Bố Tổng Tài Của Bé Dễ Thương

Chương 891: Em phải rời xa anh và bắt đầu một cuộc sống mới



“Đúng.”

Bạch Tô vẫn lạnh lùng gật đầu, cô im lặng một lát rồi nói thêm: “Lát nữa anh đi vào cùng tôi, tôi sẽ tìm anh ấy…để ly hôn.”

Hai chữ cuối cùng, gần như mãi Bạch Tô mới nói lên được, dường như để nói hai chữ này, cô đã dùng hết sức lực của mình, sau đó cô dựa vào thành ghế, sắc mặt tái nhợt đến đáng sợ.

“Tại sao?”

Trước đó Bạch Tô đã thề dù có bị đánh chết cũng sẽ quay trở lại trước mặt Phó Vân Tiêu, lúc này hai từ “ly hôn” được cô nói ra khiến Tư Bắc Triệt khẽ cau mày.

“Chẳng tại sao cả, tôi còn muốn nhờ anh lát nữa giả vờ làm bạn trai của tôi.”

Bạch Tô lắc đầu, cô không muốn giải thích nhiều.

Trước đây không ly hôn là do cô nghĩ mình có thể đi cùng Phó Vân Tiêu trên con đường sau này, bây giờ cô lựa chọn ly hôn là bởi cô cảm thấy mình không thể liên luỵ Phó Vân Tiêu được.

Cô hiểu rất rõ tính cách của Phó Vân Tiêu, bây giờ công ty của Phó Vân Tiêu đang ở trong giai đoạn quan trọng. Nếu như thời gian này Phó Vân Tiêu biết được chuyện của cô, anh nhất định sẽ từ bỏ tất cả, tìm mọi cơ hội để chữa trị cho cô.

Thế nhưng Bạch Tô cũng hiểu rất rõ, kể cả khi Phó Vân Tiêu từ bỏ tất cả, cơ hội hồi phục sức khoẻ của cô vẫn rất mong manh.

Vì thế, đây chính là lý do mà cô lựa chọn ly hôn.

Nhìn vẻ mặt đau đớn, chật vật của Bạch Tô, Tư Bắc Triệt như mờ đi, dường như anh ta đã hiểu rõ vấn đề.

“Em quyết định rồi sao? Nhất định phải làm thế sao?”

Lái xe vào trong sân, Tư Bắc Triệt tắt máy, cuối cùng anh ta nghiêm túc nhìn vào mắt Bạch Tô để xác nhận lại một lần nữa.

“Tôi quyết định rồi.”

Bạch Tô gật đầu, xuống xe trước.

Lần đầu tiên, Bạch Tô cảm thấy khoảng cách từ sân đến nhà xa đến vậy.

Mỗi bước đi của Bạch Tô đều rất nặng nề, cô bước từng bước chật vật về phía trước.

Chỉ còn vài chục bước nữa, vỏn vẹn mười mấy giây là đã đến cửa rồi.

Thế nhưng càng đi về phía trước, bước chân của cô càng nặng nề, cô kiên trì rất lâu mới dám mở cửa bước vào.

“Phù.”

Nhìn cánh cửa khóa chặt trước mặt mình, Bạch Tô hít một hơi thật sâu.

Bởi vì căng thẳng nên tay cầm chìa khoá của cô bắt đầu run rẩy, từng chút từng chút cô đưa tay về phía ổ khoá.

“Để tôi làm cho.”

Dường như nhìn thấy sự khó khăn của Bạch Tô, Tư Bắc Triệt nhẹ nhàng đưa tay ra giúp cô.

“Tôi làm được.”

Dừng lại một chút, Bạch Tô nghiến chặt răng nói, dường như cô đã hạ quyết tâm. Lúc này cô mới đút khoá vào ổ, mở cửa phòng khách ra.

Dường như Bạch Tô còn có thể nghe thấy cả âm thanh chuyển động của ổ khoá.

Bây giờ, bất kỳ âm thành nào cũng quá nhạy cảm với cô, cô thậm chí còn hy vọng mọi việc có thể dừng lại ở đây thì tốt biết mấy, như thế cô sẽ không cần phải đối mặt với sự việc sắp xảy ra.

Cô chầm chậm mở cửa phòng khách, một bóng dáng quen thuộc quay lưng về phía Bạch Tô, hình như đang loay hoay dọn đồ ăn ra bàn ăn.

Mùi thơm bay về phía cô, Phó Vân Tiêu vẫn đang đeo một chiếc tạp dề màu xanh đậm quanh eo.

Nhìn thấy hình ảnh này, Bạch Tô nhất thời không chịu đựng được, bỗng nhiên mũi cô cay cay, đôi mắt đỏ lên.

Phó Vân Tiêu và Bạch Tô bình thường rất bận rộn, hai người rất ít khi nấu cơm, để khuyến khích Phó Vân Tiêu nấu cơm, Bạch Tô đã đặt biệt mua tạp dề và nồi trên mạng.

Thế nhưng từ sau khi mua về, hai người cũng chưa từng nấu cơm, mấy món đồ cũng chưa được dùng tới.

Đây cũng là lần đầu tiên Bạch Tô nhìn thấy Phó Vân Tiêu đeo chiếc tạp dề mà cô mua, vải denim màu xanh rất hợp với chiếc áo phông trắng Phó Vân Tiêu đang mặc, nhìn rất giản dị.

“Em về rồi đấy à?”

Nghe thấy sau lưng có âm thanh, Phó Vân Tiêu nhẹ nhàng nói rồi từ từ quay lưng lại.

Ánh mắt của anh nhìn qua Bạch Tô, sau đó nhìn về Tư Bắc Triệt đang đứng bên cạnh cô, anh khẽ cau mày rồi nhanh chóng lại bình thường.

“Anh đeo tạp dề nhìn rất đẹp.”

Trong lúc Phó Vân Tiêu quay lưng lại, Bạch Tô điều chỉnh tâm trạng của mình, cô kìm nén nỗi buồn trong lòng và cố gắng nở một nụ cười bình thường.

“Đúng thế.”

Phó Vân Tiêu không phủ nhận mà gật đầu.

“Em về đúng lúc quá, chúng ta ăn cơm thôi.”

Sau khi hoàn thành công việc bày bàn ăn cuối cùng, Phó Vân Tiêu cởi tạp dề mời Bạch Tô vào ăn cơ.

Vốn dĩ việc Bạch Tô đến gặp Phó Vân Tiêu đã rất đau khổ rồi, kết quả cô vẫn nhất thời không biết nên nói thế nào bởi sự ôn hoà hiếm có này.

Dường như cô chưa nghe thấy Phó Vân Tiêu nói gì, Bạch Tô và Tư Bắc Triệt vẫn đứng yên ở đó.

Mặc dù đã rất cố gắng để giấu đi vẻ mặt đau đớn của mình, thế nhưng cô vừa nghĩ đến việc nói chuyện ly hôn với Phó Vân Tiêu, lòng cô vẫn đau như cắt, và cô vẫn để lộ ra vẻ đau lòng.

“Lần này em về nhà là có việc cần nói với anh.”

Đứng yên một chỗ im lặng một lúc lâu, dường như cô đã lấy hết dũng khí, cuối cùng Bạch Tô cũng lên tiếng.

Thế nhưng cô cứ luôn cúi đầu, ánh mắt tránh nè, vốn dĩ cô không dám ngẩng đầu đối mặt với Phó Vân Tiêu.

Đương nhiên cô cũng không thể nhìn được biểu cảm trên gương mặt Phó Vân Tiêu lúc này.

“Chuyện gì thế em? Không để ăn xong rồi nói được à?”

Không biết Phó Vân Tiêu không cảm nhận được nỗi buồn trong giọng nói của Bạch Tô hay là anh cố tình phớt lờ nó, giọng nói anh vẫn giữ một nụ cười bình thản, mời Bạch Tô ngồi xuống.

“Hừm.”

Bạch Tô không nhịn được hít một hơi thật sâu, cuối cùng cô cũng ngẩng đầu lên, cố gắng để bình tĩnh hơn rồi bước về phía trước.

Thế nhưng cô không bước về phía nhà bếp mà là đi ra chỗ sofa.

“Em muốn nói chuyện rõ ràng rồi mới ăn cơm.”

Ánh mắt Bạch Tô kiên định, cô nhìn thẳng Phó Vân Tiêu, sau đó nhìn đi chỗ khác như không có gì xảy ra.

“Được thôi.”

Sau một lúc yên lặng, Phó Vân Tiêu gật đầu và đem ghế ra ngồi trước mặt Bạch Tô.

“Em muốn nói chuyện gì?”

Giọng Phó Vân Tiêu rất nhẹ nhàng, anh mỉm cười nói/

Bạch Tô lên tiếng, dường như cô có rất nhiều điều muốn nói, thế nhưng đều nghẹn lại.

“Em xin lỗi.”

Im lặng rất lâu, ba từ này mới đẩy ra khỏi cổ họng Bạch Tô với một giọng nói yếu ớt.

Nói xong câu này, cô lại cúi gằm mặt xuống, cô không dám nhìn gương mặt Phó Vân Tiêu một lần nữa.

Phó Vân Tiêu nghe được câu nói xin lỗi này, anh cũng không nói gì, cũng không hỏi gì, đôi mắt anh vẫn dịu dàng nhìn Bạch Tô.

Chỉ là ánh mắt anh càng dịu dàng, Bạch Tô càng không dám ngẩng đầu.

Không khí càng lúc càng ngại ngùng, Bạch Tô cuối cùng cũng hạ quyết tâm, ngẩng đầu lên nhìn Phó Vân Tiêu.

“Em cảm thấy chúng ta không còn yêu nhau nữa, em xin lỗi.”

Biểu cảm trên gương mặt Bạch Tô bắt đầu trở nên bình tĩnh, cô lạnh lùng mà quyết đoán, nhưng ánh mắt của cô vẫn né tránh, không dám nhìn thẳng vào ánh mắt Phó Vân Tiêu.

“Rồi sao nữa?”

Giọng nói của Phó Vân Tiêu vẫn giữ một tông giọng, không hề thay đổi.

“Em phải rời xa anh và bắt đầu một cuộc sống mới.”

Lần này, Phó Vân Tiêu không trả lời ngay.