Bình Vương Thần Cấp

Chương 315: Đó là cay đắng



Đứng trước mặt ông cụ Lâm lúc này là một thanh niên gầy gò, hai má hốc hác, cả người như chỉ còn da bọc xương, tưởng như một cơn gió ngang qua cũng có thể thổi bay được hắn vậy, vì thế cho nên người ta gọi hắn là Slender Monkey.

Có lẽ vóc dáng của Slender Monkey thoạt nhìn qua tưởng rằng hắn sẽ dễ bị bắt nạt, nhưng cả thành phố Quảng Bắc người dám gọi thẳng cái tên Slender Monkey này lại không có mấy người. Có thể từ một tên vô danh tiểu tốt trở thành tay sai của Trương Dân, tất nhiên không phải là vì hắn suy dinh dưỡng như vậy.

Người như Slender Monkey chỉ có thể dùng hai từ để miêu tả: kiêu hùng. Chỉ cần nhìn vào ánh mắt của hắn liền có thể hiểu được hắn là người tàn nhẫn cỡ nào. Hắn là kẻ tàn nhẫn với người khác, đối với bản thân mình càng tàn nhẫn hơn. Đôi mắt tràn đầy khí chất khiến người khác bất an, như chỉ cần nhìn liếc qua ánh mắt này, trên người sẽ bị mất đi một miếng thịt, vậy nên số người dám đối mặt với Slender Monkey không có bao nhiêu cả.

“Ông cụ Lâm, ông biết mục đích tôi tới đây để làm gì mà. Chuyện này đã kéo dài đủ lâu rồi. Tôi cũng đã cho ông đủ mặt mũi, kiên nhẫn của tôi đều bị ông mài sạch cả rồi. Hôm nay là cơ hội cuối cùng cho ông, ông biết tôi là ai mà. Tôi sẽ không làm gì ông, nhưng…” Nói đến đây, đôi mắt của Slender Monkey như thể vô ý quét qua giáo viên bên cạnh.

Giáo viên vốn không dám nhìn thẳng Slender Monkey, bây giờ khi nhận ra hắn đang nhìn mình, cơ thể trong phút chốc liền run lên bần bật, mồ hôi ướt đẫm lưng như sắp ngã gục xuống sàn không bằng.

Ông cụ Lâm nhíu mày càng chặt, nói: “Cậu muốn làm gì? Đây là xã hội pháp quyền, cậu nghĩ hành vi vô pháp vô thiên của cậu sẽ có thể trốn tránh được mãi à? Để tôi nhắc cho cậu hay, lưới trời lồng lộng, kẻ làm việc ác khó mà thoát được!”

Slender Monkey lạnh lùng cười một cái, hắn nhìn thẳng vào ông cụ Lâm, trên mặt là vẻ trào phúng, nói: “Đương nhiên những điều ông nói là đúng. Nhưng chúng tôi không sợ chết, chúng tôi dù sao đi chăng nữa cũng chỉ còn cái mạng quèn này thôi. Hơn nữa tôi cũng có nói là sẽ giết người đâu. Tôi chỉ…”

Nói đến đây, khóe miệng của Slender Monkey nhếch lên, vạch ra một vòng cung tàn nhẫn. Gương mặt vốn dĩ chẳng có gì nổi bật giờ càng thêm dữ tợn, như thể là ma quỷ mới từ địa ngục bò lên vậy: “Tôi sẽ chỉ đánh gãy chân mấy người, sau đó rút gân ra, lấy dao cùn rạch vài đường nữa mà thôi. Sau đó, cùng lắm bọn tôi ngồi tù vài năm là ra, bọn tôi đều là anh hùng hảo hán cả mà. Yên tâm, chuyện này tôi làm được! Cơ mà làm chuyện này xong sẽ bị bắt đúng chứ? Nhưng không sao cả, dù sao thì bọn tôi cũng có rất nhiều người. Chúng tôi cử một người, hai người thậm chí là mười người đi làm chuyện này rồi để bị bắt đi chăng nữa cũng chẳng sao hết!”

Giọng nói của Slender Monkey vẫn rất bình tĩnh, nhưng gương mặt đã trở nên dữ tợn hơn bao giờ hết.

Đây là một tên tâm lý vặn vẹo, không còn nhớ nhung gì tới thiện ác. Hắn chỉ muốn hại người, hắn ta giống như là một con dã thú điên cuồng, ngoài xé xác con mồi ra thì chẳng thiết tha chuyện gì khác cả.

Ông cụ Lâm không khỏi nghiến răng nghiến lợi, nói: “Chẳng lẽ mấy người không sợ thật ư?”

“Có anh em thế này còn phải sợ sao?” Slender Monkey xoay người nhìn về phía hơn trăm tên côn đồ đang vây phía sau, thoải mái hỏi ngược lại.

“Hahahaha!” Đám côn đồ kia không trả lời, chỉ phá lên cười. Bọn họ cười một cách càn rỡ không kiêng nể bất cứ thứ gì, cứ như họ chính là chúa tể của trời đất, trong tay nắm giữ tất cả mọi thứ, kể cả sinh mạng của con người.

Trái tim của ông cụ Lâm giờ đã chìm xuống tận đáy vực, ông hoàn toàn không auy nghĩ được điều gì cả, ánh mắt cũng đã dại ra. Đám lưu manh kia bắt đầu chia người ra tiến về phía này.

Người tới là bốn thanh niên. Không chỉ vậy còn kéo theo hai cảnh sát.

Mặt hai cảnh sát đã sưng lên, trên người còn có vết máu, trong đôi mắt tràn đầy sự hoảng loạn.

“Đồng chí cảnh sát, vừa rồi thật ngại quá, là do tôi kích động. Tôi biết tôi đã phạm tội không thể tha thứ nổi nữa rồi, vậy nên mấy anh bắt tôi đi! Bắt tôi về đồn, trừng phạt tôi, tôi hứa sẽ không bao giờ tái phạm nữa.” Bốn thanh niên lôi cảnh sát tới, thành khẩn nói.

Sau đó, bọn họ kéo cảnh sát rời đi. Một lúc sau, bên ngoài truyền tới tiếng còi xe cảnh sát và tiếng khởi động xe. Bọn họ đã rời đi cùng với hai cảnh sát được cử tới.

Ông cụ Lâm rất tức giận, những người này đúng là không coi luật pháp ra gì! Bọn họ không chỉ vô pháp vô thiên, bọn họ biết luật pháp, biết mình đang làm gì, nhưng vẫn sẵn sàng làm với một tâm thế chính nghĩa như là họ không sai vậy.

Bọn họ có thể không quan tâm, nhưng ông cụ Lâm sao có thể chứ?

Những giáo viên này đều là do ông cụ Lâm mời tới. Bọn họ đều là người tốt, sẵn sàng chịu nguy hiểm vì xã hội, lương không cao còn phải chịu nhiều vất vả, thế nhưng bọn họ không hề oán trách cũng chẳng hề hối hận.

Ông cụ Lâm sao có thể để cho những giáo viên tốt như vậy bị đám đầu gấu vô lại này bắt nạt được? Dù sau này bọn chúng sẽ chịu tội, nhưng đây là lần đầu tiên ông cụ Lâm cảm thấy bất lực như vậy. Đúng là mấy người này không từ thủ đoạn nào cả! Người ta nói không sợ lưu manh, chỉ sợ lưu manh có văn hóa đúng là không sai chút nào!

Ông cụ Lâm đột nhiên cảm thấy cả người vô lực, sau đó xụi lơ ngã trên sàn, gương mặt đờ đẫn như thể toàn bộ khí lực đều bị rút cạn vậy.

Slender Monkey cũng không hối thúc ông cụ Lâm, hắn chỉ đứng im tại chỗ thôi nhưng cũng đã đủ để khiến ông và giáo viên kia cảm thấy áp lực nặng nề…

Làm sao bây giờ? Thật sự phải từ bỏ mảnh đất đó, từ bỏ Quảng Bắc, từ bỏ những đứa trẻ vô gia cư kia sao? Những đứa trẻ kia không được giáo dục tốt, sau này có thể sẽ trở thành Slender Monkey thứ hai, rồi thứ ba cũng không chừng?

Ông cụ Lâm cảm thấy như thể đang bị giày vò. Ông có cảm giác bây giờ mình tựa như sống không bằng chết.

Lâm Trạch Dương bắt xe tới trước một con hẻm, sau đó xuống xe. Anh nhìn thoáng qua điện thoại di đông, biết được chỗ ở của ông cụ Lâm phải đi qua một con hẻm nào đó. Suy nghĩ một lát, Lâm Trạch Dương quyết định gọi cho ông cụ Lâm, nhưng điện thoại dù có đổ chuông đến mấy đi chăng nữa cũng đều không có ai trả lời.

Lâm Trạch Dương khẽ nhíu mày, lẩm bẩm: “Ông lão này đang làm gì mà lại không thèm nghe máy vậy? Thôi bỏ đi, để mình qua tìm ông ta vậy! Nếu không thì tối nay lại không có chỗ ngủ mất!”

Nói xong, anh đi về phía trước và nhìn thấy một đám côn đồ. Bọn chúng đang chặn đường của anh.