Bố Tổng Tài Của Bé Dễ Thương

Chương 854: Con sai rồi



“Tốt lắm.”

Giọng nói của người đàn ông không xa giống với người đã gọi điện cho Bạch Tô.

Sau đó hắn ta vỗ tay, ra hiệu cho Bạch Tô đi lên.

Cuối cùng cũng trèo lên đỉnh núi, Bạch Tô mới ngẩng đầu nhìn người đàn ông trước mặt.

Cô thấy người đàn ông trước mặt với mái tóc dài và những vết sẹo trên mặt, rõ ràng hắn ta là một người không dễ lay động.

Quan trọng hơn nữa là, Bạch Tô từng nhìn thấy người đàn ông ở bên cạnh An Đạt, đây chính là đàn em của An Đạt.

“Tôi đến rồi đây, anh nói đi, anh giấu con gái Tiểu bạch của tôi đi đâu rồi?”

Bạch Tô không giấu được tâm trạng lo lắng, bỏ qua những chuyện vô nghĩa, lạnh lùng hỏi.

“Đừng vội.”

Người đàn ông với vết sẹo trên mặt nhìn Bạch Tô một cách thích thú, hắn ta vẫy tay ra hiệu cho đàn em đứng sau lấy một thùng sắt rỗng đến.

Tên mặt sẹo dẫm mạnh vào cái thùng sắt rồi mạnh mẽ đạp thùng sắt đến trước mặt Bạch Tô.

“Chúng ta cứ chơi một trò chơi trước đi, sau đó hẵng nói về con gái cô.”

Một nụ cười xấu xa hiện lên trên khoé miệng tên mặt sẹo, hắn ta nhìn Bạch Tô nói một cách nham hiểm.

“Chơi trò gì?”

Bạch Tô nhìn thùng sắt ở dưới chân, sau đó nhìn vẻ mặt của tên mặt sẹo, cô cảm thấy khá lo lắng.

“Chơi trò con lăn.”

Tên mặt sẹo cười lớn, nói xong hắn ta bước lên phía trước, đá con lăn vào một bên vách đá.

“Nếu như muốn cứu con gái cô, thì lát nữa cô phải chủ động chui vào chiếc thùng và lăn xuống vách đá.

Tên mặt sẹo cười lên rồi chỉ tay về hướng vách đá.

Bạch Tô nhìn theo hướng tay của anh ta, chỉ thấy dưới vách núi tối đen, mốt chút ánh sáng nhỏ bé từ phía xa vọng lại.

Những nơi có thể nhìn thấy bằng mắt thường đều là những tảng đá có hình thù kỳ dị, nếu như Bạch Tô lăn xuống vách núi này, dù không rơi xuống cũng sẽ chết trong sự xóc nảy.

Sau khi nghe xong yêu cầu của họ, vẻ mặt của Bạch Tô lập tức lạnh đi, thế nhưng ánh mắt cô trở nên dứt khoát.

“Tôi đồng ý với anh.”

Sau một lúc do dự, dường như Bạch Tô đã hạ quyết tâm, trầm giọng trả lời.

“Tốt. Rất tốt.”

Tên mặt sẹo vỗ tay, ngẩng đầu cười lớn.

“Tuy nhiên, tôi có một điều kiện.”

Bạch Tô nghiêm túc ngẩng đầu lên, nhìn về phía tên mặt sẹo hỏi.

“Điều kiện là gì?”

Tên mặt sẹo ra hiệu cho Bạch Tô nói tiếp.

“Tôi yêu cầu được gặp con gái tôi, tôi mới đồng ý vào thùng và lăn xuống.”

Ánh mắt Bạch Tô kiên định, không nhân nhượng mà đưa ra yêu cầu.

“Được thôi.”

Tên mặt sẹo thậm chí không do dự, mỉm cười và gật đầu.

“Thế nhưng, tôi phải thêm một chút điều kiện nữa vậy, cô lăn xuống dưới rồi nhất định phải bò lên trên đây, nếu như trong vòng nửa tiếng mà chưa leo lên, thì con gái cô sẽ…”

“Rắc!”

Nói đến đây, tên mặt sẹo duỗi lòng bàn tay ra rồi đưa lên cổ mình, miệng không ngừng đùa cợt.

“Được thôi.”

Bạch Tô lạnh lùng gật đầu.

Tiếp theo, tên mặt sẹo vỗ tay vài tên thuộc hạ đứng sau, từng trong hang động đưa Bạch Tiểu Bạch ra.

Tay chân của cô bé đều bị trói chặt, mấy tên thuộc hạ không khách khí khiêng Tiểu Bạch ra ngoài rồi ném xuống đất.

Quầng mắt cô bé vẫn còn đỏ hoe, rõ ràng là cô bé đã khóc rất nhiều.

Bạch Tiểu Bạch bị ném trên mặt đất, nhất thời không có phản ứng gì, hai chân đá bừa bãi để trút giận.

“Cô bé này cũng khỏe đấy.”

Một tên thuộc hạ ánh mắt ác độc, không nhịn được đưa tay ra định tát Tiểu Bạch.

“Không!”

Bạch Tiểu Bạch mở to mắt, chật vật lắc đầu.

Đồng thời, Bạch Tô đột nhiên tức giận hét lên, Bạch Tiểu Bạch mới nhìn thấy Bạch Tô, ánh mắt tràn đầy hy vọng.

“Dừng tay.”

Thấy phản ứng của Bạch Tô quá kịch liệt, hơn nữa cũng đã nhận được lệnh không được làm nhục Bạch Tiểu Bạch, vì thế tên mặt sẹo đã vẫy tay, ngăn thuộc hạ của mình.

“Thả con bé đi!”

Bạch Tô đã không còn quan tâm đến những chuyện khác, trực tiếp chạy đến chỗ Bạch Tiểu Bạch, định giúp con gái cởi trói, nhưng mới đi được mấy bước, chưa kịp tới đó đã bị hai tên thuộc hạ giữ chặt tay cô, giữ cô trên không trung.

“Cô Tô, cô vội vàng quá rồi đấy.”

Tên mặt sẹo nhắc nhở, vẫn nở nụ cười chế giễu nơi khóe miệng.

“Bỏ tay ra.”

Bạch Tô chống trả quyết liệt, cô muốn thoát ra khỏi hai người kia, thế nhưng sức của cô và chúng chênh lệch nhau quá lớn, cho dù có chống trả hết sức, cô vẫn bị giữ chặt, hoàn toàn không thể động đậy.

“Bỏ cô ta xuống đi.”

Tên mặt sẹo búng tay, những tên thuộc hạ xung quanh mới thả cô xuống, thế nhưng vẫn đứng bên cạnh cô.

“Thả Tiểu Bạch ra, tôi muốn nói chuyện với con gái tôi.”

Bạch Tô căm hận nhìn tên mặt sẹo.

“Không thả cô bé được, nhưng vẫn cho các người nói chuyện với nhau đó.”

Vừa nói, tên mặt sẹo vừa làm động tác tay, mấy tên thuộc hạ bên cạnh Bạch Tiểu Bạch mới bỏ bịt miệng cô bé ra.

“Mẹ!”

Vừa được thả ra, Bạch Tiểu Bạch đã hét lên, nước mắt lưng tròng.

Khi nhìn thấy Bạch Tiểu Bạch bị trói ở đây, Bạch Tô đã không thể chịu đựng được, lúc này khi nghe thấy tiếng con bé hét gọi mình, cô không thể nhịn được mà bật khóc.

“Tiểu Bạch!”

Tay của Bạch Tô cũng giãy giụa lung tung, thế nhưng cô vẫn bị giữ chặt tại chỗ không thể động đậy.

“Mẹ ơi, con sai rồi. Con biết con sai rồi.”

Bạch Tiểu Bạch khóc lóc nói, không ngừng lặp lại câu nói “Con sai rồi”, giọng nói chứa đầy nỗi ân hận.

“Không sao đâu con gái, mẹ sẽ cứu con sớm thôi, con đợi mẹ nhé.”

Bạch Tô cố gắng nở một nụ cười, cô muốn con gái cảm thấy yên tâm.

Mặc dù nụ cười trông rất gượng gạo, nhưng cô vẫn mỉm cười.

“Vâng!”

Bạch Tiểu Bạch gật đầu lia lịa, cô bé không biết mẹ mình vì cứ mình phải trả cái giá đắt đến mức nào.

“Chúng ta bắt đầu thôi. Tôi hy vọng những gì sắp tới con gái tôi sẽ không được nhìn thấy.”

Lau đi giọt nước mắt, Bạch Tô quay đầu không nhìn Bạch Tiểu Bạch nữa, cô kiên định nhìn tên mặt sẹo.

“Đưa người đi.”

Tên mặt sẹo vẫy vẫy tay, sau đó những tên thuộc hạ lại đưa Bạch Tiểu Bạch quay lại hang động.

“Gặp thì cũng gặp rồi, đợi một người nữa đến thì trò chơi có thể chính thức bắt đầu rồi.”

Tên mặt sẹo nhìn Bạch Tô, nở một nụ cười nham hiểm, dường như người này quen Bạch Tô.

“Đợi ai cơ?”

Bạch Tô khẽ nhíu mày, nhìn tên mặt sẹo nghi ngờ hỏi.

Chỉ là tên mặt sẹo còn không thèm nhìn Bạch Tô, dường như bỏ qua sự tồn tại của cô.

Bởi vì căng thẳng, lòng bàn tay cô đã ướt đẫm mồ hôi.

Lúc này, cô chỉ hi vọng nhanh chóng bắt đầu, bởi vì càng mất thời gian, Bạch Tiểu Bạch sẽ càng thêm nguy hiểm.

Lại nửa giờ nữa trôi qua, vẫn không có dấu hiệu bắt đầu.