Biện Ái Pháp Tắc

Chương 94



Kỳ Tham vội vàng đặt ly trà sữa xuống, nghiêm túc nói: "Tôi nghĩ về phương diện làm từ thiện và gây quỹ, tập đoàn Nhạt Sinh làm vô cùng tốt, hơn nữa sổ sách rất chi tiết và gọn gàng, nếu như có thể, tôi hy vọng Nhạc tổng có thể giúp tôi làm đẹp sổ sách một lượt."

"Xem ra lần này ảnh hưởng tới Vệ gia không nhỏ!" Nhạt Lộ dừng lại, không tiếp tục đánh máy, chân thành nhìn Kỳ Tham nói tiếp: "Tuy về công việc, hai tập đoàn chúng tôi không qua lại nhiều, nhưng áp lực tài chính của Vệ thị gần đây gây huyên náo không nhỏ. Cô muốn tôi thanh tẩy sổ sách cũng không có vấn đề gì, tuy nhiên có một vấn đề, số tiền họ chuyển vào, phải cam đoan sạch sẽ và gọn gàng."

Kỳ Tham khoanh tay trước ngực: "Đương nhiên! Chuyện này nhất định phải như vậy! Nếu không, xảy ra chuyện gì, chắc chắn sẽ liên quan tới mọi người! Cám ơn Nhạc tổng trượng nghĩa ra tay giúp đỡ!"

Nhạc Lộ lạnh nhạt lắc đầu: "Đổi lại là người khác, cho dù là cô ra mặt, tôi cũng không mạo hiểm dính dán tới những chuyện này, bây giờ tôi đồng ý, chẳng qua vì Vệ luật sư đã tặng lễ vật chúc phúc cho Tiểu Ái mà thôi!"

"A..." Kỳ Tham không biết chuyện đó có gì quan trọng, nhưng cũng không muốn truy vấn làm gì, cười nói: "Vậy tôi thay mặt Vệ Linh cám ơn Nhạc tổng!"

Nhạc Lộ khép laptop lại, hai tay giao nhau đứng lên, nhìn hai chị em Kỳ gia nói: "Trưa rồi không có chuyện gì quan trọng, thì cùng nhau ăn bữa cơm, buổi chiều tôi sẽ cho bộ phận tài chính điều chỉnh ghi chép rồi giao cho cô sau!"

Kỳ Tề nhẹ gật đầu, Kỳ Tham càng không có ý định từ chối.

Thời gian cơm trưa là lúc thích hợp để trò chuyện những vấn đề riêng tư, trước đó thông qua Kỳ Tề, Kỳ Tham đã biết Nhạc Lộ vừa có một tiểu bảo bảo, nên lần này tới đây, rất thành tâm chuẩn bị một phần lễ vật, nhân lúc rảnh rỗi này, mới lấy ra đưa cho Nhạc Lộ.

Nhạc Lộ mở hộp quà ra, bên trong là một sợ dây chuyền được mài dũa tinh tế từ một khối ngọc thạch, mặt dây chuyền là hai con cá chép quấn lấy nhau, từng mảnh vẩy cá được làm rất tinh tế, chất lượng ngọc thì xanh mượt, tài nghề của người làm ra, chắc chắn phải ở mức bậc thầy, nhìn sơ qua cũng biết, không phải có tiền là tùy tiện mua được ngoài thị trường, nên lên tiếng hỏi: "Cô đã kiếm ở đâu ra thứ tinh xảo như vậy?"

Từ lúc xuống máy bay tới giờ, luôn bận rộn, nên bụng Kỳ Tham đã sớm kháng nghị, vì vậy nãy giờ cô ngồi đó ăn liên tục, nghe được câu hỏi, chỉ có thể tranh thủ một chút thời gian trả lời: "Thật ra, thứ này là ba tôi kêu tôi đem qua cho cô, trước đây, tôi cũng chưa từng thấy qua, nghe mẹ tôi nói, đây là sợi dây chuyền mà ba ngoại tôi từng đeo, đồ cổ... A đúng rồi, Tiểu Ái không phải sinh cuối tháng hai sao? Là chòm sao Song Ngư, cái này rất thích hợp với bé con! Cô cứ cầm đi, đừng ngại!"

"Đúng vậy đó, nhận lấy đi, từ lúc Tiểu Ái sinh ra tới giờ, tôi vẫn chưa tặng lễ vật gì cho con bé." Kỳ Tề ở bên cạnh lên tiếng nói, giọng điệu vô cùng bình tĩnh.

"Cô là ân nhân cứu mạng tôi, tôi không biết làm sao trả hết ân tình này, còn khách khí với tôi làm gì! Nhưng phần quà này tôi thật sự rất thích, nếu từ chối thì bất kính rồi." Nhạc Lộ nhàn nhạt gật đầu, rồi tự tay cất hộp quà vào túi của mình.

Hai ngày kế tiếp, tất nhiên Kỳ Tham ở nhà của chị mình rồi, trước mắt, Kỳ Tề và Khang Tử Hinh đã chính thức trở thành người yêu của nhau, cùng ăn, cùng ở. Kỳ Tham đang độc thân, mỗi ngày phải chứng kiến cảnh hai người thân mật, đúng là có chút chịu không nổi, nhịn không được, chen vào giữa kể chuyện, châm ngòi ly gián. Khang Tử Hinh đúng là một cô gái thích hợp để trêu chọc, mỗi lần đều bị Kỳ Tham trêu chọc không biết phải làm sao, chỉ đành bó tay. Những lúc như vậy chạy ra sau Kỳ Tề, muốn Kỳ Tề giải quyết Kỳ Tham, đáng tiếc, Kỳ Tề đối với em gái luôn hết lòng yêu thương và bảo vệ, chỉ có thể hai vừa ba phải, đứng ra làm lành, mỗi lần đều không giúp được gì, Kỳ Tham đắc ý, nhưng trong lòng không thể không hâm mộ tình cảm của chị mình với cô gái nhỏ này.

Ngoài thời gian ở nhà Kỳ Tề trêu chọc Khang Tử Hinh thì toàn bộ thời gian còn lại Kỳ Tham đều ở văn phòng tài chính của tập đoàn Nhạc Sinh, cùng với một nhân viên có kinh nghiệm và rất linh hoạt trong lĩnh vực này, hai người sàng lọc, kiểm tra và ghi chép lại sổ sách để nhưng khoản xuất và nhập phù hợp với công tác điều tra.

Làm việc với con số quá nhiều khiến Kỳ Tham sắp nôn mửa, thật may mắn cho cô vì Nhạc Lộ đã cho một nhân viên quá giỏi đến giúp đỡ, chỉ có bốn ngày, đã hoàn thành toàn bộ những yêu cầu cô đưa ra, điều chỉnh từ đầu tới cuối, hơn nữa trong đó, không tìm được một lỗ thủng nào dù là rất nhỏ.

Kỳ Tham tức tốc trở về cùng với đống sổ sách có thể làm vừa lòng người.

Nhưng Kỳ Tham không nóng lòng đi gặp người của Vệ gia, mà đi gặp người trước đây đã được cô cân nhắc cho làm quản lý nghiệp vụ ở Kỳ thị - Trịnh Tiểu Cầu, vừa gặp đã nói với hắn: “Nghĩ cách hẹn gặp Mục Báo, tôi có việc muốn bàn bạc với ông ta!”

“Chị Kỳ muốn hợp tác làm ăn với Mục Báo sao?” Trịnh Tiểu Cầu vô cùng bất ngờ nhìn Kỳ Tham: “Chị cần phải cẩn thận!”

Kỳ Tham cười gật gật đầu: “Tôi tự mình biết chừng mực, yên tâm đi, giúp tôi liên lạc, hẹn thời gian cụ thể, cậu nói với ông ta, chuyện này đối với ông ta rất có lợi.”

Dặn dò Trịnh Tiểu Cầu xong, Kỳ Tham mới ung dung tới Vệ gia, đem hơn hai nghìn vạn đã được làm sạch sẽ đặt trước mặt Vệ nhị gia và Vệ tam gia, nói: “Những thứ này tuy không phải là tiền, nhưng thứ bên trong có thể làm thành tiền, hai Ngài đều là người hiểu chuyện, tôi không cần phải nói nhiều. Bây giờ chỉ còn một chuyện duy nhất, chính là chuyển số tiền đã kiếm được vào các khoản bên trong, nhất định phải làm thật sạch sẽ và gọn gàng để tránh những việc không cần thiết, về phương diện này, Vệ nhị gia chắc phải hiểu rõ hơn tôi, vàng ngọc bạc trắng cũng không bằng những số liệu này, cho nên tôi nghĩ, tìm người rửa sạch mấy nghìn vạn hai Ngài đã tìm chuẩn bị.”

Nhạc Lộ cũng đã cung cấp cho Kỳ Tham những sổ sách quỹ từ thiện của tập đoàn Nhạc Sinh, những thứ này vô cùng cần thiết và thuận lợi cho việc bổ sung vào sổ sách của hội ngân sách, chỉ cần các khoản bên Nhạc Lộ không có vấn đề, thì có thể trực tiếp đưa vào hội ngân sách của Vệ đại gia, nếu tra những khoản này là tuyệt đối không có vấn đề.

Nhưng mặc khác, Vệ nhị gia rút tiền từ trong xí nghiệp dưới cờ tập đoàn Vệ thị, rất dễ dàng bị tra hỏi nguồn gốc căn nguyên. Lắp vào các lổ thủng, không phải chỉ cần có tiền là được. Bên Viện kiểm sát mở cho lối thoát cũng không phải tùy tiện bỏ tiền vào là xong chuyện, cái gọi mở cho lối thoát chính là cho Vệ gia có cơ hội và thời gian để điều động tiền bạc bù vào những khoản đã mất, bọn họ vẫn sẽ tỉ mỉ kiểm tra lại lần nữa, điều tra nguồn gốc tiền, nếu như làm không sạch sẽ và triệt để, kết quả nửa đời sau của Vệ đại gia sẽ ăn cơm tù.

Quan hệ lợi hại trong này đối với một người lão luyện như Vệ nhị gia làm sao không hiểu được, thật ra những ngày Kỳ Tham đi tìm Nhạc Lộ, hắn cùng với em trai mình cũng đã nghĩ hết biện pháp, chỉ đáng tiếc số tiền này không phải số liệu trong tập đoàn Nhạc Sinh, tốt xấu gì cũng là hai nghìn vạn, làm sao có thể tẩy trắng được đây!

Mà bây giờ Kỳ Tham đã giải quyết được hơn một nghìn vạn rồi, lại nghe cô chủ động nói tới chuyện này, trong mắt Vệ nhị gia lập tức hiện lên một tia hy vọng: “Cô có cách sao?”

Kỳ Tham cười cười, hai tay khoanh trước ngực, dựa người vào lưng ghế sofa: “Biện pháp thì có, nhưng người này nổi tiếng không phải là người tốt gì, muốn hắn làm việc thì Vệ gia phải trả tiền thù lao.”

Vệ nhị gia liếc mắt nhìn Vệ tam gia, Vệ tam gia nửa cười hỏi: “Bao nhiêu?”

Kỳ Tham đưa tay tính nhẩm, rồi nhìn hai người đưa bốn ngón tay, nói: “Bốn trăm vạn.”

“Cô điên rồi!” Vẻ mặt Vệ nhi gia tuy bình tĩnh nhưng giọng nói không còn vui như lúc đầu.

“Bốn trăm vạn từ bên trong số liệu rút ra, hoàn toàn không ảnh hưởng tới số tiền đang thiếu. Nhưng bốn trăm vạn này có thể đem số tiền còn lại rửa sạch bù vào thêm vào các khoản Vệ đại gia đã tham ô những năm gần đây một cách nguyên vẹn nhất!” Kỳ Tham dang tay ra, cười như không cười nhìn hai nam nhân trung niên trước mặt: “Chuyện rất đơn giản, có chỗ nào không đúng?”

Vệ tam gia khẽ lắc đầu, rồi lại không thể không gật đầu: “Kỳ tiểu thư, mong cô nói rõ với chúng tôi, tại sao người đó lại lấy bốn trăm vạn nhiều như vậy?”

“Bốn trăm vạn nhiều sao?” Kỳ Tham hỏi ngược lại, không có cách nào cười lạnh: “Đầu tiên tôi nói rõ một chút, bốn trăm vạn này, tôi không lấy trong đó một đồng nào! Đây chỉ là thù lao của người làm việc mà thôi. Còn tại sao lại nhiều tới mức này, bây giờ cái chúng ta cần chính là tốc độ và hiệu quả, tránh chuyện đen ăn đen rồi phải nghĩ cách vơ vét tài sản lần nữa, tôi muốn triệt để ngăn chặn, cho nên chỉ muốn một lần phải đạt được kết quả tốt nhất."

Trong phòng trở nên yên tĩnh hẳn, Kỳ Tham đã nói xong những gì cần nói, không thèm để ý sắc mặt không tốt của Vệ nhị gia và Vệ tam gia, cầm ly trà của mình lên, ngồi đó thảnh thơi thưởng thức.

Hơi hai mươi phút sau, Vệ Linh đi làm về, vừa bước vào đã ngửi được mùi khói thuốc nồng nặc, lại thấy Kỳ Tham ngồi một góc sofa uống trà, còn ba nàng và chú út thì tay cầm điếu thuốc nhỏ giọng thảo luận cái gì đó.

“Mọi người đã xảy ra chuyện gì?” Vệ Linh đi tới gần Kỳ Tham hỏi, nhìn Kỳ Tham đang rất thoải mái bắt chéo chân lắc lư, Vệ Linh nghĩ ba người này vừa mới cãi nhau xong.

Kỳ Tham ngưỡng đầu nhìn Vệ Linh, bỗng nhiên phát hiện từ dưới nhìn lên, gương mặt Vệ Linh lạnh lùng hơn bình thường một chút, không biết tại sao, đối với phát hiện mới này, Kỳ Tham cảm thấy rất thú vị, nên cười nói: “Chỗ này toàn mùi khói thuốc, chúng ta ra ngoài hít thở không khí đi!”

Vì vậy Vệ Linh đi theo Kỳ Tham ra ngoài không tình trạng không hiểu đầu đuôi gì.

“Ba của cô vẫn không tin tưởng tôi.” Ra cửa, Kỳ Tham liền bắt đầu nói chuyện chính, lấy tay quơ quơ trước mũi muốn xoa tan mùi thuốc còn quanh quẩn, không khí bên ngoài rất tươi mát, đơn giản đem chuyện vừa rồi nói ngắn gọn cho Vệ Linh nghe, không quên bổ sung: “Tôi nghĩ hai người họ không phải đau lòng bốn trăm vạn đó, mà đang suy nghĩ… Tôi có tính kế họ hay không thôi!”

“Vậy cô nói rõ với hai người không phải tốt rồi sao?” Vệ Linh nói.

“Nói thì cũng không tin, được rồi, dù sao vẫn còn chút thời gian, để hai người họ suy nghĩ kỹ cũng tốt, cái gì nên nói, tôi cũng đã nói rồi.” Kỳ Tham vô cùng buồn chán ngồi xổm xuống bậc thang, hai tay chống cằm nhìn đằng trước, hoàn toàn không biết hành động này của mình rất giống một đứa nhỏ đang hờn dỗi.

Điện thoại rung lên báo có tin nhắn, Kỳ Tham nhìn nhìn, sau đó đưa cho Vệ Linh nhìn: “Mục Báo đồng ý gặp tôi rồi.”

Vệ Linh hỏi: “Chỉ có ông ta mới rửa tiền được thôi sao?”

“Dù sao tôi chỉ quen một mình Mục Báo.” Kỳ Tham nói tiếp: “Tối nay tám giờ, khách sạn XX, xem ra vừa ăn cơm vừa bàn chuyện rồi.”

Vệ Linh trầm ngâm suy nghĩ rồi lên tiếng: “Tôi đi với cô.”

“Sao?” Kỳ Tham trợn to mắt nhìn Vệ Linh: “Đây không phải đi chơi a.”

“Tôi muốn đi với cô để làm chứng, lúc về có thể nói rõ với ba tôi và chú út, thù lao làm việc đúng là bốn trăm vạn.” Vệ Linh thở dài một hơi: “Như vậy cô sẽ dễ làm việc hơn.”

Kỳ Tham nhìn biểu tình bất đắc dĩ của Vệ Linh mà khóe miệng giật nhẹ, hai tay vịn đầu gối đứng lên, lớn tiếng nói: “Nếu đã như vậy, thì cùng nhau đi thôi! A đúng rồi, cô tiền trảm hậu tấu, ba cô không tức giận chứ?”

“Bây giờ không phải lúc để thảo luận những chi tiết nhỏ này.” Vệ Linh nói chắc nịch, gần đầy nàng luôn bị những chuyện trong nhà làm đầu óc quay cuồng, khiến nàng không thể nào đặt tâm tư vào công việc như trước, hiện tại có một cái cớ rất hợp lý, nàng muốn mượn cơ hội này đi ra một vòng.

Kỳ Tham móc chìa khóa xe ra, đung đưa trước mặt Vệ Linh: “Vậy… Đi thôi!”