Bình Vương Thần Cấp

Chương 313: Bị hoảng sợ



Lâm Trạch Dương đi qua rất nhiều nơi, trải qua rất nhiều chuyện hoang đường.

Nếu là người bình thường trải qua những chuyện giống như Lâm Trạch Dương, sớm đã biến thành một lão quái vật đa mưu túc trí rồi. Điều kỳ lạ là Lâm Trạch Dương vẫn còn khờ khạo. Nói trắng ra chính là ngu ngốc.

Đây có lẽ là kết quả từ môi trường sống và tính cách của Lâm Trạch Dương khi nhỏ. Ở cô nhi viện của ông cụ Lâm, lúc nào cũng rất đơn giản, không có đấm đá nhau gì cả, cũng không được phép có những thứ như vậy tồn tại. Bởi vì ông cụ Lâm là một người rất ngay thẳng.

Với tính cách của Lâm Trạch Dương, nhiều người sẽ cảm thấy khó chịu, bởi vì những người như vậy khó hòa nhập với xã hội. Trong đời sống xã hội, sự đơn giản không bao giờ là một lời khen ngợi.

Nếu quá phân biệt đúng sai và trắng đen, không hiểu bản chất nham hiểm của lòng người, cứ luôn phán đoán dựa theo chuẩn mực của riêng mình, thì làm sao có thể ở trong tập thể xã hội.

Cũng giống như bây giờ.

Gặp phải tình huống như vậy, ai sẽ giống như Lâm Trạch Dương, thẳng thắn nói người ta đang lừa gạt người khác, Lâm Trạch Dương thực sự đã nói ra, vả lại nói điều này ra không chút ngập ngừng.

"Tôi nghĩ thế nào à? Tôi muốn rời khỏi quán cơm này, còn muốn lấy lại số tiền đặt trên bàn." Lâm Trạch Dương rất nghiêm túc nhìn ông chủ.

"Ha ha" Ông chủ và bà chủ không khỏi nhìn nhau, sau đó không nhịn được mà bật cười, bị sự ngớ ngẩn của Lâm Trạch Dương làm cho buồn cười, làm sao kiểu đối thoại này lại có thể xuất hiện ở một nơi như vậy, nếu như xuất hiện trong cuốn tiểu thuyết, vậy thì chỉ có thể chứng tỏ tác giả là một tên ngốc.

Ngay khi hai người đang cười đùa, Lâm Trạch Dương lấy lại hết số tiền trên mặt bàn, rồi quay người đi về cửa quán cơm.

Ông chủ và bà chủ lại không khỏi sững sờ, họ tưởng ban nãy Lâm Trạch Dương chỉ đang nói đùa, hoặc là sợ tới mức ngớ ngẩn, thế nên không ngờ đến Lâm Trạch Dương thật sự dám làm như vậy.

"Cậu đứng lại đó cho tôi!" Đột nhiên, ông chủ hét lớn, sau đó dùng tay đẩy mạnh, nhấc bàn lên.

Chiếc bàn xoay về phía Lâm Trạch Dương.

Lâm Trạch Dương quay người lại, một tay đỡ cái bàn, sau đó lại để cái bàn rơi xuống đất.

Cả ông chủ lẫn bà chủ đều không để ý đến điều này, lúc chiếc bàn chạm đất thế mà lại không hề phát ra bất kỳ tiếng động nào, phải biết rằng chiếc bàn này tuy không hề lớn, nhưng cũng nặng tới hàng chục cân, lật nhào và rơi xuống từ độ cao hơn một mét, thế mà không phát ra chút tiếng động nào.

Nếu ông chủ và bà chủ đều là người luyện võ thì họ sẽ hiểu ngay, Lâm Trạch Dương không phải là người mà họ có thể chọc giận. Một người có thể dùng sức mạnh giỏi đến mức như vậy, chắc chắn phải là một người mạnh mẽ biết bao.

Thật đáng tiếc, hai người này đều không phải là người luyện võ.

"Nể tình suất ăn vừa rồi khá ngon, tôi sẽ cho ông cơ hội này." Lâm Trạch Dương nói xong, lại quay người.

"Cái thằng chết tiệt, không khiến mày nếm mùi đau khổ, mày thật sự cho rằng bản thân rất giỏi sao." Ông chủ tiện tay cầm một chiếc ghế đẩu, rồi sải bước về phía trước.

Thân hình của ông chủ rất to lớn, khi ông ta chạy về phía trước, mặt đất như rung chuyển theo, lại giống như đang có một chiếc xe tăng đang lao về phía trước vậy.

Ông chủ cũng là một người rất lập dị, ông ta nhấc cao chiếc ghế đẩu lên, đánh vào vai Lâm Trạch Dương.

Lâm Trạch Dương lại quay người, nhưng không có giơ tay đỡ lấy ghế, bất chấp để ghế đập vào người mình.

Bùm.

Một tiếng động nghèn nghẹt vang lên, giống như có thứ gì đó nổ tung, chiếc ghế đẩu đã vỡ tan tành, cũng không biết thành ra bao nhiêu mảnh vỡ, bắn tung tóe quanh vai của Lâm Trạch Dương. Một mảnh gỗ thậm chí đã lọt vào bên trong cửa gỗ.

Có thể đoán được, ông chủ đô con như gấu này, cú đập vừa rồi đã dùng bao nhiêu sức lực, nếu là người bình thường thì cánh tay này coi như bị phế rồi.

Tất nhiên vai của Lâm Trạch Dương không có vấn đề gì. Lâm Trạch Dương chẳng những không xảy ra chuyện gì, mà còn ngược lại. Lâm Trạch Dương duỗi một tay ra, tóm lấy cổ ông chủ, sau đó nhấc tay lên cao, ông chủ khỏe như con gấu, thế mà cũng cao hơn do cánh tay của Lâm Trạch Dương nâng lên.

Rõ ràng Lâm Trạch Dương giống như một tên nhóc khi ở trước mặt ông chủ, nhưng bây giờ Lâm Trạch Dương thực sự đang nâng ông chủ lên như một con gà con, cảnh tượng quả thật bất ngờ không thể diễn tả bằng lời.

Mặt ông chủ lập tức đỏ bừng, hai tay nắm chặt vào cánh tay của Lâm Trạch Dương, cố gắng thoát khỏi sự trói buộc, dĩ nhiên là vô ích. Tay Lâm Trạch Dương cứng như thép, lúc ông chủ dùng sức, thậm chí còn cảm thấy gan bàn tay của mình vô cùng đau nhức.

Lúc này bà chủ chết lặng tại chỗ, bị cảnh tượng trước mặt khiến cho sốc nặng.

Rất nhanh cường độ vùng vẫy của ông chủ cũng bớt lại, ông ta suýt nghẹt thở.

Lâm Trạch Dương xua tay rất thản nhiên, sau đó, để ông chủ nặng hơn hai trăm cân bay ngang sang một bên rồi đập vào một cái bàn, cái bàn lập tức bị đập vỡ.

Lâm Trạch Dương thoáng nhìn ông chủ, sau đó lại nhìn bà chủ, nói: "Bây giờ tôi có thể đi được chưa?"

Bà chủ không trả lời vì bà ta vẫn chưa tỉnh lại. Bà ta hiểu rất rõ người đàn ông của mình, người đàn ông của bà ta không phải là tên vô dụng.

Trên thực tế, người đàn ông của bà ta có chút tiếng tăm ở ngôi làng trong thành phố này, thậm chí cả thành phố Quảng Bắc này, trước đây từng là tên du côn đứng đầu rất quan trọng của Trương Dân.

Bà chủ vốn chưa từng thấy người đàn ông của mình bị ức hiếp bao giờ, trước giờ đều là người đàn ông của bà bắt nạt người khác, càng không phải như bây giờ, hoàn toàn không có sức đánh trả lại.

Chàng trai trẻ này, bắp đùi của chàng trai trẻ nhìn trông không to khỏe bằng cánh tay của mình, sao lại có sức mạnh như vậy.

Sau khi Lâm Trạch Dương rời đi được một lúc, ông chủ mới đứng dậy từ dưới đất, nhưng mà sắc mặt vẫn tái nhợt.

Ông chủ lại không hề tức giận gì cả, chỉ nhíu chặt mày, vẻ mặt đầy nghiêm túc.

"Chuyện này phải làm sao đây? Chúng ta có nên tìm anh Trương giúp không?" Anh Trương mà bà chủ nhắc tới chính là Trương Dân.

Ông chủ suy nghĩ một hồi, rồi lắc đầu, nói: “Không được, tên nhóc này không phải người cùng nhóm với chúng ta, trước đây tôi đã từng thấy người như thế. Họ đã rèn luyện từ khi còn nhỏ nên mới có trình độ thực sự. Hôm nay chúng ta cứ coi như đá đến tấm sắt, cố chịu đựng là được rồi.”

Bà chủ nghĩ đi nghĩ lại cũng không nói gì, biểu hiện vừa rồi của Lâm Trạch Dương đến giờ vẫn để lại cho bà ta cú sốc lớn.

"Có lẽ tôi vẫn nên gọi điện cho anh Trương để nhắc nhở. Những người như tên nhóc vừa rồi sẽ không vô duyên vô cớ mà đến đây."

Nói xong, ông chủ vội vã ra ngoài, sau đó đến một nơi yên tĩnh, lấy điện thoại ra, bấm số điện thoại của Trương Dân.

Ở bên này, Lâm Trạch Dương sau khi rời khỏi quán cơm nhỏ, lập tức gọi xe và đi đến chỗ ở của ông cụ Lâm.