Biện Ái Pháp Tắc

Chương 98



Kỳ Tham vừa nói xong liền đè ép được ánh mắt đang soi mói của những người xung quanh. Tô Oánh cố gắng nhịn cười nói: "Kỳ Tham! Cô đừng như vậy, anh ấy là Minh Lương Minh Đạo!"

Kỳ Tham cảm nhận nước mũi chảy ra, mau mau dùng ngón tay lau mũi, hỏi ngược lại: "Minh Đạo hay là Ám Đạo thì thế nào? Không lẽ người trên toàn thế giới đều phải biết anh ta sao?"

"A... Đương nhiên không, tôi chỉ thuận miệng nói thôi." Tô Oánh buồn cười không chịu được khi nhìn thấy sắc mặt không tốt của Minh Đạo, quay đầu tiếp tục sưởi ấm.

Nhưng Kỳ Tham không có tâm tình thảnh thơi như Tô Oánh, vừa định kéo Tô Oánh đứng dậy hỏi rõ chuyện gì đang xảy ra, thì Minh Đạo nhanh hơn lên tiếng hỏi: "Cô tên Kỳ Tham đúng không? Tôi thấy ngoại hình của cô rất đúng tiêu chuẩn... Cô có muốn thử sức một chút không? Ý của tôi là diễn xuất!"

"Không muốn!" Kỳ Tham nắm tay Tô Oánh kéo dậy, cũng không nhìn Minh Đạo dứt khoát trả lời.

Đáng tiếc, ở chỗ này không ai để ý chuyện Kỳ Tham có đồng ý hay không! Trong tiếng cười sảng khoái của Tô Oánh, mọi người bắt đầu bận bịu, có người đưa tới đôi giày da màu đen, có người đưa áo sơ mi qua, có người thì cầm quần tây đen đứng kế cô, cuối cùng có người cầm tới cái áo khoác đen jacket...

"Kỳ Tham, cô giúp tôi chuyện này đi, bộ phim bước vào giai đoạn gấp rút hoàn thành rồi, có một diễn viên trong đoàn đã bỏ đi trong lúc dầu sôi lửa bỏng thế này, chúng ta cần gấp người thay thế nên mới cầu cứu cô đó!" Tô Oánh đưa tay nhận tất cả quần áo, đưa tới trước mặt Kỳ Tham.

Kỳ Tham liền trừng mắt nhìn Tô Oánh: "Cô có lầm không? Cho tôi được lợi chính là tới đây đóng phim? Tôi không làm!"

"Trước hết cô thay bộ đồ này cho tôi nhìn thử cái đi!" Tô Oánh hít mũi nhìn Kỳ Tham ăn mặc rất đơn giản, nở nụ cười: "Cô mặc màu đen, nhất định có mùi vị rất đặc biệt!"

Kỳ Tham hất mặt nói: "Khỏi dùng cách này với tôi, tôi sẽ không đóng, cô tìm một diễn viên chuyên nghiệp đáng tin cậy không phải được rồi sao?"

"Là như vầy! Cô nghe tôi nói trước đã." Lúc này tâm tình Tô Oánh tốt hơn chút mới lên tiếng giải thích: "Bộ phim điện ảnh lần này liên quan tới đề tài đồng tính, tôi là một trong hai nữ chính, phim lấy bối cảnh hiện đại, trong phim tôi với người yêu mình là một nữ chính khác vì nhiều nguyên nhân phải chia tay. Nghe tới đây chắc cô cảm thấy ngược luyến lắm đúng không? Có điều thực tế không phải, ở cảnh cuối cùng, tôi ghé lại tiệm cà phê mà lúc còn sinh viên tôi hay tới, uống một ly cà phê ngồi đó ngây ngốc cả nửa ngày, mà đúng thời điểm này, có một người xinh đẹp đẩy cửa bước vào, nói soái cũng không đúng, mà người này rất có khí chất, cô gái này là ai? Thì chính là "Mối tình đầu thời đại học" trong truyền thuyết, tôi và người này nhìn nhau từ từ nở nụ cười... Hết phim!"

Kỳ Tham đứng đó tập trung nghe Tô Oánh nói, trong quá trình không ngừng gật đầu, sau khi Tô Oánh nói xong, thì cười hỏi: "Há, nghe nội dung cũng rất chất lượng, bây giờ ý của cô, muốn tôi đóng vai người con gái bước vào tiệm cà phê, "Mối tình đầu" của cô sao?"

"Đúng đó!" Tô Oánh cao hứng khẳng định.

"Tôi không diễn." Kỳ Tham cũng thoải mái trả lời, còn không quên dùng bạo lực đạp Tô Oánh một cái, mới quay đầu bước đi.

Tô Oánh vội vàng nói theo: "Cô coi như giúp tôi được không? Bây giờ tôi và mọi người trong đoàn phim phải ở chỗ này lãng phí thời gian, mà cô có biết chúng tôi cứ ở thêm ngày nào là tốn thêm bao nhiêu tiền không? Cô thử một chút xem sao, nếu không được thì chúng tôi sẽ không phiền cô, chỉ một lần thôi! Nếu cô thấy được thì nhanh chóng quay cho xong, còn không sẽ không phí thời gian của cô, đúng không Minh Đạo?"

Minh Đạo ho khan một tiếng, nhưng vẫn tương đối thoải mái lên tiếng: "Đúng!"

Kỳ Tham đứng ở cửa phòng, nghe Tô Oánh nói xong, nhất thời có chút nhẹ dạ, thở ra luồng khói trắng, do dự bất định.

"Giúp đỡ một lần đi Kỳ đại tiểu thư! Tôi đã nói sẽ chi trả tiền vé máy bay, hơn nữa lúc cô ở đây, mọi chi phí ăn, mặc, ở, đi lại, tôi đều lo chu đáo có được không?" Tô Oánh đi tới nắm cánh tay Kỳ Tham, cũng nhân cơ hội này nhỏ giọng nói bên tai cô: "Đều là tiền của đoàn làm phim, cô có thể thỏa sức tiêu xài."

Kỳ Tham nhìn Tô Oánh đưa tay ra, giọng khó chịu nói: "Trước tiên đưa kịch bản tôi xem đã."

"Cô đúng là phúc tinh của tôi!" Tô Oánh không thèm quay đầu, đưa tay ra, lập tức có người đặt kịch bản vào tay cô. Tô Oánh lại để vào tay Kỳ Tham, liền khôi phục dáng vẻ minh tinh thường ngày: "Cô thay quần áo trước đi, lát nữa tôi sẽ tự mình chỉ dẫn cho cô!"

Kỳ Tham thay đồ trong phòng chuyên dụng của Tô Oánh, cô nhìn mình trong kính, bộ đồ đen làm khí chất tăng thêm vài phần lạnh lùng. Kỳ Tham cột tóc cao lên, nghiêng người thay đổi góc độ nhìn mình trong gương, rồi nhàn nhạt nở nụ cười: Đúng là có vài phần dáng vẻ của một Đại tỷ.

Câu nói người đẹp vì lụa quả thật không sai, lúc Kỳ Tham bước ra từ phòng thay đồ, mọi người đều nhìn cô chằm chằm, không kịp phản ứng, chỉ có Tô Oánh lớn tiếng vỗ tay, nói: "Chính là cảm giác này!"

Minh Đạo đứng đó không nói gì, thế nhưng tay không ngừng xoa cằm, dùng ánh mắt chuyên nghiệp đánh giá Kỳ Tham, rồi gật đầu tán thành.

Việc tiếp theo chính là diễn theo kịch bản, Kỳ Tham không phải diễn viên chuyên nghiệp, càng không có một chút kinh nghiệm nào trong việc này, nên đạo diễn ở bên ngoài dùng những thuận ngữ chuyên môn để chỉ đạo, cô hoàn toàn không hiểu gì cả. Vì thế lúc này, ở tiệm cà phê, phải đứng trước cửa, hay bước vào trong, cô không biết mình nên diễn như thế nào.

Đạo diễn đã hô năm sáu lần NG, những người đứng xem che miệng cười trộm, Kỳ Tham đỏ mặt tía tai, rất muốn cởi bộ độ này ra, rời khỏi ngay lập tức.

"Kỳ Tham." Tô Oánh ngồi đó thờ ơ lạnh nhạt đã lâu, lúc này mới lớn tiếng gọi Kỳ Tham, sau đó nhanh nhẹn đứng lên đi tới trước mặt cô, cách khoảng mười mấy mét thì dừng lại nói: "Chỉ cần tự nhiên là được, những chuyện khác không cần lo. Đầu tiên, cô cúi đầu đi năm, sáu bước, sau đó ngẩng đầu lên nhìn về phía tôi, hãy thể hiện giống như gặp lại người quen cũ, nhìn tôi rồi khẽ mỉm cười, tiếp theo thì tăng nhanh bước chân tới trước mặt tôi, thử lại lần nữa, một lần cuối cùng được không? Thả lỏng, đừng để ý những người xung quanh, xem họ là không khí thì được rồi!"

Minh Đạo có chút ngoài ý muốn nhìn Tô Oánh tự mình chỉ dạy Kỳ Tham, lại nhìn Kỳ Tham, nói: "Đúng đó! Làm theo những gì Sulia nói đi! Thử một lần xem!"

Kỳ Tham thấy bản thân không thể thích ứng với hoàn cảnh này nhưng cũng muốn thử một lần nữa: Cô hoạt động cổ trái phải một lần, sau khi Minh Đạo hô 'Bắt đầu', cô liền hít sâu, thoáng cúi đầu tập trung nhìn mặt đất, dáng vẻ giống cô thường ngày, lười biếng bước đi mấy bước, rồi làm như vô ý ngẩng đầu lên nhìn thấy Tô Oánh, Tô Oánh lập tức nở nụ cười, cũng nhắc nhở Kỳ Tham cũng phải nhìn cô cười. Kỳ Tham nhìn Tô Oánh không tiếng động nhắc nhở cô, nhất thời cảm thấy buồn cười nên khẽ động khóe môi, biên độ rất nhỏ thế nhưng lại đẹp mắt vô cùng, hơn nữa còn rất tự nhiên bước lại gần Tô Oánh.

Toàn bộ trường quay đều rơi vào im lặng.

Hai giây sau, Minh Đạo đột ngột đứng lên cầm lấy bộ đàm lớn tiếng nói: "Diễn viên đã được quyết định! Mau mau nhanh lên! Các bộ phận cần phải khẩn trương chuẩn bị mọi thứ! Gọi các diễn viên quần chúng vào chỗ! Tất cả phải nâng cao tinh thần, tranh thủ quay một lần thôi! Mười phút sau chúng ta bắt đầu!"

Tô Oánh nói với Kỳ Tham: "Kỳ Tham! Cô quá tuyệt vời! Tới đây, bây giờ chúng ta chính thức quay."

"Lúc nãy anh ta nói cái gì quay một lần thôi! Cô cảm thấy có thể sao?" Vừa rồi quay thử, Kỳ Tham cứ mơ mơ hồ hồ làm theo bản năng, trong lòng không chắc chắn lên tiếng hỏi.

Tô Oánh cười nói: "Không cần để ý làm gì, lần nào Minh Đạo cũng nói vậy mà, nhưng thực tế không có chuyện gì dễ dàng cả! Cô thả lỏng đi, mặc kệ NG bao nhiêu, tôi cũng sẽ quay cùng cô!"

Cuối cùng tiệm cà phê cũng được bố trí theo đúng yêu cầu trong kịch bản, ở một nơi hoang vu này mà có tiệm cà phê như vầy cũng là một chuyện rất kỳ lạ, nhưng Tô Oánh giải thích, chỗ này là vùng ngoại ô, một địa điểm du lịch, khoảnh khắc đó, Kỳ Tham liền hiểu ý Tô Oánh nói trước đó, đúng là đoàn phim lưu lại đây một ngày thì chi phí đúng là không ít.

Toàn bộ tiệm cà phê đều lấy màu trắng làm chủ đạo, giữa tầng một và tầng hai được bao phủ bằng kính pha lê, ở giữa được ngăn bằng những vách gỗ điêu khắc rất tinh tế mang đậm tính nghệ thuật, ngay cửa chính treo một cái phong linh, mỗi lần cánh cửa khép mở, phong linh sẽ vang lên lanh lảnh, rất vui tai. Những vật nhỏ bên trong được phối hợp rất xuất sắc, làm tâm tình người nhìn dễ chịu rất nhiều.

Kịch bản yêu cầu Tô Oánh ngồi ở giữa nhưng ngồi chếch qua một góc, tuy vị trí này không được chú ý cho lắm, nhưng đúng lúc bên cạnh là tấm kính lớn được thiết kế rất cá tính, không cần ánh đèn, ánh mặt trời buổi chiều xuyên qua lớp pha lê chiếu lên gương mặt Tô Oánh, làm nổi bật vẻ đẹp hoàn mỹ của cô.

Còn chuyện Kỳ Tham cần làm chính là đẩy cửa vào, không cần nói cái gì, chỉ hờ hững nhìn xung quanh một vòng để tìm chỗ ngồi thích hợp cho mình, vô tình chạm mắt với Tô Oánh, sau sự hờ hững là biểu tình vui mừng khi gặp lại mối tình đầu, tiếp đến là một nụ cười thoải mái. Chuyện còn lại là phần của Tô Oánh.

Nghe thì rất đơn giản, nhưng đối với Kỳ Tham là một khiêu chiến lớn.

Khi bước vào quá trình quay thật sự, đối mặt với nhiều thứ chuyên nghiệp hơn, thật ra một diễn viên chuyên nghiệp đứng trước ống kính phải đem cảm tình vào trong nhân vật mình cần diễn, để khán giả cảm nhận được nội tâm nhân vật một cách triệt để nhất. Kỳ Tham lại không hiểu điều này, bây giờ học cũng không kịp, Tô Oánh hoàn toàn không cho cô có thời gian chuẩn bị, vì vậy ngoài trừ nhắm mắt làm tốt và chuẩn bị tâm lý nghe đạo diễn hô NG, thì không còn cách nào khác.

Lúc này Minh Đạo thông qua bộ đàm nói năm phút nữa sẽ bắt đầu bấm máy. Kỳ Tham đứng ngoài tiệm cà phê, nhìn xuyên qua lớp kính, thấy các nhân viên đang vây quanh Tô Oánh chỉnh trang phục và lớp trang điểm, nhìn dáng vẻ Tô Oánh hoàn toàn không có lo lắng gì. Mà cũng đúng thôi, đứng trước ống kính là chuyện thường làm như cơm bữa rồi, nên cần gì phải khẩn trương nữa.

Không thể để người khác coi thường, không phải đã tới đây rồi sao, chỉ cần diễn mấy phút thôi. Vì ân tình của Tô Oánh mà tới giúp đỡ, căn bản không có gì đáng để kích động hay sợ hãi, cùng lắm xem đây như một trải nghiệm mới mẻ, chỉ cần mang tâm tình vui chơi thể hiện là được rồi... Kỳ Tham âm thầm tự nói với bản thân muốn bản thân thả lỏng hơn.

Tự mình thôi miên xong thì năm phút cũng đã qua, Minh Đạo hô bắt đầu, diễn viên quần chúng thì người đi qua, người đi lại, diễn vai người qua đường. Kỳ Tham cũng điều chỉnh hô hấp và trạng thái, sau đó chậm rãi bước lên bậc thang, cố gắng bình tĩnh đẩy cửa bước vào tiệm cà phê ấm áp.

Bên trong các diễn viên quần chúng đảm nhận vai chủ quán, thu ngân, nhân viên phục vụ và khách hàng, tất cả điều làm rất tự nhiên, giống như vừa bước vào tiệm cà phê thật sự.

Kỳ Tham không nhanh không chậm quét mắt nhìn một vòng, như muốn tìm một chỗ trống cho mình, cuối cùng, cô nhìn thấy Tô Oánh ngồi một góc dưới ánh nắng chiều.

Tô Oánh cũng nhìn về phía Kỳ Tham, trên mặt Tô Oánh mang theo sự đau thương và mờ mịt sau khi tình yêu tan vỡ, trong mắt tràn đầy bi thương cùng bất lực, vừa nhìn thấy Kỳ Tham, cả người liền run nhẹ.

Kỳ Tham không tự chủ nghĩ Tô Oánh đúng là một diễn viên chuyên nghiệp, hai người đứng từ xa nhìn nhau mấy giây, sau đó Tô Oánh làm như không kìm lòng được đứng bật dậy, đây cũng là tín hiệu đã hẹn từ trước, lúc này Kỳ Tham mới làm ra vẻ thoải mái, hai tay cho vào túi áo khoác jacket, rồi lộ ra nụ cười rất đúng chuẩn.

Bây giờ ống kính lại chuyển qua Tô Oánh, trước đó, Tô Oánh đã dặn Kỳ Tham, nếu Minh Đạo không kêu NG thì cứ tiếp tục diễn, nên lúc này Kỳ Tham không thể tự ý kết thúc, ống kính không ngừng thay đổi qua lại giữa hai người, thu hết mọi biểu tình của cả hai, Kỳ Tham chỉ cố gắng tận lực phối hợp.

Mỗi giây trôi qua là sự dày vò, đột nhiên Minh Đạo hưng phấn lớn tiếng nói: "Cut! Ok! Thu công!"

Lúc này cả trường quay đều nhảy nhót hoan hô, Tô Oánh nhanh chóng thoát vai, chạy tới ôm chằm Kỳ Tham, nói: "Tất nhiên một lần là xong! Đúng là một lần thôi! Kỳ Tham, cô chính là thần tượng của tôi, yêu cô quá đi!"

Trợ lý và người quản lý của Tô Oánh nhanh chân chạy tới, đưa cho Tô Oánh ly trà nóng với áo khoác, xong xuôi hết Quyên Tử mới nghiêm mặt nói: "Tiểu Oánh không nên vui quá mà làm hỏng chuyện, bên ngoài có phóng viên!"

Kỳ Tham giơ hai tay lên biểu thị mình vô tội, rồi đi ra khỏi tiệm cà phê. Lúc này mọi người trong đoàn làm phim đều rất hưng phấn, mà cô nhiều lắm chỉ là một diễn viên quần chúng thôi, nên phải tự mình biết nên làm cái gì.

Thế nhưng Tô Oánh rất nhanh theo kịp Kỳ Tham, cũng mặc kệ bên ngoài có phóng viên đang không ngừng chụp hình. Tô Oánh kéo tay Kỳ Tham, mặt mày hớn hở đưa cho Kỳ Tham ly trà của mình, rồi nói: "Đêm nay sẽ có buổi lễ mừng bộ phim hoàn thành, cô cũng tới đi." Nói xong lại len lén nhìn Kỳ Tham nháy nháy mắt.

Kỳ Tham nhìn ra được Tô Oánh có chuyện khác muốn nói riêng với cô, tám chín phần liên quan tới Vệ gia, liền như có như không gật đầu biểu thị sự đồng ý.

Đoàn làm phim tổ chức tiệc ở khách sạn sang trọng, có rất nhiều người mà Kỳ Tham không biết là ai, chỉ ngờ ngợ có khả năng là nhà biên kịch nổi tiếng, có người là nhạc sĩ trong truyền thuyết, còn có người là nhà đầu tư... Lần này Kỳ Tham lại học theo Trương Hoắc Tưởng, chỉ vùi đầu vào chuyện ăn uống, mặc kệ mọi thứ xung quanh.