Biện Ái Pháp Tắc

Chương 95



Khách sạn năm sao, đương nhiên chất lượng phục vụ là chu đáo nhất, khung cảnh không thể chê được, nhưng đồ ăn thì không phải là ngon nhất, dù sao những người tới đây, chỉ vì muốn phô trương hoặc muốn thể hiện, chứ không quan tâm đồ ăn có ngon hay không… Cho nên từ lúc Mục Báo nói bữa cơm này hắn sẽ mời, trong lòng Kỳ Tham hung hăng khinh bỉ một lần.

Kết quả tới rồi mới phát hiện, một bàn ăn mười người, chỉ có Mục Báo, Vệ Linh và Kỳ Tham, ba người, đứng phía sau là hơn mười vệ sĩ nhưng chỉ có thể đứng nhìn, đối với loại hành vi của tên nhà giàu mới nổi này, Kỳ Tham lại âm thầm xem thường lần nữa.

“Ơ, Kỳ tiểu thư! Sao cô đi tới đâu cũng có Vệ đại mỹ nữ ở bên cạnh vậy? Hai người đúng thật có ý định làm bạn bè sao?” Trên cằm Mục Báo có một vết sẹo dài nhưng cũng không đến nỗi đáng sợ, khi nhìn thấy Vệ Linh đi bên cạnh Kỳ Tham, liền nhịn không được đưa mắt nhìn thêm mấy lần.

Kỳ Tham hướng tay làm dấu “Ok” với Mục Báo, cười, thay Vệ Linh kéo ghế cho nàng, sau đó tự mình kéo ghế ngồi xuống bắt chéo chân: “Mới một khoảng thời gian không gặp, mà chú Báo càng ngày càng trẻ ra, do kiếm được nhiều tiền hay vì nguyên nhân nào khác?”

“Ha ha ha ha ha ha… Tôi vui vì được Kỳ tiểu thư khen ngợi!” Mục Bảo ngẩng đầu cười lớn, liên tục vẫy tay: “Từ trước tới nay, việc kiếm được tiền luôn theo ý của tôi, bất quá vừa nghe được một tin tốt nên càng như ý! Vì vậy vừa biết Kỳ tiểu thư muốn gặp, tôi đã sảng khoái đồng ý ngay, mặc khác, tin tức tốt tôi nhận được cũng liên quan tới cô.”

Kỳ Tham nhíu mày, cùng Vệ Linh liếc mắt nhìn nhau: “Có liên quan tới tôi? Chú Báo, chú xác định sao?”

Mục Báo nói lớn: “Chắc chắn có liên quan. Mục Liên! Con trai tôi, cuối năm nay sẽ được ra tù, cô nói xem, đây chẳng phải là tin tức vô cùng tốt sao?”

“Sao? Đây đúng là tin tốt a! Chúc mừng, chức mừng…” Không hẹn mà gặp, nội tâm của Kỳ Tham và Vệ Linh lúc này đều nghĩ, không phải Mục Liên bị phán mấy năm sao? Tại sao chưa tới hai năm đã được thả ra? Có thể thấy pháp luật càng ngày càng lỏng lẻo á.

Chờ Mục Báo vui cười xong, Kỳ Tham mới lên tiếng: “Chú Báo, tôi có một việc dễ như trở bàn tay cần nhờ chú, không biết chú có tiện tay giúp đỡ hay không?”

“Đừng có gấp, từ từ rồi nói, Kỳ tiểu thư mới vừa tới, để phục vụ mang rượu và đồ ăn lên! Tôi làm sao để khách của mình ngồi không được chứ!” Mục Báo lên tiếng gọi, thuộc hạ từ bên cạnh nhanh chân đi ra ngoài sắp xếp.

Phục vụ mang rượu và đồ ăn đầy cả bàn, đủ loại hải sản, Mục Báo mới cầm ly rượu lên nói với Kỳ Tham: “Ly này vì trước đây Kỳ tiểu thư đã đồng ý làm luật sư bào chữa cho con trai tôi, phải chạy ngược chạy xui giúp nó chịu hình phạt nhẹ nhất, tôi cạn ly này kính Kỳ tiểu thư!” Vừa nói xong liền tự mình uống cạn ly rượu đế trong tay.

Kỳ Tham nhìn ly rượu trong tay mình, gượng cười nói: “Được, chú Báo sảng khoái như vậy, thì tôi cũng thoải mái một phen.” Kiên trì đưa ly rượu lên, ừng ực ừng ực, nuốt vào trong bụng.

“Một tiểu cô nương, không thể uống đừng thể hiện, tôi cũng không ép cô, tiếp theo thì tùy ý, tùy ý đi!” Mục Báo vội vàng lên tiếng khuyên nhủ.

Vệ Linh gắp một ít đồ ăn bỏ vào chén cho Kỳ Tham, nhìn cô một cái, tỏ ý uống ít thôi, Kỳ Tham vội dùng khăn lau khóe miệng, lén lút nhả một ngụm rượu trong miệng chưa nuốt xuống vào khăn, sau khi thành công nhìn Vệ Linh bĩu môi cười cười, thể hiện không có việc gì.

Ăn một lượt thức ăn trên bàn, mỗi một món đều nếm thử, xác định đầu bếp đẳng cấp khách sạn năm sao quả thật không xứng đáng. Lúc này Kỳ Tham mới không nhanh không chậm nói mục đích cô muốn gặp Mục Báo, muốn hắn giúp đỡ rửa sạch khoản tiền còn lại, hai nghìn vạn, thù lao để hắn tự mình nói trước.

Mục Báo nhai rồi nuốt bào ngư trong miệng, tùy tiện duỗi bàn tay trái và một ngón trỏ của tay phải nói với Kỳ Tham: “Nể tình Kỳ tiểu thư, thì lấy bao nhiêu đây vậy!”

Kỳ Tham “A” một tiếng rồi nói: “Không phải chứ? Nể mặt tôi mà lấy nhiều như vậy?”

“Ai! Cô nói thế, tôi có thể không vui đó! Bất quá…” Mục Báo kéo dài âm điệu, liếc Vệ Linh một cái rồi nhìn Kỳ Tham nói tiếp: “Vì lần này Kỳ tiểu thư làm việc thay cho Vệ gia, tiền cũng không phải tiền của cô, tôi cần phải tính luôn tiền thủ tục.”

Kỳ Tham lắc đầu, duỗi ra ba ngón tay: “Ba trăm vạn!”

“Năm trăm vạn! Không thể ít hơn.”

“350 vạn!”

“Bốn trăm năm mươi vạn.”

“Bốn trăm vạn! Đây là cao nhất có thể rồi, nếu chú Báo không đồng ý bây giờ có thể đi về, sau này cả đời không cần qua lại nữa, chú cũng đừng nói cảm kích tôi cái gì hết, cảm kích mà muốn bóp cổ tôi, nên đừng mở miệng là nói cảm kích, nghe thúi lắm!” Kỳ Tham nói một hơi, mục đích cắt ngang ý định muốn tiếp tục kỳ kèo giá cả của Mục Báo.

“... Được! Bốn trăm vạn thì bốn trăm vạn!” Mục Báo liền đồng ý, rồi giơ cao ly rượu nói tiếp: “Kỳ tiểu thư nói lúc nào cần thì lúc đó, giờ chúng ta dùng cơm thôi, yên tâm, tôi sẽ tự mình giám sát, bảo đảm dùng số tiền đó cho dù là Thiên Vương lão tử cũng không điều tra được nguồn gốc.”

Kỳ Tham âm thầm thở ra, cũng cầm ly lên kính Mục Báo: “Làm phiền chú Báo rồi!” Chạm ly rồi cùng Mục Báo uống một hơi cạn sạch, lần này không có cách nào nhổ ra, đành miễn cưỡng nuốt hết vào.

Gần hai ly rượu đế rót vào bụng, ly rượu ở mấy khách sạn năm sao này không nhỏ như mấy khách sạn bình thường, dung tích lớn hơn, Kỳ Tham ước chừng một ly này phải bằng ba ly bình thường. Đồ ăn thì không hợp khẩu vị, cô ăn rất ít, lại uống nhiều rượu nên lúc này bắt đầu xuất hiện cảm giác dạ dày muốn thêu đốt, đây là dấu hiệu của trạng thái say rượu. Kỳ Tham biết tửu lượng của mình tới đâu, theo lý thuyết tới mức độ này, phải rút lui rồi, mà Mục Báo thì rất sảng khoái, mặt mày hồng hào, vẫn hăng say trò chuyện, không có ý muốn ra về.

Thế nên Kỳ Tham phải tiếp tục bồi hắn, trong quá trình nói chuyện bất tri bất giác uống thêm mấy ly rượu đế.

Mấy chai rượu hết sạch, nhưng Mục Báo càng uống càng hưng trí, sốt sắng định gọi phục vụ mang bia lên, Kỳ Tham nghĩ thầm nếu uống nữa cô sẽ gục tại bàn, nên vội vàng kiếm cớ giờ phải tới Vệ gia để báo cho họ chuẩn bị bốn trăm vạn tiền thù lao. Mục Báo suy nghĩ gần tới cuối tháng, mấy tập đoàn công ty tài chính đều phải kết sổ, nếu hôm nay không nói chỉ sợ không kịp, phải đợi qua tháng… Mà thời gian càng lâu thì càng dễ đùng đẩy, nên Mục Báo đồng ý để Kỳ Tham và Vệ Linh đi về trước.

Từ lúc Kỳ Tham uống ly rượu đầu tiên, Vệ Linh đã âm thầm cân nhắc không đụng tới rượu, cho nên Vệ Linh rất tỉnh táo đỡ Kỳ Tham, tới khi Kỳ Tham an toàn ngồi vào trong xe.

“Mục lão đại này không phải là người, uống nhiều quá trời mà không có chút thay đổi gì!” Kỳ Tham vừa ngồi vào xe liền lên tiếng nói, hơi thở cũng mang theo mùi rượu.

Vệ Linh ngồi vào ghế lái lấy chìa khóa trong tay Kỳ Tham, rồi hỏi Kỳ Tham mức đồ điều khiển của xe, sau khi xác định mình có thể khống chế thì nói: “Cô cũng uống không ít, giờ tôi đưa cô về nhà hay sao?”

“Tới nhà của cô đi, chuyện này trong hôm nay nhất định phải xác định, bây giờ ba của cô không đồng ý bốn trăm vạn cũng không được, tôi đắc tội Mục Báo không nỗi, người này luôn hỉ nộ vô thường.” Kỳ Tham muốn giảm bớt cảm giác say rượu, cô bấm nút hạ cửa kính xuống, nhướng người ra ngoài phà ra hơi thở nồng đậm mùi rượu.

Vệ Linh suy nghĩ một lúc, đành làm theo lời Kỳ Tham, cũng không quên dặn dò: “Trên đường nếu cô thấy khó chịu, thì nói với tôi, tôi sẽ ngừng xe lại.”

“Cũng không khó chịu tới mức đó, nhưng bây giờ là khó chịu nhất, muốn ói mà ói không được.” Kỳ Tham dựa vào lưng ghế, điều chỉnh tư thế thoải mái: “Đi thôi, cũng trễ rồi, nếu chần chờ chỉ sợ ba cô và chú út sẽ đi ngủ mất.”

Vệ Linh gật đầu, khởi động xe, vững vàng chạy khỏi khách sạn.

Về tới Vệ gia đã mười một giờ đêm, cũng may Vệ nhị gia và Vệ tam gia đang lo lắng chuyện tiền bạc nên chưa có đi nghỉ ngơi, nhìn Vệ Linh dìu Kỳ Tham hơi mơ hồ đi vào thì đứng lên hỏi thăm.

Vệ Linh thay Kỳ Tham nói: “Chúng con vừa mới đi gặp... Người quen của Kỳ luật sư để bàn bạc chuyện rửa tiền, lúc đầu người đó đòi sáu trăm vạn tiền thù lao, Kỳ luật sư đã cùng hắn kỳ kèo giá cả, cuối cùng quyết định bốn trăm vạn, chính là số tiền đã dự tính, chỉ cần người đó thu được tiền, thì lúc nào cũng có thể giúp chúng ta làm việc.”

“Con cùng cô ta đi gặp người đó sao?” Sắc mặt Vệ nhị gia không tốt nói: “Hắn có làm gì không đứng đắn với con không? Có làm khó con không? Hắn có nói gì không đàng hoàng với con không?”

Vệ Linh vội vàng trả lời: “Ba ba không cần lo lắng, người đó cũng rất giữ quy tắc, nhận tiền làm việc, không hề nghiêm trọng giống ba ba đã nghĩ!”

“Tại sao Kỳ tiểu thư lại dẫn con đi gặp loại người này?” Vệ nhị gia vẫn không thoải mái trừng mắt nhìn người đang ngồi trên sofa liều mạng uống trà giải rượu.

“Là con gái Ngài muốn đi theo tôi, tôi cũng không ngăn cản được! Là Vệ luật sư không nghe, Ngài không thể trách tôi a!” Cho dù say, nhưng bây giờ đang ở Vệ gia, Kỳ Tham phải cố gắng để bản thân tỉnh táo hết sức có thể, một chút thiệt thòi nhỏ cũng không muốn chịu, lên tiếng phản bác: “Còn không phải tại Ngài và Vệ tam gia không tin tôi sao? Phải có người làm nhân chứng, phòng ngừa hai Ngài nghi thần nghi quỷ!”

Nhìn tình hình bắt đầu giương cung bạt kiếm, Vệ tam gia và Vệ Linh cùng nhau lên tiếng hòa giải làm yên lòng đôi bên, khích lệ hai người có tính khí nóng nảy này, Vệ tam gia nói: “Thật ra con không đi cũng không sao, chú và ba con đã quyết định rồi, mấy nghìn vạn đã đưa ra thì bốn trăm vạn chỉ là con số nhỏ, chỉ là không biết đối phương muốn lấy tiền bằng cách nào, chi phiếu, chuyển khoản, hay liền mặt? Chú sẽ chuẩn bị, chuyện này không thể chậm trễ nữa, chúng ta sẽ đưa bốn trăm vạn trong ngày mai.”

Kỳ Tham nghe vậy, lập tức hướng Vệ tam gia dựng ngón tay cái, kết quả ngón tay còn chưa dựng thẳng, lục phủ ngũ tạng đã vặn vẹo, Kỳ Tham liền nhảy dựng lên, phồng má, nhất thời không tìm được phương hướng phòng vệ sinh, đành trực tiếp chạy thẳng ra cửa, sau đó tiếng nôn ọe truyền vào phòng khách.

Vệ nhị gia ngửi được mùi vị không tốt, vẻ mặt liền thể hiện sự ghét bỏ, không kiên nhẫn vẫy tay nói: “Tranh thủ thời gian, tranh thủ thời gian tìm người dọn dẹp cho Kỳ luật sư đi...” Nói xong liền đứng dậy đi về phòng mình, không để ý những chuyện còn lại.

“Xem ra Kỳ luật sư không còn sức để làm chuyện gì rồi.” Tình hình bây giờ đã giải quyết được bảy tám phần, rốt cuộc trên mặt Vệ tam gia cũng xuất hiện nụ cười nhẹ nhõm, nói với Vệ Linh: “Hình như Kỳ luật sư uống không ít, con sai người chuẩn bị phòng khách cho cô ấy đi, hơn nửa đêm rồi, để cô ấy nghỉ lại nhà chúng ta một hôm đi.”

Vệ Linh cũng có ý này, nên nhanh chóng gật đầu: “Con biết rồi chú út, con sẽ kêu người làm chuẩn bị, chú út cũng mệt mỏi rồi, tranh thủ thời gian nghỉ ngơi đi, ngủ ngon!”

“Được, con cũng vất vả rồi.” Vệ tam gia nói: “Tiểu Linh ngủ ngon.”

Chờ Vệ tam gia đi rồi, Vệ Linh mới cùng với người làm đi ra ngoài, thấy Kỳ Tham đang ngồi xổm ở bãi cỏ, ngón tay thì đưa vào cổ họng, hình như hận không thể móc hết ra ngoài những thứ đã ăn và uống lúc nãy.

Vệ Linh thấy vậy, đau lòng không thôi, cũng không để ý dơ bẩn hay mùi không dễ chịu, đi tới bên cạnh Kỳ Tham ngồi xuống bên cạnh cô, lấy khăn ướt từ người làm, một tay vỗ lưng cho Kỳ Tham, một tay dùng khăn giúp cô lau mồ hôi trên trán, nhẹ giọng nói: “Làm vậy không tốt cho dạ dày, bây giờ đứng lên đi, tôi dẫn cô đi súc miệng, sẽ dễ chịu hơn nhiều.”

Tâm tình Kỳ Tham không tốt nên không muốn nói cái gì chỉ nhìn Vệ Linh gật đầu một cái, người giúp việc thì bắt đầu dọn dẹp sân cỏ, còn Kỳ Tham được Vệ Linh đỡ đứng dậy, lung la lung lay, đi về hướng biệt thự nhỏ của Vệ Linh.

Chỗ này của Vệ Linh không khác với những biệt thự nhỏ hai tầng bao nhiêu, lầu một là phòng bếp, phòng khách và phòng ngủ, lầu hai thì chủ yếu là phòng sách và nối thông với sân thượng rộng rải, thiết kế này nhìn vào có chút kỳ lạ, nhưng Vệ Linh đã hình thành thói quen, không cảm thấy có gì bất tiện.

Trước tiên Vệ Linh đỡ Kỳ Tham ngồi xuống sofa để cô nghỉ ngơi, rồi xoay người đi lấy cái ly thủy tinh và thùng rác, để cho Kỳ Tham súc miệng trước rồi dùng khăn nóng lau mặt cho cô, để cô ngồi nghỉ một lát. Vệ Linh ngồi đó lẳng lặng nhìn Kỳ Tham, chờ ánh mắt Kỳ Tham dịu đi, Vệ Linh mới yên lòng dìu cô đi vào nhà vệ sinh rửa mặt cho tỉnh táo.

Chờ cơn say của Kỳ Tham qua đi một ít, Vệ Linh lại thấy Kỳ Tham liên tục bóp bụng, hiểu rõ lên tiếng hỏi: “Có phải đói bụng hay không?”

“Mọi thứ đều nôn ra hết rồi, đương nhiên là đói bụng. Chỗ Vệ luật sư có cái gì ăn không?” Sắc mặt Kỳ Tham tái nhợt, cả người dựa hẳn vào ghế sofa.

“Tôi vào phòng bếp coi thử.” Vệ Linh để một ly nước ấm lên bàn, dặn dò: “Cô uống một chút nước ấm, sẽ đỡ hơn nhiều.”