Bố Tổng Tài Của Bé Dễ Thương

Chương 880: Khiến người ta run rẩy



Nhìn trong thang máy người đàn ông xuất hiện trong nháy mắt tên vết sẹo một mực cung kính thu hồi vẻ mặt vui cười đứng thẳng lên cúi đầu.

"Ừ."

Gật đầu, không nhìn cái tên sẹo đầu sau khi ra khỏi thang máy, cái người được gọi là đại ca này ánh mắt liền nhìn trên người Bạch Tô.

"Nếu như tôi không nhìn nhầm thì cô chính là vợ của Phó Vân Tiêu cô Bạch đúng không?"

Người đàn ông đeo kính râm dường như quen Bạch Tô, nhìn Bạch Tô khóe miệng bỗng nhiên lộ ra ý cười.

Bạch Tô cảnh giác nhìn đánh giá người đàn ông trước mắt cũng không nói gì, người đàn ông sẹo trên đầu ngay sau đó liền nói.

"Đúng đúng đúng, chính là cô ta. Tôi vừa nãy còn nghe lễ tân gọi là cô Bạch."

Tên sẹo trên đầu mau chóng nói chen vào hình như là muốn lấy công.

Chỉ là tên này lời nói dường như lại không được vui mừng.

"Ồn ào, mày có thể cút đi rồi."

Người đàn ông đeo kính râm thậm chí còn chẳng muốn nhìn tên sẹo ở đầu này trực tiếp ra lệnh.

"Xin lỗi cô Bạch, anh em không hiểu phép tắc dọa đến cô rồi."

Nghe ra cái người đàn ông đeo kính râm này còn khách khí.

Anh ta nói câu này xong dừng lại hai giây, ngay sau đó chuyển đề tài nhìn Bạch Tô bổ sung một câu "Thế nhưng thiếu nợ thì phải trả cũng là đạo lý hiển nhiên, cô Bạch hôm nay có phải là nên cho một lời giải thích?"

Khi nói xong lời cuối cùng, người đàn ông đeo kính đen ngữ khí liền lạnh lùng xuống không khí không chốc lát trở nên an tĩnh, ánh mắt của mọi người đều hướng về nơi này.

"Anh muốn câu trả lời gì?"

Bạch Tô trước sau đều mang theo ánh mắt cảnh giác trầm giọng trả lời.

"Nếu Phó Vân Tiêu không có ở đây, cô Bạch bây giờ hoặc là trả tiền hoặc là theo chúng tôi đi một chuyến, mời cô chọn một trong hai?"

Người đàn ông đeo kính râm trong giọng nói không có bất kỳ cảm tình gì lạnh lùng dường như tất cả mọi người nghe được câu này cũng sẽ không nhịn được mà rùng mình một cái.

Vào lúc này Bạch Tô không biết phải làm thế nào.

Người đàn ông đeo kính râm trước mắt rõ ràng không muốn giảng hòa thế nhưng Phó Vân Tiêu lúc này lại không có ở đây.

Có thể đứng sóng đôi đến lúc này Bạch Tô dường như đến cực hạn rồi.

Trong tay của cô đều đổ mồ hôi ra nhưng trên mặt cô vẫn còn gắng gượng duy trì ổn định chỉ có điều hiện tại cô không biết xử lý chuyện còn lại như thế nào.

"Không phải là chưa đến hạn, khẩn trương như vậy làm gì?"

Vừa lúc này phòng khách bên ngoài bỗng truyền đến một âm thanh quen thuộc.

Bạch Tô có chút hài lòng theo giọng nói mà nhìn sang chỉ thấy Nghiêm Đình nhẹ nhàng nhảy lên bậc thang đi vào.

Càng có ý nghĩa là, hình như là rất hợp với tình hình Nghiêm Đình lần này cũng không giải thích được cũng mang theo kính râm.

"Đại ca Tô."

Căn bản không phải là những tên côn đồ khác ở trong sảnh, Nghiêm Đình tiến vào phòng khách bước thẳng đến chỗ Bạch Tô.

Hiển nhiên Nghiêm Đình cùng tên đeo kính trước mặt quen biết nhau.

Che trước người của Bạch Tô, Nghiêm Đình khác với thường ngày, khóe miệng mang theo nụ cười cân nhắc.

"Tổng giám đốc Nghiêm, đã lâu không gặp."

Người đàn ông đeo kính đen có chút kiêng kỵ nói với Nghiêm Đình một câu xem như là chào hỏi.

"Anh đem nhiều anh em đến đây như vậy có phải là tính toán được Phó Vân Tiêu hôm nay không ở đây, cố ý gây khó dễ cho một cô gái?'

Nghiêm Đình khóe miệng ý cười nhìn anh ta châm chọc nói.

Tuy rằng cậu Tô này vẫn không có bỏ kính râm xuống nhưng mọi người đều có thể cảm thấy được sau khi nghe thấy Nghiêm Đình nói xong lời đó ánh mắt của anh bắt đầu trở nên lạnh lùng như băng.

"Nơi này chắc không có chuyện gì của anh đấy chứ?'

Đại ca Tô này lạnh lùng trả lời hình như đang khắc chế tâm trạng.

"Là không có chuyện gì của tôi thế nhưng chính là nhìn ngứa mắt một số người không dám chính diện cứng ngắt, chỉ dám làm chuyện thấp hèn hù dọa một cô gái."

Nghiêm Đình có ý chỉ trích không nể mặt mũi.

Đại ca Tô sắc mặt lạnh xuống.

"Anh đây là có ý gì?"

Giọng nói của anh ta càng ngày càng trở nên lạnh lẽo trong không khí như có khói thuốc súng.

Đại ca Tô mang một đám lưu manh cùng cảm nhận được bầu không khí không đúng chậm rãi bao vây lại.

Thế nhưng Nghiêm Đình hình như quên chức năng thông thường vậy, không chỉ không thấy vẻ mặt biến hóa của đại ca Tô càng không thấy mấy người xung quanh.

"Ý của tôi nói là, bề ngoài anh đến tìm Phó Vân Tiêu đòi nợ nhưng trên thực tế biết chắc là Phó Vân Tiêu không ở đây?"

Nghiêm Đình ung dung tùy ý nói, cảm giác giải thích không đủ rõ ràng anh ngay sau đó liền bổ sung thêm một câu "Nếu như Phó Vân Tiêu thật sự ở đây, anh còn dám huy động nhiều người đến đây sao?"

Thực sự không nể chút thể diện nào, Nghiêm Đình liền oán hận.

Hình như nói đến tâm khảm bên trong của đại ca Tô, mặt của anh ta trong chốc lát không có bất kỳ sự đáp lại nào.

Vòng vây của bọn côn đồ cũng ngày càng nhỏ Nghiêm Đình dường như lúc này mới nhìn thấy đám người này.

"À, xin lỗi quên mất anh cũng là đại ca, khiến cho anh mất mặt trước anh em rồi."

Nghiêm Định hai tay chắp lại như nửa đùa nửa thật nói một câu hoàn toàn không có cách nào phân biệt được ra anh là thực lòng hay là đang đùa bỡn châm biếm.

Đại ca Tô sắc mặt biến đổi liên tục, vốn là anh ta còn muốn duy trì phong độ nhưng anh thực sự không nhịn được cái miệng này của Nghiêm Đình vẫy tay cũng không giả bộ quân tử trực tiếp ra hiệu cho bọn côn đồ bắt Nghiêm Đình và Bạch Tô lại.

"Chờ chút đại ca Tô tôi còn có lời chưa nói!"

Nhìn thấy đại ca Tô muốn ra tay, Nghiêm Đình mau đưa tay ra ra hiệu chờ, trên mặt lúc này mới toát ra vẻ mặt hoảng hốt.

"He."

Đại ca Tô cười lạnh một tiếng cho rằng Nghiêm Đình sợ yêu cầu xin tha ra hiệu cho Nghiêm Đình nói tiếp.

"Tôi muốn nói, anh thực sự là cho rằng anh bao vây được tôi sao?"

Nghiêm Đình vẻ mặt hoang mang cũng chỉ chợt lóe lên ngay sau đó lộ ra nụ cười xảo quyệt.

"Anh đây là có ý gì?"

Đại ca Tô liền sững sờ.

"Anh quay đầu nhìn bên ngoài."

Nghiêm Đình cười cợt nhả ra hiệu đại ca Tô nhìn về sau lưng anh ta.

Đại ca Tô mang theo nghi hoặc quay đầu lại không biết lúc nào bên ngoài tòa nhà Tư Bản Thượng Vân lại xuất mấy chiếc xe lớn có tới hơn một trăm người cầm gậy canh giữ ở bên ngoài rõ ràng đây là người Nghiêm Đình mang đến.

"Hiện tại anh có thể mang người của anh rời đi rồi."

Hình như là con gà trống chọi thắng rồi, Nghiêm Đình mang theo tư thế của người chiến thắng thở dài làm bộ bất đắc dĩ lắc đầu.

"Chúng ta đi."

Mấy giây ở tại chỗ đủ tính táo hình như mới đem cơn giận này nuốt xuống, đại ca Tô liền ra hiệu tay lúc này mới mang theo người của anh ta rời đi.

Đại ca Tô mang người đi rồi, hiện trường khắp nơi bừa bộn.

Vì hòa hoãn bầu không khí Nghiêm Đình giả vờ ung dung quay đầu nhìn về phía Bạch Tô.

"Thế nào? Lúc này không phải là ma lực của anh bắn ra xung quanh chứ?"

Để phối hợp với câu nói này cho hiệu quả Nghiêm Đình còn sắp đặt ra một cái pose.

Thế nhưng Bạch Tô hiện tại cũng không cười được nhìn Nghiêm Đình há miệng muốn nói nhưng lại thôi.

"Cảm ơn anh."

Cuối cùng vẫn là trong miệng của Bạch Tô thật lòng nói ra ba từ này.

"Cắt, vô vị."

Nghiêm Đình lắc đầu cố ý cười nhạo Bạch Tô một câu.

"Nếu như muốn cảm ơn tôi thì không chỉ dừng lại là nói trên miệng đâu có thể dùng một số biểu hiện thực tế ví dụ như lấy thân báo đáp."

Nhìn Nghiêm Đình vẫn là không đứng đắn như vậy, Bạch Tô không nhìn được cũng trợ mắt nhìn anh một cái.

"Đúng rồi, sao anh biết Phó Vân Tiêu không ở công ty vậy?"

Cũng không khách khí với Nghiêm Đình, Bạch Tô nghi hoặc hỏi Nghiêm Đình vấn đề này trước.