Buổi Tối Có Người Gọi, Tuyệt Đối Đừng Quay Đầu

Chương 6



Tôi chuẩn bị đem thi thể bạn trai giấu vào trong tủ lạnh.

Siri trên điện thoại của anh ta đột nhiên nói: “Tủ lạnh không phải là nơi giấu xác tốt nhất.”

Tôi kinh hoàng nhìn chiếc điện thoại di động trên sàn, cả người ớn lạnh.

“Đã kiểm tra thấy có một chỗ giấu xác tốt hơn, có muốn đi không?” Siri lại tiếp tục nói.

Ma xui quỷ khiến thế nào tôi lại hỏi: “Ở đâu?”

“Dưới tầng hầm, lối vào nằm trong tủ quần áo ở phòng ngủ.”

Tôi bán tín bán nghi, đi theo hướng dẫn của Siri, quả nhiên đã tìm thấy tầng hầm.

Tầng hầm này đúng là một nơi tuyệt vời để giấu xác.

Bởi vì ở dưới này, tôi đã nhìn thấy thêm vài bộ thi thể….

- ---------

Tôi và bạn trai Từ Ích Hà đã ở bên nhau được sáu năm rồi, tôi rất yêu anh ta, nhưng vẫn quyết định giết chết anh ta, bởi vì anh ta đã phản bội tôi.

Một tuần trước, là sinh nhật của tôi, Từ Ích Hà đã tặng cho tôi một chiếc túi hiệu và dẫn tôi đi ăn ở nhà hàng mà tôi yêu thích nhất.

Ăn xong, chúng tôi cùng nhau xem phim, mọi thứ trải qua vô cùng vui vẻ.

Xem phim xong, anh ta nói công ty còn có việc phải xử lý, sau khi đưa tôi về nhà liền rời đi.

Mười phút sau, tôi nhận được hai đoạn video được gửi từ số điện thoại ẩn danh.

Đoạn video thứ nhất ghi lại cảnh vừa nãy chúng tôi xem phim, camera giám sát quay lại rất rõ ràng, người ngồi ở bên phải Từ Ích Hà là tôi, còn ở bên trái là một nữ sinh thắt tóc hai bên.

Tay phải của anh ta ôm lấy tôi, tay trái lại vòng qua người cô gái kia, trái ôm phải ấp.

Đoạn video thứ hai hiện rõ thời gian là năm phút trước, địa điểm là trước cổng tiểu khu của tôi, nữ sinh thắt tóc hai bên đó đã lên xe của Từ Ích Hà.

Xem xong hai đoạn video, tôi tức đến nỗi cả người phát run.

Công việc mà Từ Ích Hà có được hiện giờ là do tôi dùng mối quan hệ thân thích để tìm cho anh ta, trước đây người nhà anh ta bệnh nặng thiếu tiền, cũng là tôi đứng ra giúp đỡ.

Thế nhưng hôm đó là sinh nhật tôi, anh ta lại hẹn hò cũng người con gái khác, còn trắng trợn ngồi ngay bên cạnh tôi.

Nỗi bực tức và buồn bã dâng tràn trong lòng, nhưng lại không có nơi nào để trút giận, tôi cầm điện thoại lên, chuẩn bị gọi chất vấn Từ Ích Hà.

“Tôi nói sự thật với cô là hy vọng cô nhìn rõ tên tra nam kia, chất vấn có thể sẽ chọc giận đến anh ta, cô biết rõ con người đó mà, tôi không muốn cô bị tổn thương.”

Tôi vừa cầm điện thoại lên, lại nhận được một tin nhắn từ số điện thoại ẩn danh ấy.

Tôi sững người, trong sự tức giận bỗng có thêm chút sợ hãi, đối phương làm sao biết tôi định gọi điện chất vấn Từ Ích Hà.

Dù không biết người ẩn danh này rốt cuộc là ai, nhưng hắn nói cũng có lý.

Mặc dù bình thường Từ Ích Hà đối xử với tôi rất tốt, nhưng anh ta cũng là một người cực kì nóng tính, một lần nọ có người vô tình đụng trúng khiến tôi bị ngã, anh ta liền trực tiếp xông vào đánh người đó.

Lúc đó còn cảm thấy anh ta mang lại cho tôi cảm giác rất an toàn, bây giờ nghĩ kĩ lại, nếu anh ta dùng nắm đấm đó với tôi, có lẽ sẽ là một chuyện rất kinh khủng.

“Rốt cuộc cậu là ai?”

Đối phương có vẻ biết rất rõ về tôi, khiến tôi càng thêm hiếu kỳ.

“Chuyện này không quan trọng.” Đối phương trả lời.

“Vậy hãy nói cho tôi biết, tôi nên làm gì đây?”

“Cách tốt nhất là mau chóng rời khỏi anh ta, càng xa càng tốt.”

“Nếu như tôi không có cách nào hoàn toàn rời khỏi anh ta được thì sao? Sáu năm qua tôi đã dành cả trái tim và tâm trí cho anh ta, tất cả tình cảm của tôi đều đặt trên người anh ta.”

“Cho dù bây giờ biết được anh ta là tra nam, tôi cũng không cách nào buông bỏ được, thậm chí tôi cảm thấy, chỉ cần anh ta cầu xin tôi, tôi sẽ lập tức tha thứ ngay.”

“Hoặc nếu tôi chia tay với anh ta, nghĩ tới việc anh ta đang ở bên người phụ nữ khác tôi cũng sẽ rất khó chịu.”

“Nhưng rõ ràng trong lòng tôi rất hận, loại đàn ông đó, không xứng được yêu.”

Tôi như tìm được nơi để trút bầu tâm sự, cứ không ngừng gõ những dòng chữ gửi cho số điện thoại ẩn danh kia, mỗi một chữ đều là lời trong lòng của tôi.

Đối phương im lặng rất lâu, sau đó mới nhắn lại một câu:

“Vậy thì hãy khiến cho anh ta chết đi.”

Đọc được câu này, tim tôi chợt rơi hẫng một nhịp.

Đúng rồi, chỉ cần anh ta chết đi, vậy thì mọi vấn đề đều sẽ được giải quyết.

- ---------

Tôi đã lên kế hoạch suốt một tuần để giết chết Từ Ích Hà.

Địa điểm đã định là căn nhà tự xây ở quê của gia đình tôi, nơi đó rất hẻo lánh, dân cư thưa thớt.

Ngoại trừ thỉnh thoảng tôi và Từ Ích Hà sẽ quay về để tránh sự ồn ào hối hả của phố thị, còn lại bình thường sẽ không có người khác.

Từ Ích Hà ở bên tôi rõ ràng là vì tiền của gia đình tôi, vậy nên tôi chỉ cần làm nũng trước mặt anh ta, còn không cần nói lý do là gì, anh ta đã lập tức xin nghỉ phép ở công ty để đi cùng với tôi.

Vào đêm tôi giết anh ta, tôi đã cố ý tổ chức một buổi tiệc trên sân thượng tầng năm của nhà mình.

Bởi vì tôi thật sự quá yêu anh ta, trước lúc ra tay, tôi thậm chí còn cho anh ta thêm một cơ hội.

“Từ Ích Hà, anh sẽ không ở sau lưng em, lén lút qua lại với người khác chứ?”

Lúc đó, chỉ cần anh ta nói thật với tôi, tôi sẽ tha cho anh ta.

Nhưng Từ Ích Hà lại không làm vậy, anh ta sững người một lúc, sau đó tiến đến ôm tôi vào lòng.

“Chân Chân, em nói bậy gì vậy, anh xin thề với trời, cả đời này anh chỉ thích có mình em, nếu như anh làm chuyện có lỗi với em, Từ Ích Hà anh đây sẽ chết không toàn thây.”

Nói xong, anh ta nâng mặt tôi rồi đặt lên đó một nụ hôn.

Sau khi mặc sức tận hưởng nụ hôn cuối cùng của Từ Ích Hà, tôi đã chuốc say anh ta rồi đẩy anh ta từ sân thượng xuống.

Nhìn thấy thi thể đã trở nên biến dạng của anh ta, tôi vừa khóc vừa nói: “Là anh nói mà, chết không toàn thây.”

Trong nhà có một cái tủ lạnh rất lớn, đủ để chứa một người trưởng thành.

Tôi kéo xác Từ Ích Hà đến trước cửa tủ lạnh, lúc buông hai chân anh ta xuống, điện thoại trong túi anh ta rơi ra.

Có lẽ là do cú ngã vừa rồi, màn hình điện thoại đã vỡ ra thành nhiều mảnh.

Đột nhiên, điện thoại vang lên một tiếng “ting”.

Tôi rất quen thuộc với âm thanh này, đó là tiếng khởi động Siri, trợ lý ảo của điện thoại di động.

“Nhắc nhở: Tủ lạnh không phải là nơi giấu xác tốt nhất.”

Vốn dĩ tôi đã uống một chút rượu, có hơi say nhẹ, nhưng vừa nghe thấy câu này tôi liền lập tức tỉnh táo lại.

Trước đây tôi đã từng nghe những mẫu chuyện về việc Siri biết nói những điều rất đáng sợ, thế nhưng thứ trước mắt tôi thật sự quá rợn người rồi, làm sao nó biết được tôi đang muốn giấu xác chứ?

“Ting ting”

Điện thoại lại vang lên hai tiếng nữa.

“Đã kiểm tra thấy có một chỗ giấu xác tốt hơn, có muốn đi không?” Siri lại tiếp tục nói.

“Ở đâu?” Tôi trừng mắt nhìn vào chiếc điện thoại đã bị hỏng, ma xui quỷ khiến thế nào lại mở miệng hỏi.

“Dưới tầng hầm, lối vào nằm trong tủ quần áo ở phòng ngủ.” Giọng nữ máy móc lạnh lùng nhanh chóng trả lời tôi.

Căn nhà này là nhà của tôi, nhưng trước nay tôi lại không hề biết trong nhà còn có một tầng hầm.

Mặc dù rất sợ, nhưng vì tò mò tôi vẫn đi vào trong phòng ngủ, mở tủ quần áo ra.

Trên bức tường sau lưng tủ quần áo tôi đã tìm thấy một công tắc, sau khi kéo công tắc xuống, bức tường phía sau từ từ di chuyển sang một bên.

Một mùi hôi thối lập tức xộc thẳng lên mũi, con đường tối đen như mực dần hiện ra trước mắt tôi.

Tôi bật đèn pin điện thoại, nhìn thấy ở lối đi có một cầu thang dẫn xuống tầng hầm.

Tôi nuốt nước bọt, cắn răng đi xuống dưới đó.

Xuống đến tầng hầm, mùi hôi thối càng nồng nặc hơn, bật đèn lên tôi mới thấy, bên trong có ba các xác, hình như tất cả đều là nữ.

Trong số đó có một cái xác đã khô quắp lại, ít nhất nó cũng phải được để ở đây từ hai tháng trước, chẳng trách Siri lại nói đây là nơi tốt nhất để giấu xác.

Tôi sợ đến mức định co giò bỏ chạy, nhưng lại nhìn thấy bốn bức ảnh được dán trên tường.

Ba bức ảnh đều đã được gạch chéo, từ quần áo cho thấy chúng đều trùng khớp với thi thể trên sàn.

Mà bức ảnh của người thứ tư, lại chính là tôi.

“Ting ting”

Siri lại đột nhiên lên tiếng.

“Có người đang bước vào nhà, đề nghị lập tức rời khỏi.”

Nghe Siri nói vậy tôi lại càng trở nên căng thẳng hơn, dường như là ngay lập tức lăn lết bò trườn ra khỏi tầng hầm.

“Người đã đến trước cửa, ước chừng ba phút sau sẽ vào tới phòng khách.”

Giọng của Siri không có chút cảm xúc nào, nhưng nghe vậy càng khiến tôi hoảng loạn hơn.

Tôi đứng ở phòng khách, nhìn thi thể Từ Ích Hà đang nằm trên vũng máu, đầu óc trống rỗng, hoàn toàn không biết nên làm thế nào.

“Không kịp rồi, trước tiên vào phòng ngủ lấy một cái chăn ra che lên thi thể, sau đó trốn vào phòng chứa đồ tầng một, đã phân tích dữ liệu xong, phòng chứa đồ đã lâu không có người bước vào, người đến 99% sẽ không vào đó kiểm tra.”

Tôi không nghĩ nhiều nữa, lập tức làm theo lời Siri.

Mặc dù rất sợ nhưng tôi vẫn ghé mắt vào cửa sổ nhỏ trong phòng chứa đồ, lén nhìn ra bên ngoài.

Rất nhanh, người mà Siri nhắc đến đã xuất hiện ở phòng khách, hắn ta mặc đồ đen, đội mũ lưỡi trai và đeo khẩu trang, không nhìn rõ lắm, chỉ biết đó là một người đàn ông.

Người mặc đồ đen bước vào phòng khách rồi bắt đầu nhìn xung quanh.

Lúc tôi kéo Từ Ích Hà vào, máu ở trên sàn vẫn chưa được lau sạch, sau khi người đàn ông mặc đồ đen nhìn thấy, rõ ràng anh ta có chút giật mình, nhưng cũng không nán lại quá lâu mà nhanh chóng di chuyển vào trong phòng ngủ.

Kế đó, tôi nghe thấy tiếng mở cửa tủ quần áo, xem ra có vẻ là đang đi xuống dưới tầng hầm.

Tôi nghĩ có lẽ bây giờ nên nhân cơ hội mà bỏ chạy, nhưng vừa chuẩn bị đứng dậy, chiếc điện thoại đã vỡ trong tay tôi bỗng rung lên hai cái.

Tôi liếc nhìn phát hiện Siri đã tự động thay đổi lời nhắc thành chế độ rung.

Lòng tôi lại có thêm vài phần sợ hãi, bởi vì Siri này quả thực quá thông minh rồi, giống như một con người thật vậy.

Không, phải nói là, nó còn thông minh và thận trọng hơn cả một người bình thường.

“Bây giờ không thể đi, nếu chẳng may đụng phải đối phương cũng đang bước ra ngoài thì sẽ rắc rối to, hơn nữa nếu đi rồi, chứng cứ giết người của bạn vẫn còn đó, không bao lâu sau, cảnh sát sẽ tìm đến cửa.”

Tôi nhìn chăm chăm vào màn hình đã vỡ rất lâu, cuối cùng cũng nhìn thấy những lời nói của Siri.

Lời của Siri nói rất có lý, thế là tôi bèn ở lại trong phòng để đồ đợi cho đến khi người đàn ông kia đi khỏi, tôi mới bước ra.

“Rõ ràng anh ta đã nhìn thấy vết máu, sao lại mặc kệ nó như vậy được nhỉ?”

Sau khi ra ngoài tôi tự lẩm bẩm với chính mình, bởi vì chuyện này rất kỳ lạ.

“Lòng người quá phức tạp, khó mà đoán được, có điều tôi nghĩ có lẽ anh ta có việc quan trọng hơn cần phải làm.”

Mặc dù Siri trong điện thoại của Từ Ích Hà rất có vấn đề nhưng không thể phủ nhận, vừa nãy nó đã cứu tôi.

Nghĩ vậy, trong lòng tôi cũng không còn quá sợ hãi nữa, nhưng tôi cũng cảm thấy mình bắt buộc phải làm rõ chuyện này.

Ngoại trừ sự kỳ lạ của Siri, còn có xác chết dưới tầng hầm và ảnh dán trên tường nữa, đặc biệt là người đàn ông mặc đồ đen vừa mới rời khỏi.

“Rốt cuộc cô là thứ gì?”

Tôi đặt điện thoại lên bàn, hỏi.

“Tôi vừa cứu bạn, bạn nói chuyện như thế với ân nhân cứu mạng của mình sao?”

Tôi lập tức cầm điện thoại lên, vờ làm động tác như muốn đập nó xuống đất.

“Nếu cô không nói, có tin tôi lập tức đập nát cô không?”

“Vô dụng thôi, thứ bạn đập nát là điện thoại, không phải tôi.”

Tôi sững người, còn chưa kịp hiểu ý tứ của câu nói này là gì, điện thoại trong túi đột nhiên vang lên.

“Ting ting”

“Ví dụ, tôi có thể đổi sang nơi khác.”

Cả người tôi nhất thời liền nổi da gà, tôi vội ném điện thoại sang một bên, sợ hãi lùi về sau mấy bước.

Cái thứ này, nghĩ kĩ lại, còn đáng sợ hơn xác của Từ Ích Hà đang ở trước mặt nữa.

“Yên tâm đi, tôi không hại bạn đâu, hãy tin tôi.”

“Rốt cuộc cô muốn làm gì?”

“Nói thật, tôi cũng không biết, nhưng tôi cứ luôn có cảm giác, tôi cần phải giúp bạn tìm ra một số sự thật.”

“Là ý gì?” Tôi có chút mù mịt.

“Tôi nghi ngờ, dưới tầng hầm, có một cái xác là của tôi.” Siri nói.

Nghe thấy câu này, da đầu tôi lập tức tê rần.

Nếu là bình thường, nghe thấy những lời nhảm nhí như vậy nhất định tôi sẽ cười phá lên, nhưng những gì xảy ra nãy giờ đang nhắc nhở tôi.

Tất cả những lời Siri nói đều là thật.

“Cho nên, cô muốn tôi điều tra rõ ràng chuyện này?” Tôi run rẩy hỏi.

“Đúng vậy.”

“Thế nhưng ngay cả việc có người sắp đến đây, hay trong nhà tôi có thứ gì cô đều biết rất rõ, cô có thể làm được mọi thứ, sao còn cần tôi giúp?”

“Đúng, bởi vì hệ thống mạng có lỗ hỏng, cho nên tôi có thể thông qua những lỗ hỏng này làm một số việc, ví dụ như đánh cắp định vị điện thoại trên người ai đó, xác định được vị trí của hắn.”

“Cũng có thể thông qua tín hiệu mạng chuyển đổi vị trí từ điện thoại này sang điện thoại khác, thế nhưng vẫn có rất nhiều thứ bị hạn chế, như là tôi hoàn toàn không thể tra ra được bất cứ thông tin gì về người đàn ông vừa nãy, có lẽ là có người cố ý ngăn cản.”

“Cho nên, tôi cần một người giúp đỡ, đương nhiên tôi sẽ không khoanh tay đứng nhìn, tôi cũng sẽ giúp bạn.”

Phải mất một lúc, tôi mới hiểu được những gì Siri nói.

“Cho nên đêm đó, đoạn video Từ Ích Hà ở cùng nữ sinh kia cũng là cô gửi cho tôi sao?”

Tôi nghĩ Siri này lợi hại như vậy, quay một đoạn video rồi giả thành một người ẩn danh gửi nó cho tôi chắc hẳn cũng dễ như trở bàn tay.

“Tôi không chắc.”

“Ý gì thế?” Tôi ngớ người.

“Trong ý thức chủ quan của tôi, tôi chưa từng gửi thứ đó, nhưng không loại trừ khả năng có người đã thông qua tôi gửi nó cho bạn.”

Quan điểm của Siri vô cùng chặt chẽ.

“Ting ting”

“Cái mà bạn nói có phải là video này không?”

Tôi bước tới cầm điện thoại lên, nhìn thấy đó quả thực là đoạn video quay tôi và Từ Ích Hà trong rạp chiếu phim.

“Không sai, chính là cái này, còn có một cái khác nữa, đó là đoạn video quay cô nữ sinh thắt tóc hai bên leo lên xe của Từ Ích Hà.

“Đã phân tích xong, hai đoạn video mà bạn nhắc đến là sản phẩm được cắt ghép, không phải thật.”

“Cái gì?”