Bổn Mèo Đại Náo Hoàng Cung

Chương 4



Cuối cùng nhẹ nhàng đặt chiếc chuông nhỏ dưới gối của hắn.

Tạm biệt, Cố Lễ.

Cảm ơn cá khô của ngươi.

Sau đó ta dùng pháp thuật ẩn thân, tránh ám vệ, dễ dàng rời khỏi tẩm cung.

Chỉ là ta không ngờ được……

Ta chọn thời điểm chạy trốn không được đẹp cho lắm, trời bắt đầu đổ mưa.

Ta học hành không đàng hoàng, không biết làm phép tránh mưa. Bóng mèo lướt trong mưa, bộ lông trắng nhanh chóng ướt đẫm.

Không còn cách nào khác phải chạy vào cung điện bỏ hoang gần đó để trú mưa, đợi mưa tạnh rồi tính tiếp.

“Không biết trong đầu Cố Lễ nghĩ cái gì, mẫu hậu rõ ràng đã đồng ý gả Uyển Nhi cho hắn mà hắn vẫn không chịu động đậy!”

Một giọng nói nham hiểm phát ra từ trong cung điện bỏ hoang.

Động tác vẩy nước của ta cũng khựng lại.

“Có lẽ miệng từ chối mà trong lòng thích muốn ch ết! Nếu hắn không thích Tống tiểu thư thật, nàng ta còn mạng để mà tiến cung à? Chắc là đang ve vãn mập mờ gì đó……”

Bọn họ nói chuyện cực kỳ nhỏ.

Ta đặt hai chân trước lên bậu cửa sổ, nín thở nhìn vào trong, thấy trong điện có ba người.

Trong đó có một hắc y nhân trẻ tuổi, mặt mũi khá giống Cố Lễ. Mà nam nhân đứng đối diện hắn……

Lại giống cha ta!!!

Ta ngạc nhiên đến quên cả thở.

Sao lại thế này?

Chẳng lẽ cái tên trông có vẻ giống nhân vật phản diện này…… có quan hệ với cha ta??!

Ở trong cung vất vả tìm manh mối mãi vẫn không có kết quả, vậy mà lúc chạy trốn lại đụng phải?

“Ha! Đồ ngu Cố Lễ kia vẫn đang cố tìm tung tích của Cô. Nhưng hắn nào có biết, Cô vậy mà lại ở trong cung, sống dưới mí mắt hắn cả một tháng!” Hắc y nhân đắc ý cười “Biện pháp nơi nguy hiểm nhất là nơi an toàn nhất của ái khanh quá hay! Đợi Cô thành công đoạt lại ngôi vị rồi, Cô sẽ phong ngươi lên làm vương khác họ!”

Hắc y nhân giống như vai ác trong thoại bản cười khằng khặc, sau đó hình như bỗng nhớ tới cái gì, tiếng cười đột ngột ngừng lại.

Hắn nhìn về phía lão già này giờ vẫn luôn im lặng bên cạnh: “Lão sư, chắc ngài sẽ không làm Cô thất vọng đâu nhỉ?”

Lão già đội một chiếc mũ trùm lớn, thân hình uốn cong. Cả người ông ta giấu trong chiếc áo choàng đen rộng lớn, chỉ để lộ ra một bộ râu trắng và đôi môi hơi mím.

“Tiểu thúc!” Cái người giống cha ta đưa mắt ra hiệu với lão già “Chẳng lẽ ngài không muốn báo thù cho A Trì sao!”

Đôi môi của lão già khẽ run lên. Ông ta hít một hơi thật sâu giống như cuối cùng cũng lấy được quyết tâm: “…… Không! Lão phu chờ ngày này đã lâu lắm rồi! Thủ lĩnh của Ngự Lâm Quân Vương Mãn đã đến, chỉ đợi điện hạ xử lý!”

“Rất tốt!”

Trong điện lại lần nữa vang lên tiếng cười khằng khặc của hắc y nhân.

“Đêm mai giờ Tý, bắt đầu hành động!”

Ta đứng ở bên dưới cửa sổ, trong lòng càng ngày càng lạnh.

Nghe có vẻ như Cố Lễ sắp gặp nguy hiểm phải không?

…… Cố Lễ có biết chuyện này không? Nếu hắn không biết thì chẳng phải sẽ gặp nguy hiểm sao?

Tuy bây giờ ta có thể nói được tiếng người, nhưng lại không thể hóa thành người. Nếu cứ để thân hình này trực tiếp mở miệng nói cho hắn…… vậy chẳng phải là lộ ra chuyện ta là yêu quái à?

Liệu hắn sẽ sợ ta hơn hay sợ những kẻ phản loạn này hơn?

Cha ta nói không phải phàm nhân nào cũng tốt bụng như ông, bảo ta không bao giờ được dễ dàng tin tưởng phàm nhân.

Ta ngồi xổm bên cạnh cửa sổ, suy nghĩ hồi lâu, một lần nữa quay đầu lao vào trong màn mưa.

11

“Cục Lông Nhỏ…… Cục Lông Nhỏ!”

Lỗ tai hơi giật giật.

Thính giác của yêu quái đặc biệt nhạy bén, ta nghe thấy tiếng Cố Lễ gọi mình xuyên qua mấy tòa cung điện và màn mưa như trút nước.

Ngoài Cố Lễ còn có vài cung nhân khác cũng đang hét: “Cục Lông đại nhân! Cục Lông đại nhân!”

…… Bà mọe!

Sợ cái tên xấu hổ này của ta ít người biết quá à?

Ta vội vàng chạy về hướng Cố Lễ, sau đó lưu loát lấy đà bật thẳng vào lòng hắn.

“Nghịch ngợm!” Cố Lễ ôm lấy ta, hiếm khi nổi giận với ta, giọng điệu nén vài phần hoảng hốt khó mà phát hiện “Ai cho ngươi chạy lung tung hả? Người của Thái Hậu đang tìm ngươi để đánh ch ết……lỡ ngươi đụng phải bọn họ thì làm sao bây giờ?”

Cả người ta ướt như chuột lội, lạnh tới mức co rúm người lại, chui vào cổ áo Cố Lễ. Nghe Cố Lễ nói vậy, hai chân trước và một cái chân sau của ta đã chui được vào trong cổ áo của hắn, chân còn lại đang mượn lực bật lên thì dừng lại.

Bạo quân đang lo lắng cho ta kìa……

Chóp đuôi ta nhẹ nhàng lắc lư, sau đó như thường lệ dụi đầu vào cằm hắn.

“Meo ~”

“…… Xin lỗi.” Cố lễ ôm chặt ta, “Có phải ngươi bị bọn họ dọa nên mới chạy không?”

Hắn lẩm bẩm tự nói, không biết đang nói cho ta nghe hay đang tự nói cho bản thân: “Sau này sẽ không…… sẽ không như vậy nữa.”

Đối với năng lực của Cố Lễ, ta không hề nghi ngờ, dù sao cái danh bạo quân của hắn không phải tự nhiên mà có.

Nhưng ta chỉ không ngờ hắn lại nhanh tay như vậy ——

Ngày đó, hắn gi ết sạch tất cả những cung nhân có liên quan, lại bắt bạch nguyệt quang lại đánh cho một trận nữa. Thậm chí còn không màng phản đối của quần thần, giam lỏng Thái hậu, thu hồi lại hết phần lớn quyền lực của bà ta.

Sau khi làm xong tất cả thì đã đến ngày “hành động” trong miệng của Hắc y nhân.

Bốn canh giờ nữa là sẽ đến giờ Tý.

Ta lo lắng đi đi lại lại trên giường hắn.

“Sao vậy Cục Lông Nhỏ?” Cố Lễ nhướng mày, lắc lắc đồ chơi cho mèo trong tay.

Ta nhìn Cố Lễ bằng ánh mắt thương hại.

Cái đồ ngốc này.

Có người đang muốn tạo phản ngay trong nhà của ngươi mà ngươi cũng không biết……

Còn rảnh rỗi ngồi chơi với ta nữa!

Ta có lệ dùng chân chơi với hắn, trong đầu thì nghĩ về chuyện tối nay.

Ta vẫn chưa quyết định có nên nói chuyện này cho Cố Lễ hay không.

Cha ta là một con ma ốm. Sở dĩ ông hay đau ốm bệnh tật là do trước đây bị người ta hạ kịch độc. Lúc mẹ ta nhặt được ông thì thất khiếu đã chảy máu, chuẩn bị đi đời nhà ma.

Không biết mẹ ta làm cách nào mà nhìn ra từ khuôn mặt đẫm m áu đó sự tuấn lãng phi phàng của cha, tha người về động, cứu sống. Sau đó nữa thì có ta.

Cha ta hết lần này đến lần khác dọa ta không được tin tưởng phàm nhân……

Cùng tộc còn tương tàn được huống gì dị tộc?

12

Đến tối.

Cuối cùng ta cũng không nhịn được nữa, hít sâu một hơi, tính dùng pháp thuật khống chế đại một cung nhân nào đó, mượn miệng người đó nói chuyện này cho Cố Lễ.

Chỉ là pháp thuật này cực kỳ khó, làm được nó rất hao pháp lực.

Chắc cũng phải nói được hai ba chữ chứ…… nhỉ?

Ngay lúc ta đã ngắm được một tiểu thám giám vào đưa cơm, đang niệm chú làm phép thì bên ngoài đột nhiên có ánh sáng lóe lên.

“Thích khách…… gi ết thích khách!”

“Phản quân! Là phản quân! Phản quân đánh vào rồi!”

Ta kinh ngạc trợn mắt.

…… Đã tới giờ Tý đâu?

Cái tên tạo phản đúng là không biết giữ lời! Rõ ràng đã hẹn giờ Tý, sao bây giờ đã đánh rồi!!!

Ta tức giận đến mức dậm dậm chân, giây tiếp theo cơ thể đột nhiên lơ lửng trên không trung ——

“Rầm!”

Bạo quân ôm lấy ta, không cảm xúc rút kiếm đâm xuyên người tiểu thái giám trước mặt.

Tên thái giám vừa mới rút chủy thủ ra liền đi đời nhà ma.

Nhưng tuy Cố Lễ võ công cao cường cũng không thể ngăn cản m áu của tên thái giám bắn tung tóe —— ta cảm giác sau lưng bỗng ướt nhẹp, quay đầu nhìn lại đã dính một mảng máu.

“Meo!”

Ta có thói ở sạch, lông mà dính bẩn một chút liền phải liếm cho sạch sẽ. Nhưng ta vừa mới vươn đầu lưỡi ra liền dừng lại.

…… Đây là m áu người.

Mẹ ta nói yêu quái uống m áu người vào sẽ bị nghiện.

Ta sợ tới mức rụt lưỡi lại.

Cố Lễ cười khẽ một tiếng, lấy khăn tay ra, làm ướt rồi nhẹ nhàng lau lên lông của ta.

“Đừng có chạy lung tung đấy, ở đây đợi trẫm.” Có lẽ nhớ tới chuyện lần trước ta “bị dọa” chạy lung tung, Cố Lễ đang định đưa ta vào long sàn thì khựng lại, sau đó đơn giản nhét thẳng ta vào trong ngực.

“Đừng sợ.”

Bên ngoài ánh lửa đã cháy đến tận trời, tiếng la, tiếng thét chói tai nối liền không dứt, vậy mà Cố Lễ vẫn không hề hoảng sợ, thậm chí còn nhẹ nhàng an ủi ta.

Nhịp tim của ta hình như lỡ mất nửa nhịp.

Bên tai toàn tiếng tim đập thình thịch, tiếng sau mạnh hơn tiếng trước.

Cố Lễ ôm lấy ta, đẩy cửa ra ngoài.

Ám vệ của hắn đang đánh nhau với những Ngự Lâm Quân làm phản. Cố Lễ vung kiếm, cứ bước một bước gi ết một người, nhanh chóng dẫn ta ra khỏi vòng vây, sau đó mũi chân điểm một cái, dùng khinh công rời đi.

Nhưng những tên Ngự Lâm Quân vẫn đuổi sát theo sau, không có khinh công thì chạy theo dưới đất, thậm chí không biết từ đâu nhảy ra một đám cung thủ, tên bắn đến như mưa.

“Meo!”

Cẩn thận phía sau!

Cố Lễ rõ ràng không hề quay đầu, giống như là sau lưng có mắt, ôm ta tránh đi.

Ta ghé vào vai hắn giúp hắn để ý xung quanh, đột nhiên có một mũi tên bắn chệch đi, nhắm thẳng vào chỗ ta!

Lúc phát hiện ra thì đã trễ, mũi tên đã đến trước mặt rồi.

“Phập!”

Tiếng mũi tên xuyên thẳng vào da thịt vang lên.

Trong lúc khẩn cấp, Cố Lễ đã kịp thời xoay người dùng chính thân mình để cản lại, mũi tên đâm vào bả vai hắn.

Cố Lễ rên lên.

Nước mắt ta lập tức rơi xuống.

“Mèo cũng biết khóc à?” Cố Lễ thở hổn hển, giọng nói có chút yếu ớt, nhưng vẫn trêu chọc ta: “Khóc cái gì, trẫm không ch ết được đâu.”

Cố Lễ có vẻ như đã sớm có chuẩn bị.

Ngự Lâm Quân phản bội hắn chỉ có một bộ phận thôi, bộ phận còn lại đã nhanh chóng tiến lên cùng ám vệ đánh gi ết Ngự Lâm Quân phản bội.

Nhưng mà Cố Lễ và ám vệ đều bị khống chế, một mình hắn ôm lấy ta, trong nháy mắt máu đã chảy ướt nửa người. Nhìn truy binh đang đuổi sát theo sau, Cố Lễ cắn chặt răng “Cục Lông Nhỏ…… Ngươi mau chạy đi”

“Thông minh một chút, chạy đến nơi nào không người ấy……”

Ngươi vừa mới bảo ta ngoan ngoãn một chút.

Giờ lại bảo ta đi?

Ta tức giận đến mức muốn cắn hắn một cái, cuối cùng vẫn không nhẫn tâm hạ miệng. Rốt cuộc nếu không có ta thì hắn sẽ không bị thương……

Ta vừa hút năng lượng tím trên người hắn, vừa dùng pháp thuật làm chậm bước chân mấy người đó. Thậm chí còn tạo một bức tường pháp thuật đơn giản, vây bọn họ vào trong.

Rất nhanh phía sau đã không còn truy binh nữa.

“Ngươi đi mau.” Cố Lễ không còn sức nữa, tựa vào một góc cung điện, thở dốc: “Trẫm không chắc có thể bảo vệ ngươi…… quá nguy hiểm. Trẫm biết ngươi luôn muốn rời khỏi hoàng cung…… muốn đi thì nhân lúc này đi đi. Đợi lát nữa phản quân…… đuổi kịp, ngươi muốn đi cũng không được……”

“Sao ngươi nói nhiều thế! Xem ra vết thương cũng không nghiêm trọng lắm!” Ta tức giận nói.

Cố lễ hơi trợn mắt nhìn ta.

Ta cắn tay áo hắn, âm thầm dùng thêm pháp lực kéo hắn tới cung điện gần đó.

Ta đã để ý cái cung điện bỏ hoang bên cạnh chính là nơi ta trốn mưa gặp được hắc y nhân kia!

Cái gọi là nơi nguy hiểm nhất lại là nơi an toàn nhất……

Trốn trong cung điện này chắc là đủ an toàn!

Ta vừa dùng pháp thuật lau vết máu trên đường, vừa kéo lấy Cố Lễ.

Kết quả lỡ tay phóng ra nhiều pháp thuật quá……

“Bùm!”

Một tia sáng xuất hiện, ta ngồi bệt trên đất ngơ ngác nhìn bàn tay trắng nõn trước mặt.

“???”

Ta hóa người được rồi??!

“Cục, Cục Lông Nhỏ……” Cố Lễ kinh ngạc nhìn ta, lỗ tai đỏ bừng, giống như có gì muốn nói.

Ta trực tiếp khiêng Cố Lễ lên, trốn vào trong cung điện bỏ hoang, chạy thẳng đến cái giếng trong trí nhớ, sau đó mang theo Cố Lễ nhảy xuống.

“Bổn mèo tên Miểu Miểu —— Khương Miểu Miểu!” Ta làm một pháp quyết che lại miệng giếng.

“Còn gọi ta là cục lông nữa, cẩn thận bổn mèo cào ngươi!”

Cái giếng này cũng không được gọi là quá lớn, đủ cho hai người trưởng thành đứng ở trong. Mà nói lớn thì cũng không phải lớn, tuy đủ cho hai người đứng nhưng phải đứng sát vào nhau mới được, không một kẽ hở ——

Cánh tay Cố Lễ vòng qua eo ta, cả mèo, à không, cả người ta tựa như rúc hẳn vào trong lòng hắn.

Cố Lễ cứng đờ người, trên mặt đỏ bừng “Khụ, được rồi, nhưng mà Miểu Miểu…… Ngươi không mặc quần áo.”

Dứt lời thì nhanh chóng cởi áo ngoài của mình ra khoác lên người ta.

Ta: “……”

Dù sao cũng là lần đầu tiên làm người, chưa được quen lắm.