Cạm Bẫy: Anh Rể Là Tình Nhân

Chương 23: Chó cắn



Ngày hôm sau,

Cố Y Thư tỉnh dậy, chỉ cảm thấy đầu đau như búa bổ. Hơi đảo nhìn khung cảnh xung quanh, phải mất một lúc sau mới nhận định được sự việc xảy ra đêm qua.

Ga giường lộn xộn, quần áo tứ tung. Thẩm Triết Quân sớm đã rời đi.

Tầm mắt nhìn ra hướng khung cửa kính, du thuyền vẫn còn đang trên biển. Cô chậm rãi bước xuống, liền lục tìm chiếc túi, vội vàng lấy thuốc rồi cho vào miệng.

Tính ra đến bây giờ, đã hai lần ngủ nhưng Cố Y Thư vẫn chưa trao đổi với hắn cái gì.

Thế là bất chợt, hướng ánh nhìn xuống nền sàn, điện thoại nằm trên đó, cô vừa cầm lên liền nhận ra màn hình đã bị vỡ. Đưa tay vuốt màn hình, lại phát hiện thêm việc cảm ứng cũng đã bị hư. Điện thoại chớp nháy liên tục, sau đó cứ nhảy loạn hết cả lên.

Ngoài Thẩm Triết Quân còn có ai làm ra việc này. Cố Y Thư cũng chẳng ngu ngốc đến độ tự đi ném cái điện thoại của mình.



Mặc dù là còn tận một ngày nữa du thuyền mới trở lại bến. Nhưng Giang Thiệu Văn đã lên tiếng yêu cầu kết thúc buổi tiệc. Thủy thủ trưởng là người cầm lái, nghe đến cũng có chút khó xử. Bởi Giang Thiệu Văn có tiếng nói, nhưng quyền hành trong tay Thẩm Triết Quân.

Thủy thủ trưởng không muốn làm trái ý, nhưng Giang Thiệu Văn cũng không phải người ông có thể dây vào.

Chỉ có điều không lâu sau, liền nhận đến tin nhắn của Thẩm Triết Quân yêu cầu đổi hành trình, trở lại về bến.

Thẩm Triết Quân ngồi trên khoang thuyền cao nhất, lưng dựa thành ghế, cảm nhận cái nắng dịu của biển vào buổi sáng sớm. Thế nhưng tâm trạng không mấy tốt đẹp. Từ lúc rời khỏi phòng của Cố Y Thư, người đàn ông lại chẳng thể tiếp tục ngủ, cứ thế thức trắng đến sáng. Ở lại thêm một ngày mà không có mục đích, cũng chẳng thể tiếp tục. Công bố danh phận của Giang Thiệu Văn coi như là đã xong, bây giờ có thể trực tiếp kết thúc là được rồi.

Bàn tay chạm lên bờ môi của hắn, một vết nứt nhỏ hiện rõ.

Cứ như thế, đến khoảng trưa du thuyền tấp vào bờ. Cố Y Thư cũng chẳng mang quá nhiều quần áo, vì thế rất nhanh đã gói gọn lại. Suốt cả quá trình trên xe cùng Giang Thiệu Văn để trở về phòng đã thuê, cô rất im lặng, còn anh thì không ngừng tạo chủ đề nói chuyện, thế nhưng Cố Y Thư lại chỉ trả lời qua loa. Chuyện hôm qua, chẳng thể khiến cô bình ổn tâm trạng.

Vừa trở về, việc đầu tiên Cố Y Thư làm chính là sửa lại điện thoại. Không có điện thoại, khác nào mọi liên lạc phải bị trì trệ.

Thẩm Triết Quân cũng thật rảnh rỗi, cho dù có ghét hay không bằng lòng điều gì với cô có thể trực tiếp nói, vậy mà nay lại chuyển qua phá điện thoại của cô. Tên này rốt cuộc có vấn đề hay sao.

Sau việc đó, Cố Y Thư lại tiếp tục việc hoàn thành bộ âu phục của người đàn ông. Dù gì cũng là tiền, người Thẩm gia có thể trả, thì cô sẽ hoàn thành.

Các thám tử tư của Giang Thiệu Văn đưa đến, xác thực đều là những người có danh tiếng không hề nhỏ. Nhưng Cố Y Thư lại nhận ra một điều, cô khó lòng có thể liên lạc được với họ. Bởi vì thân phận đặc quyền của những thám tử tư đều rất lớn, không phải chỉ những người thấp cổ bé họng như cô muốn liên lạc là có thể.

Thông tin thì có thể có, nhưng mà liên lạc trong thời gian dài, bọn họ đều không có hứng thú bắt máy. Nếu có thể nhận được phản hồi, đều là trợ lý của các thám tử bảo rằng họ đang nghỉ dưỡng, không muốn bị làm phiền trong thời gian này.

Lúc này Cố Y Thư mới nhận ra một điều, danh tiếng tệ hại và cả việc không có quyền lực ở cái thành phố lớn này. Bản thân sẽ chẳng là cái gì.



Khi trở về bến, Thẩm Triết Quân cũng liền trở về biệt thự của Thẩm gia. Biệt thự nơi đây rộng đến khoảng hơn nghìn mét vuông. Các phân tầng trệt cũng đều phân bố rất rõ ràng. Còn có cả thang máy chuyên dụng để tiện bề di chuyển.

Thẩm Triết Quân bước vào, liền trông thấy mẹ của mình vẫn đang đứng giữa dàn người hầu. Người nào người nấy đều bưng ra cả bộ phục trang. Đang rất chuyên tâm lựa lễ phục cho bà Lạc Ân.

Nếu đoán không sai, Thẩm phu nhân đêm nay sẽ lại tiếp tục đi dự lễ.

Lạc Ân trước đây, bà chính là một đại tiểu thư danh gia vọng tộc. Trước khi cưới Thẩm Trì Dã, là một vũ công múa rất nổi tiếng trong giới. Cho dù hiện tại đã toàn tâm về quy ẩn, nhưng danh tiếng vẫn chưa hề mai một.

Năm xưa, chỉ vì bắt gặp một điệu múa của Lạc Ân, Thẩm Trì Dã khi đó đã hồn phách lên mây, cũng từ khoảnh khắc định mệnh đó, liền quyết tâm theo đuổi bà không thôi.

Trông thấy Thẩm Triết Quân bước vào, Lạc Ân nhíu mày nhìn từ trên xuống dưới phán xét. Để rồi bà dừng lại ở đôi môi bị sứt nẻ.

“Môi con bị làm sao đấy?”

Thẩm Triết Quân đưa tay chạm lên môi, vết thương từ đêm qua vẫn còn. Bất giác khó chịu lên tiếng.

“Chó cắn.”

Dứt câu, liền trực tiếp rời đi bước vào thang máy. Để lại Lạc Ân nhìn một cách khó hiểu. Bà chỉ đơn giản là hỏi một câu, nào có làm khó gì, sao lại bày ra trạng thái khó chịu như thế.

Con chó này, lại còn có thể nhảy lên người Thẩm Triết Quân rồi cắn.

Nhưng càng nghĩ lại càng không đúng, con trai bà đó giờ chắc chắn không hứng thú với những con vật lắm lông như thế. Con chó này rõ ràng rất lạ.