Cá Voi Cô Đơn - Tố Tố Tố

Chương 12



Đồ Ca hơi nhướng mày, tốc độ của Hàn Thác lại nhanh như vậy, cô vốn tưởng rằng phải mất một hai ngày, không ngờ chỉ trong vài giờ đã tìm được thông tin của người đăng.

"Cố vấn học tập sắc mặt tối sầm thế này, chắc không phải chuyện tốt." Uông Á Nam hả hê: "Nên là thế."

Đồ Ca giơ cánh tay giữ lấy cậu ấy, dùng giọng kích động nhắc nhở: "Yên lặng học tiếp đi. Cẩn thận bị đuổi ra ngoài."

Uông Á Nam che miệng cười trộm.

Mãi cho đến khi kết thúc giờ học Mạnh Hàm cũng chưa trở lại lớp. Đồ Ca thu dọn ba lô, lấy điện thoại di động ra gọi cho Đồ Khải.

Hôm nay công ty bảo hiểm đã đến bệnh viện để xác minh chấn thương của cậu. Chi phí phẫu thuật gãy xương bao gồm thuốc sau phẫu thuật và chi phí tháo tấm thép. Tất cả đều được chi trả trong hợp đồng.

Đối với phần điều trị trước phẫu thuật và điều trị sau khi khối u tái phát, phần này chỉ có thể được bảo hiểm y tế thanh toán.

"Em ăn trưa rồi, chị ăn cơm xong nghỉ ngơi thật tốt." Giọng của Đồ Khải lớn chút: "Đừng lo lắng cho em."

Đồ Ca mỉm cười kết thúc cuộc gọi.

"Bồ Câu, cậu có phải biết chuyện gì đó rồi không?" Uông Á Nam giơ ngón tay về phía tòa nhà, trầm giọng nói: "Mau nói cho tớ biết chuyện gì đi."

Đồ Ca gật đầu nói với cậu ấy là Mạnh Hàm có thể bị khởi kiện bồi thường, tập đoàn An Thuỵ muốn kiện cô ta.

"Chiêu này thật sự quá hay." Uông Á Nam hưng phấn mà nhìn cô bằng ánh mắt như thiêu như đốt: "Cậu thuyết phục đối phương thế nào."

"Chẳng thuyết phục gì. Dù An Thuỵ không phải là công ty niêm yết nhưng cũng là công ty thành lập lâu đời, loại tin đồn này lan nhanh như vậy, họ cũng cần phải có mặt mũi chứ." Đồ Ca mỉm cười: "Ngay cả khi họ không kiện, tớ cũng sẽ tìm luật sư để kiện Mạnh Hàm."

Tiền bồi thường cô cũng chẳng cần, miễn là Mạnh Hàm phải xin lỗi công khai.

"Tớ không nghĩ ra chuyện này luôn." Uông Á Nam nhìn cô đầy ngưỡng mộ.

Lúc nhìn thấy tin tức trên diễn đàn, suy nghĩ đầu tiên của cậu ấy là tìm người xóa bài, sau đó tìm cơ hội giải thích, để không gây hiểu lầm thêm cho những sinh viên không biết sự thật.

"Trẫm về sau sẽ từ từ dạy ái phi." Đồ Ca vui vẻ cười nói, khoác vai cậu ấy đi vào nhà ăn.

Sau khi ăn xong, Mạnh Hàm từ bên ngoài bước vào với gương mặt tối sầm giống như chải đầy vết mực, tức giận trừng mắt rồi đi thẳng vào nhà ăn.

Đồ Ca không quan tâm, sau khi ăn xong theo Uông Á Nam trở về ký túc xá.

Mạnh Hàm không có lời xin lỗi.

Vào sáng thứ tư, nhà trường bất ngờ đăng thông báo, xin lỗi Phó Minh Chu và Đồ Ca vì sự xem xét quản lý diễn đàn lỏng lẻo. Nhà trường cũng thông báo kết quả điều tra và lời kêu gọi của luật sư tư vấn pháp lý của An Thuỵ.

Ngay sau đó, giọng nói từ loa ngoài của Mạnh Hàm vang lên khắp trường: "Xin lỗi, tôi thành thật nói lời xin lỗi đến bạn cùng lớp của tôi, Đồ Ca. Tôi khi đó đã đưa ra phát ngôn mà chưa xác minh sự thật."

Đồ Ca cong môi thư giãn: "Tự dưng lại thành tổ tông của người khác, tớ thậm chí còn không có cơ hội để từ chối."

"Khuôn mặt cô ta bây giờ chắc thú vị lắm đây." Uông Á Nam vui mừng khôn xiết.

Sau khi kết thúc Mạnh Hàm trở lại lớp nghiến răng nghiến lợi nhìn Đồ Ca: "Thực sự xin lỗi!"

"Vậy thôi sao?" Đồ Ca dửng dưng hỏi.

Các bạn học đều nhìn sang, thậm chí một số còn giơ điện thoại di động ghi âm, la ó yêu cầu Mạnh Hàm xin lỗi.

Đồ Ca chắc chắn là người thích tiền nhất khoa tiếng Anh, nghe nói phải chăm sóc em trai đang học cấp 3 nên nhà trường đã chấp thuận đơn cho cô không phải ở ký túc xá.

Cô tính cách cũng tốt, không bao giờ trốn tránh khi có bạn cùng lớp cần giúp đỡ, vì vậy mọi người đã bình chọn cho cô khi đến kỳ đánh giá học bổng. Mạnh Hàm tính cách kiêu ngạo đối xử với các bạn cùng lớp cũng thế.

"Tôi đã xin lỗi rồi, cô còn muốn thế nào!" Mạnh Hàm tức giận, nước mắt lưng tròng.

"Sao cô phải xin lỗi, tôi cần biết lý do." Đồ Ca ra vẻ mỉm cười: "Nếu cô không nói, bạn học trong lớp cũng không biết tại sao cô lại xin lỗi."

Thật ra, lúc nói trên loa cũng đã nói rất rõ ràng, cô chính là cố ý làm vậy.

Loại người này không cho bài học nghiêm khắc, về sau lại chứng nào tật nấy.

"Đúng vậy, bài cô đăng không phải là cô viết sao? Sao không dám nói?" Uông Á Nam mỉm cười đệm thêm: "Có muốn tôi nhắc nhở cho không, tôi có ảnh chụp màn hình này."

Mạnh Hàm nhìn chằm chằm với đôi mắt đỏ hoe. Cô ta miễn cưỡng giải thích lý do xin lỗi, sau đó nhìn chằm chằm Đồ Ca: "Đã được chưa!"

"Tôi sẽ chấp nhận lời xin lỗi của cô, nếu như cô viết thư xin lỗi tôi dán lên thông báo của trường trong một tháng, chỗ mà có thể thoáng qua đã nhìn thấy." Đồ Ca bất đắc dĩ: "Nếu không làm được thì gặp nhau trên tòa, tôi tin là gia đình cô sẽ rất vui vẻ đấy."

Mạnh Hàm sắc mặt khẽ biến, khí thế cũng đột nhiên biến mất, lại cúi đầu xin lỗi.

Cố vấn học tập nói rằng cố vấn pháp lý của An Thuỵ đã đích thân đến gặp lãnh đạo trường để giải quyết vấn đề vu khống ác ý cho Phó Minh Chu, giám đốc điều hành của công ty, liên quan đến bài đăng của cô ta. Vậy nên họ sẽ tiến hành thủ tục pháp lý.

Đồng thời, họ cũng là luật sư của Đồ Ca, cáo buộc cô ta có hành vi phỉ báng ác ý và xâm phạm thanh danh của cô.

Cô ta vô cùng kinh hãi, sau khi tìm kiếm trên mạng, mới biết công ty An Thuỵ này không chỉ nổi tiếng ở Tân Thành, mà còn nổi tiếng khắp cả nước.

Mức bồi thường cho hành vi xâm phạm thanh danh mà bên kia đề nghị là 10 triệu tệ!

Cô ta đã nói xin luật sư rất nhiều, bên kia miễn cưỡng đồng ý không truy tố trong thời gian này, nhưng phải tùy thuộc vào biểu hiện cụ thể của cô ta.

Cô ta không thể chọc vào An Thuỵ, cũng không thể chọc vào Đồ Ca.

Luật sư cho biết với tư cách là luật sư của Đồ Ca, nếu Đồ Ca không chấp nhận lời xin lỗi của cô ta, hẳn là cô ta sẽ phải bồi thường đến mức cao nhất.

Điều khiến cô ta buồn bực nhất là Phó Minh Chu vẫn độc thân!

Cho dù Đồ Ca ở bên cạnh, bọn họ cũng là tình yêu nam nữ chính đáng, cũng không có gì gọi là bao nuôi hay tiểu tam cả.

"Như vậy thì không có thành ý." Đồ Ca không muốn tiếp tục chọc tức cô ta, giọng nói lạnh lùng: "Buổi chiều trước khi lên lớp, tôi muốn xem thư xin lỗi. Nếu không có, tôi sẽ không chấp nhận."

Mạnh Hàm cắn răng, nước mắt chảy ròng ròng: "Đừng có ức hiếp người quá đáng! "

"Không phải cô bắt nạt người ta trước sao." Uông Á Nam chế nhạo khóe môi cong lên.

Mạnh Hàm tức giận đến mức không nói nên lời.

Thư xin lỗi cuối cùng đã được dán trên bảng thông báo cùng với thông báo của nhà trường. Đồ Ca chụp bức ảnh, gửi cho Phó Minh Chu, không nói gì thêm.

Phó Minh Chu nhanh chóng trả lời: Là việc tôi nên làm.

Đồ Ca nhếch miệng khóa màn hình cất điện thoại. Vốn dĩ, trách nhiệm của anh ấy tương đối lớn, rõ ràng thời điểm đó cô chỉ muốn chạy lấy người mà thôi.

Chiều thứ sáu, Uông Á Nam đến bệnh viện thăm Đồ Khải. Cậu ấy mua hai lốc sữa cùng ít hoa quả, nếu không phải Đồ Ca ngăn cản thì cậu ấy còn muốn mua thứ khác.

"Chào chị Á Nam." Đồ Khải nở nụ cười chào hỏi: "Chị không cần phiền toái như vậy, tuần sau em có thể xuất viện rồi."

Kết quả tổng kết đã được đưa ra. Khối u đã được cắt bỏ hoàn toàn, ca mổ gãy xương cũng được hoàn thành rất tốt.

"Không phiền." Uông Á Nam ngồi xuống cười đùa: "Iron man."

Đồ Khải đỏ mặt: "Là người thép."

Uông Á Nam thấp giọng cười, an ủi cậu bình phục rồi xuất viện, sau này phải cẩn thận hơn.

Đồ Khải ngoan ngoãn gật đầu.

Nói chuyện xong xuôi, Đồ Ca xuống lầu mua đồ ăn tối cho Đồ Khải rồi mời Uông Á Nam ra ngoài ăn.

"Cậu đừng vội trả lại tiền, tớ không cần vội đâu." Uông Á Nam vỗ vai kéo cô đến nhà ăn bệnh viện: "Bên ngoài đắt lắm, vào trong ăn đi."

"Cảm ơn cậu, bạn thân mến." Đồ Ca cảm động đến mức không nói nên lời.

Cô thực sự muốn trả lại tiền cho cậu ấy hôm nay, khi Đồ Khải xuất viện, cô sẽ quẹt thẻ của Phó Cảnh Dật rồi viết cho anh ấy một IOU. (Giấy ghi nợ)

Nhiều nhất là một năm, cô sẽ trả hết các khoản nợ của mình.

"Cậu khách sáo với tớ làm gì?" Uông Á Nam vòng tay ôm cổ cô cười: "Khi giàu đừng quên nhau là được."

Đồ Ca nở nụ cười thật tươi trên mặt, đột nhiên cảm thấy những việc xảy ra mấy ngày nay không là gì. Khi cô lần đầu tiên đến Tân Thành, cô đã gặp đàn chị Hứa, sau đó là Uông Á Nam, và thời gian gần đây gặp lại Phó Cảnh Dật.

Họ đã cho cô nhiều hơn những gì cô đã mất.

Đưa Uông Á Nam trở lại trường học, Đồ Ca nhìn thời gian, muốn xoay người đi đến phố đi bộ. Mấy ngày qua Phó Cảnh Dật không gửi tin nhắn nào cho cô, anh cũng không trả lời khi cô gửi tin nhắn tới, không biết là do bị ốm hay do điện thoại bị mất.

Từ đằng xa vẫn thấy phòng trưng bày mở, trái tim treo lơ lửng của Đồ Ca rơi xuống chậm lại.

Cô dừng xe rồi đi vào, Đồ Ca vừa muốn lên tiếng thì nghe thấy bên trong có tiếng gì đó như vỡ ra.

Đồ Ca kịp thời ngậm miệng lại, tiếng chuông cửa bị tiếng bên ngoài bao phủ, bên trong không ai nghe thấy.

Cô đứng lặng yên sau tấm bình phong, nheo mắt nhìn vào trong.

Phó Cảnh Dật giống như đang nổi điên, dùng sức nắm lấy bức tranh trong tay đập xuống đất, dường như vẫn chưa đủ anh nhấc chân lên, hung hăng đạp xuống.

Lão Ngô tài xế lúng túng đứng sang một bên, không thuyết phục cũng không ngăn dừng lại, liên tục xoa hai tay vào nhau.

Sau khi đập bức tranh, Phó Cảnh Dật dừng lại thở hổn hển, giống như một con thú dữ.

Thời gian kéo dài khoảng một phút, Đồ Ca đi vào, cau mày nghi ngờ hỏi: "Anh Ca voi, anh tức giận sao?"

Lúc anh tức giận thật sự rất khủng bố, lời nói bên ngoài cơ hồ như không nghe thấy. Việc đập phá đồ vật thường diễn ra khi anh đang rất tức giận.

Lão Ngô định thần lại khi nghe thấy tiếng nói, thấy cô như nhìn thấy cứu tinh, lau mồ hôi rồi lặng lẽ rút lui.

Trong khoảng thời gian này, ông phát hiện với Phó Cảnh Dật ngoại trừ Phó Minh Chu ra, anh chỉ nghe lời và quan tâm với mỗi Đồ Ca.

Chủ nhật, Phó Cảnh Dật bị mất điện thoại, Phó Minh Chu đã sắp xếp cho trợ lý của anh ấy gửi hai chiếc điện thoại giống hệt như trước, anh không hài lòng tính tình cũng trở nên kỳ quái. Sau đó, anh ấy gửi thêm một vài cái nữa, nhưng anh cũng không để ý đến, anh bắt đầu phớt lờ mọi người, không ăn uống sau đó đập phá đồ đạc. Lúc sự việc nghiêm trọng, anh liền nhốt mình trong phòng đập đầu vào tường.

Đến hôm nay, anh đột nhiên đòi đến phòng trưng bày, tưởng rằng cuối cùng anh cũng bằng lòng nhận chiếc điện thoại mới, ai biết anh lại bắt đầu mất bình tĩnh.

"Đập đồ là thói hư xấu." Đồ Ca cúi người nhặt đồ lên bàn, kéo ghế ngồi xuống, đau đầu nói: "Tại sao anh tức giận?"

Phó Cảnh Dật lồng ngực nhanh chóng lên xuống hô hấp dồn dập, bàn tay nắm chặt bắt đầu buông lỏng, cúi đầu không nhìn cô.

Đồ Ca nhìn anh, thở dài nói: "Anh đã hứa với em sẽ không tức giận, nói cho em lý do."+

_Hết chương 12_