Bổn Mèo Đại Náo Hoàng Cung

Chương 2



Nhưng mà cha còn chưa tìm được thì bạch nguyệt quang của bạo quân đã về rồi.

5

Ngày bạch nguyệt quang tiến cung vô cùng hoành tráng, phô trương.

Thái Hậu thậm chí còn sai riêng một chiếc kiệu đến đón nàng ta. Mấy người khiêng kiệu không biết còn tưởng rằng mình đang đón hoàng hậu đấy.

“Lễ ca ca……” Bạch nguyệt quang mặc một bộ váy trắng tinh, mềm mại không xương, trông rất đáng thương.

Ta nằm trên đùi bạo quân Cố Lễ, ngoắc chân nghiêm túc liếm lông, thỉnh thoảng liếc nhìn vị hoàng hậu nương nương tương lai trong truyền thuyết.

Hà.

Ta liếm xong một chân, chuyển sang cái chân khác.

Cái bộ dáng vừa quyến rũ vừa không mất đi vẻ ngây thơ này chỉ kém hơn A Tô một chút xíu.

“Sao vậy, đẹp lắm à?” Cố Lễ không để ý đến bạch nguyệt quang, cười xoa đầu ta, “Trước đây lúc ngươi liếm lông tập trung lắm mà? Sao hôm nay lại lơ đãng vậy?”

Bạch nguyệt quang bị Cố Lễ lơ vốn đang ấm ức, nghe hắn nói vậy thì hai mắt sáng lên.

Nàng ta chắc cũng nghe nói về ta rồi nên lập tức trìu mến nhìn ta.

“Lễ ca ca, đây là mèo ca ca nuôi sao? Thật là đáng yêu quá đi, không ngờ Lễ ca ca lại thích giống mèo này đến vậy.” Bạch nguyệt quang nâng bàn tay trắng nõn lên, vén cọng tóc bên tai, mỉm cười dịu dàng nói: “Mà giống mèo này hiếm thật đấy, Uyển Nhi còn nhớ lúc nhỏ Lễ ca ca có nuôi một con y đúc còn này, đáng tiếc là con mèo kia chưa được hai ngày đã chạy mất……”

Ta lập tức vểnh tai lên ngay.

Hả hả hả?

Trước đây bạo quân từng nuôi một con mèo rồi??

Còn giống ta y như đúc????

Cốt truyện yêu hận tình thù mà A Tô đi nhân gian về kể cho ta nghe hiện lên trong đầu.

Đây chính là ….. thế thân mà A Tô nói đúng không?

Bổn mèo là thế thân?!

Bổn mèo là con mèo yêu cao quý như vậy, vậy mà lại là thế thân cho con mèo bình thường??!

Ta khó tin trợn mắt nhìn, chân cũng không liếm nữa, quay đầu lại nhìn Cố Lễ.

Cố Lễ hơi ngạc nhiên nhìn ta, nhưng…… không hề phản bác lời nói của bạch nguyệt quang.

“Meo!!!”

Ta cong người hét vào mặt Cố Lễ, biến mất không bóng dáng.

“Cục Lông Nhỏ!”

(Mao đoàn nhi: cục lông nhỏ, gọi như này thấy cuti sao á)

Đằng sau vang lên tiếng Cố Lễ gọi.

Em gái ngươi, ngươi mới là cục lông á!

Ta phớt lờ hắn, ra khỏi tẩm cung, chạy thẳng về hướng ngoài cung.

Hứ, không hóa thành người thì không hóa thành người, bây giờ bản lĩnh làm nũng của ta đây là tuyệt đối vô song. Dù không biết đi săn thì…… ra ngoài cung cũng không bị đói chết!

Ta muốn đi tìm cha mẹ ta!

Cút bà ngươi đi Cố Lễ!

Đi tìm con mèo khác làm thế thân đi!

6

Ta ngồi xổm ở góc tường vặn mông, nhìn chằm chằm lên tường, vận sức chuẩn bị nhảy.

Đúng lúc ta định nhảy thử một cái thì một tên ám vệ mặc bộ đồ đen thui thình lình xuất hiện, làm ta sợ tới mức mất cả đà, suýt nữa thì dựng hết cả lông lên.

Sau đó ta bị đưa về tẩm cung của bạo quân.

“Chuyện này mà cũng có thể nghe hiểu à?” Cố Lễ có vẻ có thêm hiểu biết mới về trí thông minh của ta, cười cười xoa đầu ta “Ghen tị à, hửm?”

Ta cong eo kêu meo meo thật mạnh vào mặt hắn.

Cố lễ không khó chịu, cũng không bị ta dọa, trái lại tâm trạng còn vui vẻ, tiếp tục chải lông cho ta.

Ta quay đầu bỏ đi.

Lần này ta đã biết không dễ gì mà ra ngoài được, ta do dự một lát, sau đó nhảy lên cây, suốt ba ngày không thèm để ý đến hắn.

“Ôi ôi, Cục Lông đại nhân, ngài giận dỗi với bệ hạ làm gì!” Tiểu Thuận Tử tận tình khuyên bảo, vừa cung kính phẩy quạt cho ta, vừa thuyết phục: “Đó là Tống tiểu thư châm ngòi ly gián đấy! Ngài thông minh như vậy, sao có thể trúng kế của Tống tiểu thư được?”

Ta được Tiểu Thuận Tử khen thì vui vẻ vẫy đuôi, ôm cá khô ca ca Tiểu Thuận Tử mới dâng lên gặm.

“Bệ hạ thấy nàng ta chọc giận ngài thì đã phạt Tống tiểu thư rất nặng! Phạt, là phạt đó, ngài có hiểu không?” Tiểu Thuận Tử làm động tác đánh xuống, giống như đang dạy con nít: “Như vậy này —— đánh xuống! Bệ hạ, bởi vì nàng ta châm ngòi ly gián, đánh Tống tiểu thư!”

Gì?

Tống Uyển Nhi bị đánh??!

Ta trừng lớn hai mắt, cá khô trong miệng cũng bị dọa rớt xuống.

Các cung nhân tám chuyện không kiêng dè một bé mèo con là ta, vì thế ta hóng được không biết bao nhiêu chuyện trong cung.

Nghe nói bạch nguyệt quang Tống Uyển Nhi của bạo quân chính là thanh mai trúc mã của hắn, hai người là bạn thuở nhỏ. Nhưng năm tranh đoạt ngôi vị đó, Tống gia lại đứng về phía Thái Tử, Tống Uyển Nhi cũng sẽ gả cho Thái Tử làm Thái Tử Phi, vì thế cùng năm nàng ta dần dần xa cách với Thất hoàng tử Cố Lễ.

Sau đó Cố Lễ vì đoạt lại người mình yêu mà trước khi Thái Tử và Tống Uyển Nhi thành hôn đã dùng thủ đoạn lôi đình bắt lấy ngai vàng, lên ngôi hoàng đế. Mà bây giờ chính là lần đầu tiên Cố Lễ gặp lại Tổng Uyển Nhi sau ba năm đăng cơ ——

Trước đây khi Cố Lễ đăng cơ, Tống gia sợ bị Cố Lễ tính sổ nên đã bí mật bỏ trốn, gần đây mới hồi kinh.

Sau đó…… Cố Lễ sai người đánh bạch nguyệt quang mà mình tâm tâm niệm niệm?

Chậc chậc, đúng là nam nhân máu lạnh vô tình.

Ta vừa vểnh tai nghe Tiểu Thuận Tử tám chuyện, vừa gặm cá khô.

Ngoài cá khô còn có thỏ khô, bò khô nữa, cái nào cũng ngon tuyệt cà là vời!

Cha đúng là không lừa ta!

Kết quả là ta không nhịn được……

Gặm hết miếng này đến miếng khác, ăn đến no căng.

Đến tối, Tiểu Thuận Tử run bần bật quỳ trên mặt đất.

Cùng quỳ với hắn còn có ngự trù của Ngự Thiện Phòng làm món thịt khô mới cho ta và lão thái y ở Thái Y Viện.

Còn ta thì đang nằm trên long sàng rầm rì.

7

“Bệ, bệ hạ,” lão thái y sắp khóc đến nơi rồi “Cục Lông đại nhân thật sự chỉ ăn no quá thôi ạ……”

“Đúng vậy bệ hạ!” Ngự trù khóc sướt mướt, “Thần thật sự không hạ độc mà!”

Sắc mặt Cố Lễ rất khó coi “Vậy sao nó cứ hít vào nhiều mà thở ra ít thế này?”

Ta: “……”

“Chuyện này……” Lão thái y khó xử, cắn chặt răng, “Thần kê cho Mao Đoàn Nhi đại nhân một ít thuốc tiêu hóa, sau đó lại giúp Mao Đoàn Nhi đại nhân xoa bụng…… Không đến nửa khắc, Mao Đoàn Nhi đại nhân sẽ trở lại như bình thường!”

Ta no đến mức không muốn động đậy, được Cố Lễ ôm vào lòng đút thuốc.

……Ọe!

Vừa chua vừa đắng…… dở quá đi!

“Ngoan, ngoan.” Cố Lễ thấp giọng dỗ dành, bàn tay ấm áp chen vào giữa tứ chi đang co quắp của ta, nhẹ nhàng xoa.

Hừ hừ.

Đừng nói nữa.

Cũng hơi hơi thoải mái quá đi!

Ta từ khó chịu cứng đờ người trở thành một cái bánh mèo mặc cho người ta xoa nắn.

Không biết qua bao lâu, cái bụng nhỏ của ta đột nhiên bị nhéo một cái.

“Cục Lông Nhỏ, ngươi nên giảm béo đi.” Trên đầu vang lên tiếng cười của tên bạo quân nào đó “Trẫm còn tưởng là do lông của ngươi dày, không ngờ là ngươi béo thật.”

Ta: “???”

Đây là tiếng người à?

“Meo!” Ta kêu một tiếng ác độc.

Ngươi mới béo á!

Ta đẩy tay hắn. Xoa tiếp đi, bổn mèo cho ngươi dừng chưa!

Cố Lễ không nói nữa, khóe miệng mỉm cười, dịu dàng giúp ta xoa bụng.

Ngay khi ta thoải mái chuẩn bị chìm vào giấc ngủ, lông ở bụng dưới của ta hình như bị khảy khảy.

“Ủa?” Cố Lễ lại khảy khảy lông của ta.

Ta chỉ nghĩ Cố Lễ thấy bụng dưới của ta nhiều thịt, ai mà ngờ lại nghe thấy Cố Lễ nghi hoặc nói: “Ngươi vậy mà lại là con cái……”

Cái đầu chuẩn bị chìm vào giấc ngủ của ta chậm mất vài nhịp mới hiểu được ý của Cố Lễ.

“Meooo!”

Ta gào một tiếng, bật khỏi long sàng, cho Cố Lễ ăn một cú meo meo quyền, sau đó vèo một cái nhảy lên xà nhà.

…… Đồ lưu manh!

Ta ngồi xổm trên xà nhà, xấu hổ đến mức đầu bốc cả khói, điên cuồng đẩy phần lông bị khảy ra trở lại.

Cuộc đời cuối cùng cũng xuống tay với mèo con đáng thương rồi!

Dù Cố Lễ có dỗ như thế nào ta cũng không chịu bước vào tẩm cung hắn một lần nào nữa.

Vì thế Cố Lễ sai ngự trù làm ra món cá khô mới.

Hừ ngây thơ.

Bổn mèo đây ngươi tưởng muốn dỗ về là về à?

Ta ngồi xổm bên cửa sổ, háo hức nhìn cá khô trong tẩm cưng.

Hít một hơi.

Thơm quá đi……

Cố Lễ cảm giác được gì đó, ngẩng đầu nhìn ra ngoài cửa sổ.

Ta lập tức quay đầu, giả vờ liếm chân.

Mấy ngày nay cá khô Tiểu Thuận Tử dâng lên càng ngày càng khó ăn, so với mùi hương bay ra từ tẩm cung quả thật là như trời với đất!

Tiểu Thuận Tử còn cứ lải nhải bên tai ta mãi rằng cá khô trong tẩm cung ngon như thế nào, ngày khen tới tám lần.

Thậm chí lúc ta đang ngủ gật còn đột ngột xuất hiện, ghé vào tai ta thì thầm, ý đồ muốn tẩy não ta: “Cục Lông đại nhân…… cá khô chỗ bệ hạ ăn ngon lắm luôn…… Ngài mau đi nếm thử đi”

Giọng nói trầm thấp nhẹ nhàng y như tiếng ác ma đang thì thầm.

“Meo!”

Ta không thể nhịn được nữa, nhảy dựng lên đánh cho Tiểu Thuận Tử khóc huhu mới thôi.

Hừ hừ!

Thấy bổn mèo lợi hại thế nào chưa!

Ta liếm móng vuốt.

Ta dù có đói ch ết, nhảy từ đây xuống ch ết…… ta cũng không bao giờ ăn một ngụm cá khô nào trong tẩm cung của Cố Lễ!

Không bao giờ!