Bổn Mèo Đại Náo Hoàng Cung

Chương 3



Ta dù có đói ch ết, nhảy từ đây xuống ch ết…… ta cũng không bao giờ ăn một miếng cá khô nào trong tẩm cung của Cố Lễ!

Không bao giờ!

8

Mấy ngày nay lang thang bên ngoài, ta nghe được từ chỗ mấy cung nữ phiên bản chi tiết hơn về chuyện bạch nguyệt quang bị phạt ——

Nàng ta bị đánh hai mươi trượng.

Lúc Thái Hậu biết được chuyện này, suýt nữa thì xỉu luôn.

Đồng thời trên triều cũng không được yên bình cho lắm ——

Tuy Tống gia đắc tội bạo quân nhưng chỉ là đứng nhầm phe mà thôi, cũng không đủ để bị trị tội. Tước vị nhà họ Tống vẫn còn, Tống Uyển Nhi vẫn là đích nữ Hầu phủ.

Sao có thể chỉ vì một con thú cưng mà dùng hình với tiểu thư Hầu phủ?

Nhất thời, quần thần càng ngày càng chỉ trích ta mạnh hơn, vô tình càng chứng minh thân phận “họa quốc yêu mèo” của ta.

Ta: “……”

Ta ở trong cung, không biết gì về mưa gió bên ngoài.

Cố Lễ che chắn ta rất tốt, sau đó lại âm thầm giải quyết tất cả những lời không tốt đó.

Cố Lễ chiều chuộng ta tới mức ta gần như quên mất hắn là một bạo quân.

Dù ta có thưởng cho hắn một loạt cú meo meo quyền thì hắn cũng không trị tội ta giống như trị tội bạch nguyệt quang.

Đột nhiên ta có hơi cảm động, trong lòng cũng không giận hắn nữa.

Nhìn gương mặt hốc hác vì mấy ngày không được ngủ ngon của hắn, ta có hơi áy náy.

Thôi, thế thân thì thế thân vậy.

Suy nghĩ nhiều làm gì, dù sao ta cũng sẽ rời đi.

Ta đặc biệt chọn ban đêm để lẻn về, ai ngờ vẫn bị hắn bắt được ——

“Cuối cùng cũng chịu quay lại rồi à?” Giọng Cố Lễ truyền từ phía sau bình phong đến.

Kèm với tiếng nước nho nhỏ.

Ta không để ý đến hắn, suýt không nhịn được, banh mặt tỏ vẻ lạnh lùng chạy thẳng tới đĩa cá khô trên bàn.

Huhu…… Thơm quá!

Quá ngon!!!

Ta vùi đầu ăn cá khô.

Đợi ta ăn no được tám phần rồi, Cố Lễ lại nói: “Nếu ngươi thích ăn, mai lại sai ngự trù làm tiếp —— nhưng mà nếu ngươi lại ăn no căng nữa, trẫm sẽ không giúp ngươi xoa bụng.”

Nhắc tới xoa bụng, ta lại nhớ tới chuyện hắn nghịch lông của ta.

“Meo!”

Ta hung dữ.

Sau đó lưu luyến tha mấy con cá khô còn sót lại về ổ, móng vuốt theo bản năng đào đào muốn chôn chúng nó xuống.

Sau bình phong lại truyền đến tiếng cười trầm thấp của người nào đó.

Cười cái gì mà cười!

Ta hung hăng quay đầu lại trừng mắt với hắn, nhưng vừa quay đầu lại liền ngây người.

Cái ổ xa hoa của ta được Cố Lễ đặt trên chiếc bàn nhỏ cạnh giường của hắn —— tuy rằng ta cũng không ngủ ở đây bao giờ.

Nhưng vị trí này vừa lúc nhìn thấy được cảnh tượng phía sau bình phong.

Lúc này ta mới phát hiện……

Cố Lễ vậy mà đang tắm!

Há…… Cố Lễ bị sao vậy? Tự nhiên lại chạy đến phòng ngủ để tắm?

Chẳng phải hoàng đế có chỗ tắm riêng sao?

Ta há hốc mồm, nhịn không được khẽ kêu meo meo liếc qua.

Dáng người này…… cũng khá tốt hihi!

Tai ta bắt đầu nóng lên, nhịn không được run run đầu.

Đáng ghét.

Tên phàm nhân này đang câu dẫn bổn mèo!

“Tắm cùng nhé?” Cố Lễ lười biếng dựa vào thành bồn, vẫy tay với ta.

Ta giật mình nhảy dựng lên.

Biết ta là cái rồi còn rủ ta tắm cùng!

…… Đồ lưu manh!

Ta hoảng loạn nhảy khỏi bàn, lúng ta lúng túng rời đi.

9

Mãi cho đến khi Cố Lễ tắm rửa xong chuẩn bị đi ngủ, ta mới quay về, như thường lệ làm một phép an thuần.

Vừa làm xong, Cố Lễ liền bế ta vào lòng, dùng cằm cọ cọ vào đầu ta.

“Ngươi cuối cùng cũng quay về ngủ.” Giọng Cố Lễ có hơi khàn khàn. Phép an thần dần dần có hiệu quả, giọng nói của hắn càng ngày càng nhẹ.

Ta rầm rì một tiếng, tùy ý cho hắn vuốt ve lông của mình, bên tai nghe tiếng hít thở của hắn dần trở nên đều đặn.

Nhưng mà được hắn ôm vào trong lòng, ta lại không nhịn được nhớ tới cảnh tượng vừa rồi.

Ta đỏ tai, chui đầu vào lòng Cố Lễ.

Sau này ta mới biết, do Cố Lễ sợ ta nhân lúc hắn không có ở đó mà ăn vụng cá khô nên thời gian qua hắn chuyển hẳn sang tắm ở tẩm cung.

Ta: “……”

Ta mà là con mèo như vậy à!

Ta tức giận cắn một miếng cá khô.

Cố Lễ sai người làm cho ta một cái chuông nhỏ. Tiếng chuông trong trẻo, không hề chói tai, nhìn rất đẹp.

Vì món quà này, ta quyết định tha thứ cho hắn.

Ta đeo chiếc chuông nhỏ có khắc hoa văn phức tạp của hoàng gia, kiêu hãnh bước khắp các ngõ hẻm trong cung, thỉnh thoảng còn đến Kim Loan Điện —— nơi mà văn võ bá quan thượng triều để hóng hớt…… à không để hóng tin tức của cha.

Biết đâu mèo mù vớ phải cá rán thì sao?

Ta nhàm chán gảy gảy chuông trong lúc chờ văn võ bá quan hạ triều.

Đợi mãi đám quan lại mới hạ triều nối đuôi nhau đi ra, ta vội vàng ngồi xổm xuống, nhìn chăm chú từng người.

Nhưng đáng tiếc vẫn không thấy ai trông giống cha.

Thay vào đó ta bị bạo quân bắt gặp, còn tưởng ta đặc biệt đến đây để đợi hắn, trên mặt hắn hiện lên một nụ cười vô cùng rực rỡ dưới ánh mặt trời.

Ta bị nụ cười kia làm cho tim đập chậm mất nửa nhịp, mất tự nhiên quay đầu đi.

Vốn dĩ ta định ngồi ở đây mấy ngày thôi, mà thấy phàm nhân này vui vẻ như vậy…… bổn mèo lại đến thêm mấy ngày nữa vậy.

Bạch nguyệt quang tới tìm ta.

Lúc đó ta đang lười biếng nằm trên đầu tường liếm mông.

“Bé con, ngươi là thứ cưng của Lễ ca ca phải không?” Bạch nguyệt quang dịu dàng hỏi.

Có lẽ vết thương trên người vẫn chưa lành, sắc mặt nàng ta tái nhợt, nhỏ giọng nói: “Vì sao ngươi lại không thích tỷ vậy? Lại đây chơi với tỷ tỷ được không?”

Nàng ta cầm một con cá khô từng bước lại gần, nhưng yêu quái mẫn cảm hơn động vật bình thường nhiều, ta lập lức phát hiện oán giận và chán ghét sâu trong đáy mắt của bạch nguyệt quang.

Ta cảnh giác đứng dậy, nhanh chóng lùi về sau hai bước.

“Ngươi thật sự có thể hiểu được tiếng người sao?” Bạch nguyệt quang vẫn dịu dàng như cũ, đi về phía ta “Hôm trước tỷ không có ý gì đâu, tỷ tỷ rất thích ngươi, tỷ tỷ muốn làm bạn với ngươi. Ngươi xuống đây chơi với tỷ tỷ được không?”

Một cơn gió thổi qua, ta nghe thấy mùi thuốc thoang thoảng trên người nàng ta, cùng với…… mùi cỏ bạc hà còn nồng hơn cả mùi thuốc.

Rõ ràng, nàng ta không hề có ý tốt, có chuẩn bị mà đến.

Ta nhịn lại xúc động mãnh liệt muốn lại gần nàng ta, không đợi cho nàng ta tới gần mình liền quay đầu chạy đi.

Chạy được một đoạn mới dám quay đầu nhìn lại, thấy mùi cỏ bạc hà trên người nàng ta hấp dẫn một đám mèo trong cung.

Chẳng mấy chốc lũ mèo đã vây xung quanh bạch nguyệt quang……

Hiện trường một đám mèo lớn hít lấy hít để người!

Mấy con mèo hoang đó rất hung dữ. Bạch nguyệt quang bị bọn nó hít nhiệt tình thì bực bội, từ chối hơi thô bạo một chút, mu bàn tay liền ăn một cào.

…… nghịch ngu chỉ có ch ết thôi.

Ta cảm khái, dưới chân không ngừng chạy thẳng đến tẩm cung của bạo quân

A Tô nói trong hoàng cung đầy rẫy âm mưu.

Hôm nay xem như ta được mở rộng thêm kiến thức.

Nhưng rất nhanh sau đó, ta liền biết chuyện này phải gọi chuyện tiếp theo là sư phụ.

Bạch nguyệt quang vậy mà lại chạy tới tố cáo với Hoàng Hậu, nàng ta nói vết thương trên người mình là do ta làm ra!

Thái Hậu lập tức phái người tới bắt ta.

Mấy người đó hung hung dữ dữ cầm gậy, còn nói gì mà Thái Hậu không thể trơ mắt nhìn Cố Lễ phạm sai lầm hết lần này đến lần khác nữa, muốn thay mặt Cố Lễ “Thanh quân sườn”!

(Thanh quân sườn là một thuật ngữ chính trị, ý nghĩa chính của nó là loại bỏ những tên phản bội xung quanh đế vương)

Cố Lễ không có ở đây, Tiểu Thuận Tử hoảng sợ, vội vàng sai người đóng kín cửa tẩm cung, không cho bọn họ xông vào, sau đó sai người báo cho Cố Lễ.

“Cục Lông đại nhân, ngài đừng sợ.” Tiểu Thuận Tử ngồi xổm ta trước mặt an ủi “Bệ hạ sẽ không để cho bọn họ bắt nạt ngài!”

Nói thì nói vậy nhưng Tiểu Thuận Tử vẫn lo lắng đến độ đổ mồ hôi hột.

Thái Hậu vậy mà phái cả Ngự Lâm Quân. Thù mới hận cũ, đây là quyết tâm muốn gi ết ch ết ta!

Ta dùng móng vuốt vỗ mu bàn tay Tiểu Thuận Tử để an ủi, giả vờ bình tĩnh, nhưng trong lòng lại là không hề yên tâm.

Ta chỉ là thế thân của một con mèo khác……

Còn “cào” bạch nguyệt quang của Cố Lễ.

Cố Lễ…… sẽ tin ta sao?

10

Cố Lễ cả đêm không về.

Hai ngày nay hình như hắn rất bận, trước đây dù hắn có bận đến mấy cũng không bao giờ qua đêm ở ngoài.

Ta từ trong miệng mấy cung nữ ở tẩm cung biết được, thì ra bạo quân không phải là con ruột của Thái Hậu, quan hệ mẹ con của hai bọn họ rất gượng gạo. Thái Hậu cố ý muốn cháu gái ruột của bà ta là bạch nguyệt quang lên làm Hoàng Hậu, nhưng Cố Lễ không chịu.

Sự tồn tại của ta trong mắt Thái Hậu chính là chướng ngại vật trên con đường bạch nguyệt quang trở thành Hoàng Hậu.

Ta nghe đến đây không khỏi trợn mắt khinh thường.

Ta đây đúng là phục Thái Hậu!

Nếu bạo quân muốn cưới bạch nguyệt quang thật thì con mèo con là ta ngăn cản được à?

Nếu bạo quân quyết tâm không tha thứ cho bạch nguyệt quang, gi ết ta rồi thì hắn sẽ tha thứ à? Rồi sẽ đồng ý cưới bạch nguyệt quang à?

Ta tức điên, hận không thể vọt tới chỗ Thái Hậu cho bà ta một cú meo meo quyền.

Đáng tiếc là nếu không dùng đến pháp thuật thì ta đánh không lại bà ta, mà nếu dùng pháp thuật thì…… lỡ mà dính phải m áu, con đường tu luyện sau này của ta sẽ trở nên vô cùng nguy hiểm. Muốn sống thì chỉ có thể lại phạm sai lầm.

…… Vậy thì chẳng phải ngày nào cũng bị lão đạo sĩ cầm kiếm gỗ đào đuổi theo sao!

Ta nôn nóng đi qua đi lại trong tẩm cung.

Hay là ta…… chạy trước nhỉ?

Làm phiền Cố Lễ một thời gian dài như vậy, còn gây rắc rối cho hắn nữa, đã đến lúc ta phải rời đi rồi.

Ta nhảy lên long sàn, làm thêm mấy phép an thần xung quanh long sàn, đủ cho hắn chống đỡ được một thời gian. Sau này tìm được cha mẹ rồi, ta sẽ hỏi mẹ xem có cách nào giải quyết triệt để căn bệnh của hắn hay không.

Cuối cùng nhẹ nhàng đặt chiếc chuông nhỏ dưới gối của hắn.

Tạm biệt, Cố Lễ.

Cảm ơn cá khô của ngươi