Bổn Mèo Đại Náo Hoàng Cung

Chương 1



1

Năm ta tiến cung, ta chỉ mới 14 tuổi.

Đối với một con mèo bình thường, 14 tuổi đã được xem là già rồi.

Nhưng ta thì khác, ta là yêu quý tộc, sinh ra là mèo yêu, dù không tu luyện cũng có thể sống được vài trăm năm.

Thật ra lúc vừa tiến cung, ta không hề được bạo quân sủng ái như bây giờ.

Vào buổi sáng đẹp trời ấy, hai đấng sinh thành không đáng tin cậy của ta đột nhiên bỏ đi đòi sống thế giới của hai người. Bọn họ để lại một tờ giấy bảo ta ngoan ngoãn ở nhà đừng có chạy lung tung, khi nào họ chơi đủ rồi sẽ về.

Cười ch ế t.

Nếu ta mà có thể ngoan ngoãn nghe lời thì thật là xin lỗi cái huyết thống cao quý trong người này.

Chân trước bọn họ vừa rời đi, chân sau ta liền đuổi theo. Sau đó thì……

Mất dấu.

Đây là lần đầu tiên ta xuống núi. Đánh bậy đánh bạ đến được kinh đô thì toàn thân mèo đã chật vật không thôi.

Ta còn đang ngơ ngác nhìn chốn phố xá phồn hoa không biết phải làm sao thì trên trời bỗng rơi xuống một cái bao tải ——

Tên nào to gan! Dám nhét ta vào bao tải!

Lúc ấy ta đói đến mức hoa mắt chóng mặt, đang định thi pháp để tránh thoát thì nghe thấy tiếng kẻ bắt ta nói chuyện với người khác, nói là bắt ta để đưa ta vào cung làm Ngự Miêu.

Ngự Miêu?

Móng vuốt đang định thi pháp của ta lẳng lặng thu về.

Ta nằm yên.

Cha ta nói đồ ăn trong hoàng cung rất ngon.

Nước miếng vô thức chảy ra.

Nhưng ai mà ngờ chịu đói vào cung rồi…… Trong cung lại không cho ta ăn!

Bấy giờ ta mới biết trong cung cần một lượng mèo lớn là vì không biết vì lý do gì mà nạn chuột hoành hành, nếu cho mèo ăn no rồi thì sao mà bắt chuột được nữa?

Ta đau lòng muốn chếc.

Tuy ta là mèo, nhưng ta không ăn chuột!

Cha ta là người phàm, đồng thời là tên cuồng thê có kỹ năng bếp núc cực cao. Từ khi cưới nhau, mẹ ta không cần phải đi săn nữa, vì vậy ta cũng chẳng được đi săn bao nhiêu.

Cho nên lúc mama trong cung kiểm tra năng lực bắt chuột, biểu hiện của ta vô cùng …… xuất sắc.

Mấy con mèo khác đã ăn được bao nhiêu con chuột béo rồi, mà ta trắc trở mãi mới bắt được một con chuột xám gầy tong gầy teo, xong lại bị một con mèo đen có đôi tai to cướp mất.

Cướp thì thôi đi, cướp xong nó còn dùng chân đạp ta lăn mấy vòng trên đất, lăn cho đến nào đầu óc ta quay cuồng mới chịu dừng lại.

Ngay lúc này bạo quân xuất hiện.

“Haha.”

Không có tình người mà cười nhạo ta.

Dân gian kể rằng vị hoàng đế này ác độc, vô đức, mặt mũi hung tợn, ba đầu sáu tay, một ngày phải ăn đủ mười đứa trẻ.

Không ngờ ngoài đời bạo quân lại có một nước da non mịn, mặt mày rõ nét, mũi cao, lông mi dày và cong như lông quạ thế bày. Nếu không phải là các cung nhân chào hắn, ta không thể tưởng tượng được hắn là bạo quân.

Hắn còn đẹp hơn cả A Tô trên núi Hồ Ly nữa!

Lúc vừa đến, ta nghe nói con mèo nào giỏi bắt chuột thì mới được giữ lại, con nào không thì sẽ bị đuổi đi.

Không ăn ké được miếng cơm nào, ta tính rời đi.

Nhưng mà giữa chừng ta khựng lại, phát hiện ra một chuyện.

Mắt thấy có một cung nhân tiến lên chuẩn bị bắt lấy ta, ta vội lắc người né tránh, trong đầu điên cuồng nhớ lại cảnh mẹ làm nũng với cha, sau đó nhún chân sau lấy đà bật thẳng vào lòng bạo quân.

“Meo!”

Ta ngẩng đầu lên, dụi mạnh cái đầu đầy lông của mình vào cằm hắn, sau đó bóp giọng, nũng nịu kêu: “Meo ~~”

Nam nhân dùng tay nắm lấy phần da sau gáy ta.

Hừ hừ.

Ta đắc ý cọ cọ.

Mẹ ta nói đây chính là thiên phú của tộc mèo.

Không ai có thể cưỡng lại được khi bị chúng ta làm nũng.

Không một ai!

2

Chuyện này có thể tổng hợp lại trong một câu “Mèo, người đã thành công thu hút sự chú ý của ta”.

Chắc là bạo quân đã nhận ra ta khác với những con mèo hoang khác, là một đóa hoa khác biệt.

Cho nên khi những con mèo khác phải vất vả bắt từng con chuột để thỏa mãn cơn đói, thì ta đã là con mèo đầu tiên trở thành Ngự miêu, nằm trên chiếc đệm mềm mại làm bằng lông ngỗng, ăn cá khô do ngự trù tạo ra, bên cạnh còn có hai cung nữ xinh đẹp đích thân hầu hạ.

Mẹ ta nói tộc mèo chúng ta sinh ra đã cao quý, chỉ có thể được người ta xoa bóp, gãi ngứa.

Mà bạo quân có hơi rụt rè, cứ mãi không chịu gãi ngứa cho ta.

Không sao.

Tự mình giúp mình, cơm no áo ấm.

“Meo!”

Phàm nhân! Gãi ngứa cho ta chính là vinh hạnh của ngươi!

“Lạch cạch.”

Bút trong tay bạo quân bị ta đụng rớt. Ngòi bút quẹt lên giấy để lại một vết mực to đùng.

“Meo.” Ta vô tội chớp chớp đôi mắt lam, cọ cọ vào tay hắn, lặng lẽ hít một hơi.

Ôi……

Cái năng lượng tím của đế vương!

Quá sướng!

Đây cũng là lý do tại sao ta đột nhiên chọn ở lại ——

Quanh người hắn có năng lượng tím!

Thứ này rất bổ! Hít một hơi bằng mấy ngày tu luyện ở cái núi già cằn cỗi kia!

Chỉ kỳ lạ là, trong truyền thuyết năng lượng tím là một loại năng lượng công chính, cương trực bảo vệ cơ thể của đế vương, không bao giờ cạn. Yêu quái sợ thứ này nhất, đến gần cũng không được huống chi là hít vào, chạm vào một cái là sẽ bị thiêu thành tro!

Nhưng ngày đó, năng lượng tím này liên tục câu dẫn ta, sau khi ta hít vào thì có cảm giác vô cùng thoải mái, pháp lực cũng tăng lên.

Thậm chí còn có cảm giác chẳng bao lâu nữa là có thể biến thành người được!

Chẳng lẽ là do trên người ta không hề có mùi m á u, là một con yêu quái tốt nên năng lượng này không hề bài xích ta, còn đồng ý cho ta hít?

Ta vừa nghĩ vừa hít.

“Làm sao vậy? Bị rận à?”

Trong lúc ta đang cọ vào người hắn hăng say, bạo quân đột nhiên thả tấu chương xuống nhìn ta.

Em gái ngươi……

Ngươi mới bị rận á!

“…… Meo!” Ta bất mãn hét vào mặt hắn.

Bởi vì hít nhiều quá ta có hơi say, mơ mơ màng màng được bàn tay khớp xương rõ ràng véo sau gáy “Sao tự nhiên lại dính người thế?”

Trong lời nói có 3 phần bất lực, 7 phần sủng nịch.

Bạo quân cuối cùng cũng hết nhát gan, sờ sờ đầu ta rồi.

Ta hưng phấn dụi đầu lên, thoải mái nhắm mắt lại.

Có lẽ là hắn đã ý thức được thân phận hốt phân của mình nên cả một buổi chiều bạo quân hầu hạ ta vô cùng thoải mái. Thậm chí đêm đó ta theo hắn vào tẩm cung cũng không bị ngăn lại.

Ta vui vẻ hít năng lượng tím cả đêm.

Nhưng mà……

Bạo quân hơi ngồi dậy, cổ áo hơi mở, để lộ xương quai xanh tinh xảo và một nửa bộ ngực căng bóng. Mái tóc đen xõa tung trên giường, đẹp không sao tả xiết.

…… Nếu như hắn không nghiến răng nghiến lợi trừng mắt với ta.

“Ngươi mà không ngủ nữa ta liền ném ngươi ra ngoài cho sói ăn!”

Aida, người ta sợ quá à.

Lúc ta còn chưa cai sữa, cái câu này của cha ta đã không còn dọa được ta nữa rồi.

Nếu mà gặp được sói thật thì yêu khí của ta cũng làm cho con sói chạy quắp cả đuôi chứ đùa!

Ta kiêu hãnh ngẩng cao đầu, giả vờ như không nghe thấy, tiếp tục đùa giỡn trên xà nhà.

Không có có cách nào, tộc mèo cao quý chúng ta ngày ngủ đêm chơi. Huống chi ta còn không cẩn thận hít nhiều năng lượng tím quá, cả người mèo vui vẻ kỳ lạ, vô cùng muốn phát tiết một chút sức mạnh Hồng Hoang trong cơ thể!

Ngắn gọn hơn là…… muốn phá nhà!

Hoàng cung không hổ là hoàng cung!

Nhìn cái xà nhà thẳng dài trước mặt này, chạy vui hơn cái xà nhà ở nhà ta nhiều!

Gân xanh trên trán bạo quân giật giật, hắn không nhịn được nữa, cười lạnh nói: “Không nghe lời đúng không? Được. Ngày mai ta hạ lệnh không cho ngươi ăn nữa, cho ngươi tự đi mà bắt chuột!”

Ta: “!!!”

3

Chuyện này thì bạo quân thật sự làm được.

Ta không còn cách nào kẹp đuôi nhảy xuống xà nhà, thành thật nằm bên gối bạo quân ngủ.

Lúc này bạo quân mới miễn cưỡng ngủ tiếp.

Chán quá đi.

Ta chán nản lắc đuôi, nhưng lại sợ mai không có cá khô để ăn, nên chỉ có thể ấm ức nhìn bóng tối, không dám động đậy.

Không ngờ trong cung lại có nhiều chuột đến vậy…… còn hoành hành khắp nơi.

Ta đè con chuột không biết leo lên giường bằng cách nào, ghét bỏ nhe răng với nó.

Cút đi!

Phàm nhân này, bổn miêu đại nhân đây che chở!

Tuy tính tình hắn có hơi ác độc…… Nhưng dù sao hắn cũng cho ta ăn ngon, cho ta hít năng lượng tím.

Con chuột sợ tới mức kêu chít chít, ta cũng sợ, vội vàng nhìn bạo quân, sợ bạo quân bị con chuột này đánh thức, đến lúc đó kẻ xui xẻo lại là ta.

—— Nghe nói tên bạo quân này rất độc ác, vô lý!

Nhưng vừa nghiêng đầu nhìn hắn thì phát hiện hắn ngủ không được yên ổn cho lắm, lông mày nhíu chặt, như là bị bóng đè, trông rất không thoải mái.

Ta sửng sốt.

Do dự một lát thì hất con chuột đi, sau đó dùng đầu nhẹ nhàng cọ vào cái cằm trơn bóng của hắn.

Tuy giữa mi tâm có hơi giãn ra, nhưng buồn bực trên mặt vẫn chưa tiêu tan bao nhiêu.

Ta thở dài. Thoáng điều ra một chút yêu khí làm một phép an thuần.

Chiêu này dùng vô cùng tốt, bạo quân lập tức chìm vào giấc ngủ, không mộng mị gì nữa.

Sáng hôm sau, mặt trời lên cao bạo quân mới tỉnh, sau đó trầm ngâm nhìn chằm chằm ta ngủ thành hình chữ X trong lòng hắn.

Ta vừa tỉnh dậy một cái, đập vào mắt là gương mặt tuấn mỹ của hắn, ta sợ đến mức suýt ngã xuống giường.

Sau này ta mới biết bạo quân mắc phải một căn bệnh —— chất lượng giấc ngủ của hắn vô cùng kém, nghiêm trọng đến mức có khi mất ngủ cả đêm. Dù cho có ngủ được thì cũng gặp ác mộng, sáng hôm sau tỉnh dậy thì vô cùng nặng nề, âm u, thô bạo, áp suất quanh người thấp đến đáng sợ, tính tình thì chạm nhẹ một cái là bùng nổ.

Thái y không thể trị hết bệnh của hắn, chỉ có thể cố gắng làm cho bệnh thuyên giảm.

Thanh danh độc ác của hắn có lẽ là từ đây mà ra.

Cái đêm ôm ta ngủ là đêm duy nhất mà hắn được ngủ ngon trong hơn chục năm qua.

Cho nên từ đó……

Ngày nào bạo quân cũng ôm ta ngủ.

Thậm chí càng chiều chuộng ta hơn, dù ta có giải phóng bản tính phá mất một cái nhà, hắn cũng chỉ bình tĩnh sai cung nhân dọn dẹp, thay một cái mới, thuận tiện cho ta phá lần nữa.

Chẳng bao lâu sau, tin tức bạo quân sủng ái một con mèo lan truyền khắp hoàng cung, rồi đến toàn bộ triều đình, cuối cùng là khắp phố lớn ngõ nhỏ đều biết

Nhất thời, sổ con khuyên can bạo quân đừng mê muội mà mất hết ý chí trình lên từng đống.

Nhưng vậy thì có sao?

Ta, con mèo trong họa quốc yêu mèo, giờ phút này đang ngồi xổm trên cái bàn của Ngự Thư Phòng, nghiêng đầu nhìn bạo quân ném hết mấy cái sổ con này sang một bên.

Đúng là anh em tốt!

Không uổng công tối nào ta cũng nhịn lại bản tính nhảy Disco của mình, lãng phí yêu khí giúp hắn ngủ ngon.

Ta sung sướng vẫy vẫy đuôi, bỗng chú ý tới cái chặn giấy dưới chân.

Cái chặn giấy này được đặt đại ở mép bàn, dường như chỉ cần đẩy nhẹ một cái…… là nó sẽ rơi xuống đất.

Ta cúi đầu nhìn nó.

Cái chặn giấy này đang chơi đùa với lửa.

Nó đang quyến rũ ta!

Ta nhìn bạo quân, rồi lại nhìn cái chặn giấy. Sau đó khẽ kêu một tiếng lặng lẽ duỗi chân ra, thật cẩn thận đẩy cái chặn giấy……

Cái chặn giấy lập tức rơi xuống.

Bạo quân ngẩng đầu nhìn ta.

Ta vô tội nhìn trời, nhỏ giọng kêu: “Meo ~~”

Tiểu Thuận Tử đứng cạnh hầu hạ lập tức bước tới nhặt cái chặn giấy lên.

Bạo quân lại cúi đầu, ta lại “vô tình” đẩy cây bút xuống.

Aaa, vui quá.

Ta lắc đuôi.

Ta đẩy đồ, Tiểu Thuận Tử nhặt.

Cho đến khi trên bàn chỉ còn lại một cục ngọc hình vuông.

4

“Tổ tông của thần, đây là ngọc ấn đấy!” Tiểu Thuận Tử sợ tới mức khiếp cả vía, muốn ngăn cản nhưng không dám, chỉ có thể cẩn thận lấy lòng ta: “Có muốn ăn cá khô không? Ngự Thiện Phòng mới làm món cá khô mới, nô tài đưa ngài đi ăn được không?”

Ta giả vờ như không nghe thấy, cũng không ngẩng đầu lên, chỉ giơ móng vuốt lên, thử đẩy nhẹ một cái……

Không nhúc nhích.

Hừ, thứ đồ chơi này khá là nặng.

Ta lại cẩn thận đẩy thêm cái nữa.

Cục ngọc hơi xịch một chút.

Ta hưng phấn đến mức cái đuôi lắc qua lắc lại, cúi người xuống tiếp tục nỗ lực ——

Sau gáy đột nhiên bị nắm lấy, cả mèo bị bạo quân nhấc lên.

Ta rụt cổ, vô tội ôm lấy cái đuôi.

Đáng ghét……

Bổn mèo bị phong ấn mất rồi!

Ta không dám tái phạm nữa, sau khi được bảo quân thả ra thì nhảy khỏi bàn.

Không còn cách nào, tên bạo quân này nhạy bén vô cùng, ta rõ ràng đã giả vờ tốt lắm rồi nhưng bạo quân vẫn nghi ngờ ta hiểu được tiếng người.

May là ta kịp thời giả ngu mới không bị nhận ra, hắn còn khen ta thông minh như chó.

…… Bà nhà ngươi.

Bà đây đường đường là yêu quý tộc, lại bị hắn gọi là chó!

Ta quen thuộc chạy về cái bàn cào của mình, bực bội cào thật mạnh. Đợi ta hít đủ năng lượng tím, thành công biến thành người rồi, ta lập tức sẽ lẻn đi kiếm hai đấng sinh thành không đáng tin cậy kia của mình!

Nhưng không hiểu sao cho dù ta hít nhiều năng lượng tím như vậy, ta vẫn chậm chạp không thể hóa thành người, vẫn cứ mắc kẹt ở kỳ bình cảnh.

Chớp mắt một cái, ta đã ngây người ở trong cung ba tháng.

Ba tháng qua, cuộc sống của ta trôi qua êm đềm, tuy nhiên việc tìm cha mẹ vẫn không có tiến triển gì.

Bạo quân càng ngày càng quản chặt ta, không chỉ không cho ta ra khỏi cung, còn phái mấy tên ám vệ xuất quỷ nhập thần theo dõi ta.

Ta bỗng nhớ tới cha ta từng nói ông nội ta là quan, vì thế ngày nào ta cũng chạy đến Ngự Thư Phòng, ngồi xổm trên bàn nhìn trộm tấu chương ý đồ tìm kiếm dấu vết cha ta để lại……

Nhưng mà cha còn chưa tìm được thì bạch nguyệt quang của bạo quân đã về rồi.