Biện Ái Pháp Tắc

Chương 93



Hai người im lặng một lúc lâu, Vệ Linh mới nhẹ nói: "Là vì cuối cùng Vệ gia chúng tôi cũng lộ bộ mặt thật rồi, vì đạt được mục đích, che giấu cho người phạm tội, mà bất chấp thủ đoạn... Cô muốn tận mắt chứng kiến những người trong Vệ gia luôn tự nhận mình là người thanh cao trong sạch ở trước mặt cô tự hủy hình tượng, từ nay về sau không thể dùng bộ dáng chính nhân quân tử đứng trước mặt cô hay bất cứ người nào của Kỳ gia nữa, đúng không?"

Tuy vui vẻ bị giảm đi ba phần, nhưng Kỳ Tham vẫn không để hỉ nộ ái ố lộ ra ngoài: "Cô nghĩ tôi như vậy sao?"

Nghe Kỳ Tham hỏi như vậy, nội tâm Vệ Linh tê rần, nhíu chặt mày, trong nhất thời dời ánh mắt đang nhìn Kỳ Tham qua chỗ khác, rồi lên tiếng: "Bởi vì ngoài nguyên nhân này, tôi thật sự không nghĩ còn nguyên nhân nào khác."

Kỳ Tham xem nhẹ cười cười, trong lòng tự nhủ, Vệ Linh quá coi thường khả năng tính kế của mình rồi, trực tiếp ôm Citrus ngậm quả bóng chạy về ngồi kế bên cô, tay vuốt ve bộ lông dài mượt của nó, lên tiếng hỏi thăm giống như mọi chuyện không liên quan tới mình: "Vậy ý của Vệ luật sư, không muốn tôi giúp nhà cô sao?"

Vệ Linh kiên nhẫn trả lời: "Về chuyện này, tôi tình nguyện cô không tham gia vào."

Kỳ Tham nghe xong thì cau mày, vừa muốn hỏi lại, nếu như cô không tới đây, có phải Vệ gia sẽ tìm một luật sư cao không tới, thấp không xong có phải không?

Lời còn chưa ra khỏi miệng, thì thấy người giúp việc bước nhanh tới, trong tay cầm tờ báo, chen vào nói: "Kỳ tiểu thư, đây là Nhị lão gia kêu tôi đưa cho tiểu thư."

Kỳ Tham nhận tờ báo rồi nói cám ơn, thấy người giúp việc quay lưng đi, cô mới mở tờ báo ra, tay siết chặt một góc tờ báo, nhìn mẫu tin: Thành viên quản lý quỹ từ thiện Cung Hồng Bình, ngày hôm qua đã tự sát trong nhà, khi phát hiện đã qua đời, cảnh sát vẫn chưa đưa ra kết luận rõ ràng, nhưng theo những tin tức gần đây, người này có quan hệ với quản lý trưởng hội ngân sách...

Vậy mà tự sát sao? Tâm tình Kỳ Tham trở nên xấu đi, dù sao đó cũng là mạng người, nếu việc này không liên quan tới hai tên cáo già kia là chuyện không có khả năng, Kỳ Tham vỗ đầu Citrus, sắc mặt trầm trọng đứng lên, đem tờ báo đưa cho Vệ Linh, giọng nói không lớn không nhỏ: "Chắc tình nhân của bác cả cô chính là người này rồi! Vì không để lại manh mối mà lựa chọn cái chết, cô ta làm cũng triệt để lắm, có thể vì bác cả cô mà đi tới bước này, có lẽ rất yêu ông ấy... Nhưng mà cô ta đã yêu sai người rồi!"

Thần sắc Vệ Linh phức tạp, nàng không đành lòng đọc hết mẫu tin này, chỉ lướt một chút cũng đủ làm nàng cảm thấy tâm sức lao lực quá độ. Cung Hồng Bình chết, đại khái không phải vì một mình bác cả, mà còn rất nhiều phương diện, có lẽ ba nàng và chú út đã tìm cô ta nói cái gì đó, cho nên cô ta không thể nào không chọn con đường này.

"Ba của Vệ luật sư hôm qua đi tìm Tô viện trưởng." Kỳ Tham chuyển đề tài: "Tô viện trưởng nói muốn suy nghĩ, đoán chừng hai ngày nữa sẽ có kết quả. Là thắng hay thua, thì trông chờ vào hai ngày này rồi."

Tâm tình Vệ Linh bất ổn, căn bản nàng không thèm để ý vụ án này tiến hành tới đâu rồi, chẳng qua giọng nói thể hiện rõ sự bất mãn: "Có phải cô rất thích chứng kiến những thứ đang xảy ra hay không?"

Kỳ Tham mỉm cười trả lời: "Vệ luật sư đang oán tôi sao? Có một câu chắc cô đã nghe rồi: Trời tạo nghiệp chướng, vẫn còn cách làm trái. Tự gây nghiệp, không thể sống. Bác cả cô đi tới bước đường này là do chính bản thân ông ta gây ra."

Vệ Linh quay đầu nhìn một bên, nàng biết những gì Kỳ Tham nói đều là sự thật, nhưng nghe cô nói với giọng điệu dửng dưng, lạc quan làm vướng mắc trong lòng nàng càng lớn hơn, một bên là người thân, một bên là người nàng yêu thầm, nàng không có cách nào bác bỏ được, mặc dù biết dụng tâm của Kỳ Tham lúc này không đơn thuần, nhưng dù sao cũng đang giúp đỡ gia đình nàng. Vậy mà hết lần này tới lần khác, mặt trái của người nhà nàng bị vạch trần trước mặt Kỳ Tham, khiến nàng khổ sở không thôi.

"Để đạt được mục đích cá nhân, không thể không bỏ ra một thứ gì đó." Kỳ Tham phủi nhẹ ống quần dính cỏ và ít đất, rồi đưa mắt nhìn Vệ Linh vẫn im lặng đứng đó, cô có thể hiểu được đau đớn của Vệ Linh lúc này, trước khi bỏ đi không quên nói thêm một câu: "Trời lạnh, nên mặc thêm áo ấm."

Đêm đó, gần mười hai giờ, Tô Oánh gọi điện thoại tới, Kỳ Tham đang ngồi trên tấm thảm cầm bút đánh dấu những lổ thủng mà Vệ gia cần phải bổ sung gấp, nghe tiếng điện thoại cũng không nhìn ai gọi đã trực tiếp nhận: "Ân, nói!"

"Thái độ cô đối với tôi không thể dịu dàng hơn một chút sao?" Giọng nói Tô Oánh mang theo sự mệt mỏi chất vấn: "Vừa làm xong hết mọi chuyện tôi liền gọi điện mật báo cho cô."

Kỳ Tham thở dài: "Vậy là tin tốt hay tin không tốt đây?"

"Tối hôm qua, rốt cuộc ba tôi cũng không chịu được sự quấy rầy của tôi, chủ động gọi điện, nói chuyện liên quan tới Vệ gia." Âm thanh Tô Oánh ngáp ngắn ngáp dài truyền tới, chắc mệt mỏi thật sự: "Lần này ông ấy thấy không thoải mái, mắng tôi một trận."

Căn bản Kỳ Tham không muốn nghe Tô Oánh oán giận: "Nói trọng điểm đi! Đã mấy giờ rồi, cô nói nhanh còn đi ngủ, ngủ không đủ giấc không sợ ảnh hưởng làn da sao?"

"Bây giờ ngủ đã ảnh hưởng làn da rồi. Được thôi, tôi nói nhanh một chút, ba tôi mắng được một lúc, tôi đã cúp máy rồi. Qua vài phút đồng hồ, ba tôi gọi lại, thái độ chính là biết rõ mọi chuyện tròn méo ra sao rồi." Tốc độ nói chuyện của Tô Oánh càng lúc càng nhanh, kiên trì nói hết những gì mình cần nói: "Ông nói Vệ nhị gia tìm tới ông ấy xin giúp đỡ, sau đó ông ấy suy nghĩ liền cảm thấy chuyện này xảy ra rất kỳ lạ, nhất định có liên quan tới con gái yêu quí của mình, cũng chính là tôi đây, chắc chắn tôi đã đứng sau lưng dàn xếp mọi thứ."

Kỳ Tham buồn cười để bút xuống: "A... Vậy cô có thừa nhận không?"

Tô Oánh thở dài: "Tốt xấu gì đó cũng là ba ruột của tôi, dựa vào hiểu biết của ông ấy về tôi, cho dù tôi không thừa nhận, ông ấy cũng không tin. Cho nên tôi đã nói, ba có nguyện ý giúp Vệ đại gia hay không cũng phải giúp, vì chuyện này là do con phanh phui ra, vì con không muốn gả vào Vệ gia."

"Ba cô nhất định bị cô chọc tức chết." Kỳ Tham thở dài: "Mấy đại tiểu thư nhà danh môn như cô, tính khí mà bộc phát, không ai chịu được. Nhưng cuối cùng ba cô có nói quyết định của ông ấy như thế nào không?"

Tô Oánh lập tức cười ha hả: "Đây không phải đã nói tới trọng điểm rồi sao? Ba tôi nói từ nay về sau ông ấy với Vệ gia không có bất cứ quan hệ gì nữa, ông cũng sẽ không đề nghị tôi lấy con trai trưởng của Vệ gia, hơn nữa xuất pháp từ tâm lý muốn đền bù, ông ấy sẽ nghĩ cách mở đường cho Vệ gia thoát thân, nhưng cũng sẵn tiện cảnh cáo tôi, không cho tôi nhúng tay vào việc của Vệ gia nữa. Hắn chỉ có thể làm được như vậy thôi."

"Có lời nói này của ba cô, tôi yên tâm một nửa." Kỳ Tham thở ra.

Tô Oánh cười hỏi: "Tại sao cô lại nói thế? Chẳng lẽ thấy Vệ gia gặp đại nạn cô không đành lòng sao?"

"Tôi không có gì không đành lòng." Kỳ Tham trả lời: "Bất quá, nếu như tôi đã làm luật sư đại diện cho Vệ gia, yêu cầu cần phải làm tốt, nếu không làm tốt sẽ cảm thấy thất bại không phải sao?"

"Cô vẫn là mềm lòng." Tô Oánh nói tiếp: "Nhưng cô nghĩ vậy cũng tốt, vì tôi không nghĩ muốn chỉnh chết Vệ gia."

Hai người tán gẫu thêm mấy câu, Tô Oánh hỏi ý định tiếp theo của Kỳ Tham rồi hai người sắp xếp một chút liền cúp máy.

Ngày hôm sau, khoảng giữa trưa, Vệ tam gia gọi điện cho Kỳ Tham, không giấu được sự hưng phấn nói cho cô biết Tô viên trưởng đã trả lời, sẽ mở lối thoát cho Vệ đại gia.

Đến tối, Kỳ Tham đem những tài liệu đã chuẩn bị tốt tới Vệ gia.

Bây giờ bên Viện kiểm sát đã đồng ý đục lổ hỏng, chuyện còn lại chính là bù lại các khoản thâm thủng trong hội ngân sách, Kỳ Tham tinh tế đem con số mình đã tính toán cẩn thận đưa cho Vệ nhị gia, để hắn tiến hành xác nhận. Vệ nhị gia là cao thủ trong giới tài chính, chỉ cần nhìn sơ qua, đã hiểu hết tất cả, cũng không thể không tán thưởng nhìn Kỳ Tham: "Con số này cũng không khác với con số mà tôi đã tính, là cô làm cái này sao?"

"Đúng vậy!" Kỳ Tham thản nhiên trả lời: "Nếu như con số này không sai, thì bây giờ có thể gom góp tiền bạc rồi."

Vệ tam gia ở bên cạnh nói: "Hai ngày nay, tôi với anh 2 đã rút ra từ trong tập đoàn một ít cổ phần, và một ít tài chính từ các sản nghiệp dưới cờ, được gần hai nghìn năm trăm vạn, còn một nghìn năm trăm vạn, chúng tôi đang nghĩ cách, trước tiên bù số này vào trước. Nhưng quan trọng là..."

"Muốn đem tiền rửa sạch đúng không?" Tay Kỳ Tham chống cằm, cười cười: "Nếu vậy, tới lượt tôi xuất kích rồi. Tôi nghĩ, ngày mai hoặc chậm nhất là hôm sau, tôi phải đi nơi khác một chuyến."

Vệ nhị gia lập tức lên tiếng truy vấn: "Đi chỗ nào?"

"Đi... đi tới chỗ có được một nghìn năm trăm vạn, hơn nữa còn có thể đem số tiền Ngài kiếm được rửa sạch sẽ." Kỳ Tham cố tình làm ra vẻ huyền bí rồi cười cười, cô không hề có ý định trả lời trực tiếp câu hỏi của Vệ nhị gia.

Sau khi kết thúc buổi thương lượng ngắn ngủi, Kỳ Tham vẫn nhàn nhã ngồi trên ghế sofa thưởng thước ly cà phê cao cấp, đang suy nghĩ nói thế nào với Kỳ Tề, để chị ấy giúp cô rửa sạch số tiền này, chớp mắt một cái, Vệ Linh đã ngồi đối điện cô.

"Cô muốn đi tìm Nhạc Lộ đúng không?" Gương mặt Vệ Linh rất bình thản, hỏi trực tiếp, không muốn nói thêm lời vô ích nào.

"Đúng vậy." Đối mặt với một nữ nhân thông minh như Vệ Linh, Kỳ Tham chỉ có thể nhún nhún vai thừa nhận.

Vệ Linh trầm mặc một lát: "Vì chuyện của Vệ gia, cô phải vận dụng các mối quan hệ cá nhân, cô thấy xứng đáng sao?"

Kỳ Tham sửa sang lại các tài liệu, cười nói: "Làm sao vậy? Chuyện tôi muốn làm vi phạm vào quan điểm chính nghĩa của cô sao?"

Vệ Linh lẳng lặng nhìn Kỳ Tham, nhẹ nhàng nói: "Chuyện cho tới lúc này, tôi có nói cái gì cũng là dư thừa, chẳng qua tôi hy vọng cô... Sau khi chuyện này kết thúc, trong lòng không còn thù hận quá lớn nữa."

Kỳ Tham nhìn Vệ Linh, có chút không hiểu nở nụ cười: "Ý của Vệ luật sư là sao?"

"Mang theo thù hận mà sống..." Vệ Linh mấp máy đôi môi mong, suy nghĩ rồi nói tiếp: "Cho dù thế nào cũng là một chuyện rất đau khổ, tình huống của gia đình chúng tôi bây giờ, có lẽ đủ làm cho cô hài lòng. Mặc dù so với đau khổ của gia đình cô cũng không đáng là gì, nhưng, với cá nhân tôi, hy vọng, Kỳ luật sư có thể sống một cách thoải mái vui vẻ."

Kỳ Tham bị lời nói của Vệ Linh làm cho sững sốt một hồi, dù không hiểu rõ cho lắm nhưng cũng chỉ có thể cười khẩy cho qua: "Vệ luật sư, cô đúng là... Hình tượng một Thánh mẫu. Bây giờ không phải lúc nói tới chuyện của hai gia đình chúng ta, sau này có thời gian rảnh rỗi sẽ cùng cô tiếp tục nghiên cứu thảo luận. Mà nói cả buổi rồi, quên hỏi cô, cô muốn theo tôi đi công tác không?"

"Không được." Vệ Linh cảm thấy lúc này nàng có cảm giác không thể đối mặt với đám người Nhạc Lộ: "Giúp tôi hỏi thăm sức khỏe mọi người."

"Được rồi. Tôi sẽ cố gắng giải quyết mọi chuyện thật nhanh rồi trở về báo cáo kết quả." Kỳ Tham vừa nói vừa mặc áo khoác, đứng dậy rời khỏi.

Có chị là phó tổng giám đốc tập đoàn Nhạc Sinh, Kỳ Tham muốn gặp Nhạc Lộ không phải là chuyện gì khó khăn. Ngay hôm Kỳ Tham xuống máy bay, Kỳ Tề đã trực tiếp dẫn cô đi tới phòng làm việc của Nhạc Lộ.

"Nhạc tổng, nói thật nha, văn phòng của cô, dù là lớn nhỏ hay các thiết bị... cũng không bằng văn phòng chủ nhiệm sở sự vụ của tôi." Uống một ngụm ly trà sữa có hương vị rất đặc biệt, Kỳ Tham vẫn không nhịn được tiếp tục lên tiếng mắng Nhạc Lộ không biết tạo ra hoàn cảnh làm việc thật tốt: "Đường đường là tổng tài tập đoàn Nhạc Sinh, không cần phải làm như gian khổ tới mức này."

Kỳ Tề liền đánh vào ót Kỳ Tham: "Em tới đây nhờ giúp đỡ, còn kiêu ngạo như vậy!"

Nhạc Lộ đang làm việc ở đối diện, hơi nhếch khóe môi, lạnh nhạt nói: "Tôi đối với văn phòng làm việc này có cảm tình tương đối sâu. Có thời gian ngồi đó bắt bẻ, không bằng nói chuyện của mình đi."