Buông Rèm Pha Lê

Chương 41: Khi đàn nhạn quay về [7]



Trên đường gió rít như tiếng khóc nỉ non rợn người, Diêm Vũ không dám dừng lại, về đến cung điện thái tử ở, nàng vội vàng đi tìm Tiểu Huyền muốn hỏi gì đó, lại phát hiện bốn phía đều không một bóng người mới nhớ ra lời Vương công công vừa nói, tất cả mọi người đều phải đến Vĩnh Hoa điện, mí mắt giật giật liên hồi.

Đêm nay chắc là đã xảy ra chuyện gì lớn.

Nàng thu dọn sơ sài lại y phục và mái tóc của mình, đang định đi về phía Vĩnh Hoa điện, lại dừng bước khi đi ngang qua tẩm điện của thái tử.

Hành lý của Vương công công đều ở trong đó, lúc này chỗ này chỉ có một mình nàng, nếu có thể nhân cơ hội này hủy đi bức chân dung kia, ít nhất trước mặt Vệ Sóc nàng có thể tạm thời yên tâm.

Cân nhắc mãi, ngón tay Diêm Vũ siết chặt váy áo, cắn răng, quay người đi ngược lại.

Khi cầm chiếc hộp gỗ tử đàn kia, tay nàng run rẩy dữ dội, lung lay mấy lần mới mở hộp ra được.

Bức chân dung được cuộn lại hoàn hảo, chỗ mở ra còn đóng sáp, đủ thấy sự chu đáo tỉ mỉ của Tạ Quân, Diêm Vũ lại nhớ đến lời dạy dỗ ân cần của cha ngày vẽ tranh, tình cảnh mình ngồi ngay ngắn lắng nghe, khóe mắt lại đỏ lên...

Bây giờ không phải lúc khóc, nàng nhắc nhở bản thân trong lòng.

Vì vậy nàng vội vàng lau đi vệt nước mắt, tay bưng giá nến mang bức tranh ra ngoài điện, định ở ngay góc khuất lập tức đốt đi, tránh cho đêm dài lắm mộng.

Gió thổi ù ù, mấy lần suýt dập tắt ngọn nến, ánh nến lúc sáng lúc tối chiếu lên giấy, ngay cả một đốm lửa cũng không cháy lên được, Diêm Vũ sốt ruột đến mức lưng toát mồ hồi lạnh, hồi lâu mới hoàn hồn, cuộn lại như vậy không dễ châm lửa.

Đúng lúc nàng định mở bức tranh ra, đột nhiên nghe thấy bên ngoài vang lên tiếng ồn ào.

Cửa điện bị đẩy mạnh ra, cấm quân xông vào mặc giáp mềm, mỗi người đều sắc mặt lạnh lùng, lập tức chia làm hai hàng đứng sang hai bên.

Thống lĩnh cầm đầu xuyên qua lối đi giữa, ánh mắt sắc bén nhìn chằm chằm Diêm Vũ: "Lúc này tất cả mọi người đều đang chờ ở Vĩnh Hoa điện, chúng ta tuân chỉ lục soát khắp nơi, ngươi là nội nhân Đông Cung, vì sao không nhận lệnh đi đến Vĩnh Hoa điện?"

Nàng theo bản năng giấu bức tranh ra sau lưng, cưỡng ép mình bình tĩnh lại: "Nô tỳ, nô tỳ chính là định đến Vĩnh Hoa điện."

"Ngươi cầm cái gì sau lưng?!" Vị thống lĩnh kia quát hỏi, sau đó liếc mắt ra hiệu cho hai giáp sĩ bên cạnh.

Hai người kia hiểu ý, một người tiến lên giữ chặt Diêm Vũ, người kia rút bức tranh từ sau lưng nàng đưa cho thống lĩnh, giá nến trong tay bị đánh rơi xuống đất, lăn hai vòng, ánh lửa lập tức lu mờ, một lát sau, một làn khói đen bay lên không trung.

Ngọn nến tắt rồi.

Thấy hắn sắp mở ra, hơi thở Diêm Vũ đột nhiên ngưng lại, nàng buột miệng: "Đây là đồ của thái tử điện hạ, ai dám tự tiện mở ra!"

"Người khác không được mở xem, vậy trẫm có thể không?"

Trời đất trong khoảnh khắc này đều yên tĩnh lại.

Dưới ánh đuốc, Vũ Đức Đế Vệ Nghị lạnh mặt bước ra từ đám đông, phía sau ông còn có Vệ Sóc và quý phi, Dự Vương cùng một số người khác.

Thống lĩnh cấm quân cung kính dâng bức tranh lên, Dương công công vội vàng tiến lên nhận lấy, lại bước chân nhỏ đi đến bên cạnh hoàng đế, qua mấy bàn tay, cuối cùng bức tranh này được Vệ Nghị nắm chặt.

Ông không nhìn Diêm Vũ, chỉ liếc sang Vệ Sóc bên cạnh, giọng nói mang theo sự châm chọc khó lường: "Thái tử, nội nhân Đông Cung của ngươi không vâng lệnh đến Vĩnh Hoa điện, ở đây giấu thứ gì? Là ngươi bảo nàng giấu đi phải không?"

Diêm Vũ trong mắt đầy vẻ cầu xin, "Điện hạ.."

"Trẫm đang hỏi thái tử." Sắc mặt Vệ Nghị càng lạnh hơn, ông không thèm liếc Diêm Vũ, chỉ nhìn chằm chằm vào Vệ Sóc.

Vệ Sóc chưa từng thấy trên mặt nàng lộ ra thần sắc tuyệt vọng, đau khổ như vậy, nhưng cũng đoán ra được, phần lớn là liên quan đến thứ trong tay bệ hạ, hắn hiểu ra, nàng không muốn để người khác nhìn thấy thứ đó, bèn nhíu mày, đưa tay về phía Vệ Nghị: "Đây là đồ của nhi thần, chỉ là vật không quan trọng thôi, phiền bệ hạ trả lại cho nhi thần."

"Không quan trọng? Trẫm thấy là rất quan trọng đấy! Nếu không vì sao nhất định phải hủy đi trong đêm nay?" Vệ Nghị cúi đầu nhìn giá nến đã tắt kia, ánh mắt dừng trên bàn tay Vệ Sóc đưa về phía mình, giọng điệu nhẹ nhàng, "Quân thần phụ tử, có gì mà trẫm không thể xem."

Sau đó ngón tay ông móc vào bức tranh, lớp sáp niêm phong đã bị xé bỏ, khẽ rung lên, bức tranh ngay lập tức tung bay mở ra trước mặt.

Tim Diêm Vũ lúc này như rơi xuống, nhưng lại kỳ diệu quay về thân thể mình, cơ thể nàng vẫn run rẩy, nhưng lại sinh ra một cảm giác giải thoát sau khi bụi trần lắng xuống.

Giấu giếm bí mật vốn như lấy giấy gói lửa, rồi cũng sẽ có ngày này, sớm muộn gì cũng vậy.

Cho đến khi nàng nghe thấy giọng nói đầy giận dữ của Vệ Nghị vang lên.

"Thái tử!!"

Khi bức tranh ném tới, ánh mắt Vệ Sóc đang đặt ở trên người Diêm Vũ, trong ánh lửa nàng đang đứng một mình, đối diện tất cả mọi người, trông cứng cỏi mà lẻ loi. Hắn hạ mắt xuống, chợt cảm thấy trời đất quay cuồng..

Hắn nhìn Diêm Vũ, đầu vang ong một tiếng, muốn mở miệng nói gì đó, nhưng đều ngừng lại ở câu: "Đây, đây là..."

"Đúng là thái tử tốt của trẫm!" Trên mặt Vệ Nghị là sự giận dữ đến đỉnh điểm, ông ra lệnh cho thống lĩnh cấm quân tiến lên, định lấy lại bức tranh từ tay thái tử, nhưng Vệ Sóc nắm chặt, không thể lay động một chút nào.

"Nghịch tử! Còn không buông tay sao?" Vệ Nghị quát lớn, một sự uy nghiêm trước nay chưa từng có.

Tay Vệ Sóc run lên dữ dội, Diêm Vũ nhìn bức tranh rơi xuống đất kia, có lẽ, không thể gọi là bức tranh, trên đó chỉ có một bài hịch văn, không có tranh vẽ.

Nàng nhìn rõ nét chữ rõ ràng trên đó, sống mũi cay cay.

Tuy năm năm qua nàng đã rèn luyện được bản lĩnh thu liễm thật tốt mọi cảm xúc trước mặt người khác, nhưng lúc này nhìn thấy bút tích của phụ thân, vẫn không nhịn được rơi nước mắt.

Trên đó căn bản không có bức chân dung nào, chỉ có bài hịch văn thảo phạt Vệ tặc do chính tay Cố Chính Hi viết năm xưa..

"Xưa là phiêu kỵ, nay thành kẻ gian nịnh.

Không biết thẹn với luân thường, cướp nước lừa dân.

Nghĩ đến thuở đã cùng giặc trong triều, nỗi hổ thẹn này xin được tỏ bày cả lời lẫn sắc.

Muôn phương mang tội, vì bầy tôi chưa tận lực can gián.

Dẫu có dâng thư, cũng chẳng thể hết lòng khuyên can.

Xót xa ngậm ngùi, nước mắt tuôn rơi.

Tĩnh Hi vốn là người nối ngôi tiên đế, há lại có thể để kẻ gian nịnh thừa kế sao?

Tên giặc Vệ Nghị lòng lang dạ sói, dám ngỗ nghịch ý trời.

Lấy cớ loạn dân ở Vân Châu, thực chất mưu tính đã lâu.

Điều binh khiển tướng, ngầm phát động nơi kinh thành.

Lòng gian ác đã sớm manh nha, dòm ngó ngai vàng.

Ngoài thì quên mất vua, bỏ đi trách nhiệm thủ vệ xã tắc.

Trong thì quên đi thân tình, chỉ nghĩ đến chuyện phản nghịch đất trời.

Khỉ đội mũ người, còn không bằng chó lợn.

Là người mà vô lễ, sống để làm chi.

Nghịch tặc Vệ Nghị, vốn xuất thân thường dân.

Được ban hôn với quận chúa mà không biết ơn, được phong tước quốc công mà không có đức.

Nay lại khuyên ngươi, mau giao ấn tín.

Đừng luyến tiếc cung vàng điện ngọc, sớm tỉnh khỏi giấc mộng hoàng lương.

Bọn loạn thần tặc tử như thế, ta chỉ hận không thể cầm kiếm Thượng Phương đích thân trừ diệt, nhưng nay đành phải lấy bút thay kiếm, lấy mực thay tên.

Vệ tặc mưu sâu kế hiểm, vờ gả con kết thân với Tĩnh Hi, thật là vô tiền khoáng hậu, lấy cớ Thanh Châu có giặc, tập binh giáp tướng, tung lời vu khống nhục mạ vua, lừa gạt, ly gián lòng tướng sĩ, cuối cùng kéo quân về kinh. Đây đều là việc không thể vội thay đổi, ắt phải do đã sinh lòng phản nghịch. Hoàng đế Tĩnh Hy đã chấp thuận thoái vị, nhưng không muốn tuyên giang sơn rơi vào tay giặc ngoại, bèn viết chiếu thư truyền ngôi cho Hành Dương quận chúa Tử Sóc, nhưng Vệ tặc hung bạo, sợ chiếu thư này loan truyền thiên hạ, đêm đó đã giết sạch cung nhân, sáng hôm sau tự xưng làm vua. Thần vốn là ngoại thần, nghe tin biến loạn trong cung không khỏi bi phẫn, dự định sáng mai trước giờ Mão tập hợp ở trước Chu Tước môn, khuyên bảo nghịch tặc, nhường ngôi cho hoàng thái tử Sóc, phò tá đại nghĩa.

Nếu chư vị sẵn lòng đồng hành cùng lão phu, sống là trung thần của nước, chết cũng là trung hồn của đất trời, vạn sự không cần sợ hãi."

.......

Diêm Vũ lặng lẽ khóc, nước mắt rơi lã chã.

Lúc này giọng Vệ Nghị xa xôi như từ chân trời truyền đến: "Thái tử, trước mặt nhiều người, trẫm cho ngươi cơ hội biện giải, nói đi, đây rốt cuộc là ngươi giấu riêng, hay là do cung nhân này vu oan cho ngươi??"

——————————————————

Lời của Nguyên Viên:

Báo một tin, trình độ của đệ nhất văn thần Cố Chính Hi chắc không tệ đến vậy đâu, người cầm bút xin lỗi.

(Hịch văn có hiểu không? Tôi viết bằng bạch thoại trước, rồi sửa thành thể biền văn, giải thích sơ lược vì sao hoàng đế nhắm vào thái tử như vậy trong bài hịch văn này.)