Cách Đầu Gấu Cưng Chiều Tiểu Ngọt Ngào

Chương 23: Tự nhiên như nhà mình



Mấy giây đầu tiên khi nghe Lưu Thiên Mộc nói thì Trịnh Tương Hảo và Niên Cầm Bách cũng quay lại nhìn nhau, nhưng khoảng năm giây sau đó là gương mặt của cô đã đỏ lên, riêng Niên Cầm Bách lại cảm thấy rất thích thú, thậm chí anh còn nhìn cô, nói:

- Đúng rồi đó, buổi sáng này anh cùng cha đi chợ, mấy cô mấy dì còn bảo anh và em rất có nét giống nhau nữa.

Khoan!

Dừng khoảng chừng là hai giây!

Sự chú ý của tất cả mọi người ở trong lớp không còn là sự giống nhau của Niên Cầm Bách và Trịnh Tương Hảo, hay là chuyện tên họ của hai người có duyên với nhau.

Mà sự chú ý của họ rơi vào câu nói “Buổi sáng này”, “Anh cùng cha”, “đi chợ”?

Là buổi sáng này… Niên Cầm Bách… Cùng với… Cha… Của Trịnh Tương Hảo… Đi chợ?

Nhưng có vẻ như hai chính chủ vẫn chưa biết rằng bản thân đang bị chú ý, Trịnh Tương Hảo vẫn còn thản nhiên nhìn anh, nói:

- Thật hả? Bình thường em và anh trai ra chợ cũng không thấy ai nói em và anh ấy giống nhau.

- Vậy xem ra là em và anh chính là định mệnh rồi.

Trịnh Tương Hảo cũng chỉ phì cười, sau đó cô mới chú ý đến ánh nhìn của những người xung quanh, trong đó cũng bao gồm cả Niên An Dực và Cao Tuyết Nghênh vừa mới qua chơi.

Ngay lập tức Cao Tuyết Nghênh đã chạy đến trước mặt của Niên Cầm Bách, đập bàn một cái, hung hăng nói:

- Niên Cầm Bách! Cậu tên Cầm Bách chứ có phải tên cầm thú đâu? Tiểu Hảo còn nhỏ như vậy mà cậu cũng dám… Cậu… Cậu còn…

Còn chưa để Cao Tuyết Nghênh nói hết thì Niên Cầm Bách đã trực tiếp đưa tay kẹp cổ của cô ấy, sau đó liên tục gõ vào cái đầu chỉ biết suy nghĩ linh tinh kia, nói:

- Cao Tuyết Nghênh, cậu đọc nhiều tiểu thuyết cẩu huyết quá rồi đó!

Sau đó Trịnh Tương Hảo cũng nói rằng vì hôm qua trời mưa lớn nên Niên Cầm Bách đã ở lại nhà cô một đêm, tuy nhiên thì anh chỉ ngủ phòng của anh trai cô thôi chứ chẳng có chuyện gì xảy ra cả.

Nghe vậy thì Cao Tuyết Nghênh mới thở phào nhẹ nhõm, xem ra thì cải trắng xinh ngoan của cô ấy vẫn chưa bị con heo nào đó vấy bẩn, chỉ cần như vậy là được rồi.

- Mà… Chị Tuyết Nghênh? Sao chị lại ở đây?

- À đúng rồi, chị suýt nữa thì quên.

Cao Tuyết Nghênh lấy ra một tấm thiệp mời đặt vào tay của Trịnh Tương Hảo, sau đó còn cười nói:

- Cuối tuần này là thọ thần của ông nội, tức là ông ngoại của Niên Cầm Bách đó, cha chị nói là muốn mời em đến.

- Em á? Như vậy không phù hợp lắm…

- Không sao, chỉ cần em đi cùng Niên Cầm Bách thì luôn phù hợp. Ngoan xinh yêu à, ngày hôm đó em đến sớm một chút nha, chị sẽ giúp em trang điểm.

- Không cần đâu chị, em cũng không cần phải làm lố như thế.

- Không được đâu ngoan xinh yêu, hôm đó còn có cả Nguyễn Thư Kỳ nữa, em phải lồng lộn lên cho chị! Ít nhất là phải diễm áp con nhỏ đó! Tớ nói đúng không Niên Cầm Bách?

Lúc này Trịnh Tương Hảo cũng có hơi mong chờ vào câu trả lời của Niên Cầm Bách, nhưng anh lại nhẹ nhàng hôn lên tay của cô, nói:

- Bé cưng của anh lúc nào cũng đẹp, không cần trang điểm cũng đẹp lắm rồi.

Ngay sau đó là tất cả mọi người đều chờ ê chê câu trả lời này của anh, hiển nhiên là ai cũng phải công nhận nét đẹp của Trịnh Tương Hảo rất ngọt ngào thanh khiết, nhưng vào hôm đó sẽ có rất nhiều người đến… Và Cao Tuyết Nghênh chỉ muốn để cho dì út của mình thấy, ngoan xinh yêu mà Niên Cầm Bách chọn là bông hoa rực rỡ nhất trong, quyền quý nhất, thậm chí là một loài hoa cao quý nhất trong tất cả những loài hoa!

- Niên Cầm Bách, hôm đó cậu phải đưa em ấy đến sớm đó! Vậy nha!

Trước khi rời đi Cao Tuyết Nghênh lại còn cưng nựng Trịnh Tương Hảo một chút rồi mới đi, Lưu Thiên Mộc và Trịnh Tương Hảo cũng ngơ ngác, nhưng rồi cô cũng chỉ phì cười, nói:

- Chị Tuyết Nghênh thú vị thật đó. Chị ấy đến như một cơn gió, đi cũng nhanh như một cơn gió vậy.

Còn Niên Cầm Bách lại nhỏ giọng nói:

- Nếu hôm đó em không muốn đi cũng không sao, anh nghĩ ông ngoại cũng sẽ không trách em đâu.

- Trước tiên em phải hỏi ý của cha đã.

- Ừ.

Buổi học tiếp tục và rồi cũng kết thúc, ngày hôm nay Niên Cầm Bách đã chọn là sẽ ở lại nhà Châu Thiếu Tường nên anh chỉ đưa cô về nhà như mọi khi rồi lập tức rời đi.

Lúc Trịnh Hoài nhìn thấy anh vẫn luôn đi theo bảo vệ cục cưng nhà mình thì cũng chỉ mỉm cười, đến khi Trịnh Tương Hảo vào nhà, ông ấy lại nói:

- Hôm nay Cầm Bách không ở lại nữa à? Thằng bé làm hòa với gia đình rồi sao?

- Vẫn chưa đâu cha. Nhưng hôm nay anh ấy ở nhà của một người bạn, cha đừng lo lắng.

- Ừ, nếu như thằng bé thấy ổn thì cứ ở nhà chúng ta, cha sẽ dọn lại một phòng cho thằng bé.

Cô mỉm cười nhìn ông ấy… Chắc là cha đã biết được một chút về mối quan hệ của cô và anh rồi nhỉ?

#Yu~