chữa cho bác cả, nhưng lúc này nàng tương đối hiểu được, với tình trạng do dự của mình, đừng nói là ra tòa biện hộ, về phần chuẩn bị nàng cũng không có bình tĩnh và năng lực thường ngày để làm.

Đây là sự châm chọc rất lớn, trước sau nàng vẫn khẳng định người của Vệ gia luôn quang minh lỗi lạc... Vệ Linh xoay người, men theo tầng tầng lớp lớp ánh đèn nhìn quan cảnh xung quanh biệt thự, đột nhiên nàng cảm thấy, nơi nàng sinh ra và lớn lên lạnh như băng và rất xa lạ. Những gì Kỳ Tham đã từng nói đều đúng hết, những gia tộc giống như nhà nàng, trên đỉnh đầu có quần sáng nhưng chưa chắc sạch sẽ gọn gàng bằng tên côn đồ đầu đường xó chợ... Bây giờ, nàng rất muốn gọi điện cho Kỳ Tham, nói cho Kỳ Tham biết, nàng rất nhớ cô, muốn cô lập tức xuất hiện để nàng có thể chia sẻ tâm tình sắp nổ tung của mình... Mà chuyện Vệ Linh muốn làm nhất chính là ôm Kỳ Tham, khóc lớn một lần.

Vệ nhị gia và Vệ Tân đem tài chính trong các sản nghiệp của Vệ gia rút ra, tạm thời không quan tâm tới chuyện những năm gần đây do chỉnh thể tất cả các xí nghiệp nên hoạt động có chút khó khăn, nhân cơ hội điều tra còn chưa kết thúc, chưa có quyết định bắt người hay niêm phong tài sản, cố gắng bù đắp lại các lổ thủng mà Vệ đại gia đục khoét nhiều năm.

Nhưng tai họa tới còn sớm hơn tưởng tượng của bọn họ, cho dù đã cố gắng liều mạng bù đắp, mà lổ thủng quá lớn, trong thời gian ngắn không có cách nào che dấu một cách triệt để, hơn nữa lại không có đủ thời gian để kiểm toán tỉ mỉ. Giữa tháng mười, trong văn phòng Vệ đại gia, nhân viên Viện kiểm sát đã dùng tội danh tham ô đã tiến hành bắt người, cũng phái thêm tổ điều tra đặc biệt tiến hành điều tra chính diện và triệt để.

Gần như cùng một thời gian, nhân viên trong bộ phận kỷ luật cũng có mặt ở Vệ gia, tiếp hành điều tra về tác phong cá nhân của Vệ đại gia.

Vệ Linh bị bọn họ hỏi quanh co lòng vòng, nàng tinh ý nhận ra mấu chốt, biết bác cả mình ở bên ngoài có... Tình nhân.

Vụ án này liên lụy rộng lớn, vốn các trưởng bối Vệ gia không có ý định đem chuyện này làm lớn lên, thế nhưng nhân viên thẩm tra thì không rõ chi tiết, lần lượt tìm từng người trong Vệ gia nói chuyện, không bỏ sót một ai. Vệ Duyệt và Vệ Khác thông qua người khác mới biết chuyện của bác cả, nhưng khi chứng kiến cảnh này thì biểu tình cũng dần nghiêm trọng giống với mọi người trong nhà.

Đêm đó, sau khi nhân viên điều tra rời khỏi, tất cả mọi người của Vệ gia đều tập trung ở phòng khách, bầu không khí ngưng trọng, không ai lên tiếng nói chuyện, cho tới khi bác gái Vệ Linh không có cách nào đè nén sợ hãi và bi thương mà bật khóc, mọi người mới hoảng hốt, mẹ Vệ Linh vội vàng an ủi chị dâu, nói rất nhiều nhưng khéo léo không nhắc tới trọng điểm, dù sao người cũng bị bắt, tiền đồ chưa biết ra sao, trước mắt có nói cái gì cũng vô dụng.

Vệ Linh nhìn trưởng bối trong nhà, cuối cùng dừng lại trên người Vệ Tân đang nhíu mày không nói gì, bỗng nhiên có một ý nghĩ xuất hiện trong đầu: Anh cả và ba nàng đã biết rõ mọi chuyện trước rồi, không chỉ chuyện bác cả ăn hối lộ mà cả chuyện bác cả có tình nhân bên ngoài, họ điều biết rõ chỉ có điều không nói ra mà thôi...

Vệ Linh nhận ra liền cảm thấy chán ghét vô cùng, nàng biết mình không nên có cảm giác này, nhưng càng cố gắng đè nén, thì sự chán ghét càng xuất hiện mạnh mẽ...