Biệt Thự Ma Cà Rồng

Chương 8: Ảo Giác



Buổi trưa Hàn Phong không về nhà, cô dùng bữa một mình, bỗng cảm thấy hơi thiếu vắng. Trình Tiểu Băng vừa ăn vừa thơ thẩn suy nghĩ.

Đầu bếp đã chuẩn bị một phần bít tết cho cô. Trong lúc mãi nghĩ, cô sơ ý cắt phải tay.

“Ui da.” Trình Tiểu Băng kêu lên. Cô đưa ngón tay lên xem vết thương.

Thật kì lạ, ngón tay cô không bị sao cả, cơn đau cũng không còn. Trình Tiểu Băng hoang mang, chẳng lẽ cô gặp ảo giác.

Nhớ lại lời của Hàn Phong rằng cơn chấn động não của cô vẫn cần theo dõi thêm, chẳng lẽ xuất hiện thêm hiện tượng ảo giác. Trình Tiểu Băng bắt đầu hơi lo lắng.

Cô nhìn xuống dĩa bít tết của mình, có một chấm đỏ, liệu đó là máu của cô hay là từ món bít tết này. Nghĩ nhiều cũng không có câu trả lời, cô tiếp tục dùng bữa trưa và dự định sẽ tìm bác sĩ Trương.

Hỏi thăm người làm trong nhà, Trình Tiểu Băng biết được rằng Trương Thần đang ở phòng bác sĩ, nằm chéo với phòng thiên thần. Căn phòng đó được trang trí trước cửa bằng một ống tiêm.

Cô gõ cửa, bác sĩ Trương liền ra mở và mời cô vào phòng.

“Trình phu nhân, cô thấy không khỏe chỗ nào à?” Trương Thần lên tiếng hỏi trước, đồng thời quan sát cô để đánh giá tình hình sức khỏe.

“Cũng không hẳn là không khỏe, có việc này tôi muốn nói. Vừa nãy tôi đã cắt phải tay khi ăn, rất đau, chắc chắn là phải chảy máu, thế nhưng sau đó lại không có dấu vết nào cả.” Trình Tiểu Băng đưa tay ra cho ông xem, chứng tỏ không có vết thương nào trên tay “Có phải tôi đã gặp ảo giác không, bác sĩ biết đấy, tôi có vấn đề với não mà.”

Trương Thần không tỏ ra ngạc nhiên với việc đó, ông ghi chép gì đó vào sổ tay. Trình Tiểu Băng nghĩ có lẽ việc mình gặp ảo giác đã được dự đoán từ trước. Cô thấy lo lắng vô cùng, liệu mình có ổn không nếu sau này phải sống với các ảo giác đó.

“Cô còn thấy ảo giác nào khác nữa không?” Trương Thần đặt câu hỏi.

“Có, sáng nay tôi soi gương và nhìn thấy một con quái vật.” Trình Tiểu Băng kể.

Nét mặt của Trương Thần thể hiện chút lo lắng “Một con quái vật?”

“Phải, một con quái vật màu đen, người nó rớm máu, trông vô cùng khủng khiếp.” Trình Tiểu Băng thoáng nhớ lại dáng vẻ của nó, bỗng hơi run người.

Trương Thần lại ghi chép vào sổ, có thể thấy ông bắt đầu lo lắng. Điều đó khiến cô thầm nghĩ có phải bệnh tình của mình nặng lắm rồi không? Liệu sau này mình có phải vào nhà thương điên hay không?

Cô không nhớ được mình đã tới nhà thương điên bao giờ chưa, nhưng tiềm thức của cô mách bảo rằng đó là nơi tồi tệ.

Thậm chí Trình Tiểu Băng còn nghĩ có khi nào tất cả những gì cô thấy bây giờ là ảo giác hay không?

“Cô đừng lo, tôi sẽ kê thuốc mới cho cô. Hiện tượng ảo giác này chỉ là một biến chứng tạm thời thôi.” Trương Thần nói và tiễn cô ra khỏi phòng.

Trình Tiểu Băng không nghi ngờ gì bác sĩ Trương nhưng cũng không loại bỏ được lo lắng trong lòng. Cô về phòng của mình để rửa mặt, đối diện với cái gương và chờ đợi con quái vật lại xuất hiện.

Chờ đợi mãi vẫn chỉ có hình ảnh của cô trong gương, Trình Tiểu Băng thở phào và ra khỏi phòng. Cô tới thư viện trong nhà để đọc sách.

Thư viện của Biệt Thự Hoàng Hôn trông giống như một hiệu sách nhỏ, có đầy đủ các thể loại. Cô bước qua khu vực sách chuyên ngành, hiện tại không cần thiết để đọc chúng. Các sách văn học cổ điển cũng không làm cô thấy hứng thú. Trình Tiểu Băng dừng chân ở khu tiểu thuyết.

“Liệu có truyện nào về người mất trí như mình không nhỉ?” Trình Tiểu Băng tự nói với mình, cô muốn tìm một sự đồng cảm từ nhân vật trong truyện.

Nhìn lần lượt các tựa sách, có những cuốn khiến cô thấy quen quen, nhưng cô không thể khẳng định mình đã đọc chúng hay chưa. Mãi không thấy tựa đề nào có vẻ liên quan đến chủ đề tìm kiếm, cô chọn bừa một cuốn để đọc.

Trong thư viện có một bàn để đọc sách, cô ngồi vào đó từ từ giết thời gian bằng cuốn sách vừa lấy.

Câu chuyện mà tác giả truyển tải khá hay, câu từ cũng tốt, Trình Tiểu Băng thấy khá hứng thú. Đến chi tiết nữ chính gọi điện cho nam chính, Trình Tiểu Băng bỗng khựng lại.

“Điện thoại? Phải rồi, điện thoại của mình đâu?” Trình Tiểu Băng thắc mắc.

Ở thế giới hiện đại này, điện thoại đã trở thành thứ không thể thiếu. Nó không chỉ là thứ dùng để liên lạc mà còn tích hợp các công cụ hữu ích như máy ảnh, máy nghe nhạc, dùng để tra cứu tin tức. Mặc dù không đến mức không có nó thì không sống được nhưng để nói một người trẻ như cô không sử dụng thì có vẻ hơi khó tin.

“Chắc là Hàn Phong quên đưa cho mình.. Hay là lúc cãi vã mình đã đập vỡ rồi nhỉ?” Trình Tiểu Băng suy đoán, tốt nhất thì cứ đợi Hàn Phong về và hỏi thẳng anh.

Nhìn lên đồng hồ trong thư viện, bây giờ vẫn còn sớm, không biết bao lâu nữa anh mới về. Cô tiếp tục đọc sách nhưng bây giờ tâm trạng cứ bồn chồn chờ đợi.